Saved Font

Trước/185Sau

Quy Đức Hầu Phủ

Chương 10: Hôn Lễ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Con là kẻ nhẫn tâm.” Hứa Tằng thị quay đầu sang chỗ khác khóc.

Bà đã sớm biết nhưng giờ càng khẳng định đúng là không thể dựa vào nữ nhi.

Mẫu thân rơi lệ trước mặt nàng, Hứa Song Uyển cũng không dễ chịu. Lòng nàng đau như đao cắt, nước mắt nóng hổi tràn đầy khóe mắt, nhưng nàng chẳng hề tiến lên một bước để an ủi mẫu thân đang khóc thút thít.

Nàng không thể tin mẫu thân. Dù những giọt nước mắt này là thật thì một khi nhượng bộ, mẫu thân sẽ dùng nước mắt đâm nàng, lợi dụng nàng.

Nhưng bà chỉ có thể gây khó dễ và áp chế một Hứa Song Uyển vẫn đang ở Hứa phủ. Đợi đến khi nàng bước chân ra khỏi cổng Hứa phủ, mẫu thân muốn làm khó nàng cũng không được.

Mẫu thân nói đúng. Nàng chẳng hổ là nữ nhi của phụ thân, cũng giống ông ta mà đối xử tàn nhẫn với bà. Về sau, nước mắt mẫu thân có thể đâm khiến lòng nàng bị thương chứ không thể chế ngự nàng.

Có lẽ, người Hứa gia bọn họ trời sinh bạc tình bạc nghĩa.

Hứa Tằng thị khóc xong thì lau khô mắt rồi đứng dậy. Trước lúc đi, bà nắm vai nữ nhi, kiềm nén nước mắt mà nói, “Mai sau, con phải sống thật tốt. Bất kể thế nào cũng hãy lo cho chính mình. Nương không giúp con được, con phải tự bảo vệ bản thân cẩn thận, nghe chưa?”

Hứa Song Uyển không nhẫn nhịn nổi nữa, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng tiễn mẫu thân tới cửa, nhìn mẫu thân bước ra khỏi khuê phòng của nàng. Dõi theo bóng lưng bà, nàng chậm rãi quỳ xuống, hướng về phía mẫu thân mà dập đầu.

Xin lỗi mẫu thân. Tạo hóa trêu ngươi, Song Uyển muốn vứt bỏ người để ra đi.

Đầu Hứa Song Uyển chạm nền gạch xanh lạnh lẽo, nước mắt nàng nhỏ xuống đầy đất. Những giọt nước mắt chảy vào trong khe đất, chậm rãi biến mất không còn vết tích.

Oo———oOo———oΟ

Đúng giờ Thân, trưởng công tử phủ Quy Đức Hầu Tuyên Trọng An cưỡi ngựa mang theo kiệu hoa tới Hứa phủ. Hắn mặc một thân áo đỏ, làm bật lên gương mặt hoàn toàn trắng bệch. Người Hứa phủ vốn hơi hoài nghi Hứa nhị cô nương trời xui đất khiến thế nào mà vẫn gả cho lang quân như ý, nhưng vừa thấy tân lang quân thì họ dẹp ngay suy nghĩ này.

Kẻ này chẳng sống được bao lâu nữa, dưới hắn chỉ có một ấu đệ mà thân thể còn yếu ớt hơn hắn. Phủ Quy Đức Hầu dù đang được đà đi lên thì sợ ngày vui sẽ chẳng kéo dài.

Lão thái gia và lão gia Hứa phủ, nhất là Hứa phụ Hứa Trùng Hành, thở dài nhẹ nhõm. Ông ta đã đi một nước cờ kém, có muốn đền bù cũng không cách nào nắm tay hòa thuận với phủ Quy Đức Hầu. Chi bằng cứ làm theo dự định trước đây, không qua lại thân thiết với phủ Quy Đức Hầu.

Hứa Song Uyển được đưa vào kiệu. Lúc lên kiệu, nàng bị một bàn tay lạnh như băng cầm lấy. Tay kia còn lạnh hơn tay nàng…

Từ nhỏ Hứa nhị cô nương đã bình tĩnh hơn người thường. Nàng không né tránh bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay mình, đến khi nàng vào trong kiệu người kia mới rút tay về.

Trên đường tràn ngập tiếng pháo nổ, tiếng người huyên náo. Hỉ khăn phủ trên đầu khiến nàng không nhìn thấy người nhưng cũng nghe thấy bầu không khí vui vẻ từ thanh âm ngoài kia.

Người phủ Quy Đức Hầu tung kẹo mừng hai bên đường.

Kiệu hoa dừng trước phủ Quy Đức Hầu đúng giờ lành, lời chúc mừng liên tục truyền đến. Hứa Song Uyển vịn Thải Hà, mỗi bước chân đều cẩn thận từng li từng tí.

“Giờ lành đã đến,” người chứng hôn xướng, “tân nương vào nhà, cùng nhau bái thiên địa và cao đường…”

Hứa Song Uyển không biết có bao nhiêu người tới. Từ lúc đến hỉ đường, người nàng đã nóng lên. Khi bái đường xong rồi được đưa vào động phòng, mặt nàng cũng nóng theo.

Tâm tư nàng rối loạn, xung quanh huyên náo khiến trên đường đi nàng không nghe rõ người bên cạnh nói gì. Dù vậy Thải Hà vui vô cùng. Từ lời thông báo vội vàng, đứt quãng của nàng ấy, Hứa Song Uyển biết tiệc cưới này rất long trọng.

Phủ Quy Đức Hầu tiếp đón nhiều khách quý.

Khi người Hứa phủ cùng phủ Quy Đức Hầu vây quanh hỉ phòng, Lại bà tử làm hỉ nương nói chuyện đầy nịnh bợ, cả đường đi đều hô “cẩn thận” không ngừng. Cả tiếng “nhị cô nương” cũng thân thiết hơn hẳn so với trước đây.

Hôm nay tiếng “nhị tỷ tỷ” của hai muội muội Hứa phủ đi theo tiễn đưa nàng xuất giá đặc biệt ngọt ngào – các nàng muốn tỏ ra nhu thuận để người khác yêu thích.

“Thiếu phu nhân…” Phủ Quy Đức Hầu phái tới một bà tử vai u thịt bắp, bà vượt qua Lại bà tử để đỡ Hứa Song Uyển. Đến hồi vào hỉ phòng, bà đẩy Lại bà tử sang một bên rồi nói với Hứa Song Uyển, “Trưởng công tử muốn chiêu đãi khách quý xong mới về động phòng. Ngài ngồi nghỉ trước đi, có gì cứ phân phó nô tỳ.”

Lại bà tử bị chen lấn, vất vả lắm mới về được phòng lại bị đẩy ra ngoài. Bà ta gấp gáp tới độ chẳng để ý đây là phủ Quy Đức Hầu, người cũng là người của phủ, “Ngươi làm gì đấy? Chen cái gì mà chen!”

Đến phủ Quy Đức Hầu, người Hứa gia mới biết trưởng công tử của phủ hiến tặng thánh thượng thuốc cứu mạng mà hắn đã tìm kiếm nhiều năm, để long thể hiện hơi khiếm khuyết quay lại thời điểm còn cường tráng. Thái tử và vương gia tới phủ Quy Đức Hầu chúc mừng là ý chỉ của thánh thượng, thay mặt thánh thượng đến đây.

Người Hứa phủ tới phủ Quy Đức Hầu mới biết tin. Hôm nay đưa tiễn đều là tiểu bối, huynh ruột của Hứa nhị cô nương là Hứa Du Lương không có mặt; hắn đang ở nhà chuẩn bị đi Giang Nam nhậm chức. Trong số người Hứa phủ thì nhạy bén nhất là lão quản gia Bảo Hưng. Ông cũng là người đầu tiên biết tin từ miệng khách quý. Ông nhanh chóng thuật lại tình huống cho Lại bà tử rồi gấp gáp về phủ báo tin.

Lại bà tử nghe tin động trời này, hận không thể móc hết ruột gan dâng cho nhị cô nương, để cho nàng giẫm lên vai bà ta mà đi. Nhưng người phủ Quy Đức Hầu thật lợi hại, lại có sức mạnh đáng gờm, chắn ngang giữa bà ta và nhị cô nương. Bà ta vừa tức vừa vội tới mức thở hồng hộc.

Bà tử to con kia là người sắc bén, nếp nhăn khóe miệng sâu hoắm, tướng mạo hung dữ. Bà dữ tợn trừng mắt với Lại bà tử, “Ta hầu hạ thiếu phu nhân của hầu phủ, liên quan gì đến ngươi?”

“Ngươi…” Lại bà tử tức tối.

Bà ta đang muốn nói chuyện với nhị cô nương, để nhị cô nương làm chủ cho bà ta, thì đã thấy nhị cô nương Hứa phủ dùng tay còn lại để cầm bàn tay của bà tử hung hăng, người đang nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn, thon dài của nàng. Nàng cất tiếng mềm mại hỏi, “Xin hỏi vị bà bà này là bà bà quản sự trong nhà à?”

Bà tử hung hăng nghe được tiếng “trong nhà” thì rất thỏa mãn, bà cung kính trả lời, “Bẩm thiếu phu nhân, đúng vậy. Nô tỳ đã hầu hạ tại hầu phủ hơn ba mươi năm, phu nhân để ta đến đây hầu hạ ngài. Ngài có việc thì cứ phân phó, nô tỳ ở ngay bên cạnh chờ lệnh.”

