Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Phiên Ngoại 3 - Tiệc Tân Hôn (Hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phiên ngoại 3 – Tiệc tân hôn (Hạ)

Tân phòng.

Hoa Dĩ Mạt ngừng thở, đưa tay chạm vào chiếc hỉ khăn trùm đầu. Lúc này nàng chỉ cảm thấy lòng bàn tay khẩn trương thấm ra chút mồ hôi.

Tay cầm góc khăn. Hoa Dĩ Mạt vừa kéo lên thì dung nhan Tô Trần Nhi liền phản chiếu vào trong mắt nàng.

Hô hấp của Hoa Dĩ Mạt cũng bị kiềm hãm theo.

Rõ ràng là gương mặt đã rất quen thuộc nhưng giờ phút này khi được phủ thêm một thân quần áo đỏ rực phụ trợ, Tô Trần Nhi lãnh đạm thuần khiết ngày thường nhưng lại minh diễm không gì sánh bằng. Đôi mắt xinh đẹp kia, giống như chứa một ngọn đèn sáng rực, có ý cười mềm mại giấu bên trong, mê hoặc bức người, không thể nhìn thẳng.

"Trần Nhi......". Hoa Dĩ Mạt thấp giọng nỉ non, thân thủ mơn trớn gương mặt Tô Trần Nhi.

Khóe mắt có chút ửng hồng, con ngươi phản chiếu hình ảnh của đối phương.

"Trần Nhi thật đẹp.". Hoa Dĩ Mạt thì thào, nàng cuối xuống ý định cướp lấy đôi môi đỏ hồng mềm ngọt của người kia.

Tô Trần Nhi nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, nụ hôn liền dừng lại trên má.

Hơi thở nóng bỏng lan tràn.

Hoa Dĩ Mạt hơi hơi nâng người, có chút khó hiểu nhìn Tô Trần Nhi.

"Còn phải uống rượu.". Thần sắc Tô Trần Nhi có chút bất đắc dĩ nhắc nhở kẻ ngốc trước mặt mình.

Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới giật mình, bản thân nhịn không được cười rộ lên: "Chỉ có thể trách Trần Nhi mê hoặc ta thất điên bát đảo.". Nói xong, xoay người đi về phía bàn rót hai chén rượu, nàng đi trở về bên giường, đưa cho Tô Trần Nhi một chén.

Giao bôi chi rượu. Rượu cạn tình thâm.

Tô Trần Nhi cuối đầu chậm rãi uống cạn chén rượu, sau đó vòng tay về, mặt Hoa Dĩ Mạt đã cực nhanh cúi xuống, môi chạm vào chén rượu.

"Thực thơm.". Trong lời nói của Hoa Dĩ Mạt mang theo nụ cười khẽ, "Ta luôn cảm thấy, so với rượu, ta còn muốn thưởng thức Trần Nhi hơn.".

Tô Trần Nhi mím môi, mùi dược hương kia lại thản nhiên quanh quẩn. Khóe mắt của nàng ửng hồng thêm vài phần, đồng tử giống như sũng nước, chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ, vạn ngữ thiên ngôn.

Trong lòng Hoa Dĩ Mạt nhảy dựng, chỉ cảm thấy cả người đều có chút choáng váng. Thân thể của nàng thuận thế cúi xuống áp Tô Trần Nhi ngã ra phía sau chiếc giường được phủ thảm lông chồn màu bạc, Hoa Dĩ Mạt dán môi vào bên tai đối phương, nhẹ giọng nỉ non: "Bây giờ Trần Nhi là nương tử của ta.".

Trong nháy mắt, khi Tô Trần Nhi nghe được lời nói kia, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

"Hôm nay Trần Nhi có hạnh phúc không?".

......

Hỉ bào được kéo ra, hiện lên một mảnh mê người.

Ánh đèn dạ minh châu nhu hòa chiếu sáng căn phòng, chiếu ra hai thân ảnh mượt mà bên dưới.

Da trắng nõn. Má ửng hồng. Tóc đen tán loạn.

Thân thể ấm áp. Làn da mịn màng. Tâm rối bời.

Hoa Dĩ Mạt hạ từng chiếc hôn xuống làn da tuyết trắng, để lại nhiều dấu hồng ngân. Tay nàng như ngựa quen đường cũ mơn trớn mỗi một tấc 'ngọc cơ tuyết cốt' dưới thân, cuối cùng là bao trùm lên trên ngọn núi phập phồng.

Cảm xúc mềm mại. Phủ đầy trong lòng bàn tay.

Môi của nàng nhẹ nhàng lướt qua đóa hoa đang nở rộ trên đỉnh núi, môi mỏng khẽ mở, phủ lấy một mảnh ngọt ngào. Môi lưỡi dây dưa, nhiễm hồng nhụy hoa.

Tiếng ngâm nga ẩn nhẫn cùng hô hấp cuồn cuộn lan tràn trong không khí.

Chiếc thảm lông chồn dưới thân hơi lõm xuống, chỉ có mấy dấu vết do móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Tô Trần Nhi lưu lại.

Thân thể mềm mại tựa sát vào nhau, ma sát nóng rực như lửa đỏ. Giống như hai con rắn bóng loáng lặng lẽ giao triền lấy đối phương.

Hoa Dĩ Mạt hơi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt khép lại của người dưới thân, Tô Trần Nhi tràn đầy xuân tình. Tình ý trong đáy mắt từng đợt nhè nhẹ hòa vào hô hấp của nhau, mãi mãi không thể tách rời. Gương mặt mê ly, bên dưới ánh sáng mờ ảo càng tăng phần mị hoặc quyến rũ.

Thời khắc tốt đẹp như vậy, làm người ta không nỡ dứt ra, hương thơm ngào ngạt mê người, giống như cuốn lấy đối phương vào vực sâu dục vọng, luyến tiếc chia sẻ, chỉ có thể độc chiếm.

Dường như cảm giác được Hoa Dĩ Mạt đang nhìn mình chăm chú, Tô Trần Nhi mở mắt ra một chút. Tầm mắt của nàng dừng trên người Hoa Dĩ Mạt, đuôi mắt ửng hồng càng sâu. Chỉ thấy nàng bỗng nhiên khẽ nâng tay phải, vòng qua cổ Hoa Dĩ Mạt. Sau đó hơi kéo xuống, đem Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu một lần nữa cúi xuống, dừng ở một bên.

"Chuyên tâm chút.".

Lời nói nỉ non cực nhỏ hòa cùng mùi thơm đặc hữu. Mang theo một chút dỗi hờn.

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt bị dời đi, bên môi bỗng nhiên tràn ra một nụ cười.

"Được.".

Một từ ngắn ngủi vừa phát ra, môi lưỡi cũng dây dưa gắn bó, chặt chẽ không một khe hở, hô hấp lặng lẽ dồn dập, cùng với chiếc lưỡi mềm mại mang theo hương vị của rượu như biến mất.

Tay Hoa Dĩ Mạt một đường uốn lượn đi xuống, đến gần giữa hai chân Tô Trần Nhi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt non mềm tựa hồ có thể bấm ra nước, dùng sức mơn trớn.

Thân thể Tô Trần Nhi bị va chạm làm cho run rẩy.

Dòng nước không tiếng động chảy ra, hô hấp dồn dập mê luyến.

Ngón tay Hoa Dĩ Mạt chậm rãi len lõi vào nơi mềm mại, tiến đến chỗ sâu bí ẩn, cảm giác được đối phương run rẩy.

Tô Trần Nhi đột nhiên siết chặt cánh tay Hoa Dĩ Mạt, thật sâu hít vào một hơi. Hơi thở phập phồng, lắc lư trong mê loạn.

Ngón tay mai phục tại chỗ sâu bỗng nhiên cử động.

Ra vào trong lúc đó, tiếng nước róc rách, giống như bản nhạc êm ta, cùng với thân thể run rẩy, chấn động một mảnh không gian.

Thân thể bên dưới, đối với Hoa Dĩ Mạt mà nói, là thân thể vô cùng quen thuộc với mình. Tay nàng xuyên thấu một mảnh sương mù, ngẫu nhiên sẽ cong lên, tạo ra một trận co rút thật nhanh. Tiết tấu khi nhanh khi chậm, dừng lại vừa đúng, ngón cái khẽ ma sát, nóng bỏng như thiêu đốt.

Thân thể trắng nõn, khoan khoái mà ửng hồng, ngon miệng như một món mỹ vị.

Hoa Dĩ Mạt đột nhiên cúi người, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Tô Trần Nhi: "Trần Nhi cảm thấy ta hầu hạ có dễ chịu không?".

Nghe được câu nói kia, thần sắc Tô Trần Nhi thay đổi, thân thể đang chấn động hơi nghiêng đầu sang bên kia, làm như không muốn để ý tới vấn đề của Hoa Dĩ Mạt.

Động tác dưới thân đột nhiên mãnh liệt thêm.

Tô Trần Nhi nhất thời không kịp phản ứng, môi tràn ra một tiếng ngâm nga, làm cho không khí càng ái muội hương diễm.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, cười khẽ một tiếng. Bất quá rất nhanh liền bị ánh mắt cảnh cáo của Tô Trần Nhi liếc tới mà im bặt.

"Ta biết, sẽ chuyên tâm chút.". Hoa Dĩ Mạt giành trước đáp, mặt mày cười đến hơi hơi cong lên. Bất quá không cười được bao lâu thì đột nhiên ăn đau đến "Ai ya" một tiếng.

Da thịt sau lưng bị Tô Trần Nhi dùng tay véo mạnh.

Hoa Dĩ Mạt ngoan ngoãn không nỏi gì nữa, mà là dùng môi mình thể hiện.

Nàng một bên cảm thụ được thân thể căng thẳng của Tô Trần Nhi, một bên gia tăng tốc độ ngón tay, mỗi một lần đều dùng sức chạm đến chỗ sâu nhất. Thân thể Tô Trần Nhi hơi cong lên, mềm mại dán vào người Hoa Dĩ Mạt, sau một lúc lâu chỗ sâu trong cơ thể ầm ầm rung động, sóng dữ lan tràn xuống chiếc giường mềm mại.

Tay Hoa Dĩ Mạt chậm rãi, nhưng không dừng lại, tinh thần tràn đầy, ánh mắt sáng quắc bắt đầu nổi lên đợt sóng tiếp theo.

Nàng phải âm thầm chậm rãi đòi lại mới được. Hoa Dĩ Mạt nhìn sắc mặt Tô Trần Nhi hơi phiếm hồng, bộ dạng cúi đầu thở dốc thanh mị, trong lòng thầm nghĩ.

Đêm còn thật dài.

Còn thật nhiều thời gian.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mỹ Nữ Tổng Giám Đốc Cao Thủ Mạnh Nhất