Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 208. Lộ Rõ Chân Tướng (Ba)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 208 – Lộ rõ chân tướng (Ba)

Thiên Dật đi vào Bạch Hổ Đường, khi đẩy cửa thư phòng thì nghe được một tiếng rên đau đớn bị đèn nén trong không khí, còn có thanh âm trúc trắc nồng đậm quỷ dị truyền đến.

Thiên Dật đi vào phòng, sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một nữ tử nhắm mắt lại ngồi trên ghế, thân mình cứng ngắc, mồ hôi lạnh trên trán như mưa, làm ướt luôn cả vạt áo bẩn thỉu, mái tóc đen rũ xuống che đi nửa khuôn mặt. Thân hình khô gầy, giống như một thi thể lâu ngày. Còn khuôn mặt tái nhợt bên dưới mái tóc lộ rõ hốc mắt hãm sâu, khóe mắt có vết sẹo xẹt qua.

Bất quá chỉ liếc mắt một cái như vậy, toàn thân Thiên Dật đã muốn khống chế không nổi mà có chút chấn động, cước bộ đạp về trước lập tức thu trở về.

Nghe được Thiên Dật mở cửa, Hoa Dĩ Mạt đứng trước mặt Lan nhi có chút nghiêm trọng, tay cầm ngân châm chậm rãi nhập vào huyệt Bách Hội của đối phương, sau đó mới xoay người, liếc liếc mắt Thiên Dật một cái, lên tiếng nói: "Thiên tiên sinh tới vừa lúc. Có thứ cho ngươi nhìn một chút.".

*Huyệt Bách Hội: Nằm ngay giữa đỉnh đầu.

Gương mặt Thiên Dật hơi có chút khó xử chần chờ, một lát sau mới thong thả đi về phía Hoa Dĩ Mạt. Bất quá mới đi được vài bước liền ngừng lại lần nữa.

Ngay từ đầu Hoa Dĩ Mạt vẫn chưa để ý, nàng vẫn còn nhìn Lan nhi đang nhắm mắt không có phản ứng gì, bĩu môi: "Ngươi nhìn kỹ thử xem, tình trạng của nàng có ổn không?.".

Thiên Dật nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, thần sắc trên mặt không khỏi một trận xấu hổ, há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói gì.

Hoa Dĩ Mạt nhìn Thiên Dật, khó hiểu nhíu mày: "Như thế nào?".

Thiên Dật giấu hai tay vào ống tay áo, ho nhẹ một tiếng, trong lòng thầm mắng Bạch Mộ Yên một lần, sau đó mới ngượng ngùng mở miệng nói: "Hoa cô nương, ngươi biết ta xưa nay là người thích chưng diện ...... kỳ thật ta chưa từng trị liệu những trường hợp như thế này, người có dung mạo kỳ lạ như vậy......". Thiên Dật nuốt nuốt nước bọt, thần sắc khó xử, "Như vậy ta sẽ bị ám ảnh......".

Lúc này Hoa Dĩ Mạt thật không ngờ Thiên Dật lại đưa ra lý do kỳ quái như vậy, nàng cũng khó tránh khỏi bực bội.

"Xem ra lúc này đây, chỉ có thể làm phiền Hoa cô nương. Ta cũng khó mà thuyết phục chính mình ra tay tương trợ......". Nói xong, Thiên Dật chậm rãi lui từng bước về sau, nụ cười trên mặt cứng ngắc, "Vậy...... nếu không có việc gì, ta liền đi trước. Vị cô nương này....".

Nói xong, Thiên Dật liền vội vàng xoay người muốn rời đi, Hoa Dĩ Mạt phía sau đã dẫn đầu lên tiếng gọi hắn.

"Khoan đã.".

Thiên Dật dừng bước một chút, nhưng không có xoay người lại.

Thần sắc Hoa Dĩ Mạt đã muốn khôi phục như thường: "Mặc dù thói quen này của Thiên tiên sinh không tốt lắm, nhưng mà ngươi đã kiên quyết như thế, ta cũng không cưỡng cầu. Bất quá ta cần mấy vị thuốc, còn phải nhờ ngươi hỗ trợ.".