“Làm phiền ngươi.” Nhị cô nương nhẹ nhàng nói.

“Nhị cô nương, ta là người bên cạnh phu nhân, ngài ấy để ta tới đây…” Lại bà tử vội nói nhưng chưa dứt lời đã bị Thải Hà nắm chặt tay.

Người trong phủ ai cũng không ngờ hôn sự biến thành chuyện vui lớn. Từ lúc tiến vào phủ Quy Đức Hầu đến giờ, mặt Thải Hà vẫn đỏ vì phấn chấn. Cô nương nhà nàng ấy không tiện nhiều lời, nàng ấy liền siết chặt tay Lại bà tử, không còn sợ đắc tội người hầu hạ phu nhân lâu năm, “Lại bà bà, cô nương nhà ta đã có người trong phủ cô gia hầu hạ, không phiền ngài mệt nhọc.”

Nàng ấy là người không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Vừa dứt lời, nàng ấy liếc mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn Văn Nhi cùng Kiều Mộc.

Hai nha hoàn này đều xuất thân nông thôn, từ nhỏ quen làm việc nhà nông nên khỏe mạnh; ba người hợp sức là đủ đem lão bà tử này đẩy ra ngoài.

“Úi da…” Thải Hà cùng bọn nha hoàn khẽ đẩy khiến các cô nương Hứa gia chen chúc đến hỉ phòng kêu ra tiếng.

Vu phu nhân cũng cố chen đứng hàng đầu. Bà thấy Lại bà tử từng mắng mỏ mình ăn quả đắng thì nín cười. Chợt muốn chơi xấu nên bà dùng cùi chỏ đẩy người phía sau một chút, nhường đường để người của nhị cô nương lôi Lại bà tử ra ngoài.

Hai mẹ con tình cảm thắm thiết của đại phòng giờ trở mặt thành thù. Khi về nhà bà nhất định phải đi nơi khuất bóng người mà lấy chăn che lại rồi cười cho thỏa thích.

Oo———oOo———oΟ

Phủ Quy Đức Hầu phái tới quản sự nương tử của phu nhân hầu gia để mời khách trong hỉ phòng ra ngoài, các cô nương Hứa phủ cũng được họ dẫn tới nơi dành cho khách nữ. Gian phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.

Thải Hà làm theo lời cô nương phân phó, cùng Văn Nhi và Kiều Mộc đợi lệnh ở trong phòng. Bà tử của phủ Quy Đức Hầu nhanh nhẹn bưng canh bát bảo tới, nói là hầu phu nhân ban, để Thải Hà đút cho thiếu phu nhân ăn.

Thải Hà mừng tới mức suýt rơi nước mắt. Nàng ấy quỳ xuống đút cho cô nương của mình, kìm lòng không đặng mà thì thầm, “Cô nương, ngài đúng là khổ tận cam lai.”

Hứa Song Uyển không nghĩ mình sẽ gả tới trong hoàn cảnh thế này; tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Đầu nàng nóng lên từng đợt, cả người bồn chồn.

Thật may nàng là người từng trải, nàng khẽ hít thở sâu vài lần để tâm trí thanh tĩnh.

Hiện giờ thể diện đã có, song nàng chẳng lo mất mặt trước người ngoài mà quan trọng nhất là trượng phu nàng nghĩ gì.

Nàng từng gặp trưởng công tử. Nhưng lần gặp mặt kia cả hai đều còn quá nhỏ nên không đáng kể. Sau này vô tình gặp hai lần thì cũng chỉ là một người hành lễ, một người đáp lễ, chẳng hề nói với nhau câu nào. Phần lớn chuyện liên quan đến hắn mà nàng biết đều từ tin đồn mà ra.

Thanh danh hắn không tốt lắm. Đầu tiên là biểu muội đính hôn từ nhỏ chết đuối, kế tiếp là vị hôn thê vứt bỏ hắn để chọn người khác. Người trong kinh nhắc tới hắn thì đa phần đều gọi hắn là kẻ đoản mệnh của hầu phủ.

Chỉ mới đây thôi nàng còn nắm tay hắn. Tay phu quân nàng thật lạnh. Lạnh tới mức hắn đã buông tay được một lát mà nàng vẫn cảm thấy hơi lạnh còn lưu lại.

Nghĩ đến đây, bàn tay giấu trong tay áo của Hứa Song Uyển siết chặt lại. Nàng bắt đầu nghĩ ngợi.

Xem chừng cơ thể phu quân nàng đúng là không khỏe như lời đồn…

Ta phải sống, nhị cô nương Hứa phủ nghĩ thầm, hắn còn ở đây thì tatheo hắn; một ngày kia hắn không ở đây nữa thì khó đến đâu ta cũng phải sống tại hầu phủ này.

Có chết nàng cũng muốn chết tại hầu phủ. Nàng sẽ không trở về Hứa phủ, nơi mà nàng chưa rời đi đã vứt bỏ nàng như giày rách, như chó nhà có tang[1].

Cuối giờ Dậu[2], Thải Hà cùng các nha hoàn được hạ nhân hầu phủ gọi đi dùng bữa tối. Hứa Song Uyển nghĩ hôm nay vô số khách quý đến hầu phủ nên trưởng công tử sớm nhất cũng phải cuối giờ Tuất[3] mới trở về động phòng. Không ngờ Thải Hà vừa đi, cạnh cửa phát ra tiếng ồn; hạ nhân hành lễ, miệng kêu “trưởng công tử”.

Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt.

Trong nháy mắt, Hứa Song Uyển ngồi thẳng lưng tại mép giường, trông càng có vẻ đoan trang.

Đồng thời, lỗ tai nàng căng lên.

Nhưng nàng không nghe thấy tiếng bước chân.

Một khắc sau, nàng phát hiện người đi không phát ra tiếng động ấy đột nhiên ngồi xuống bên nàng…

Dù Hứa Song Uyển cố gắng trấn tĩnh thì lòng nàng bỗng thấp thỏm, bàn tay giấu trong tay áo cũng vặn vẹo.

“Thiếu phu nhân…” Trưởng công tử cất tiếng, thanh âm nhàn nhạt, mang theo hơi lạnh giống như tay hắn vậy.

“Trưởng công tử.” Tim Hứa Song Uyển muốn nhảy ra ngoài, hai bàn tay siết chặt, nhưng hắn đã mở lời thì nàng sẽ đáp lại.

Đây là trượng phu của nàng?

Nàng không nhìn thấu hắn.

“Ừm.” Trưởng công tử khẽ đáp, đưa tay vén lên hỉ khăn đỏ tươi của nàng.

Dưới mũ đội là khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt linh hoạt, khiến Tuyên Trọng An nhìn mặt nàng hai lượt mới nhìn đến tay áo của nàng. Hắn nói, “Ta ghé thăm nàng một chút.”

Ánh mắt Hứa Song Uyển lướt nhanh qua gương mặt tái nhợt của hắn rồi nàng cụp mắt xuống, nhỏ nhẹ bảo, “Vâng.”

Nàng rất nhu thuận, nhìn bằng mắt thôi đã thấy. Người Hứa phủ chắc không biết nhưng Tuyên Trọng An hiểu rõ, vị nhị cô nương Hứa phủ này coi nhẹ những thanh niên tài tuấn âm thầm tặng quà nàng nên mới về phủ Quy Đức Hầu của hắn.

Hắn biết tính nàng tuyệt đối chẳng mềm yếu, cũng biết bọn Thức Vương chê nàng tuổi nhỏ mà tâm tư quá sâu. Nhưng chuyện hắn để ý là hắn không thích mấy người kia dòm ngó nàng.

“Trên đường về ta thấy trong vườn còn hai bụi cúc bách nhật, ta hái tặng nàng một đóa…” Tuyên Trọng An đưa cúc bách nhật đỏ tía vào tầm mắt nàng, “Nàng cầm đi.”

Tay Hứa Song Uyển khẽ động. Lát sau, nàng mới rút tay từ trong tay áo ra.

Tuyên Trọng An nhìn đôi tay còn hơi run của nàng, để nàng nhận hoa xong lại dặn, “Ta còn muốn tiễn mấy vị khách, nàng ngồi nghỉ trước đi.”

Nói rồi hắn đứng dậy cạnh nàng, giơ tay nhấc hỉ khăn của nàng xuống.

Hai mắt Hứa Song Uyển nhắm nghiền, nàng giật mình khi tay hắn đưa về phía đầu nàng.

Tim nàng đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau một khắc, mũ phượng trên đầu nàng cũng bị gỡ xuống. Hứa nhị cô nương xoắn vặn hai tay như bánh quai chèo ở trong tay áo mới không sợ hãi kêu lên.

“Được rồi, nghỉ một lát đi.” Tuyên Trọng An cúi đầu, nhẹ nhàng sờ mái tóc của nàng. Tay vừa chạm vào thì hắn ngừng lại. Hắn đứng dậy, lấy hỉ mền trên giường đắp lên đùi nàng, mắt lướt nhanh qua mặt nàng rồi lặng lẽ bước về phía cửa.Lời tác giả

Nam chính cả đầu tóc con người ta cũng không tha…Chú thích

[1] Ý chỉ người không có chốn nương thân.

[2] 17 giờ đến 19 giờ tối.

[3] 19 giờ đến 21 giờ tối.

Trước/185Sau

Theo Dõi Bình Luận