Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 22. Hành Trình Đến Vinh Tuyết Cung (Hai)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 22 – Hành trình đến Vinh Tuyết Cung (Hai)

Bóng đêm dần dần dày đặc.

Hoa Dĩ Mạt chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng, dáng người lả lướt như ẩn như hiện.

Nhưng điều làm Tô Trần Nhi ngủ không được không phải là hình ảnh làm người ta huyết mạch phun trào này, mà là bị hàn khí của đối phương làm quấy nhiễu.

Dường như Hoa Dĩ Mạt đang ngủ, thân thể cuộn tròn không biết khi nào thì đã ôm cánh tay phải của Tô Trần Nhi.

Cơ thể lạnh như băng của Hoa Dĩ Mạt liền xuyên thấu qua áo ngủ mỏng manh tiến vào thân thể nàng, hàn khí giống như muốn thấm vào tận xương tủy. Thân thể lạnh băng như vậy, làm cho Tô Trần Nhi có một loại ảo giác, người bên cạnh, giống như là một khối thi thể bằng băng.

Nhưng mà đôi mắt kia, rõ ràng đã trút hết đi sự bình tỉnh thường ngày, cuối cùng chỉ còn lại một phần ngây thơ vô hại. Đôi môi đỏ mọng, hô hấp đều đều phả ra bên cạnh Tô Trần Nhi, khối thân thể kia rõ ràng hiện lên sự thuần khiết, giống như một nụ hoa muốn nở rộ, sắp trút hết những bó buộc của tháng năm sinh trưởng.

Đáy mắt Tô Trần Nhi hiện lên một tia nghi hoặc.

Ngay từ đầu nàng liền cảm thấy có chút kỳ lạ, thân thể người bình thường sao có thể lạnh lẽo đến như vậy. Nhiệt độ thân thể người này rõ ràng rất khác thường. Tô Trần Nhi mơ hồ cảm thấy, nguyên nhân trong đó nhất định có sự can thiệp của yếu tố khác. Mà hết thảy những điều đó, đều bị che dấu vào chỗ sâu nhất trong thân thể chủ nhân, giống như giờ phút này nhìn vào mí mắt mỏng manh kia, đã đủ thể hiện sự ngây thơ vô hại đến nhường nào.

Chỉ có lúc này, Tô Trần Nhi mới có thể hoảng hốt cảm thấy, người bên cạnh mình, tuổi nhỏ hơn so với nàng.

Vóc dáng đường cong mặc dù cũng đủ tạo nên một người thanh thuần mị hoặc, nhưng mi gian lúc này lại lộ ra ngây ngô rất nhỏ.

Tô Trần Nhi rũ mắt than nhẹ một tiếng.

Chân trời tờ mờ sáng, cửa phòng liền bị người náo động, giọng của Lạc Khuê vang lên bên ngoài.

"Này, có muốn lên đường không.".

Giấc ngủ Hoa Dĩ Mạt rất thiển, bởi vậy nên vừa nghe tiếng gọi liền tỉnh lại đầu tiên. Nhưng mà nàng trợn mắt nhìn, vẫn không hiểu tại sao mình lại giật mình như vậy.

*Thiển: Ngủ không sâu, chỉ cần tiếng động nhỏ cũng có thể thức giấc.

Tô Trần Nhi cũng bị tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài làm cho tỉnh dậy.

Hoa Dĩ Mạt bất động thần sắc buông hai tay mình đang ôm đối phương ra, sau đó ngồi dậy, mắt cũng không nhìn Tô Trần Nhi, chỉ thản nhiên nói một câu: "Tới liền.".

Nói xong, liền xoay người xuống giường, thân thủ lấy y phục treo trên giá xuống.

Cánh tay lạnh như băng tản ra không khí. Bởi vì ôm cả đêm cho nên lúc này đã không còn cảm giác.

Sắc mặt Tô Trần Nhi như bình thường ngồi dậy, tựa vào trên tường, sau đó mở miệng gọi Hoa Dĩ Mạt đang cúi người mang giày.

"Ngươi chờ một lát, tay của ta đã tê rần.".

Thân thể Hoa Dĩ Mạt hơi cứng đờ.

Sau khi quay đầu lại, thần sắc lại có chút miễn cưỡng, thản nhiên nói: "Đưa tay cho ta.".