Thiên Dật nghe xong, thần sắc vui vẻ, vội vàng nói: "Đây là chuyện đương nhiên, Hoa cô nương cần thuốc gì, cứ nói đừng ngại.".

"Được. Chờ chút.".

Ước chừng sau một lúc lâu, Hoa Dĩ Mạt đi đến trước mặt Thiên Dật, cầm tờ giấy giao cho hắn.

Thiên Dật tiếp nhận, tùy tiện cúi đầu liếc mắt một cái, bỗng nhiên thần sắc hiện lên một chút kinh ngạc: "Đây là...... toa thuốc cổ trùng?".

"À? Thiên tiên sinh cũng có đọc qua rồi sao?".

"Chuyện nhỏ thôi, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy. Ta chỉ thấy trong sách y đề cập một chút.". Thiên Dật nói xong thì cau mày, đáy mắt nổi lên tò mò, "Vậy cô nương kia...... bị nhiễm cổ trùng?".

"Đương nhiên.". Ngữ khí Hoa Dĩ Mạt có chút nặng nề, "Loại trùng này được mạch máu trong cơ thể nuôi dưỡng theo thời gian, từ khi bắt đầu còn là phôi cho đến khi nàng ấy chết. Bởi vì là bắt đầu từ khóe mắt ăn xuống, cho nên trước tiên sẽ hủy hoại dung mạo. Nếu như không quan tâm thì không bao lâu nữa cổ trùng sẽ phá tan thân thể mà chui ra, đến lúc đó nàng cũng sống không được.".

Giải thích xong, ánh mắt Hoa Dĩ Mạt có chút lạnh lẽo. Nàng nhớ rõ khi còn ở phủ Nguyễn gia, dường như Phong Thiến vẫn bởi vì Nguyễn Quân Viêm mà tồn tại địch ý với Trần Nhi, đuổi Trần Nhi đi còn chưa tính, nay còn muốn làm cho thị nữ của Trần Nhi thành bộ dạng như vậy, không phải ý định làm cho Trần Nhi khổ sở sao?

"Nguy hiểm như vậy, lại còn hủy hoại dung mạo.". Thiên Dật một bên có chút líu lưỡi, dừng một chút, đột nhiên nói: "Nghe Mộ Yên nói, độc tố trong thân thể nàng giống như có thể hại chết người?".

"Đúng. Đúng là như thế.". Bộ dạng Hoa Dĩ Mạt hơi có chút đau đầu, "Thân thể của nàng ấy ngâm trong độc dược quá lâu, cổ trùng mẹ sinh trưởng cực nhanh, bởi vậy máu của nàng có rất nhiều trứng cổ, một khi người bên ngoài dính phải, trong chớp mắt có thể làm họ nổ tung. Biện pháp duy nhất là đem cổ trùng mẹ dẫn dụ ra rồi giết chết, chuyện này cũng không phải không có biện pháp, tuy ta có ba bốn phần nắm chắc giữ lại mạng của nàng, nhưng...... dung nhan đã bị hủy, sợ là cũng không cải thiện được bao nhiêu.".

Thiên Dật im lặng, không khỏi nhớ tới Tử Sam, hắn nhịn không được thở ra một hơi: "Cũng phải. Tử Sam chỉ tổn thương sau lưng, mà đã ảnh hưởng lớn như vậy, suýt nữa gây thành một bi kịch, vị cô nương này bất quá chỉ mới từng đó tuổi, đúng là đang trong giai đoạn tươi đẹp nhất mà lại đột nhiên gặp phải kiếp nạn như vậy, cuộc đời sau này chắc là sống không bằng chết.".

"Phải.". Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt trầm trọng gật đầu, "Chuyện ta lo lắng chính là như vậy. Nàng đau khổ thành ra như vậy lại bởi vì Trần Nhi, nếu như tùy ý, tâm tính Trần Nhi như vậy làm sao chịu được, tình trạng này, cho dù chữa hết thì cũng lưu lại bóng ma trong lòng.".

