Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 65. Gần Thêm Một Bước (Năm)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 65 – Gần thêm một bước (Năm)

Đến chạng vạng tối thì trời đổ mưa. Tiếng mưa rơi tí tách kéo dài, sắc trời càng tối hơn so với bình thường. Nhờ vào trận mưa này mà người ăn uống trong tửu lâu cũng đông hơn. Lúc này tiếng ồn ào huyên náo cùng tiếng cười nói vô cùng nhộn nhịp.

Hoa Dĩ Mạt tựa vào đầu giường, đầu nghiêng qua một bên, trên môi mang theo một chút ý cười, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ngoài cửa có nhiều tiếng bước chân, vốn Hoa Dĩ Mạt cũng không để ý tới, đột nhiên lúc này bên tai lại nghe được vài từ đứt quãng, trong đó có mấy câu làm Hoa Dĩ Mạt phải tập trung lắng nghe.

"Tần gia bên thành tây bị phát hiện chết dưới sống ngoài Lâm Thạch Thành, ngươi có nghe nói không?". Một thanh âm trầm thấp hơi ngạc nhiên nói.

"Sao? Thật không? Chuyện khi nào?".

"Chỉ mới hai canh giờ trước, chuyện vô cùng náo nhiệt. Mấy hôm trước, Tần gia bị kẻ thù giết cả phủ, ngươi hay không? Mấy chục người trong phủ không ai còn sống, chẳng khác nào máu nhuộm, ngay cả mấy cô nương bị nhốt tại địa lao chuẩn bị bán cho Ngọc Uyển Phường cũng không may mắn thoát khỏi. Lúc ấy nghe nói không tìm được thi thể của Tần gia, mọi người đều nghĩ hắn đã chạy thoát, không ngờ cuối cùng cũng chết, chậc chậc.".

"Xem ra Tần gia đã gặp phải đối thủ rồi nha.".

"Ai nói không phải chứ......".

Tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi, cho đến khi nghe không rõ nữa.

Hoa Dĩ Mạt hơi nâng mi, ánh mắt rơi vào trầm tư.

Nàng nhớ rõ đêm ấy mình chạy theo cứu Trần Nhi đến một nơi có bảng ghi 'Tần phủ' ở trước cửa, rồi sau đó nam tử đến giao đấu với nàng cũng xưng hô với hăc y nam tử kia là Tần gia. Nghe xong đối thoại ngoài cửa thì nàng càng cảm thấy kẻ bắt cóc Trần Nhi hôm đó chính là người mà bọn họ nhắc tới, nhưng mà chuyện này vẫn có gì đó rất kỳ quái. Hoa Dĩ Mạt đang suy nghĩ thì cửa phòng vang lên một tiếng, sau đó bị mở ra.

"Chủ nhân, ngươi thật sự tỉnh rồi!". A Nô nhân chưa đến, tiếng nói đã tới trước. Từ ngoài cửa có một thân y phục màu hồng nhạt bước vào, khi nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt thì thần sắc liền buông lỏng, trên mặt nở nụ cười thật tươi, không bao lâu sau liền đi tới bên giường.

Khi Hoa Dĩ Mạt nghe tiếng A Nô vang lên thì liền giương mắt nhìn ra cửa, tầm mắt lại lướt qua A Nô, dừng trên thân ảnh màu xanh nhạt kế bên. Ánh mắt Tô Trần Nhi và Hoa Dĩ Mạt đồng thời nhìn nhau.

Bách Hiểu Sinh cũng từ sau lưng A Nô đi tới.

"Chủ nhân, A Nô mới về thì nghe Tô cô nương nói giữa trưa ngươi đã tỉnh lại, thật may mắn là chủ nhân có thể qua khỏi. Ngươi không biết, ngày ấy khi nhìn thấy máu trên y phục của ngươi, xém chút nữa thì A Nô ngất xỉu. Cám ơn trời đất, rốt cục ngươi cũng bình yên vô sự. Không biết chủ nhân có cảm thấy có chỗ nào không khoẻ không?". A Nô vừa nói vừa đưa tay đi nắm cổ tay Hoa Dĩ Mạt.

Tay Hoa Dĩ Mạt đặt ở mép giường rụt lại, lúc này A Nô liền chụp vào không khí. A Nô có chút u oán ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt, đang muốn nói chuyện thì tầm mắt Hoa Dĩ Mạt chuyển hướng, nghiêng đầu nhìn A Nô nói: "Ngươi mới đến liền động thủ động cước làm gì?".

