Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Phiên Ngoại 1 - Cam Lam

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phiên ngoại 1 – Cam Lam.

Một ngày tháng hai cây cỏ xanh tươi.

Ánh nắng nhẹ nhàng. Gió khẽ phe phẩy. Hoa Thành được hương hoa bao phủ đầy trong không khí. Thiếu nữ đạp thanh không hề ít, tay giữ lấy con diều của mình, hoặc hình bươm bướm hoặc hình chuồn chuồn, chúng đón gió xuân bay thật cao, nữ tử cười khanh khách không chút sầu khổ chuyện hồng trần.

"A, tiểu thư, cẩn thận dây diều.". Tiếng nói thanh thúy chưa dứt, một tiếng mềm nhỏ vang lên. Một tiểu cô nương trong y phục xinh đẹp, tay run lên, dây diều trong tay buông lỏng, con diều liền rung rinh giữa không trung như sắp rơi xuống.

"Con diều của ta!".

Tiểu cô nương cũng không quản bị dây diều cắt đứt tay, nàng kéo làn váy chạy về hướng con diều rơi xuống đất. Nha hoàn phía sau thấy thế, gọi cũng gọi không được, đành phải chạy theo.

Hai người chạy trên mặt cỏ, rất nhanh tới gần một con suối. Con diều lắc lư, đầu chui vào trong một khoảng sân.

Nói là sân, nhưng mà lại không có tường vây quanh. Chỉ có biển hoa mênh mông vô bờ lay động trong gió. Những đóa hoa có hình dạng độc đáo, từng cụm hoa như ngọn lửa đỏ rực, lá xanh tươi, màu sắc rực rỡ. Bình thường nàng cũng không có gặp qua loại hoa này, nhất thời có chút tò mò dừng chân lại.

"Tiểu thư, có người đi ra.". Nha hoàn sau lưng thoáng nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cửa, vội vàng nhắc nhở.

Lúc này tiểu cô nương mới quay đầu lại, trong tầm mắt ánh vào một thân ảnh màu lam. Nàng đón ánh nắng ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt người nọ liền rõ ràng hiện ra trong ánh mặt trời. Mặt mày ôn nhuận tinh xảo, tựa hồ mỗi một phân đều xinh đẹp, nhẹ nhàng như gió tháng hai, mát lạnh đến nỗi từng lỗ chân lông cũng muốn giãn ra.

Giật mình qua đi, đối phương đã chậm rãi đi tới trước mặt nàng, tay cầm theo một con diều đưa qua, mở miệng nói: "Của ngươi?".

Giọng nói cũng nhẹ nhàng trong trẻo, làm người ta nghe xong còn muốn nghe tiếp.

Cam Lam thấy tiểu cô nương trước mặt không nói lời nào, đáy mắt dẫn theo một chút ý cười, nàng cầm diều lắc lắc trước mặt đối phương: "Này, làm gì ngẩn người vậy?".

"A......". Cô bé phục hồi tinh thần lại, hai má đỏ ửng, vội vàng thấp giọng nói: "Thật, thật xin lỗi.".

"Không sao.". Cam Lam cúi đầu nhìn con diều trong tay, bỗng nhiên cười nói: "Diều làm rất được.".

"Cám ơn.". Cô bé có chút câu nệ, đáp lễ nói: "Hoa trong viện của tỷ cũng rất được, bất quá ta chưa thấy qua, là hoa gì vậy?".

Cũng chỉ là câu hỏi tầm thường nhưng cô bé lại thoáng nhìn thấy chút cảm xúc khó hiểu trong mắt đối phương, tuy rằng khóe môi vẫn mang theo ý cười thản nhiên như trước nhưng lại có vẻ lạnh lùng xa cách. Chỉ thấy ánh mắt của tỷ tỷ kia hướng khóm hoa màu đỏ, môi khẽ mở, vân đạm phong nói: "Hồng Chúc.".

"Hoa Hồng Chúc sao?". Cô bé cái hiểu cái không gật đầu, nàng nhìn trái nhìn phải, nhịn không được tò mò trong lòng, hỏi: "Tỷ là người của Hoa Thành sao?".

"Không phải.". Cam Lam thu hồi tầm mắt hướng cô bé cười cười, "Bất quá ta thích nơi này. Bởi vì nơi này có Hồng Chúc.".

"Như vậy sao? Vậy tỷ nhất định vô cùng thích Hồng Chúc......".

"Đúng.". Cam Lam mỉm cười gật đầu, ánh mắt mềm mại, "Rất thích.".

"Rất được nga.". Cô bé khèn từ tận đáy lòng, "Nời này của tỷ rất đẹp.".

Cam Lam nhìn vị khách nhỏ thình lình xuất hiện trước mặt, bỗng nhiên cười nói: "Muốn vào trong ngồi không? Tiểu cô nương.".

Nha hoàn phía sau nghe vậy, vội vàng đi kéo tay áo tiểu thư, sau đó lại bị nụ cười sáng lạn của nàng mà cúi đầu.

"Được. Làm phiền tỷ.".

Sau đó, cô bé liền thành khách quen của nơi này. Nàng cũng biết rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như nàng biết nữ tử áo lam tên là Cam Lam, chỉ ở đây một mình. Chẳng hạn như nàng biết nữ tử kia mỗi ngày đều ngồi ngắm mấy khóm hoa mà ngẩn người. Chẳng hạn như nàng biết Cam Lam không chỉ có xinh đẹp, mà còn biết bay giống như thiên tiên trong truyền thuyết. Chẳng hạn như nàng biết, tuy rằng Cam Lam thoạt nhìn mỗi ngày đều tươi cười, nhưng có đôi khi không biết vì cái gì tươi cười lại có chút kỳ quái, làm cho người ta nhìn lại có chút khổ sở. Còn nữa, nàng biết Cam Lam tỷ tỷ thường xuyên nhớ về một người, tuy rằng nàng không biết người này là ai, nhưng mà hẳn là Cam Lam tỷ tỷ sẽ phi thường phi thường thích người kia, so với thích hoa Hồng Chúc chỉ có hơn chứ không kém.

