Saved Font

Trước/153Sau

Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 35: Biến thái, trả lại nụ hôn đầu tiên cho tôi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hưởng thụ gió mát, bước chậm rãi bên bờ sông, hít thở không khí tươi mát của buổi tối, tâm trạng Vân Sở chưa bao giờ lại thoải mái, tự tại như vậy.

Sau khi sống lại, vì những chuyện liên quan đến cuộc sống của cô, cô luôn phải ở trong trạng thái tương đối khẩn trương, mỗi ngày đều phải suy nghĩ làm thế nào để xây dựng sức mạnh, đánh bại Vân Cảnh, còn phải nghĩ cách che giấu khả năng của chính mình, thật ra cô rất mệt mỏi.

Không thể ngờ là Thượng Quan Triệt hiểu cô như vậy, lại đến đây mang cô đi chơi.

Đứng dưới cửa sổ phòng Vân Sở, Vân Sở nhìn Thượng Quan Triệt đầy cảm kích, nói: "Triệt ca ca, hôm nay chơi rất vui vẻ, cám ơn anh."

Rất hiếm khi nha đầu này không gọi anh là đại thúc, Thượng Quan Triệt nhếch miệng cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô nói: "Ừ, chỉ một câu nói như vậy thôi sao? Một chút thành ý nói cảm ơn cũng không có."

Vân Sở liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm, tên khốn này chính là muốn ăn đòn, đối tốt với anh một chút anh lại càng đắc ý hơn.

Cô nhún vai: "Anh đã không nhận lời cảm ơn của tôi thì quên đi, coi như tôi chưa nói." Dứt lời, ôm lấy con gấu bông chuẩn bị leo lên cửa sổ.

Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ cười cười, tay vòng qua ôm lấy eo cô nói: "Nha đầu, tôi đưa cô lên, được không?"

Anh? Đưa cô đi lên? Vân Sở chớp chớp mắt, không hiểu nhìn anh hỏi: "Anh có khinh công hay sao?" Anh thực sự coi bản thân là đại hiệp có thể vượt tường bay trên mái nhà sao?

Khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, nói: "Cứ thử xem thì chẳng phải sẽ biết sao."

Dứt lời, anh giữ chặt vòng eo của cô, lùi ra phía sau vài bước, sau đó ôm lấy toàn bộ thân hình cô, hai chân dậm thật nhanh lên vách tường, dùng cánh tay còn lại bám vào vòi nước trên tường rồi nhảy lên một cái, vững vàng ngồi trên cửa sổ phòng Vân Sở.

Vân Sở mở to hai mắt nhìn, nhìn thân thủ có chút quỷ quái của Thượng Quan Triệt, mãi một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, kích động nhìn anh nói: "Oa, Thượng Quan Triệt, anh rất lợi hại, lại thật sự có thể vượt tường bay lên mái nhà nha."

Người đàn ông này đã trải qua kiểu huấn luyện kiểu gì nha? Vậy mà lại có thể ôm một người rồi dùng tay trèo tường, điều này quả thật, quả thật khiến hai mắt như mù của cô sáng lên rồi.

Thượng Quan Triệt ngồi ở bên người cô, nhìn ánh mắt sùng bái của cô, cúi đầu gần về phía cô, hơi thở ấm áp mang theo một hương thơm thơm ngát nhàn nhạt phun lên trên mặt cô: "Có phải rất sùng bái tôi hay không?"

Vân Sở gật đầu liên tiếp: "Đúng thế! Đúng thế!" Kiếp trước cô cũng là một nhân vật lợi hại trong quân đội nhưng nếu so với Thượng Quan Triệt thì quả thật cô còn kém rất xa nha.

"Vậy sao không tỏ vẻ một chút gì?" Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia mị hoặc khiến Vân Sở nghe thấy không khỏi có chút choáng váng, hoa mắt.

Cô ngơ ngác nhìn Thượng Quan Triệt gần trong gang tấc, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ được phóng đại ngay trước mắt, chỉ cách mặt cô mấy cm, khuôn mặt vô cùng đẹp, ngay cả lỗ chân lông cũng không thể nhìn thấy, làn da trắng nõn ở dưới ánh trăng trở nên sáng bóng một cách chói mắt, nhưng lại khiến cô nhìn đến choáng váng.

Còn Thượng Quan Triệt, nhìn dáng vẻ xuất thần nhìn chằm chằm bản thân của cô, tim cũng đập lỡ một nhịp. Nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện dáng vẻ của nha đầu này cũng vô cùng xinh xắn, làn da trắng nõn như ngọc, trong suốt óng sánh dường như trong nháy mắt chỉ cần vỡ ra thì hai mắt sẽ ngập nước, con ngươi mêng mang, nhất là đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra kia, sáng bóng dường như đang phát ra lời mời gọi đối với anh.

Giờ phút này, trái tim Thượng Quan Triệt hoàn toàn rối loạn.

Hô hấp bị kìm hãm, anh bị ma xui quỷ khiến dựa vào người cô, đến gần......

Vân Sở còn đang trầm mê trong khuôn mặt tuyệt mỹ của Thượng Quan Triệt chưa tỉnh lại được, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếp theo đó trên môi truyền đến một cảm giác mềm mại. Một đôi môi lành lạnh mềm mại dán lên, một hương thơm mê người kéo đên khiến trong nháy mắt hai mắt Vân Sở mở to, không thể tin nhìn gương mặt phóng đại trước mặt.

Còn Thượng Quan Triệt cũng không dừng lại, nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy ý vị, đôi môi anh đào dán lên đôi môi của cô, nhẹ nhàng di chuyển, tay nâng đầu của cô để cô không thể né tránh, miệng hơi mở ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi mềm mại của cô khiến trái tim cả hai người đều phải run lên.

Trong nháy mắt Vân Sở tỉnh táo lại, hiểu ra bản thân bị tên khốn Thượng Quan Triệt này cướp đi nụ hôn đầu tiên, nhất thời tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lùi về phía sau một bước, muốn né tránh anh. Không ngờ Thượng Quan Triệt đã sớm có sự chuẩn bị, một tay để ra sau gáy cô, một tay ôm lấy eo của cô, cứ như vậy khiến cô không thể lùi ra về phía sau một chút nào.

Vân Sở vô cùng tức giận, trong lòng tức không chịu được. Thượng Quan Triệt này không phải hơi quá đáng sao, đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô nha, sống hai đời mà nụ hôn đầu tiên cứ bị mất đi như vậy, tức chết cô rồi.

Vân Sở há mồm, hai tay giương móng vuốt ra, chuẩn bị mắng chửi người.

"Thượng Quan Triệt, anh là đồ thần kinh.........Ưm......"

Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm vừa mở ra thì đã kích thích ngay đến một người nào đó đang cướp đoạt, hưởng thụ. Trái tim Thượng Quan Triệt đập lỡ một nhụp, cảm thụ cảm giác tốt đẹp mà đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở của cô mang lại, một chút lý trí còn lại cũng bị phá hủy hoàn toàn. Há miệng, đầu lưỡi tùy ý xông vào khuôn miệng nhỏ nhắn mang theo mùi thơm ngát của cô, bắt đầu tìm tòi, cướp đoạt.

"Ưm, Thượng Quan Triệt, không cần........." Vân Sở trong vòng tay đại công tử từ từ mất đi lý trí, đôi tay khéo léo để lên ngực Thượng Quan Triệt, ở nơi đó truyền đến tiếng tim đập thình thịch của anh, khiến trái tim của cô cũng nhảy múa theo.

Trên người anh có một mùi hương dễ ngửi, xông thẳng vào thân thể cô, trên môi này có một đôi môi mềm mại đang hôn một nụ hôn nồng nhiệt khiến Vân Sở trở nên hoa đầu chóng mặt, phản kháng từ từ dừng lại, cặp mắt đang mở to của cô cũng từ từ nhắm lại, tay nắm chặt áo trước ngực anh.

Thượng Quan Triệt không ngừng hôn sâu hơn nụ hôn này, tay ôm chặt lấy Vân Sở khiến toàn bộ thân thể cô dán lên trên người anh, khuôn miệng mềm yếu, thân thể mềm yếu nhưng lại có thể dấy lên trong cơ thể anh một cỗ dục vọng khó khắc chế.

Cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc này, trong nháy mắt khiến đầu óc Thượng Quan Triệt nổ tung, vì không để bản thân không thể khống chế được nữa, anh có chút vội vàng đẩy Vân Sở ra.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cùng với đôi môi đỏ mọng mà lại sáng bóng mê người trên khuôn mặt cô khiến trái tim Thượng Quan Triệt rung lên, thiếu chút nữa lại bổ nhào qua.

Lần đầu tiên anh biết được thì ra một nụ hôn cũng có thể khiến anh trở nên không thể khống chế được, thật là lạ, hương vị của nha đầu đáng chết này thật sự rất tốt đẹp, lại có thể khiến anh - một người đàn ông không gần nữ sắc thiếu chút nữa không kiềm chế được.

Ngón tay thon dài và có chút thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đỏ mọng kiều diễm, ướt át của cô, khóe miệng Thượng Quan Triệt khẽ cong lên thành một nụ cười mê người, giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại vô cùng êm tai: "Nha đầu, lần trước khi đến nhà tôi biểu hiện không tệ, đây là phần thưởng cho cô."

Nghe thấy giọng nói của anh, Vân Sở mới phục hồi lại tinh thần, thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, đánh một quyền về phía anh, kêu lên: "Thượng Quan Triệt, anh là đồ biến thái, cướp đi nụ hồn đầu tiên của tôi!"

Thượng Quan Triệt sớm biết rằng cô sẽ tức giận, thân thể nhẹ nhàng lùi về phía sau, đỡ lấy một quyền của cô, trực tiếp nhảy xuống cửa sổ, khuôn mặt tươi cười như hoa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, giọng nói dễ nghe bay trong gió: "Ha ha, nếu cô còn muốn nữa thì tôi còn có thể tiếp tục, lần sau để cho cô hôn lại. Đêm nay muộn rồi, tôi sợ nếu hôn cô thêm một lần nữa cô sẽ không khống chế được mà dắt tôi lên giường. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, bảo bối, nhớ kĩ ngày mai còn phải đến trường............"

"Thượng -- Quan -- Triệt --!" Trong tòa đại trạch của Vân gia vang lên một tiếng gào kinh thiên động địa, trong ban đêm yên tĩnh trở nên có phần vô cùng vang dội, chói tai.

Thượng Quan Triệt nhảy ra khỏi tòa nhà Vân gia như một cơn gió, sau đó nhảy lên một chiếc Lamborghini màu tím đậu cách đó không xa, khởi động xe, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm.

Ngón tay khẽ chạm lên đôi môi của mình, khóe miệng anh cong lên, có chút mê luyến vươn đầu lưỡi ra liếm một chút, cười nói: "Không thể ngờ là hương vị còn tốt hơn so với tưởng tượng........."

HẾT CHƯƠNG 35

Trước/153Sau

Theo Dõi Bình Luận