A Nô vô tội trừng mắt nhìn: "A Nô chỉ muốn xem thân thể chủ nhân khỏe chưa thôi mà.".

"Vậy sao?". Thanh âm của Hoa Dĩ Mạt cao lên, nâng mi nói: "Từ khi nào mà người tử bỏ độc châm chuyển sang học y thuật mà ta không biết vậy?".

A Nô nghe vậy, giống như nghĩ đến chuyện gì sắc mặt liền cứng đờ, có chút xấu hổ ha ha nở nụ cười, ánh mắt có chút chột dạ.

"A Nô cô nương, không lẽ ngươi vốn không biết y thuật sao? Vậy tại sao mấy ngày trước ngươi còn chữa bệnh giúp ta?". Bách Hiểu Sinh đứng phía nghe Hoa Dĩ Mạt nói, thân thể liền nhịn không được lập tức lảo đảo, bất khả tư nghị hỏi.

"Mệt quá, ai nói ta không biết! Không phải bây giờ ngươi rất khỏe sao!". A Nô có chút thẹn quá thành giận trừng mắt liếc Bách Hiểu Sinh.

Thật ra cũng không thể trách A Nô được, nàng cũng chỉ hành động theo cảm tính muốn đi cứu người mà thôi ......

Quả nhiên sắc mặt Bách Hiểu Sinh liền tái nhợt, thấp giọng thì thào: "Khó trách ta luôn cảm thấy thân thể có chút không thoải mái......".

"Đó là do thân thể ngươi có tố chất quá kém!". A Nô nghe được Bách Hiểu Sinh nói, nhịn không được cãi lại: "Ngươi nói vậy ta cũng không trách ngươi, nhưng mà ngươi dám nghi ngờ ta sao! Nếu không có công lực yếu kém của ngươi thì họ Tần kia làm sao chết được?"

"Khoan đã.". Đột nhiên Hoa Dĩ Mạt mở miệng cắt ngang lời chỉ trích của A Nô, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Bách Hiểu Sinh, "Họ Tần kia thật sự đã chết hơn một canh giờ trước sao?".

"Đúng.". Bách Hiểu Sinh gật gật đầu, "Việc này nói đến thật dài dòng.".

Vốn dĩ ngày ấy A Nô tức giận hừng hực tung cửa đi ra ngoài, đang buồn bực truy tìm tung tích của tên hung thủ thì Bách Hiểu Sinh đã đuổi kịp. Hắn biết được một ít chuyện thông qua Tô Trần Nhi cho nên cố ý đến giúp nàng tìm kiếm. Hai người cùng đi vào Tần phủ, phát hiện bốn phía đã có người của quan phủ canh giữ, giống như là bị niêm phong lại. A Nô cùng Bách Hiểu Sinh liền tìm một chỗ không có người nhìn lén vào, từ trên tường rào nhìn xuống. Không ngờ khi vừa trèo lên hàng rào thì lập tức có một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, đập vào trong mắt là thi thể chất đống. Trong phủ, thi thể nằm ngang dọc, máu khô rơi đầy trên đất, có chút chỗ đã biến thành màu đen. Đưa mắt nhìn kỹ thì thấy những khối thi thể kia bị giết vô cùng tàn nhẫn, khó mà tìm được một thi thể nguyên vẹn. Mặc dù A Nô và Bách Hiểu Sinh cũng nhìn quen những cảnh chết chóc nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng giống địa ngục như vậy, da đầu vẫn có chút tê dại. Huống chi mùi máu tươi trong không khí cũng làm người ta buồn nôn. Hai người không muốn ở lâu, liền lui đi ra. Đang muốn rời đi, vừa vặn nhìn thấy hai tên của quan phủ đang nói chuyện phiếm, vì thế liền ở lại nghe lén. Nội dung đơn giản là chỉ trích hung thủ quá tàn nhẫn, sau đó thì nói bên trong có chín mươi mốt thi thể, nam tử có sáu mươi hai người, nữ tử thì có hai mươi chín người, tất cả đều bị đại đao chém chết, nghe xong cũng líu lưỡi hoảng sợ.

Nói đến đây, Bách Hiểu Sinh nhịn không được dừng lại giương mắt liếc Hoa Dĩ Mạt.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt trầm tĩnh, hạ mi mắt không rõ biểu tình. Dường như cảm nhận được tầm mắt của Bách Hiểu Sinh, nàng liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng cong khóe môi, thú vị nói: "Sao? Cảm thấy rất đáng sợ phải không?".

"Không có gì, không có gì.". Bách Hiểu Sinh liên tục xua tay, "Hoa cô nương không cần hiểu lầm.".