Cam Lam tỷ tỷ giống như là một điều bí ẩn, giấu trong một góc của Hoa Thành, không cho người khác nhìn thấy.

Cho đến có một ngày, có một nữ tử xinh đẹp đến tìm nàng.

Người nọ một thân y phục màu vàng, ngồi ở đầu tường cũng không nhảy xuống dưới, trong tay cầm lấy một đóa hoa đào, trắng noãn, hương hoa đào nồng đậm trong không khí.

Nhưng mà Cam Lam tỷ tỷ giống như thực mất hứng khi nhìn thấy nàng ấy, nụ cười ngày thường cũng thu lại.

Ngày nào đó, hai người nói thật nhiều câu kỳ quái. Hình như là nữ tử áo vàng muốn làm cho Cam Lam tỷ tỷ quay lại nơi nào đó, nhưng mà Cam Lam tỷ tỷ chỉ muốn ở tại chỗ này. Đương nhiên cuối cùng Cam Lam tỷ tỷ vẫn không cùng nữ tử áo vàng kia rời đi.

Bởi vì Cam Lam tỷ tỷ bỗng nhiên nói một câu. Tỷ ấy nói: "Kỳ thật Quỷ Sứ là do ngươi phái đi theo dõi nàng, đúng hay không?".

Sau câu nói kia, nữ tử áo vàng cũng chỉ lưu lại một câu: "Thực xin lỗi, A Si". Sau đó đi mất.

Nàng suy nghĩ thật lâu, A Si có phải là gọi Cam Lam tỷ tỷ hay không. Bất quá nàng không hỏi, bởi vì Cam Lam tỷ tỷ thoạt nhìn có chút trầm mặc, sau đó bảo nàng sớm đi về nhà. Nàng thấy thế cũng nhu thuận không hề lưu lại.

Sau khi tiểu cô nương kia rời khỏi, Cam Lam lại đi ra sân.

Từng khóm hoa Hồng Chúc đỏ tươi nở rộ trước mắt, chỉ có nàng biết, phía dưới những khóm hoa đó, chôn vùi người nàng yêu nhất.

Từng dòng ký ức hiện lên trong đầu, mang theo chút an ủi, làm ngực cũng nóng lên.

"Lưu Hà, ngày mai chính là lần đầu ngươi lần thi hành nhiệm vụ, sao còn không ngủ?".

"Lam Nhân...... hình như ta có chút khẩn trương.".

"Chuyện này có gì đâu mà khẩn trương, cứ làm theo như sư phụ chỉ dạy, giơ tay chém xuống, vậy là giải quyết xong.".

"Nhưng mà......".

"Được rồi, chớp mắt một cái là qua thôi, không cần lo lắng.".

......

"Này! Ngươi có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Nếu ta không......".

"Ngươi chảy máu rồi, đừng nói nữa.".

"Đau —nhẹ chút.".

"Lần sau không cho phép đột nhiên lại nhảy ra như vậy.".

"Ngươi đừng mềm lòng a, ta cũng không muốn thay ngươi nhặt xác.".

......

"Nhìn gì nhìn hoài vậy, nữ nhân kia tốt như vậy sao?".

"Lam Nhân, đó là Si chủ, không thể nói lung tung như vậy. Bị người ngoài nghe được là xong luôn. Hơn nữa ta nghe nói nàng ấy rất lợi hại.".

"Thì sao chứ, về sau ta nhất định lợi hại hơn nàng.".

......

"Lưu Hà, bọn họ phạt ngươi?".

"Ta làm nhiệm vụ thất bại .".

"Tại sao bị thương?...... như thế nào lại thương nặng như vậy?".

"Sau khi bị nam nhân kia phát hiện, ta chạy trốn thì bị một đao. Bất quá không có việc gì đâu, không cần lo lắng.".

"Ngươi bị thương vậy mà bọn họ còn phạt ngươi!".

"Bởi vì ta không có giết được đối phương...... tiểu hài tử của nam nhân kia rất đáng thương. Lam Nhân, ta cảm thấy thật khổ sở. Về sau vẫn phải tiếp tục như vậy sao?".

"Chờ chúng ta đủ mạnh rồi thì có thể nắm trong tay vận mệnh của mình. Cho nên, Lưu Hà, ngươi ráng nhịn một chút nữa được không!?.".

Đúng vậy, chờ chúng ta cũng đủ mạnh rồi, là có thể nắm trong tay vận mệnh của mình. Ta vẫn tin tưởng sẽ có ngày đó.

Nhưng mà thì ra, mặc kệ chúng ta mạnh đến cỡ nào đi nữa thì cũng không địch lại vận mệnh......

Tay Cam Lam chậm rãi mơn trớn mặt đất. Nơi đó có hơi thở ấm áp nhất.

Khóe môi của nàng chậm rãi giơ lên một chút ý cười mềm mại, giống như nhìn thấu hết thảy ái tình trong thiên hạ.

Nhưng mà, Lưu Hà, cho dù chỉ còn ta sống một mình, ngươi cũng sẽ không thật sự biến mất khỏi thế gian này, không lưu chút dấu vết nào.

Bởi vì, tâm của ta, vĩnh viễn đều cảm thụ được hết thảy thuộc về ngươi.

Bởi vì ta yêu ngươi.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp