Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 201. Kẻ Giấu Mặt Phía Sau (Một)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 201 – Kẻ giấu mặt phía sau (Một)

Linh Lam nghe được lời của Sở Ngôn thì liền ngừng tay, ngẩng đầu nhìn phía hắn, thản nhiên nói: "Nói đi.".

Sở Ngôn liếc liếc mắt nhìn Tử Sam, bỗng nhiên nói: "Đổi chỗ khác rồi nói.".

"Được.". Linh Lam không chút do dự gật đầu.

Tử Sam nghe vậy, ánh mắt càng thêm bối rối, miệng bất đắc dĩ không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn phía Sở Ngôn.

Sở Ngôn lại không nhìn Tử Sam, hắn xoay người hướng ra ngoài.

Tử Sam chuyển đầu, ánh mắt vẫn nhìn trên lưng Sở Ngôn, thân mình mềm nhũn, có nước mắt doanh tròng, rơi xuống mặt đất bụi bặm, nức nở như nước lũ quấn quanh. Nhưng mà bóng dáng Sở Ngôn vẫn biến mất khỏi nhà lao, chỉ có vết máu trên đầu vai lưu lại là còn tồn tại.

Hoa Dĩ Mạt mặc áo vào cho Tử Sam, thấy thế không khỏi nhíu mi.

"Đỡ nàng vào trước đi.". Tô Trần Nhi nhẹ giọng mở miệng, lời nói mềm nhẹ.

Hoa Dĩ Mạt theo lời, cơ hồ là đem Tử Sam nâng vào nhà lao.

"Xong rồi.". Hoa Dĩ Mạt vỗ vỗ tay, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, hướng Tô Trần Nhi trù trừ nói: "Có khi nào nàng vẫn còn lẩn quẩn trong lòng? Nếu còn...... vậy ta khỏi rút ngân châm ra?".

"Không sao, cứ rút đi. Không biết tình trạng của Sở Đường chủ, nàng sẽ không tự sát.". Tô Trần Nhi hướng Hoa Dĩ Mạt lắc đầu, ý bảo không sao.

Hoa Dĩ Mạt nghe Tô Trần Nhi nói như vậy, lúc này mới nhẹ nhõm hơn chút, nàng đem ngân châm ngay gáy Tử Sam rút ra.

Ngân châm vừa rút ra, một tiếng khóc liền xuyên thấu yết hầu Tử Sam, thanh âm cũng không vang nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được áp lực đau khổ trong đó, cơ hồ làm cho lòng người ta đau xót.

"Tử Sam cô nương.". Tô Trần Nhi chậm rãi mở miệng, thanh âm như gió thổi qua, "Ngươi có thể tưởng tượng, tại sao Sở Đường chủ lại quay về?".

Tử Sam cúi đầu, thân mình hơi run rẩy.

Tô Trần Nhi tiếp tục nói: "Có lẽ hắn không thương ngươi, nhưng mà ngươi vì hắn làm hết thảy, hắn đều đặt ở trong mắt, để ở trong lòng. Chuyện cảm tình, tiến thoái lưỡng nan. Nếu ngươi tự ép chính mình, kỳ thật cũng là đang ép hắn? Hắn trở về, là không muốn để ngươi tiếp tục một mình thừa nhận. Cũng không muốn cho tâm của chính mình mang thêm nhiều gánh nặng. Cũng không phải hắn không biết một chuyến đi này là dữ nhiều lành ít, nhưng mà hắn vẫn lựa chọn tự tay đến cởi bỏ cục diện bế tắc này. Hết thảy đều là giải thoát cho cả hai. Hiện tại chuyện này thật không xong, ngươi cũng không cần tuyệt vọng làm gì nữa.".

Nói xong, Tô Trần Nhi khẽ thở dài, lúc này mới cùng Hoa Dĩ Mạt khóa cửa nhà lao rồi rời khỏi đó.