"Này......". Thiên Dật cũng biết không phải Hoa Dĩ Mạt buồn lo vô cớ. Lúc đi vào Bạch Hổ Đường, mọi người nhìn thấy hắn thì thần sắc hơi có chút kỳ lạ. Hắn cảm thấy khó hiểu, cho đến khi nhìn thấy nữ tử trong chớp mắt vừa rồi thì mới giật mình hiểu ra. Những người đó khẳng định là đoán được hắn đến là vì trị liệu cho đối phương, trong lòng cũng không xem trọng. Bề ngoài thì miễn cưỡng lễ độ, trong lòng làm sao biết hết họ đang nghĩ gì, trên mặt rõ ràng ghét bỏ và sợ sệt. Chúng sinh, có ai không quan trọng chuyện xấu đẹp.

Nghĩ như vậy, Thiên Dật thoáng nhìn Hoa Dĩ Mạt đang quan sát Lan nhi, thần sắc suy nghĩ sâu xa, trong lòng không khỏi thất kinh.

Không đợi Thiên Dật tinh tế phân rõ ý đồ của Hoa Dĩ Mạt, Hoa Dĩ Mạt đã thu hồi tầm mắt đang nhìn Lan nhi về, hướng hắn bình tĩnh nói: "Dược liệu ghi trên giấy, Thiên tiên sinh mau chóng giúp ta chuẩn bị tốt đi.".

"Được.". Thiên Dật gật đầu, hắn trù trừ một lát, sau đó mới mở miệng hỏi: "Không biết Hoa cô nương có tính toán gì không?".

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt có chút thâm thúy liếc liếc Thiên Dật một cái, khi mở miệng thì ngữ khí cũng như thường: "Như thế nào, Thiên tiên sinh cũng quan tâm sao? Không bằng lưu lại cùng giúp ta?".

"Vậy, vậy thì không cần.". Thiên Dật theo bản năng lui nửa bước về sau, hắn thấy Hoa Dĩ Mạt muốn nói nữa thì thức thời không hỏi nhiều, chỉ đành cáo từ: "Chờ buổi tối, ta đem dược liệu chuẩn bị thỏa đáng liền mang đến cho Hoa cô nương.".

"Vậy không còn gì tốt hơn rồi.". Hoa Dĩ Mạt gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Không biết trong Phệ Huyết Lâu có thạch thất nào không? Nơi này thật sự có chút không tiện, trước tiên ta không muốn Lan nhi nhìn thấy người khác.".

"Phía tây có một cánh rừng, đi lên chừng trăm bước thì thấy có một vách tường đầy cỏ, mặt sau còn chính là thạch động, rất bí ẩn, Hoa cô nương có thể đi tới nơi đó.".

"Ta biết rồi.". Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên chống lại Thiên Dật, thần sắc kiên định, "Ta sẽ đem người mang đi qua đó, nhưng ngươi không thể nói ra cho bất kỳ kẻ nào biết.". Dừng một chút, "Nhất là Trần Nhi, khóa miệng kỹ một chút, nếu không......". Hoa Dĩ Mạt nói xong, lạnh lùng giương khóe môi, "Khó bảo toàn ta sẽ không đem cổ trùng thả vào Thần y Đường.".

Thiên Dật nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, nhịn không được rùng mình một cái, hắn vội vàng lắc lắc đầu, cười gượng nói: "Đương nhiên là sẽ không nói. Cái gì ta cũng không biết.".

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới nhẹ nhõm gật gật đầu, một lần nữa nhìn phía Lan nhi đang nhắm chặt mắt, mím môi không nói gì nữa. Thần sắc trong mắt lóe ra vô định.

---

Hắc ám trong ý thức dần dần có ánh sáng, tri giác trên người cũng về tới trong thân thể.

Khi Tô Trần Nhi tỉnh dậy, cũng là chuyện của gần hai canh giờ sau.

Nàng nửa mở mắt, mơ hồ một lúc, từng hình ảnh trong đầu từ từ bay tới.

Trong lúc sợ sệt, bên tai chợt có thanh âm vang lên: "Tô cô nương, cô nương tỉnh rồi?".

Tô Trần Nhi có chút khó khăn nghiêng đầu nhìn lại, ánh vào mi mắt là thị nữ đã hầu hạ nàng cùng Hoa Dĩ Mạt nhiều ngày qua. Đối phương nói xong xoay người bước nhanh đi rót một chén nước, sau đó trở về bên giường đưa cho nàng: "Tô cô nương khát không? Người uống nước đi.".