Đang nói chuyện, nhưng cũng cúi người đưa cánh tay tới chỗ Hoa Dĩ Mạt.

Tô Trần Nhi chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ kinh mạch trên cổ tay xâm nhập, chậm rãi chạy qua cánh tay, ban đầu lưu lại cảm giác lạnh như băng, sau khi va chạm thì cổ chân khí kia nhất thời tiêu tán.

"Tốt lắm, ta ở bên ngoài chờ ngươi, tránh cho các nàng tiếp tục thúc giục.". Hoa Dĩ Mạt kéo Tô Trần Nhi ngồi dậy xong liền thu hồi tay, cũng không quay đầu lại, liền bước ra cửa phòng.

Tô Trần Nhi nâng lên tay phải khôi phục lại như ban đầu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bóng dáng Hoa Dĩ Mạt vội vàng rời đi, nàng chậm rãi đứng lên, bắt đầu mặc quần áo.

"Đây là lương khô đã chuẩn bị, mang theo trên đường dùng đi.". Lạc Khuê đem một cái bao giấy lương khô đưa cho Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt nhìn liếc Lạc Khuê cầm thứ gì đó trong tay, sau đó giống như không nhìn thấy Lạc Khuê, lập tức đi xuống dưới lầu.

"Ngươi!". Lạc Khuê thấy Hoa Dĩ Mạt có hành động như vậy, không khỏi trợn mắt nhìn, nhưng cũng chỉ trừng mắt nhìn bóng dáng đối phương. Cuối cùng vẫn là mang theo hai tên tùy tùng, đi theo xuống lầu.

"Cho ta một bình Thiêu Đao Tử.". Hoa Dĩ Mạt tựa vào quầy, đưa cho ông chủ khách điếm một thỏi bạc vụn, "Ta cũng muốn mang theo cả cái bình.".

"Được, được.". Ông chủ khách điếm tiếp nhận bạc, cười hắc hắc gật đầu trả lời, sau đó nhìn vẻ mặt khốn đốn của tiểu nhị đang dựa vào quầy, nói: "Còn ngủ sao! Còn không đi lấy Thiêu Đao Tử cho vị khách này!".

Khi Thiêu Đao Tử được mang lên, thân ảnh Tô Trần Nhi cũng xuất hiện ở thang lầu. Một thân áo trắng đã được thay đổi, đổi thành y phục màu lam thoải mái, nhưng thật ra vẫn thanh thuần như trước.

"Ông chủ, cho thêm hai cái bánh bao đi, gói lại.". Hoa Dĩ Mạt quay đầu lại nói với ông chủ khách điếm đang nhìn Tô Trần Nhi không chớp mắt.

Hắn hoàn hồn, dường như cũng rất ngượng ngùng: "Cái này được rồi, khách quan chờ một chút.". Nói xong, liền xoay người lại.

Hoa Dĩ Mạt cầm bánh bao được gói giấy cẩn thận đưa cho Tô Trần Nhi, thản nhiên nói: "Hôm nay phải đi gấp, ngươi không võ công, thì trước nhất phải no bụng.".

Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt liếc mắt một cái, thân thủ tiếp lấy bánh bao.

"Cảm ơn.".

Hoa Dĩ Mạt không thèm nhắc lại, bắt đầu đi ra ngoài.

Nhưng mà không nghĩ khi Hoa Dĩ Mạt bước ra cửa phòng, thì bỗng nhiên bị một cây đao chém trước đỉnh đầu!

Tóc đen bên tai Hoa Dĩ Mạt bị đao phong lay động, thân thể nàng một bên, lưỡi dao chém sát đầu vai của nàng.

Chỉ một cái chớp mắt, đao thế chém ngang, bổ tới, khí thế giống như vạn quân.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt vừa động, cả người như bị đao phong làm cho phật ý, thân thể lướt qua lưỡi đao. Lưỡi đao kia liền trượt qua thân thể Hoa Dĩ Mạt.

Mủi chân Hoa Dĩ Mạt dịch chuyển một chút, thân mình nhảy ra bên ngoài, trong chớp mắt liền kéo xa khoảng cách với đối phương, ánh mắt nhất thời ngưng trọng, nhìn mấy người phía trước mặt, cười châm chọc, nói: "Như thế nào, tìm người đến giúp đỡ sao?".