Linh Lam đưa Sở Ngôn tới một địa lao của Bế Tư Đường. Trong phòng trống không, không có bàn, chỉ có một chữ gắn trên tường, phía trên viết một chữ nét mực đầm đìa "Tư". Đầu bút lông mạnh mẽ sắc bén, có nồng đậm cảm giác áp bách sũng nước. Trên đất bày một chiếc bồ đoàn cũ kỹ, dùng cho người quỳ xuống.

*Bồ đoàn: Đệm/gối quỳ.

Chỉ chốc lát, Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi cũng tới. Bạch Uyên đóng cửa cẩn thận, thế này mới nhìn Linh Lam ra dấu.

"Được rồi, hiện tại đã không còn Tử Sam ở đây nữa.". Linh Lam ôm tay ngạo nghễ nhìn Sở Ngôn nói.

"Các ngươi muốn biết cái gì?". Giọng Sở Ngôn có vẻ hết sức bình tĩnh.

"Tại sao Thứ Ảnh Lâu phải đối phó Phệ Huyết Lâu?". Dẫn đầu mở miệng hỏi là Linh Lam, nàng không còn trầm ngâm như trước, thật ra là có chút tò mò, "Thế lực của Phệ Huyết Lâu không nhỏ, Thứ Ảnh Lâu dám đem ngươi phái tới nằm vùng, rốt cục là có toan tính gì?".

"Chuyện này cũng không có gì tò mò. Rất nhiều môn phái đều đến nằm vùng ở Thứ Ảnh Lâu. Chuyện làm ăn của Thứ Ảnh Lâu luôn cần các loại manh mối, cần phải nhanh chóng hiểu biết tình huống của đối tượng của kẻ cần ám sát, bọn ta cũng chưa bao giờ bảo đảm nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Mà chuyện nằm vùng, ở Thứ Ảnh Lâu, thời điểm cần thiết sẽ có nhiệm vụ phù hợp. Tác dụng của ta cũng giống như vậy.". Mặt Sở Ngôn không chút thay đổi giải thích.

"Vậy sao? Một khi đã như vậy, lần này ngươi là nhận được nhiệm vụ gì mà cần ngươi lộ diện để ra tay?".

Sở Ngôn nghe vậy, ánh mắt dời đi, lập tức dừng trên người Tô Trần Nhi cùng Hoa Dĩ Mạt:" Nguyên nhân này, có lẽ Tô cô nương rõ hơn ta mới phải.".

Nghe được Sở Ngôn trả lời, thần sắc Tô Trần Nhi cũng không kinh ngạc, thản nhiên đáp: "Quả nhiên là vì ta cùng với Hoa Dĩ Mạt sao? Trước đó ngươi để Tử Sam đi giết Quỷ Phán sứ giả của Vinh Tuyết Cung, đừng nói là cũng có liên quan đến chúng ta?".

"Đúng vậy.". Sở Ngôn gật đầu, "Khi đó các ngươi rời khỏi Phệ Huyết Lâu tới phủ Nguyễn gia, kỳ thật bọn ta đã an bài tốt chuyện giá họa, muốn mượn tay của Lôi gia đối phó các ngươi. Bất quá đối tượng ban đầu vốn không phải là Lôi Đình, mà là Lôi Vũ. Cũng do Lôi Đình xui xẻo, lại coi trọng Hoa Dĩ Mạt, cuốn vào vòng xoáy, cho nên hắn mới thành như vậy. Thứ Ảnh Lâu sợ Phệ Huyết Lâu đến lúc đó nhúng tay vào chuyện của các ngươi, mới giết Quỷ Phán để che giấu mầm tai vạ tranh chấp, làm cho Linh lâu chủ cùng Bạch cung chủ không thể tra ra manh mối, không thể viện trợ các ngươi.". Dừng một chút, ánh mắt Sở Ngôn có chút phức tạp, "Nhưng mà cuối cùng cũng không ngờ rằng hai người các ngươi cũng đến được Phệ Huyết Lâu, lại làm cho ta bất ngờ không kịp trở tay.".

"Bất quá có chút may mắn thôi.". Tô Trần Nhi nhẹ giọng nói.