"Không cần che dấu, ta cũng cảm thấy rất đáng sợ.". Hoa Dĩ Mạt không mặn không nhạt nhìn Bách Hiểu Sinh, "Đó không phải ta làm. Ít nhất, ta không giết tất cả bọn chúng.".

"Sao?". Bách Hiểu Sinh hiển nhiên không ngờ rằng Hoa Dĩ Mạt sẽ nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc.

A Nô cũng vô cùng bất ngờ.

Hoa Dĩ Mạt nhìn hai người một vòng, sau đó mới nhìn sang Tô Trần Nhi, trầm ngâm nói: "Đêm đó ta đi cứu người, mặc dù không biết cụ thể mình giết bao nhiêu người, nhưng cũng tuyệt đối không nhiều như vậy. Ít nhất ta dám khẳng định không có nữ tử nào bị mình giết, tất cả cũng chỉ là hộ vệ mà thôi.".

"Chuyện này kỳ lạ thật, không lẽ...... Khi ngươi đi khỏi thì liền có người vào Tần phủ giết toàn bộ người ở đó? Chuyện này là sao?". Bách Hiểu Sinh hồ nghi, nhăn mi lại.

"Tất nhiên là như thế. Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu. Không ngờ còn có chim sẻ rình sẵn phía sau, ngày càng thú vị.". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy ngược lại liền nhẹ nhàng cười cười, nhìn về phía Bách Hiểu Sinh, ý bảo hắn nói tiếp.

*Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.

"Theo lời của quan phủ thì chúng ta được biết, người kia họ Tần tên một chữ Thịnh, ở Lâm Thạch Thành cũng có chút tiếng tăm. Cũng không phải là người giang hồ đơn giản, hắn là một thương nhân, hơn nữa lại có quan hệ chặt chẽ với thanh lâu, thường xuyên cung cấp nữ tử cho những chỗ đó. Sau khi đi khỏi đó, bọn ta đoán rằng Tần Thịnh muốn chạy trốn, cho nên chạy ra ngoài thành, vì vậy bọn ta liền tìm con đường nhỏ mà đuổi theo......". Bách Hiểu Sinh nhớ lại.

Nói đến cũng thật trùng hợp. Một ngày sau, hai người phát hiện dấu vết đánh nhau tại một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, trên đất còn có một vũng máu và một miếng vải màu đen, có thể nhìn ra đó chính là một mảnh vải bị rách ra từ quần áo. Trước khi đi, Bách Hiểu Sinh cố ý hỏi rõ ràng Tô Trần Nhi chuyện ngày ấy về Tần Thịnh, trùng hợp là tấm vải màu đen khớp với y phục của hắn. Với tình hình này thì có lẽ là Tần Thịnh đã giao chiến ở ngôi miếu hoang, hắn còn bị thương. Hai người nhanh chân chạy đi tìm. Vận may cũng không phụ lòng người, vốn Bách Hiểu Sinh đang đi xung quanh tìm nước, khi quay lại tìm A Nô thì phát hiện Tần Thịnh trong rừng.

Khi đó thoạt nhìn Tần Thịnh có chút hoảng sợ, bộ dạng trông gà hóa cuốc, khi thấy Bách Hiểu Sinh đang đi về phía mình thì hắn liền xoay người bỏ chạy. Nhưng mà hình như đối phương có vẻ bị thương rất nặng, cước bộ lảo đảo tránh Bách Hiểu Sinh đuổi theo. Đang chạy thì có một bóng người bỗng nhiên từ bên cạnh nhảy ra, đưa tay chưởng về phía Tần Thịnh. Bách Hiểu Sinh thấy thế, nhảy lên một cái, sau đó đánh về phía người kia. Hắn vòng vò chuyển hướng, một lúc sau thì bàn tay liền chưởng về phía Bách Hiểu Sinh. Bách Hiểu Sinh chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi, sắc mặt cũng đỏ lên, không bao lâu thì rơi xuống đất ngã về sau vài bước, đồng thời phun ra một ngụm máu. Vươn bàn tay ra, đúng là hơi thâm đen. Tên kia che mặt nhưng khi nhìn Bách Hiểu Sinh thì trong mắt cũng có chút biến sắc, xoay người lại đuổi theo Tần Thịnh.

Dây dưa như vậy thì Tần Thịnh đã sớm sức cùng lực kiệt, sắp bị kẻ bịt mặt kia đuổi theo, đồng thời bị một chưởng đánh sau đầu. Trong nháy mắt Tần Thịnh ngã trên mặt đất, sau đó lăn xuống sườn núi.

Người nọ đánh gục Tần Thịnh rồi thì cũng không muốn giao đấu nữa, cũng không quay đầu lại lập tức biến mất khỏi khu rừng.

"Khinh công của ta không kịp người nọ, lại trúng độc, căn bản không thể đuổi theo. Sau khi đi xem Tần Thịnh, lại phát hiện bên dưới là con sông nước chảy xiết, bóng dáng Tần Thịnh sớm đã không thấy đâu. Tên bịt mặt kia ra tay là muốn lấy mạng người, không hề lưu tình, có lẽ Tần Thịnh cũng là dữ nhiều lành ít. Quả nhiên hôm nay liền nghe nói tìm thấy thi thể Tần Thịnh bên bờ sông ngoài thành. Con sông mà hôm trước Tần thịnh rơi xuống có lẽ là thông với con sông này. Sau đó thì ta quay lại cùng A Nô cô nương gặp mặt, rồi lập tức trở vê đây". Bách Hiểu Sinh nói một hơi, sắc mặt có chút chăm chú nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt hơi nhíu mi nhìn Tô Trần Nhi một chút.

Tô Trần Nhi nhìn Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng gật gật đầu: "Xem ra có người theo dõi chúng ta. Tần Thịnh vừa chạy thoát, người nọ liền đi diệt khẩu, chắc là sợ chúng ta tìm được Tần Thịnh hỏi ra thì sẽ phát hiện chuyện gì đó.".

Gương mặt Hoa Dĩ Mạt lạnh đi: "Tiếc là chúng ta lại để hắn được lợi, dễ như vậy liền chết, không kịp trả thù.".

A Nô đứng ở trước giường bỗng nhiên hạ giọng: "Là A Nô vô dụng, không thể mang người về cho chủ nhân xử lý.".

"A Nô cô nương không cần tự trách, kẻ thù trong tối chúng ta ngoài sáng. Huống chi người cũng đã chết, cũng không nên tiếp tục truy cứu làm gì.". Tô Trần Nhi an ủi nói.

A Nô cúi đầu như trước, cắn môi không nói lời nào.

"Ai nha, xém chút quên mất.". Bách Hiểu Sinh chen vào, nhìn Hoa Dĩ Mạt nói: "Hoa cô nương, có thể làm phiền cô nương xem giúp tại hạ coi đã bị tên bịt mặt kia phóng độc gì không? Đã mấy ngày, mặc dù A Nô cô nương cho tại hạ vài viên thuốc, nhưng không biết vì sao đến tối thì đầu óc lại choáng váng, thường xuyên đổ mồ hôi, chân khí cũng thiếu hụt. Không biết có chuyện gì không?".

A Nô nghe được Bách Hiểu Sinh nói như vậy liền có chút ủy khuất, hung hăng liếc Bách Hiểu Sinh, tỏ vẻ rất bất mãn với nghi ngờ của hắn.

Hoa Dĩ Mạt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ý bảo Bách Hiểu Sinh vươn tay ra, đem hai ngón tay đặt lên mạch tượng.

Như vậy sau một lúc lâu, Hoa Dĩ Mạt mới giương mắt liếc A Nô một cái, sau đó nhìn Bách Hiểu Sinh, thản nhiên nói: "A Nô hẳn là đã cho ngươi uống giải độc hoàn của ta, độc giải hết rồi. Về phần triệu chứng bệnh mà ngươi nói, chính là bởi vì...... uống hơi dư thuốc, cho nên phát hoả.".

...... Bách Hiểu Sinh nghe vậy, mặt nhất thời đen xuống.

Vô luận như thế nào, thì mọi chuyện vẫn không thay đổi.

Trước khi vào đây, A Nô và Bách Hiểu Sinh đã bị mắc mưa, nói xong chuyện, sau đó biết Hoa Dĩ Mạt đã không có chuyện gì nên lập tức quay về phòng tắm rửa.

Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi vẫn đứng tại chỗ như trước, như cười như không nhíu mày: "Trần Nhi tiếp tục ở lại giúp ta phải không?".

Tầm mắt Tô Trần Nhi rời khỏi bóng dáng của hai người kia sau đó liền quay sang nhìn Hoa Dĩ Mạt, nàng vẫn chưa nói chuyện, mà chỉ đi đến bên cạnh ngăn tủ, lấy ra một cái bình sứ trắng cùng băng vải, sau đó mới trở lại giường, từ trên cao nhìn xuống Hoa Dĩ Mạt, thần sắc bình tĩnh nói: "Cởi ra.".

---<>

=)))

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận