Saved Font

Trước/521Sau

Quỷ Hôn

Chương 49: Người Đàn Ông Phá Hư Phong Cảnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 49: NGƯỜI ĐÀN ÔNG PHÁ HƯ PHONG CẢNH

Tôi đang chăm chú giải đề, không ngó ngàng gì đến anh, có lẽ anh cảm thấy một người rất nhạt nhẽo nên mới dùng chân đá vào bàn: “Em đang làm gì thế?”

“Làm bài, anh đừng làm phiền tôi, tự chơi một mình đi.”

“Tại sao em phải làm cái này?’

Tôi cảm thấy anh hỏi vấn đề này rất ngu xuẩn.Tại sao à? Đương nhiên là vì thi cử rồi: “Tôi là học sinh, làm bài tập, tham gia thi cử đều là nhiệm vụ bây giờ của tôi. Nếu không anh cho rằng bây giờ tôi đang làm gì? Xin anh, anh cũng xem như là quan lớn rồi, đừng hỏi tôi những vấn đề ngu ngốc như vậy nữa có được không?”

“Nơi này rất nhàm chán!”

Tôi bỏ bút xuống, mất kiên nhẫn nhìn anh: “Nếu anh cảm thấy tẻ nhạt thì trở về đi, mấy người phụ nữ kia sẽ ngày đêm bên cạnh, ăn chơi chè chén với anh, tôi bảo đảm anh sẽ không nhàm chán nữa.”

Dạ Quân bỗng nhiên nghiêm mặt, giống như tôi đạp phải đuôi chó của anh khiến anh vô cùng khó chịu: “Em đang ghét bỏ ta! Muốn đuổi ta đi!”

Cằm tôi bị tên chết tiệt nắm chặt, bị anh lắc tới choáng: “Tôi đâu dám ghét bỏ anh, chỉ là sợ chỗ nhỏ này của tôi khiến anh cảm thấy tủi thân.”

Trước mặt bổn tôn, tôi nào dám nói lời thật, nhưng thật sự tôi rất chán ghét cảm giác lúc nào cũng bị giám thị như thế này, giới hạn tự do lớn nhất cũng không có, chứ đừng nói chi đến chuyện riêng tư gì đó.

Mẹ tôi xông vào phòng, từ trước tới giờ bà sẽ không vào phòng mà không gõ cửa, lần này bà tự ý xông vào tất nhiên là vì cái gì đó, quả nhiên lúc tôi quay đầu nhìn bà, bà đã bị dọa sợ đến độ sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng, cả khuôn mặt vì hoảng sợ mà trở nên méo mó.

“Mẹ”

“Im miệng! Mẹ đã cảm thấy rất kỳ lạ, cả ngày con cứ thần đạo lung tung, thì ra đúng là không phải con đang lẩm bẩm một mình, cậu ta là ai?”

Tôi không biết phải giải thích thế nào, muốn tìm cớ lấp liếm cho qua, nhưng Dạ Quân đã đi về phía mẹ tôi.

“Anh đừng làm bậy!” Tôi sợ anh sẽ làm hại mẹ tôi, thế là liền xông lên kéo cánh tay của Dạ Quân lại.

Mẹ tôi lảo đảo lùi về sau mấy bước, dựa lên tủ, tầm mắt của bà vẫn cứ dừng trên người Dạ Quân, lúc nãy khi bà vừa bước vào đã hỏi một câu “Cậu ta là ai?”, rõ ràng bà đã nhìn thấy sự tồn tại của Dạ Quân. Tôi nghĩ đây có thể là do Dạ Quân cố ý làm như vậy.

Lần này Dạ Quân mang mặt nạ màu đỏ, tôi đã sớm nhìn quen, nhưng mẹ tôi thì mới nhìn thấy lần đầu, khó trách bà bị dọa đến thất thố.

“Ta là phu quân của Mạc Thất, ta nên gọi bà một tiếng nhạc mẫu.”

Đây xem như tự giới thiệu mình trong lần đầu gặp mặt sao? Tôi cười gượng hai tiếng, đó đúng là khí thế bàng bạc à!

Mẹ tôi sửng sốt một hồi mới tìm về được một chút lí trí của mình, bà run giọng hỏi: “Cậu, cậu chính là Dạ Quân?”

Dạ Quân ừ một tiếng, mẹ tôi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng, sau đó bà xoay người bước từng bước một đi ra khỏi phòng.

Một quãng thời gian rất dài tôi không muốn ngó ngàng gì tới tên cheest tiệt, nhưng trong lòng giống như đã dỡ đi được tảng đá nặng nề.

Lúc ăn cơm mẹ tôi chỉ là đến đây gõ cửa, bà cẩn thận từng li từng tí một, khiến tôi áy náy.

Mẹ tôi ngồi bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt bà không chút cảm xúc, càng khiến tôi thêm khó mở miệng, cho dù đã chọc thủng bí mật, có lẽ giải thích sẽ làm cho mẹ tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Mẹ, không phải con có ý muốn giấu mẹ đâu, thật ra bốn năm trước con đã…”

Mẹ tôi rơi lệ, những lời tôi muốn giải thích mắc kẹt trong cổ họng, tôi không chịu nổi khi nhìn bà khóc, nhìn dáng vẻ đau khổ của bà.

“Con đừng nói gì cả! Đây chính là số mạng của con. Con họ Mạc nên con sẽ tránh không thoát. Cho dù mẹ muốn quản, bọn họ cũng sẽ không để cho mẹ quản.” Mẹ tôi ôm mặt, tiếng khóc nức nở đau thương của bà quanh quẩn trong đầu tôi, tiếng khóc tràn đầy bắt đắc dĩ của bà khiến lòng tôi rối như tơ vò.

Mẹ tôi bỏ đũa xuống trở về phòng, một bữa cơm yên lành lại bị tôi phá nát. Một mình tôi ngồi trên bàn ăn, chẳng thấy ngon lành gì. Sau khi dọn dẹp bát đũa xong, tôi trở về phòng, nhìn ngọc bội trắng Tường Long trên sách vở, tôi càng cảm thấy mình như một người có tội. Không biết tên chết tiệt kia nghĩ gì, tóm lại tôi không muốn để cho anh nhìn thấy tâm ý của tôi nên mới không dẫn anh ra ngoài.

Bốn năm trước tên chết tiệt đã để lại mầm mống của anh trong bụng tôi. Cũng có lẽ từ giờ phút đó trở đi, thân phận tôi là vợ của anh đã được xác định, có muốn chối bỏ cũng không thay đổi được sự thật trong bụng tôi đang có cốt nhục con của anh.

Tôi là tồn tại thế nào trong lòng Dạ Quân, tôi cũng không rõ ràng lắm. Anh đối xử với tôi cũng không nói được là tốt, nhưng khi tôi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm anh sẽ ra tay cứu tôi. Dựa vào điều này nên ít nhiều gì tôi vẫn là chấp nhận mối quan hệ của hai chúng tôi.

“Hình như nhạc mẫu đại nhân không hài lòng về ta lắm!”

Tôi dựa vào ghế nhìn chằm chằm Dạ Quân đang đi tới đi lui giữa ngọc bội trắng và hiện thực, tôi rất muốn hỏi anh một câu: “Anh có mệt không?” chỉ có điều chuyện cười như vậy ít nói một chuyện sẽ bớt một chuyện. “Không phải anh nói lời thừa rồi sao? Có người mẹ nào bằng lòng gả con gái của mình cho quỷ không? Ở chỗ chúng tôi, quỷ là một nhân tố đáng sợ số một, người sống sợ quỷ, anh có hiểu không? Thôi đi, có nói với anh, anh cũng chả hiểu đâu. Anh thích đi đâu thì đi.”

Quỷ Vương Dạ Quân cúi đầu, gảy lên nhẫn lưu ly trên tay: “Ta không phải là quỷ, cũng không phải người, ta là thần chưởng quản của Quỷ giới!”

Có gì khác nhau sao? Tôi bĩu môi, quỷ cũng được, thần cũng được dù sao cũng chẳng có liên quan gì với thế giới của chúng tôi. Quỷ Vương, Quỷ Vương là Vương của âm giới.

Tôi cầm theo quần áo đi vào phòng tắm, mới cởi áo ra, tên chết tiệt đã hiện ra trước mặt tôi. Tôi vội vàng che ngực lại, oán giận khẽ quát lên: “Anh theo vào làm gì? Mẹ đang ở sát vách đấy.”

Dạ Quân không nói gì, dựa sát vào tôi, ép tôi vào góc chết: “Trong mắt của các người, âm tào địa phủ đúng là đáng sợ vậy sao?”

Giải thích người sống tại sao sợ chết với một con quỷ, không phải là chuyện nực cười sao?

Còn chưa nói tới Vương của âm giới trong lòng con người là một cảnh giới như thế nào, chỉ nói riêng Hắc Bạch Vô Thường thôi, hai anh em này trong lòng người sống chính là sự tồn tại của thiên địch. Bọn họ vừa xuất hiện, người sống sẽ chết. Đương nhiên là phải tránh xa kẻ câu hồn rồi. Đối với phán quan địa phủ, ngược lại đúng là mỗi người một kiểu, có tốt cũng có xấu, nhưng cũng không đến mức độ tà ác như Hắc Bạch Vô Thường. Còn về Quỷ Vương à, tôi chỉ thể cười ha ha.

“Ai ôi, sao lúc này anh lại già mồm như một bà thím thế chứ!” Tôi đẩy anh ra. “Được rồi, người sống sợ Vô Thường câu hồn, sợ ác quỷ lấy mạng gây sự, không sợ Diêm La Vương! Anh ra ngoài đi, mau ra ngoài. Tôi muốn tắm rửa!”

“Tại sao phải đi ra ngoài? Trên người em có chỗ nào mà bổn tôn chưa thấy đâu.”

“Anh!”

“Ta, ta cái gì? Đeo ngọc bội trắng đàng hoàng vào cho ta, nếu như em dám cởi ra nữa, nhất định ta sẽ khiến em hối hận.”

Gì chứ? Đồ vô lại, ngoại trừ biết uy hiếp người khác ra, anh còn biết gì khác nữa sao? Có bản lĩnh lần sau đổi lời thoại mới cho tôi nghe thử? Tôi không vui, le lưỡi với ngọc bội trắng, nhưng vẫn là đeo nó lên cổ.

Sau khi tôi tắm rửa sạch sẽ, lập tức cảm thấy cả người phấn chấn, sấy khô tóc xong, tôi lên giường tắt đèn ngủ.

Đến nửa đêm, tôi mơ màng cảm thấy có người kéo tôi ôm vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh, tôi không giãy dụa nữa. Tôi biết đó là tên chết tiệt, thế là tôi tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng anh ngủ tiếp.

Hơi thở nặng nề cứ thổi qua bên tai tôi, hơi lạnh thổi tới khiến tôi rụt cổ lại, ngứa ngáy khó chịu. Tên chết tiệt nhúc nhích một chút, anh tháo mặt nạ xuống, tiếp theo đó lật người của tôi lại, đè lên người tôi.

“Đừng! Mẹ sẽ nghe thấy đấy!” Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của anh, cơn buồn ngủ bay đâu mất.

Hình như Dạ Quân không nghe tôi nói, anh nâng mặt tôi lên, nụ hôn rơi xuống như mưa. Từ đôi môi đến sóng mũi, từ ánh mắt đến vành tai, từ mặt đến cằm, từ cổ đến xương quai xanh, anh không bỏ sót một tấc thịt nào trên người tôi.

Tôi chưa từng thấy anh dịu dàng nhiệt tình hôn môi tôi như vậy, lập tức trong đầu hiện lên cảnh tượng của Liêu Khả Hân và Phùng Ninh ở phía sau núi, nhất thời cả người giống như bị thiêu đốt.

Tôi đã không phải là cô gái nhỏ mới lần đầu biết làm chuyện đó. Đối với chuyện tình nam nữ sớm đã làm nhiều thành quen. Tôi thành thạo đến độ muốn có được càng nhiều hơn, không kìm lòng được, tôi chủ động câu cổ Dạ Quân, ngẩng cao người nghênh đón nhiệt tình của anh, đáp lại sự dịu dàng của anh.

Có lẽ là do tôi chủ động mời gọi, hoặc có lẽ là anh quá tập trung, hai chúng tôi kết hợp chặt chẽ không rời. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thì ra XX là chuyện đẹp đẽ đến vậy.

Thế là tôi dứt khoát phóng thích hết mọi trói buộc đạo đức, phóng thích linh hồn của mình, để mặc cho anh không ngừng đòi hỏi trên người mình, thỏa thích hưởng thụ giờ phút này, nhưng anh lại kêu lên tên của một người khác.

Nhược Hi!

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trước/521Sau

Theo Dõi Bình Luận