Mặt Ngô Phàm trầm xuống, đang muốn mở miệng, nam tử bộ dạng trung niên mới vừa rồi tập kích Hoa Dĩ Mạt phẫn nộ nói: "Bớt nói lời dư thừa đi! Ngươi vô cớ giết nghĩa tử của ta, hôm nay cho dù liều mạng nhỏ này cũng muốn lấy mạng của ngươi!".

Nói xong, cũng không cho Hoa Dĩ Mạt cơ hội nói chuyện, một lần nữa tấn công tới.

Đại đao kia phảng phất như có ngàn quân lực, sống dao có năm khoen tròn, theo động tác mà phát ra âm thanh lách cách của binh khí. Đao phong sắc bén, hơi thở ngân nga. Nam tử đỏ mắt trừng trừng, hận không thể đem Hoa Dĩ Mạt chém thành ba đoạn mới hả dạ.

Hoa Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, thân thể lách một cái né tranh đại đao của nam tử kia, cổ tay run lên, chỉ bạc liền kéo theo ngân châm tung về phía đối phương!

Nam tử rút đao về che chắn, ngân châm dừng ở trên lưỡi đao, bắt đầu rơi xuống, Hoa Dĩ Mạt vung tay lên, ngân châm liền giống như sống lại, vừa vặn bay tới một lần nữa.

Nam tử trung niên làm rơi đao xuống, dường như muốn chém đoạn chỉ bạc kia, lại thấy đao phong chấn động, chỉ bạc mềm dẻo kia bắn ngược lại, bả đao một lần nữa bị lệch hướng. Mà ngân châm kia, trong khoảnh khắc chớp mắt đã ghim vào trong ngực nam tử, làm cho hắn thối lui về sau hai bước.

"Nghĩa phụ!". Ngô Phàm cùng Ngô Hữu cả kinh tiến lên, vội vàng đỡ nam tử trung niên đang ôm ngực vẻ mặt kinh ngạc.

Hoa Dĩ Mạt thu hồi ngân châm, cuộn lại cùng sợi chỉ bạc, cười lạnh nói: "Lỗ mãng, lơ là, thiếu đầu óc, ngươi như vậy mà còn muốn báo thù?".

Nam tử trung niên khó thở, giãy ra cánh tay hai người bên cạnh, giơ lên đại đao đang muốn tiến lên, bỗng nhiên sắc mặt đen lại, từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi.

"Ngươi làm gì nghĩa phụ!". Ngô Hữu tức giận đến cả người run run, "Ta giết ngươi!".

Vừa nói vừa cầm đao trên tay tiến tới.

"Tam đệ!". Ngô Phàm tiến lên đỡ lấy nghĩa phụ hắn đang hộc máu, thấy Ngô Hữu đột nhiên tấn công về phía trước, lo lắng muốn đưa tay giữ chặt, lại chỉ vừa kịp chạm vào góc áo Ngô Hữu.

Khi Ngô Hữu gần đến trước mặt đối phương, chỉ trong chớp mắt Hoa Dĩ Mạt đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc lạnh như băng, tay phải vung lên.

Ngô Hữu chỉ cảm thấy yết hầu có cảm giác lạnh lẽo, gian nan muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra âm thanh đục ngầu khàn khàn.

Tiếp theo, cả người cầm đao cứng ngắc ngã xuống đất.

"Tam đệ –". Cả người Ngô Phàm run lên, âm cuối không trọn vẹn, đến cuối cùng chỉ còn lại một tia bi thương.

"Hữu Nhi......". Ngô Địch buông tay ôm ngực, lảo đảo đi về phía trước vài bước.

"Cảm giác ngân chân niêm phong khí mạch thế nào?". Hoa Dĩ Mạt một lần nữa đem chỉ bạc thu hồi vào cổ tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tục ngữ thường nói hổ phụ vô khuyển tử, đứa con của khuyển phụ này, thật sự ngay cả khuyển cũng không bằng.".

*Hổ phụ vô khuyển tử: cha là hổ con không thể là chó, ý nói cha giỏi thì con giỏi.

Giống như Ngô Địch lại không nghe thấy, quỳ rạp xuống trợn tròn hai mắt không còn sức lực bên cạnh Ngô Hữu, vươn tay run rẩy, che cặp mắt lại, giọng nói phảng phất già đi mười tuổi: "Hữu Nhi...... là nghĩa phụ...... gây phiền phức cho ngươi a......".

