Saved Font

Trước/37Sau

Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về

Chương 14: Mở Lời Yêu...

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chap 14: Mở lời yêu…

Cái trần nhà mờ mờ ảo ảo dần hiện ra trước mơ. Cô nhăn mặt, định đưa tay lên xoa đầu nhưng bàn tay siết chặt ấy lại ngăn cô lại. Cô bất giác bật mình dậy, định rút tay ra nhưng:

- Ơ? – Ánh mắt Tử Hàn ngạc nhiên nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Kiều Văn đang nằm ngay cạnh mình. Bàn tay anh đang siết chặt tay cô.

Tử Hàn từ trạng thái ngạc nhiên sang vui vẻ. Cô cúi xuống hôn lên má anh:

- Chào buổi sáng!

Nói rồi, Tử Hàn từ từ rút tay ra khỏi cái nắm tay của anh, cô bước xuống giường. Lâu lắm rồi cô mới thấy mình trong gương. Chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình, khuôn mắt gầy đi trông thấy, tóc tai thì rối mù hết cả lên. Cô thở dài:

- Không ổn rồi!

Nói rồi cô nhanh chóng tiến vào phòng tắm. Tuy là ở bệnh viện nhưng căn phòng này được trang bị rất tiện nghi và cảm giác thoải mái. Cô trút bỏ bộ áo bệnh nhận, bật vòi nước. Cô vô thức cất tiếng hát, bài hát mà giấc mơ ấy cô nghe được.

Kiều Văn dụi đôi mắt của mình, anh bật dậy ngáp ngắn ngáp dài. Đưa tay ra sờ cái khoảng trống bên cạnh mình, anh bỗng giật mình:

- Tử Tử... Hàn đâu rồi?

Kiều Văn hít thật sâu và thở ra. Anh bỗng nghe thấy tiếng hát, tiếng nước róc rách làm anh thích thú. Anh bước dần đến nơi có tiếng hát đó. Đứng trước cửa nhà vệ sinh, Kiều Văn che miệng cười tủm tỉm.

Chả biết vì sao Kiều Văn lại hướng ánh mắt của mình vào cái khe cửa mà Tử Hàn quên chưa đóng. Khuôn mặt anh đỏ bừng cả lên.

*Vụt!*

Mặt Tử Hàn cứng đờ còn mặt Kiều Văn thì đỏ lên. Anh quay mặt đi, giọng lắp bắp:

- Ta…xin lỗi…

Tử Hàn chả nói gì nhưng nàng lại buộc miệng cười, nàng ôm lấy anh từ đằng sau:

- Kiều Văn ơi!! Kiều Văn có cảm nhận được cái gì không?

- Có!! – Mặt anh hí hưởng hẳn lên – Ngực nàng đang chạm vào lưng ta!!!

Kiều Văn phá lên cười, còn Tử Hàn thì véo má anh:

- Vớ vẩn! Nghe thấy nhịp tim ta đang đập nhanh hơn không hả?

- Phải cho ta chạm vào thì ta mới biết được chứ!

Tử Hàn cười gian, kéo tay anh lôi lên giường, cô ẩn anh xuống giường:

- Được thôi! Quá dễ…

Tử Hàn trèo lên người anh, hất mái tóc đen ra phía sau. Cô cởi bỏ chiếc cúc áo đầu tiên rồi cái thứ hai… Ánh mắt Kiều Văn như ngây dại đi, nhìn chằm chằm vào đôi tay mềm mại của cô. Cô cúi xuống hôn lên đôi môi của anh… Hơi thở hai người dồn dập.

Tử Hàn trèo lên người anh, hất mái tóc đen ra phía sau. Cô cởi bỏ chiếc cúc áo đầu tiên rồi cái thứ hai… Ánh mắt Kiều Văn như ngây dại đi, nhìn chằm chằm vào đôi tay mềm mại của cô. Cô cúi xuống hôn lên đôi môi của anh… Hơi thở hai người dồn dập.

*Cốc! Cốc! Cốc!*

- Đến giờ kiểm tra sức khỏe rồi… Tử…! Xin lỗi hai người! Hai người cứ tiếp tục đi.

Cô y tá đấy lên tiếng rồi chạy một mạch ra ngoài. Tử Hàn cắn chặt môi thở dài:

- Tụt cả hứng!! Thôi không chơi nữa!

- Ơ!! Đang vui mà!

Kiều Văn bĩu môi, ôm lấy cô vào lòng không để cô chạy ra khỏi mình. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi hôn lên sống mũi cao…

Tử Hàn vội ẩn anh ra, thở gấp:

- Không phải ở đây chứ?

- Ở đây thì sao?

- Tôi thích lần đầu tiên ở đêm tân hôn cơ!

Mặt Tử Hàn bỗng đỏ ửng lên. Khuôn mặt Kiều Văn bỗng đơ ra rồi anh ôm miệng cười:

- Haha!! Ta chỉ định cảm nhận nhịp tim của ta và nàng thôi!

Tử Hàn tròn mắt, đôi mắt xám của cô bỗng sáng rực lên:

- Aaaaa! Anh lừa tôi!

Tử Hàn hét lên rồi lao vào cấu véo anh. Tiếng cười rộn vang khắp căn phòng. Chưa bao giờ hai người thấy thoải mái như thế này.

Sau một trận chiến gối “tùm bengg” thì Kiều Văn nhắm vào ngủ còn Tử Hàn thì nằm bên thở gấp. Cô cứ tủm tỉm cười rồi quay sang ôm lấy anh, thì thầm vào tai anh:

- Em yêu anh!

Đúng lúc ấy, Kiều Văn bất chợt ôm lại cô, vùi mặt vào ngực cô:

- Anh yêu em!

Câu nói tuy đơn giản nhưng Tử Hàn thấy hạnh phúc vô cùng. Cô như cảm nhận được bờ bến của hạnh phúc. Cô mỉm cười, cốc lên đầu của anh:

- Sến quá ngủ đi!!!

- Nàng thật là!!

- Nàng thật là!!

Kiều Văn bĩu môi rồi ôm chặt lấy cô mà ngủ. Hơi thở hai người như hòa vào một. Cô y tá đứng ngoài, ghé đôi mắt tò mò của mình vào rồi mỉm cười:

- Tuy không sảy ra chuyện đó nhưng mà nhìn họ hạnh phúc chưa kìa!

- Đúng rồi! Đáng yêu quá! Tôi chỉ mong chồng tôi tình cảm được như thế. – Một y tá khác cũng tủm tỉm cười

- 30 rồi mà vẫn còn mong như thế! Khả năng ngoại tình rất cao!

Giọng bác sĩ nghiêm trang nói làm hai cô y tá giật mình, họ cúi người đồng thanh nói:

- Xin lỗi bác sĩ!

- Đứng đó làm gì đi làm việc đi! – Vị bác sĩ lắc đầu chắn nản

- Vâng!

Hai cái bóng đó lẽo đẽo rời khỏi căn phòng. Bác sĩ nhìn vào trong phòng rồi thở dài, mỉm cười:

- Hoàng Lâm! Ông xem con gái ông lớn như thế rồi! Trở về đi chứ…

Nói rồi, ông cũng bước ra đi, miệng mỉm cười như đã hoàn thành được một lời hứa cả cuộc đời mình. Tiến đến phòng lễ tân:

- Phòng 095 cho xuất viện tối nay nhé!

- Bác sĩ Luke! Ngài không định kiểm tra họ sao?

- Họ khỏe rồi! Kiểm tra thì chỉ làm tốn thêm viện phí và thời gian của tôi thôi!

Vị bác sĩ có tên Luke đó, mỉm cười. Một nụ cười mà ngài hiếm khi cho người khác thấy. Cô y tá đó thở dài:

- Bác sĩ mới có 30 mà sao vẫn trẻ như vậy? Có thể cho tôi bí quyết được không?

- Chỉ cần cô hạnh phúc vậy thôi!

Luke mỉm cười, khuôn mặt điểm trai ấy sáng lên. Với độ tuổi 40, ông lại mang vẻ trẻ trung của tuổi 20 và ngài còn thành đạt trong cuộc sống này.

Nhưng Luke với Hoàng Lâm là gì của nhau?

- Chủ tịch! Có người muốn gặp chủ tịch!

Một người đàn ông, mang trong mình dáng vẻ lạnh lùng đang hướng ánh mắt bỗng quay mặt nhìn người đang nói. Hoàng Lâm gật đầu hiền từ:

- Mời vào!

- Mời vào!

Cánh cửa bật mở, đứng trước Hoàng Lâm là bác sĩ Luke. Hoàng Lâm mỉm cười:

- Con gái tôi sao rồi?

- Ngốc nghếch y hệt mẹ nó! – Luke tiến lại gần và ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng – Con bé có vẻ rất hay đau đầu, lúc nào cũng phải có thuốc. Còn nữa… Sao đôi mắt đó lại có màu xám?

Hoàng Lâm ngạc nhiên với câu hỏi về đôi mắt “sói” của con gái mình. Ông ngồi im lặng, chống hai tay suy ngẫm rồi ông lắc đầu:

- Luke! Tôi sẽ phải đi xa một thời gian rất rất dài. Anh có thể bảo vệ con gái tôi chứ?

- Vậy còn Tập đoàn Pffix này thì sao? – Luke nhăn mặt

- Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát. Thời gian tôi đi có thể là mãi mãi nhưng… chuyện Tập đoàn tôi sẽ giao cho con trai lớn của tôi!

Luke cứ như thể bị kích động. Người đàn ông trước mặt mình có con trai sao? Chủ tịch Tập đoàn Pffix nổi tiếng chỉ có duy nhất một đứa con gái là Tử Hàn mắt “sói”. Anh nghi ngờ hỏi ông:

- Ông có con trai sao?

- Tôi có! Trước khi Tập đoàn này thành đạt và nổi tiếng như thế này thì nó còn sống với tôi. Nó đang ở bên Mỹ học hành kinh doanh Tập đoàn Grdo nhỏ. Sau khi về đây nó sẽ xác nhận nốt vào Pffix.

- Tôi hiểu rồi! Con gái của ông tôi sẽ lo!

Luke đứng dậy, cúi người chào Hoàng Lâm. Anh tiến ra ngoài…

~1 tháng sau

~Mọi nơi truyền thông khác đang rộn tin

“ Tập đoàn Pffix đã có chủ tịch khác. Chủ tịch Tập đoàn Grdo - Đinh Tùng đã thanh chủ tịch Hoàng Lâm quản lý Pffix. Đây là một kế hoạch cho Sự phát triển thịnh vượn của Tập đoàn hay là....”

Luke lắc đầu thở dài:

- Ông ý làm thật sao?

Luke nhìn cái dáng thiên thần của Hàn Nhi đang ngủ mà lòng anh ấm áp vô cùng. Luke hôn lên trán bé:

- Hàn Nhi! Ta sẽ bảo vệ cháu!

*Cạch!* Tiếng cửa phòng đóng lại. Ánh mắt xám ấy từ từ hé mở, cô khẽ xoa lên đầu mình. Khuôn mặt ngây ngô nhìn ra cửa, đôi môi chúm chím khẽ gọi:

- Ba…. Sao lại là hôm nay?

Trước/37Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trở Lại 90, Nàng Bên Ngoài Khoa Đại Lão Vòng Hỏa Bạo