Tô Trần Nhi chống thân mình ngồi dậy, cúi đầu uống nước.

"Tô cô nương còn cần gì không?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, lặng im một lát, ngay lúc đối phương nghĩ đến nàng không thèm nhắc lại thì nàng đột nhiên nói: "Bây giờ Hoa Dĩ Mạt đang ở nơi nào?".

Đối phương ngẩn người, có chút ngượng ngùng cười cười nói: "Hoa cô nương bị Bạch Đường chủ gọi đi vẫn chưa trở về, ta cũng không rõ ràng lắm. Tô cô nương tìm nàng có việc sao? Không bằng...... ta thay Tô cô nương đi tìm hiểu được không?".

Tô Trần Nhi cúi đầu suy nghĩ, nàng dấu thần sắc trong mắt, một lát sau thì lắc lắc đầu, ngữ khí không chút gợn sóng: "Không cần. Ta tự mình đi là được rồi.".

Nói xong, nàng đẩy chăn trên người trên người ra, sau đó xuống giường.

Thị nữ thấy thế, có chút lo lắng: "Nhưng mà Bạch Đường chủ nói Tô cô nương cần phải nghỉ ngơi......".

"Không sao.". Tô Trần Nhi cúi người mang giày, thanh âm nghe không ra cảm xúc.

Nói xong, Tô Trần Nhi thẳng đứng dậy, đem mái tóc phân tán vén ra sau vai, lộ ra khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trên gương mặt kia, giống như chất chứa chút lạnh lùng của mùa đông, sâu thẳm xa vời như tuyết phiêu linh.

Thị nữ thoáng nhìn, không biết sao cảm thấy Tô Trần Nhi vừa tỉnh lại không giống bình thường, lại nói không nên lời làm sao không giống. Nhưng mà nàng cũng không dám ngăn cản, tùy ý Tô Trần Nhi đi ra cửa.

Tô Trần Nhi đi tới Bạch Hổ Đường. Tiền đường đã được dọn rửa sạch sạch sẽ, nhưng mà trong không khí vẫn còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt. Chắc là do cảnh tượng giống như địa ngục mới vừa rồi, lúc này trong đại đường cũng không có người qua lại. Tô Trần Nhi đang muốn đi tìm, khi ngang qua một nam tử trẻ tuổi thì hắn lên tiếng gọi Tô Trần Nhi: "Tô cô nương đang đi tìm Bạch Đường chủ?".

Tô Trần Nhi nghe được thanh âm thì mở miệng hỏi: "Ngươi có nhìn thấy Hoa cô nương không?".

"Hoa cô nương à, một canh giờ trước nàng đã rời khỏi Bạch Hổ Đường.".

Tô Trần Nhi trầm ngâm một lát, lại nói: "Vậy trước đó...... vị cô nương đi vào Bạch Hổ Đường đâu?".

Nam tử nghe Tô Trần Nhi đề cập đến Lan nhi, sắc mặt rõ ràng thay đổi: "Tướng mạo cô nương kia có chút...... có chút làm cho người ta sợ hãi?". Nói đến đó, gương mặt nam tử theo bản năng lộ ra chút sợ hãi.

Tô Trần Nhi nghe nam tử nói thì đáy mắt dao động, nhếch môi gật gật đầu.

"Nàng cũng đi rồi.". Nam tử cũng không biết được Lan nhi cùng Tô Trần Nhi có quan hệ gì, bởi vậy mới không giấu diếm, "May mắn là nàng cũng đi rồi, nếu không cũng không biết có thể hại thêm người nào nữa không. Mới vừa rồi cảnh tượng xảy ra trong đại đường...... quả thực đáng sợ như địa ngục trần gian.".

Tay Tô Trần Nhi đặt bên người hơi siết chặt, gần như trắng bệch.

Nam tử thấy Tô Trần Nhi bỗng nhiên không nói, nghi ngờ hỏi: "Tô cô nương?".

Tô Trần Nhi nghe được nam tử gọi nàng, thế này mới ngẩng đầu lên: "Nàng cùng Hoa cô nương rời khỏi Bạch Hổ Đường sao?".

"Khi đó ta không ở đây, nhưng mà sau lại nghe người ta đề cập, Hoa cô nương cùng với người kia đều đi rồi. Hình như là cùng nhau đi thì phải.". Nam tử nói xong, giống như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Trên người cô nương kia trúng độc nên mới như thế. Ta thấy mới vừa rồi Đường chủ của Thần Y Đường cũng bị Bạch Đường chủ mời lại đây, nói vậy là cùng Hoa cô nương đến trị liệu cho đối phương. Aiz, ta nghĩ làm sao có thể chữa trị hết đây, đều thành cái bộ dáng kia rồi ......".

Nói tới một nửa, nam tử bỗng nhiên cảm thấy trên người nổi lên một chút lạnh lẽo, vội vàng dừng lại câu chuyện, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Tô Trần Nhi, trong lòng hắn cả kinh, không dám nhắc lại.

Tô Trần Nhi không hề để ý tới nam tử, không chút do dự xoay người hướng về phía Thần Y Đường mà đi.

Nhưng mà trong lòng, vẫn bị lời nói của nam tử kia lưu lại.

Nàng cũng không muốn lừa mình dối người, trước đó, cũng đã nghĩ đến. Cho dù Hoa Dĩ Mạt giải được độc trên người Lan nhi, nhưng mà sau này thì sao? Lan nhi còn trẻ tuổi như vậy, vài chục năm sau nữa, chẳng lẽ phải sống với gương mặt như vậy hay sao? Như vậy...... Đối với nàng không công bằng. Cũng quá thống khổ.

Nhưng mà, mặc dù là không công bằng. Chính mình lại cũng không có biện pháp nào khác.

Hết thảy, nàng có thể nghĩ ra, Hoa Dĩ Mạt đương nhiên cũng có thể nghĩ ra.

Mà lấy tính cách của Hoa Dĩ Mạt, lựa chọn làm như thế nào, tựa hồ cũng không khó đoán trước.

Nghĩ vậy, Tô Trần Nhi bước nhanh hơn một chút. Đáy mắt u ám nặng nề, tản ra bất an.

Thiên Dật thật không ngờ Tô Trần Nhi tìm tới nhanh như vậy.

Hắn mới trở về Thần Y Đường không bao lâu, đang vội vàng soạn thảo dược mà Hoa Dĩ Mạt liệt kê ra trong giấy thì liền có người đến báo, nói Tô cô nương đang chờ bên ngoài Thần y Đường.

Phản ứng đầu tiên của Thiên Dật là làm cho thuộc hạ ra nói lại với Tô Trần Nhi là hắn không có ở đây. Bất quá nghĩ đến Tô Trần Nhi cũng phải phải người dễ lừa, nếu như làm cho nàng biết, bản thân thật sự là mất mặt, lại bất lợi.

Nghĩ nghĩ một lát, Thiên Dật chỉ có thể rối rắm làm cho thủ hạ mời Tô Trần Nhi đi vào.

Tô Trần Nhi vừa bước vào trong, Thiên Dật đã ngồi ở trên ghế, trên mặt lộ ra ý cười không chê vào đâu được, hắn hướng Tô Trần Nhi vẫy tay ý bảo: "Tô cô nương quang lâm hàn xá, thật vinh hạnh. Mời ngồi.".

Tầm mắt Tô Trần Nhi thản nhiên nhìn lại, không nói gì thêm, chậm rãi ngồi xuống.

Thiên Dật chỉ cảm thấy chỉ một cái liếc mắt thôi thì đối phương cũng nhìn ra được tâm tư của mình, hắn vội vàng ổn định tinh thần, tự cho là bình tĩnh thong dong mở miệng: "Không biết Tô cô nương lại Thần Y Đường là có chuyện gì?".

"Ta mới đi Bạch Hổ Đường, nghe nói trước đó Thiên tiên sinh cũng bị Bạch Đường chủ gọi đi qua.". Tô Trần Nhi trầm ngâm một hồi, tầm mắt đánh giá Thiên Dật, ánh mắt thông thấu như gương sáng.

Thiên Dật dự đoán được Tô Trần Nhi sẽ hỏi như vậy, hắn theo như những mình đã trải qua khi nảy, nói: "Đúng là có việc này. Bất quá tại hạ học thức nông cạn, không bằng Hoa cô nương, bởi vậy kỳ thật cũng không có giúp đỡ được cái gì.".

"Thật không?". Tô Trần Nhi thản nhiên nâng giọng, "Vậy không biết Thiên tiên sinh có biết Hoa Dĩ Mạt ở đâu không?".

Sắc mặt Thiên Dật như thường lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết. Ta quay lại đây rất sớm.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, lặng im một hồi, ánh mắt nhìn Thiên Dật có chút chột dạ.

Một lát sau, Tô Trần Nhi bỗng nhiên mở miệng: "Thảo dược Hoa Dĩ Mạt mang theo cũng không nhiều, nếu như muốn giải độc cho Lan nhi, nói vậy tránh không được sẽ cần chút thảo dược. Ở Phệ Huyết Lâu, tất nhiên là tìm Thần Y Đường là thích hợp nhất. Thiên tiên sinh nghĩ sao?".

Thiên Dật nghe được Tô Trần Nhi nói, trên trán có chút mồ hôi toát ra, hắn cảm thấy bộ dạng Tô Trần Nhi trước mắt có chút bức bách, nhất thời gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong.

Tô Trần Nhi nhìn thần sắc Thiên Dật, nàng càng xác định suy nghĩ trong lòng, khẳng định nói: "Xem ra, nàng đã đem phương thuốc đưa cho Thiên tiên sinh.".

Thiên Dật khó xử gật đầu.

"Nếu như thế...". Tô Trần Nhi nhíu mi, ánh mắt có chút trầm ngâm, "Thiên tiên sinh làm sao không biết nàng ở nơi nào? Thảo dược này Thiên tiên sinh không đi đưa, chẳng lẽ còn có thể tự để nó chạy tới sao?".

"Chuyện này......". Sắc mặt Thiên Dật vô cùng rối rắm, bỏ hết phòng bị, thản nhiên nói: "Tô cô nương, đừng khó xử ta nữa. Ta cũng có nổi khổ a.".

Tô Trần Nhi làm như cũng không ngoài ý muốn khi nhìn thấy phản ứng của Thiên Dật, nghe vậy nàng chỉ thản nhiên nói: "Thiên tiên sinh thật hiểu lòng người. Lan nhi vì ta mới thành ra như thế, đang tốt đẹp lại rơi vào bể khổ. Nếu như, ngay cả ta cũng không quan tâm nàng, ngươi cũng biết đối với nàng mà nói có ý nghĩa gì chứ?".

Thiên Dật nghe được Tô Trần Nhi nói xong, thần sắc trên mặt suy sụp, sắc mặt lộ ra sự không đành lòng. Hắn thở dài, đột nhiên nói: "Kỳ thật Hoa cô nương cũng là muốn suy nghĩ cho ngươi. Cho dù ngươi không bỏ cô nương tên Lan nhi kia, cũng không thể giúp gì được nàng, chỉ có thể là gánh nặng cho nhau mà thôi. Trước tiên, không bằng không cần gặp.".

Trong phòng có một chút yên lặng.

Tô Trần Nhi bỗng nhiên dời tầm mắt, nàng cắn chặt môi áp chế cảm xúc trong lòng, thần sắc có chút khắc chế. Sau một lúc lâu, nàng mới thấp giọng nói: "Cho dù như thế, cũng không hẳn phải làm cho Lan nhi một mình tự gánh vác. Em ấy đã đủ khổ.".

Ánh mắt Thiên Dật hơi dao động khi nghe Tô Trần Nhi nói.

Tô Trần Nhi nói xong, ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn phía Thiên Dật: "Thiên tiên sinh, nói cho ta biết Lan nhi đang ở đâu, ta muốn gặp em ấy.".

Giống như đang giằng co hai hướng, tầm mắt hai người cũng không nhường nhau, đều tự kiên trì không để bản thân rơi lệ.

Cho đến khi Thiên Dật thất bại, hắn mới thở dài một hơi, nói: "Ta hiểu rồi.".

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Phẩm Binh Vương