Nói đúng hơn là nếu như không có Hồng Chúc xuất hiện và giúp đỡ, nàng cùng Hoa Dĩ Mạt, sợ là chỉ có thể chết ở trên đường. Nói vậy Thứ Ảnh Lâu cũng không ngờ rằng, kế hoạch cuối cùng lại bị hủy trong tay người nhà của mình.

Sở Ngôn nghe vậy chỉ lơ đễnh cười cười: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, chung quy thua vẫn là thua.". Nói xong, hắn một lần nữa quay đầu nhìn phía Linh Lam, ánh mắt mềm xuống, "Linh Lam, Tử Sam là một người đáng thương. Hôm nay ta nguyện ý cùng các ngươi nói nhiều như vậy, chính là hy vọng ngươi đừng khó xử nàng. Ta cũng không sợ chết. Thân là người của Thứ Ảnh Lâu, cái chết đối với chúng ta mà nói, bất quá chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng mà ta không muốn nàng phải trả giá vì ta.". Dừng một chút, "Ta không đáng......".

Nói đến cuối cùng, Sở Ngôn có chút không đành lòng nhắm mắt lại, thanh âm hạ thấp xuống.

"Còn có một vấn đề.". Tô Trần Nhi đột nhiên mở miệng, yên lặng nhìn phía Sở Ngôn, "Ta vẫn nghĩ không ra, vì sao Thứ Ảnh Lâu lại tiêu phí khí lực lớn như vậy, hết lần này đến lần khác lại muốn làm khó ta và Hoa Dĩ Mạt?".

Trầm mặc một lát, Sở Ngôn chậm rãi mở mắt: "Không phải các ngươi.". Thanh âm của hắn trầm thấp dừng trong phòng, lập tức chống lại tầm mắt Tô Trần Nhi, "Chỉ mình ngươi mà thôi. Từ đầu tới cuối, đều chính là bởi vì một mình Tô Trần Nhi ngươi.".

Lời của Sở Ngôn như bình lôi rơi xuống đất, làm tung tóe một mảnh bụi bậm. Ngoại trừ Tô Trần Nhi ra, trên mặt mỗi người đều hiện lên chút bất khả tư nghị cùng khó hiểu.

Mặc dù mang danh là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà Tô Trần Nhi lại không hề tham dự vào chuyện của giang hồ, làm sao mà lại chọc tới Thứ Ảnh Lâu được? Nếu nói là bởi vì Quỷ Y, vậy thì có khả năng là khi hành y đã đắc tội tới đối phương, nhưng mà tay trói gà không chặt như Tô Trần Nhi, làm cách nào có thể gây thù chuốc oán sâu như vậy, không những vậy mà còn làm liên lụy đến những người bên cạnh nàng, cùng bị kéo vào vực sâu?

Nhưng mà, các nàng chưa kịp hỏi ra nghi vấn trong lòng thì đã có một mũi tên bay tới, đột nhiên xuyên qua cửa sổ, bay thẳng vào tường phía sau lưng Sở Ngôn.

Trong nháy mắt, khi thoáng nhìn thấy mũi tên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Uyên cũng vang lên theo: "Cẩn thận!".

Dường như là cùng lúc đó, một chùm khói màu vàng ầm ầm nổ tung sau lưng Sở Ngôn, bụi đất tứ tán, mảnh vỡ tường rơi đầy đất.

Trong một khắc bụi đất bay tứ tung, Hoa Dĩ Mạt theo bản năng che chở cho Tô Trần Nhi thối lui về sau. Còn Bạch Uyên một bên cũng lo lắng cho thân thể suy yếu của Linh Lam, đem nàng bảo vệ ở phía sau.

Cứ như vậy, Sở Ngôn đứng gần bức tường lại bị xem nhẹ. Đối với cú nổ mạnh phía sau, hắn làm như không nghe thấy gì, vẫn đứng yên vẫn không nhúc nhích, bởi vậy rất nhanh bị khói bụi bao phủ.

"Không xong!". Linh Lam thấy thế nhíu mày, "Mục tiêu là Sở Ngôn!".

Trong tầng sương khói tràn ngập, thanh âm Sở Ngôn mang theo thở dài từ xa truyền đến: "Linh Lam, nghĩ biện pháp làm cho Tử Sam quên ta đi.".

"Dừng tay!". Linh Lam nghĩ Sở Ngôn muốn tự sát, vội vàng trầm giọng quát chói tai, nhưng cũng đã muộn.

Một chùm khói đỏ như máu đột nhiên nhiễm đầy trong không khí, thân ảnh cao lớn cũng ngã xuống trong mơ hồ.

Té trên mặt đất, phát ra tiếng động nặng nề.

"Chết tiệt!".

Linh Lam đẩy Bạch Uyên ra, lập tức cất bước xông lên, đi vào trong làn khói. Bất quá nàng chỉ kịp cúi đầu liếc mắt một cái, cả người liền cứng ngắc, một lát sau, sắc mặt khó coi chuyển hướng nhìn mọi người, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: "Hắn tự sát ......".

Bóng đêm hỗn loạn dần rút đi.

Thổi bay mùi hương hoa đào trong gió, một thân ảnh uyển chuyển ở trên ngọn cây nhoáng lên một cái, sau đó biến mất phía chân trời.

Làn váy kéo lê, từng chút, từng chút, nắng sớm cũng bắt đầu nổi lên.

Đáng tiếc, tình trên thế gian chứa đầy đau khổ. Nhiều nhất chính là tiếc nuối.

---

Phủ Nguyễn gia

Ngay sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp, trong góc phòng đốt một cái chậu than, bởi vậy cũng đẩy lui cái lạnh trong không khí. Phong Thiến ngồi ở đại đường, trong tay bưng một chén trà vừa châm, cúi đầu khẽ uống.

*Giờ Ngọ: từ 11h tới 13h.

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một nha hoàn cất bước tiến vào, cơ hồ gấp đến chân không chạm đất đi đến bên cạnh Phong Thiến, nha hoàn cúi xuống, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Phong Thiến: "Thiếu phu nhân, nha hoàn Lan nhi kia, tối hôm qua đã chạy trốn.".

Phong Thiến nghe vậy cũng không ngẩng đầu, vẫn còn thấp giọng nói: "Vậy à? Có để nàng phát hiện ra ý tứ của các ngươi không?".

"Không có, chúng ta rất cẩn thận. Nàng cũng không biết được là chúng ta cố ý chừa lại cơ hội cho nàng.".

"Tốt lắm.". Phong Thiến phất phất tay, "Âm thầm phái người đi theo nàng, cho đến khi nàng tìm được Tô Trần Nhi.".

"Dạ.".

Phong Thiến đang muốn cho người lui thì đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng ra tiếng hỏi: "Cả ngày hôm nay, sao không thấy bóng dáng Bảo chủ đâu? Những người khác bây giờ đang ở đâu?".

"Chuyện này......". Nha hoàn có chút trù trừ, sau đó mới nói: "Trước đó Bảo chủ có lại gặp lão phu nhân, sau đó thì hình như đã ra khỏi phủ. Hẳn là đi coi công việc trong phủ.". Dừng một chút, nha hoàn bổ sung nói: "Mà hình như khi Bảo chủ xuất môn thì có dẫn theo vài thủ hạ.".

Phong Thiến nghe vậy, có chút khó hiểu nhíu mi, không biết vì sao trong lòng có chút bất an. Nàng ngẩng đầu lên, phân phó nói: "Giúp ta đi tìm Quản thúc đến đây, ta có việc muốn hỏi ông ấy.".

Chỉ chốc lát, Quản thúc liền qua đến.

Quản thúc hướng Phong Thiến khom người, hỏi: "Không biết thiếu phu nhân tìm ta lại đây có chuyện gì?".

"Ta nghe nói Bảo chủ xuất môn". Thanh âm Phong Thiến thản nhiên: "Quản thúc cũng biết việc này chứ?".

Trên mặt Quản thúc hiện lên một tia do dự, một lát sau mới đáp: "Vâng, đúng là có chuyện này.".

Phong Thiến giương mắt nhìn Quản thúc, ánh mắt có chút thâm thúy: "Bảo chủ xuất môn dẫn theo thủ hạ, đi đâu?".

Quản thúc biết được việc này không thể tiếp tục giấu, hắn cúi đầu nói: "Đã nhiều ngày Bảo chủ bận rộn xử lý chuyện lão Bảo chủ lưu lại, ngoài ra còn phải trấn an cảm xúc mọi người. Thật vất vả mới đem Phủ Nguyễn gia vào guồng quay. Bởi vậy Bảo chủ nói...... hắn vẫn còn một chuyện phải giành lại công bằng cho lão Bảo chủ.".

Phong Thiến nghe vậy, đáy mắt trầm xuống: "Ý của Quản thúc là, thời điểm mấu chốt này, Bảo chủ đã đi ra ngoài tìm hung thủ?". Dừng một chút, Phong Thiến cau chặt mày, "Vì sao ta không biết?".

Quản thúc cúi đầu càng thấp đi: "Chắc là sợ thiếu phu nhân lo lắng. Bảo chủ nói, hắn rất nhanh sẽ trở về. Hắn đã để thư lại cho thiếu phu nhân ở chỗ của lão phu nhân ......".

Tiếng nói vừa dứt, đã có nha hoàn tiến đến bẩm báo: "Thiếu phu nhân, lão phu nhân tới.".

Thần sắc Quản buông lỏng, đáp: "Thiếu phu nhân, nói vậy lão phu nhân đúng là tới đây vì chuyện của Bảo chủ. Bảo chủ đem mọi chuyện tạm thời giao cho ta để ý, nếu như không có phân phó gì khác, ta lui xuống trước.".

Phong Thiến mặt không chút thay đổi gật đầu, xem như chấp nhận.

"Mẹ.". Phong Thiến nhìn thấy Phong Như, từ trên ghế đứng lên, thần sắc lãnh đạm trên mặt sớm thay đổi, thản nhiên tươi cười: "Sao mẹ lại đây?".

"Thiến nhi.". Phong Như gật đầu, ánh mắt hiền lành, "Ta lại đây gặp con, thuận tiện đem thứ Viêm nhi nhờ vả mang lại cho con.". Nói xong, Phong Như hướng nha hoàn phía sau ra hiệu bằng mắt. Nha hoàn kia tiến lên từng bước, cầm trong tay phong thư cúi đầu đưa cho Phong Như.

Phong Như lấy lá thư ra, đưa tới tay Phong Thiến, nói: "Đây là thứ trước khi Viêm nhi rời khỏi phủ Nguyễn gia nhờ ta chuyển giao cho con. Thiến nhi chớ vì vậy mà tức giận, vì Viêm nhi lo lắng con nghĩ nhiều. Con cũng biết...... cái chết của Thiên Ưng làm Viêm nhi thương tổn rất nhiều. Thù cha con báo, là chuyện tầm thường mà thôi.".

Phong Thiến bình tĩnh tiếp nhận lá thư trong tay Phong Như, nàng nhíu mi, sau đó thở dài nói: "Con biết, mẹ, con sẽ không trách Viêm ca ca.".

"Thiến Nhi có thể nghĩ thông như vậy đương nhiên là vô cùng tốt.". Phong Như hiền lành cười, "Ta lại đây chủ yếu là vì chuyện này, nay thấy con như vậy, ta cũng yên tâm. Trong viện còn có chút chuyện, ta đi trước.".

"Dạ. Ngày gần đây trời giá rét, mẹ cẩn thận thân thể.".

"Được.".

......

Cho đến khi nhìn thấy thân ảnh Phong Như biến mất ở trong viện, Phong Thiến mới quay đầu hướng nha hoàn bên cạnh, trong chớp mắt trầm giọng nói: "Chuẩn bị ngựa! Ta muốn ra khỏi phủ.".

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận