Saved Font

Trước/521Sau

Quỷ Hôn

Chương 37: Tiết Lộ Thiên Cơ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 37: TIẾT LỘ THIÊN CƠ

Về đến nhà, thấy trong sân ngoài sân tràn ngập khói, còn có nhiều đốm lửa lách tách, trong không khí có mùi cháy khét và mùi khói khó ngửi.

Tôi đứng trong sân, nhìn cái xác được thiêu thành tro trong lò, trong lòng có hơi nuối tiếc và buồn bã. Cuối cùng, tôi vẫn không bảo vệ được ông, cuối cùng, đến xương cốt cũng không còn nữa.

“Xin Thất nương nương trách phạt, thuộc hạ làm không tốt, khiến nương nương gặp bất lợi.” Hai tên quỷ quỳ xuống đằng sau tôi, mang bộ dạng sợ hãi hiếm có.

“Đang làm gì vậy? Các anh không làm gì sai cả, quỳ xuống làm gì? Tôi cảm ơn các anh còn không hết, đứng dậy đi, đứng dậy hết cho tôi.” Tôi bước lên hai bước, đỡ hai người dậy, nhưng bọn họ nặng như đá vậy, cứ quỳ ở đó không chịu đứng dậy.

“Đa tạ nương nương, nhưng chúng tôi không hoàn thành được nhiệm vụ Dạ Quân giao cho, hiện giờ phán quan ngũ hành đã ra tay,e rằng hai anh em chúng tôi sẽ không tránh khỏi bị lột da.” Bạch vô thường ai oán nói.

“Ồ, không sao cả! Mau đứng dậy đi! Hai ngươi theo tôi lâu như vậy, sao tôi có thể để cái lão đó phạt các anh được, yên tâm, anh ta mà dám nói như vậy, tôi sẽ xé xác tên đó!” Con người ở với nhau lâu sẽ có tình cảm, hai anh em này đều là quỷ, nhưng luôn tận tình chăm sóc tôi, nếu không phải tự tôi kiếm phiền phức, sao có thể liên lụy đến hai người họ, trách nhiệm này nên là tôi gánh mới phải.

Hai anh em Hắc Bạch cảm kích mà đứng dậy tôi nghĩ sau lần này, nếu tôi còn muốn làm loạn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý.

Trần Tú Tài ở sau lưng đẩy mạnh tôi một cái, thờ ơ nói: “Còn đứng đó làm gì, muốn chết à!”

Ai da, vừa về tôi cũng quên mất mình vẫn đang ở dạng linh hồn, đành vội vã vào phòng, trèo lên giường, nằm lại vào cơ thể mình.

Một lúc sau, cơ thể hơi động, tôi mở mắt! Thử chạm vào chân tay mình, cảm giác được cơ thể mình, thật tốt quá!

Bà nội đẩy cửa bước vào, lộc cộc vài bước đi tới trước mặt tôi, chỉ vào tôi mắng: “Đủ lông đủ cánh rồi đúng không, dám tự mình thoát hồn ra ngoài, cháu có biết việc này nguy hiểm thế nào không? May mà có Tú Tài ở đây, nếu không cháu còn sống mà quay về được ư!”

Chuyện bà nội mắng quả thực tôi đã làm sai, không ngờ rằng có người âm thầm tính kế, đem thêm phiền phức. Thế nên tôi không cãi lại.

“Bà nội, cháu không có năng lực như vậy, phán quan ở địa phủ mới là người cứu cô ấy, cháu chỉ phụ trách đưa cô ấy về thôi.” Tần Tú Tài đứng ngoài cửa, dựa tường nói.

“Cái gì? Phán quan địa phủ đại nhân ra mặt rồi?” Bà nội thất kinh, sau đó quay người đánh tôi. “Chời ơi tổ tông ơi, cháu còn định gây họa đến bao giờ, có thể bớt khiến Thượng Tôn Quỷ Vương phiền lòng vì cháu không!”

Đúng là tôi đã gây chuyện, nhưng có liên quan gì đến Quỷ Vương, tôi có khiến anh ta quản tôi đâu, tại sao trong mắt bà nội tôi lúc nào cũng là người gây chuyện, luôn khiến người khác lao tâm vậy, chuyện này là tôi muốn sao? Tôi cũng đâu muốn gả cho người chết, còn không phải là do mấy người làm sao? Nếu lúc đó tôi có quyền lựa chọn, thì làm sao đến nông nỗi này.

Việc đến nước này, đã không phải là chuyện của riêng tôi nữa, mà đã liên lụy đến cả thôn. Những cái khác tôi không nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn làm rõ nhà họ Mạc tại sao lại kí kết khế ước bất công như vậy. Ước định mà tổ tông để lại, sợ rằng ông ba và bà nội vẫn chưa hiểu rõ, nên mới không nói với tôi.

Tôi không muốn cả đời phải qua lại với quỷ, tôi còn cả cuộc đời để sống, càng không muốn chung chồng cùng những người phụ nữ kia, tôi chỉ muốn quay lại cuộc sống bình thường vốn có, sau này đi đâu cũng không bị quỷ theo chân.

Hắc Bạch vô thường thủ ở ngoài cửa, đến nửa đêm, bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, tôi lật người vài cái rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Dường như đã rất lâu không nằm mơ, lúc tôi tỉnh lại từ trong mơ, cả người bị vây trong nỗi sợ, cảm giác nghẹt thở ấy mãi vẫn không tan biến.

Tôi cố gắng hít thở sâu, để bản thân từ từ bình tĩnh. Giấc mơ luôn là thứ tôi ghét nhất, nó không có hình dáng thật, lại có thể chi phối mọi tình cảm của tôi, đáng sợ, bi thương, và chân thật.

Trong giấc mơ, tôi bị một đám thi thể thối rữa kéo vào đáy vực sâu, tiếng kêu thảm thiết của những linh hồn đó lúc nào cũng vang vọng bên tai tôi. Giấc mộng lần này không giống với những lần trước, nhưng lại chân thật đến đáng sợ.

Lau đi mồ hôi trên trán, bên ngoài đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Tắm rửa xong, tôi vào trong sân, ông ba đang quét dọn, từ đường treo di ảnh của ông nội, trong ảnh, ông vẫn hiền từ như vậy, không biết ông đến địa phủ có thuận lợi đầu thai hay không, mong kiếp sau ông tìm được một căn nhà tốt cho mình.

“Cô ngốc, dậy sớm vậy, mặt trời còn trưa chiếu đến mông đâu!” Trần Tú Tài vươn eo đi ra từ một phòng khác, nhìn anh ta lười biếng chán chường, lôi thôi lếch thếch.

“Anh sao lại ở đây? Việc xong cả rồi, anh có thể đi rồi.”

Trần Tú Tài cười hai tiếng đi đến cạnh tôi, vai cố ý đẩy tôi một cái. “Muốn đuổi tôi đi vậy à! Chỉ sợ tôi muốn đi, ông ba của cô không cho tôi đi. Cô ngốc, không phải tôi dọa cô, chuyện này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Đúng là không cần mặt mũi, anh thật sự xem mình là nhân vật lớn rồi cơ à!” Tôi quay đầu trừng anh ta, phát hiện tên nhóc này dáng người không thấp, chỉ là cái cơ thể vừa bẻ đã gãy này, thật không nhìn ra được dùng để làm gì.

“Thứ ở trong động đó cô nhìn thấy rồi đúng không! Chỉ dựa vào cái công phu không ra gì của cô, đánh lại được sao? Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, cho dù người trong thôn không gây tai họa, nhưng vẫn phải lấy mạng đền tội. Cha nợ con trả, tai họa mà tổ tông để lại, báo ứng lên các người, đây không phải là đạo lý hay sao?”

“Tôi nhổ vào! Cái gì mà cha nợ con trả, nếu là nợ tiền thì có thể trả, nhưng đây là mạng người, tại sao lại để người vô tội đi đền tội mà mình chưa từng phạm? Rõ ràng chúng tôi không làm gì cả, lại phải đền mạng giúp người trên, việc này có công bằng không?” Tôi không cam tâm mà phản bác.

Trần Tú Tài nhìn tôi, than thở nói: “Nếu đây là một nơi bị nguyền rủa, chắc mỗi con đường ở đây đều chôn vùi những thi thể không tên, mà mỗi bước chân của các người dẵm lên đã là thêm tội. Người chết sẽ không quan tâm ngươi có tội hay không, thứ mà chúng nó quan tâm là, chết rồi còn bị kẻ thù dẵm lên, đổi lại là cô, cô chịu không?”

Bỗng nhiên tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh, lời Trần Tú Tài nói rất đáng sợ, muốn không tin mà không biết tại sao lại đáng tin. “Ban ngày ban mặt đừng có mà đi dọa người được không, nguyền rủa cái gì, người chết cái gì, dù sao cũng không phải sự thật!”

Ông ba bỗng buông chổi vội vã chạy vào, kéo tay Trần Tú Tài hỏi: “Chú em, lời chú vừa nói là có ý gì?”

“Ông ba không phải đã nghe rồi sao? Là ý mặt chữ đó, chuyện xảy ra trong thôn này không ít, ông suy nghĩ cho kỹ đi!” Trần Tú Tài thờ ơ nhún vai, ánh mắt hướng ra ngoài sân hình như sâu xa hơn.

Ông ba ngẩn ra đó, sắc mặt không ngừng thay đổi, bỗng nhiên, ông dẵm châm, hét lớn một tiếng “hỏng rồi”, rồi xông ra ngoài.

Tôi tò mò muốn đuổi ra ngoài xem thế nào, Hắc Bạch vô thường lướt qua mắt tôi, chặn đường, tôi chỉ thấy Trần Tú Tài cũng chạy theo ra ngoài, chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu. “Tránh ra!”

“Thất nương nương, chuyện này, nương nương thật không thể can dự.”

Nghe ý này, xem ra hai anh em này cũng biết gì đó! À, bọn họ là quỷ đi theo Dạ Quân, không biết mới lạ. “Nói như vậy, các anh trước đây nói không biết gì, là đang lừa tôi rồi?”

Hai anh em sắc mặt hơi biến, Bạch vô thường phản ứng nhanh hơn, cậu ta đến trước tôi thần bí nói: “Chúng tôi làm sao dám gạt ngài, chỉ là anh em chúng tôi thật sự không biết nhiều. Thất nương nương, thiên cơ không thể tiết lộ, tên nhóc đó phải giảm thọ! Huống hồ, người trong thôn tự mình tỉnh ngộ, người ngoài lắm lời, cũng có kết cục không tốt!

Giảm thọ là việc nghiêm trọng như vậy! Tôi theo ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa, thấy Trần Tú Tài chậm rề rề bước đằng trước, anh ta không phải đã nghe thấy những lời bọn tôi nói rồi chứ! Có điều thấy dáng vẻ lếch thếch của anh ta, tai chắc cũng không thính vậy đâu.

Thôi bỏ đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì, vẫn nên đi tìm ông ba thì hơn, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Ông ba đứng ở con đường ai cũng đi qua trong thôn, ông cắm một nén nhang ở đường, rải tiền giấy, sau đó xuống tay đào.

Đất bị vốc lên từng chút, trái tim tôi cũng sắp nhảy lên cổ họng, tôi ý thức được thứ bị chôn bên dưới là gì rồi.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trước/521Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Đạo Đan Đế