Hoa Dĩ Mạt cũng không xen vào mấy người kia nữa, quay đầu nhìn thoáng qua ba người của Vinh Tuyết Cung từ đầu chí cuối vẫn không nhúng tay vào, nói: "Còn muốn xem sao? Ra đi.".

Vốn Lạc Khuê muốn đem lương khô ra cho Hoa Dĩ Mạt, nhưng khi nhìn đối phương bị tập kích, cũng không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủn vài cái hô hấp thì đã hạ màn, mà kết cục lại thành như vậy. Nhất thời có chút không biết nên phản ứng như thế nào. Lúc này nghe thấy Hoa Dĩ Mạt nói chuyện, quay đầu nhìn phía nàng, chỉ thấy ánh mắt đối phương không có chút độ ấm, liền cảm thấy sau lưng một trận lạnh run cả người.

Năm con ngựa mới vừa rồi bị bỏ qua một bên, một lần nữa bước lên phía trước hướng về Vinh Tuyết Cung.

Một đường không nói chuyện.

Ánh sáng mặt trời đem thân ảnh năm người trải dài, phô tán dưới ánh nắng nhu hòa, sau lưng là cả bầu trời mùa thu sáng sủa.

---

Mà lúc này, bên kia, Phong Nhiễm đang xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm bảng bằng gỗ được viết như rồng bay phượng múa "Bách Hiểu Lâu", sau đó rốt cục lộ ra tươi cười.

Mấy ngày trước, Phong Nhiễm xuất phát đi Trầm Uyên từ Phong Thu sơn trang, vốn là hứng trí ngẩng cao. Nhưng cũng không nghĩ khi tới Quỷ Y Quật thì người đã đi mất.

Sau khi Phong Nhiễm lợi dụng gián điệp của Phong Thu sơn trang tìm kiếm hai ngày thì biết được, Hoa Dĩ Mạt bị người của Bách Hiểu Lâu mời đi. Vì thế, Phong Nhiễm chỉ có thể tiếp tục ra roi thúc ngựa không ngừng chạy tới Bách Hiểu Lâu.

Phong Nhiễm cũng không sợ hãi, đạp cửa mà vào, bên tai liền nghe được một giọng nữ nhân rộn ràng.

"Ai nha, cái này thật không tệ nha, nếu đặt trong Quỷ Y Quật, thật sự là dệt hoa trên gấm mà, haha!".

*Dệt hoa trên gấm: Chỉ việc làm là thứ gì đó đã đẹp càng đẹp hơn.

Một giọng nam nhân khác có chút rầu rĩ vang lên: "A Nô cô nương...... Ngươi muốn dọn sạch Bách Hiểu Lâu đúng hay không? Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, đã muốn tích góp từng món từng món đồ, còn chưa đủ sao?".

A Nô nghe vậy, phút chốc xoay người, trừng mắt nhìn Hoàng Tứ mở miệng: "Bách Hiểu Lâu các ngươi có tiền như vậy, sao lại keo kiệt với ta chứ!".

Hoàng Tứ nuốt nước miếng, vẻ mặt khổ sở nói: "Không dám...... A Nô cô nương thích cái gì, cứ việc chọn đi, Hoàng Tứ tùy tiện nói vậy thôi, tùy tiện nói thôi mà.".

"Thế này mới được!". A Nô đang nói, vừa quay đầu nhìn đến người ngoài cửa, nhất thời dừng chân.

Hoàng Tứ đang thầm than mấy người giao A Nô cô nương cho hắn hầu hạ, để giờ này hắn có bộ dạng thảm thương thế này, thì bên tai lại nghe thấy tiếng bước chân đi vào cửa, hắn cũng quay đầu ra, liền nhìn thấy một nữ tử thân y phục màu vàng bước vào cửa. Nàng kia cười khanh khách nhìn về phía chính mình, khuôn mặt xinh đẹp, tóc đen xõa hai bên tai, quả nhiên là giai nhân mà.

Hoàng Tứ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra nữ tử trước mặt, thần sắc có chút kinh ngạc, liền mở miệng: "Phong Nhị cô nương?".

*Phong Nhị cũng chính là Phong Nhiễm.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế