Saved Font

Trước/580Sau

Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 570: Nàng Thích Người Như Thế Nào?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nàng cầm chén đũa hướng phía trên bàn để xuống, tức giận nói.

“Người trêu trọc ta, ta không ăn, ta hờn dỗi!”

Lạc Thanh Hàn nhìn đồ ăn trên bàn bị nàng ăn đến ngay cả nước cũng không còn sót lại một chút cặn, mặt không đổi hỏi.

“Ngươi cũng đã ăn xong, còn hờn dỗi cái gì?”

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói: “Làm một người thành thục, loại chuyện hờn dỗi không ăn, ta đều là ăn no mới làm.”

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề đứng dậy bước ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn: “Ngươi đi nơi nào?”

Tiêu Hề Hề: “Ngươi không nên cùng ta nói chuyện, ta còn đang giận!”

Lạc Thanh Hàn thở dài, đứng dậy đi theo ra ngoài.

Hắn nhìn thấy Tiêu Hề Hề đi nhà xí.

Chờ Tiêu Hề Hề từ bên trong nhà xí đi ra, nhìn thấy Thái tử đang đứng dưới hiên nhìn nàng.

Nàng lẩm bẩm một tiếng, mắt nhìn thẳng hướng trước mặt hắn đi lướt qua.

Lạc Thanh Hàn không nhanh không chậm theo sau nàng.

Hắn hỏi: “Ngươi còn muốn sinh khí bao lâu?”

Tiêu Hề Hề: “Cái này cần xem tâm tình ta.”

Lạc Thanh Hàn: “Ngươi ngày mai còn muốn ăn gà sao? Ta có thể để Triệu Hiền mua cho ngươi.”

Tiêu Hề Hề quay đầu, vừa nuốt nước miếng, vừa nhìn hắn chằm chằm.

“Ta cảnh cáo ngươi, lúc ta tức giận không nên tùy tiện nói chuyện với ta, càng không được đề cập với ta đồ ăn ngon, ngươi nhắc đến đồ ngon, ta liên nhịn không được chảy nước miếng, bộ dạng này thật mất mặt.”

Lạc Thanh Hàn nín cười nói: “Vậy ngươi ngày mai còn muốn ăn gà sao?”

Tiêu Hề Hề không chút do dự nói "Muốn ăn!"

Lạc Thanh Hàn đưa tay ra: “Tới để cho ta ôm một cái, ngày mai không chỉ có gà cho ngươi ăn, còn mang vịt cho ngươi ăn.”

Tiêu Hề Hề cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta là loại nữ nhân sẽ vì một miếng ăn ngon liền để xuống tôn nghiêm tùy ý ngươi giày xéo sao?”

Lạc Thanh Hàn an tĩnh nhìn nàng.

Một lát sau.

Tiêu Hề Hề đi qua ôm lấy hắn.

Mỹ thực trước mặt, tôn nghiêm ngẫu nhiên cũng có thể bị ném bỏ.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng, khóe miệng không tự chủ được giương lên.

Hắn làm sao lại coi trọng đại bảo bối làm người khác ưa thích như này?

Cùng với nàng chung đụng càng lâu, thì càng thích nàng.

Tiêu Hề Hề: “Đã ôm, không cho phép nuốt lời.”

Lạc Thanh Hàn "Được."

Ngọc Lân vệ mang thùng nước nóng vào phòng đổ đầy bồn tắm.

Sau khi tắm xong, Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề nằm dài trên giường.

Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề, hỏi: “Ngươi còn tức giận không?”

Tiêu Hề Hề ngáp một cái: “Đã bớt giận.”

Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, nàng sinh khí đến bây giờ cũng đã qua một canh giờ, xem ra nàng nguôi giận tốc độ vẫn rất nhanh.

Ngày hôm sau.

Tiêu Hề Hề lần nữa thi triển nằm ỳ đại pháp.

Nàng ôm chăn mền không chịu buông tay, hanh hanh tức tức nói.

“Ta cũng muốn dậy sớm, nhưng giường của ta cùng chăn mền cũng không nguyện ý.”

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng không chỉ có nằm ỳ, mỗi lần đều có thể tìm cho mình lý do khác nhau.

Đây cũng là bản lãnh của nàng.

Lạc Thanh Hàn dứt khoát không thúc dục nàng, hắn cầm bánh bao, đứng bên giường chậm rãi ăn.

Ngửi được mùi thơm của bánh bao thịt, Tiêu Hề Hề trong nháy mắt liền thanh tỉnh.

Nàng nhanh nhẹn rời giường rửa mặt, thay đổi quần áo sạch sẽ, đắc ý mà ăn đồ ăn sáng.

Lạc Thanh Hàn đem một phong thư đưa cho Triệu Hiền.

“Ngươi tìm người đem phong thư này đưa đi Trần Lưu Quận, giao cho Giang Viễn Sơn.”

Triệu Hiền hai tay tiếp nhận phong thư.

Lạc Thanh Hàn lại nói: “Ngươi khi trở về thuận tiện lại mua hai con gà cùng hai con vịt, nếu nhìn thấy đồ ăn ngon khác, cũng mua chút mang về.”

Triệu Hiền lĩnh mệnh rời khỏi.

Dùng xong đồ ăn sáng, Tiêu Hề Hề ăn no muốn tắm nắng, cố ý đem giường mỹ nhân dời đến bên cửa sổ.

Nàng nằm trên giường mỹ nhân, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bao phủ trên người nàng, ấm áp, thoải mái.

Nàng nhịn không được cảm khái nói.

“Nếu như có thể lựa chọn sinh hoạt, ta tình nguyện vô cùng đơn giản,

Một ly trà sữa, một gian nhà tranh, một mẫu ruộng dưa, một mỏ vàng.

Vô cùng đơn giản, rất tốt.”

Lạc Thanh Hàn "......"

Triệu Hiền đến buổi chiều mới trở về.

Tay trái hắn một con gà, tay phải một con vịt, trên lưng còn đeo cái giỏ trúc lớn.

Trong giỏ trúc tất cả đều là trái cây rau quả tươi mới.

Triệu Hiền nói: “Thư đã gửi đi, trong thành hôm nay không có việc lớn gì, chỉ có một việc, Anh Vương chính thức hướng đại tiểu thư Bắc Hầu phủ đưa sính lễ.”

Sính lễ là Huệ Phi chuẩn bị, tuy nàng đối với Bộ Sênh Yên không hài lòng, nhưng thánh chỉ đã hạ, không thể vãn hồi, vì con trai nhà mình, nàng dù thế nào cũng phải ra mặt.

Đội ngũ đưa sính lễ có chút hùng hậu, sính lễ như nước chảy đưa vào phủ Định Bắc Hầu, quần chúng vây xem một mảnh hâm mộ.

Bộ Sênh Yên xem như tiểu nương tử chờ gả, hôm nay không thể lộ diện.

Nàng bị giam trong khuê phòng, chỗ nào cũng đi không được.

Định Bắc Hầu tự mình tiếp đãi Anh Vương Lạc Dạ Thần.

Hai người lần trước ở Lưu Quang Các gặp một lần, sau đó, liền chưa từng gặp mặt.

Hôm nay gặp lại, tâm tình của hai người đều có biến hóa.

Bọn hắn đều không phải là người giỏi xã giao, đơn giản hàn huyên một phen, liền không có lời có thể nói.

Bầu không khí lâm vào lúng túng trầm mặc.

Định Bắc Hầu xua tay, ra hiệu cho hạ nhân đều lui ra.

Bọn người đi hết, hắn mới mở miệng.

“Ta nghe nói chuyện của Thái tử, ta đại khái có thể đoán được ý nghĩ trong lòng ngươi.

Đổi thành lúc trước, ta sẽ không quản việc này.

Nhưng bây giờ ngươi là con rể tương lai của ta, vì tương lai hạnh phúc của khuê nữ, ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu.

Đừng xung động, nhớ quan sát kỹ.”

Biết được Thái tử chọc giận Hoàng đế bị xử lý đi Hoàng Lăng, trong lòng Lạc Dạ Thần nhất định là có chút ý nghĩ, nhưng ở cùng Thái tử trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cảm thấy Thái tử không dễ dàng rơi đài như vậy.

Lúc này nghe được nhạc phụ tương lai nhắc nhở, Lạc Dạ Thần chỉ buồn buồn đáp ứng.

“Trong lòng ta rõ.”

Định Bắc Hầu thấy hắn không gấp mà can thiệp vào, trong lòng yên tâm chút.

Trước đó hắn nghe nói Anh Vương tính khí không tốt, tính tình vừa vội, còn thẳng thắn, rất dễ dàng bị người lợi dụng.

Bây giờ xem ra, Anh Vương mặc dù không cơ trí như Thái tử, nhưng không phải không có đầu óc.

Định Bắc Hầu: “Khâm Thiên Giám đã chọn xong thời gian hôn lễ, định mùng tám tháng sau, vương gia cảm thấy thế nào?”

Chuyện này Lạc Dạ Thần đã từ trong miệng Huệ Phi biết.

Hắn biểu thị không có ý kiến.

Hắn đối với việc hôn sự này có kháng cự, nhưng cùng định Bắc Hầu nói chuyện, tâm lý kháng cự thoáng giảm bớt chút.

Bây giờ hắn đối với Bộ Sênh Yên không tính là ưa thích, ít nhất không có chán ghét.

Trong Tĩnh Tâm Uyển, hoàng lăng.

Tiêu Hề Hề ăn dưa ngọt Triệu Hiền mang về, hỏi: “Anh Vương cùng Bộ cô nương thành thân sao?”

Lạc Thanh Hàn: “Còn chưa có, chỉ là hạ sính thôi, chờ tháng sau mới chính thức thành thân.”

Tiêu Hề Hề có chút hả hê nói: “Thật muốn xem bọn hắn thành thân xong cuộc sống sẽ như thế nào? Nhất định sẽ gà bay chó chạy.”

Lạc Thanh Hàn đột ngột hỏi: “Nếu nàng lúc trước không quyết định tham gia tuyển tú, có nghĩ tới tương lai mình sẽ gả cho một người như thế nào hay không?”

Tiêu Hề Hề: “Không có.”

Nàng mỗi ngày đều vui chơi giải trí, nào có thời gian rảnh rỗi nghĩ loại chuyện này?

Lạc Thanh Hàn lại hỏi: “Vậy ngươi thích người như thế nào?”

Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, ra vẻ trầm lắng nói.

"Ta thích người khi cười sẽ tỏa sáng."

Lạc Thanh Hàn ngẩn ra "Nàng thích Phật tổ Như Lai à?"

Tiêu Hề Hề "......"

---------

Ghế mỹ nhân

Trước/580Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc