Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 72. Tiến Thoái Lưỡng Nan (Hai)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 72 – Tiến thoái lưỡng nan (Hai)

Chỉ qua vài lần hô hấp, Bạch Uyên đã cùng Linh Lam đánh nhau hơn mười chiêu.

Bên này, Linh Lam xoay người một cái tránh thoát mũi kiếm của Bạch Uyên, toàn thân bay ngược ra sau, khi bay tới xe ngựa thì liền xoay người. Mũi kiếm của Bạch Uyên đuổi tới đâm thủng thùng xe, dễ dàng như cắt đậu hủ. Thấy Linh Lam chợt lóe quá, Bạch Uyên nhanh thu hồi kiếm, chân đạp vào xe ngựa lấy đà, cả người đâm về phía Linh Lam, khí thế sắc bén, bên dưới mặt nạ lộ ra chiếc cằm đang cắn chặt.

Thùng xe gặp lực tác động lập tức chao nghiêng.

A Nô tức giận liền chui ra bên ngoài, tay trái giấu sau thắt lưng, tay phải bắt đầu chỉ về phía hai người, khóe mắt rưng rưng quát: "Này — các ngươi có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao! Không thể nói chuyện nghiêm túc thì đánh nhau cũng không cần lấy kiếm đâm thủng xe ngựa của ta chứ?".

Cũng không trách A Nô tại sao lại tức giận như vậy, mới vừa rồi Bạch Uyên đâm kiếm vào, xém chút nữa thì đâm vào trước mắt nàng, nếu không tránh kịp, sợ là trên mặt sẽ có thêm một cái lỗ thủng. Nàng chưa kịp phản ứng thì kiếm liền rút ra làm thùng xe chấn động, mũi A Nô đập trúng thùng xe ngựa, mặt tê rần đau xót, nước mắt muốn rớt ra ngoài.

Hai người lại xem như không nghe thấy.

Lúc Bạch Uyên rơi xuống đất, tay áo màu trắng tung bay như cánh bướm, mũi kiếm chỉ về phía mặt đất, ngẩng đầu nhìn Linh Lam, ngữ khí nặng nề nói: "Ta nói một lần cuối cùng, đem thứ đó trả lại đây.".

Mưa bụi dừng trên mũi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lùng.

Linh Lam đem roi thu vào tay, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong mưa: "Cái gì? Thứ đó quan trọng với Bạch cung chủ như vậy sao?".

Bạch Uyên trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ngươi không cần quan tâm.".

"Ha ha, xem ra nếu lấy không được, chắc Bạch cung chủ sẽ giết Linh Lam mất?". Ý cười trên khóe môi Linh Lam trong mưa bụi có chút mông lung, thần sắc trong mắt cũng càng mơ hồ, chỉ có thanh âm là mị hoặc, xuyên thấu qua màn mưa, rơi vào trong tai mọi người, "Nhưng mà, Linh Lam thật sự không hiểu Bạch cung chủ đang nói đến thứ gì. Chậc chậc, không bằng Bạch cung chủ lại đây lục soát người ta đi?".

Bạch Uyên nghe được Linh Lam nói chuyện mang theo ý trêu tức nàng, ánh mắt liền đông cứng, cũng không thương lượng nữa, cổ tay vừa chuyển, cả người bỗng nhiên như một con bướm trắng bay lên cao. Kiếm lướt qua trong mưa hết sức chói mắt. Y phục màu trắng của Bạch Uyên giống như đang tung bay lên. Một khắc kia, nhanh như chớp liền hướng mũi kiếm về phía Linh Lam đâm tới.

Linh Lam nhìn thấy thân pháp của Bạch Uyên, nụ cười bên môi biến mất, vận chuyển bộ pháp dưới chân, phi thân tránh thoát.

"Tuyết Ảnh kiếm pháp.". Bách Hiểu Sinh đang nhìn hai người đánh nhau bỗng nhiên thất thanh nói, sắc mặt cũng biến đổi theo.

"Tuyết Ảnh kiếm pháp là cái gì?". A Nô đơn giản đặt mông ngồi phía trước xe ngựa, nghe được giọng Bách Hiểu Sinh thì không khỏi quay đầu hỏi.

"Đây là kiếm pháp vô cùng nổi danh của cung chủ Vinh Tuyết Cung được mọi người tương truyền, bình thường không dễ dàng vận dụng.". Tầm mắt Bách Hiểu Sinh gắt gao dán chặt vào hình ảnh vừa trắng vừa đỏ lần lượt thay đổi trong mưa, mở miệng giải thích: "Tuyết Ảnh kiếm pháp nhẹ nhàng nhanh lẹ, kỹ thuật đẹp mắt giống như khiêu vũ nhưng lại cất giấu sát khí vô biên, người bị nhốt trong đó thường rất dễ bị mê hoặc. Một chiêu vừa xuất ra, kèm theo chín chiêu là giả. Ngươi có nhìn thấy chuôi kiếm trong tay Bạch Uyên không? Kiếm kia cũng không phải kiếm bình thường, mà là binh khí xếp hàng thứ tư của Tuyết Ảnh kiếm, ngọc bội đeo ngay chuôi kiếm là do cung chủ tiền nhiệm của Vinh Tuyết Cung truyền lại, đặc biệt dùng để phối hợp với Tuyết Ảnh kiếm pháp. Tuyết Ảnh hút máu, một khi ra tay tất nhiên sẽ hút máu về. Rốt cuộc không biết Linh Lam đã chọc tới Bạch Uyên chuyện gì, lại làm cho Bạch Uyên luôn luôn đạm bạc sử dụng Tuyết Ảnh kiếm pháp.".

A Nô nghe Bách Hiểu Sinh giải thích xong, nhịn không được líu lưỡi nhìn phía hai người đang đánh nhau. Nhưng mà công lực của nàng không cao, giờ phút này căn bản không thể thấy rõ chiêu thức giao thủ của hai người. Nhưng mà rõ ràng là một thân áo trắng trong mưa kia đúng như lời Bách Hiểu Sinh nói, linh hoạt bay phấp phới, giống như một người đang khiêu vũ dưới mưa, trông rất đẹp mắt.

"Vậy bây giờ làm sao đây?". A Nô nhớ lại, tốt xấu gì thì Linh Lam đã cứu các nàng, trong lòng cân nhắc một trận, hướng Bách Hiểu Sinh thử nói: "Không bằng ngươi đi qua hạ chút độc đi?".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy mặt tối sầm: "Bây giờ này hai người bọn họ đánh nhau như vậy, tiến lên cũng phải đi nửa cái mạng.". Dừng một chút, Bách Hiểu Sinh hỏi đến cùng: "A Nô cô nương, không lẽ cô nương chưa nghe tới thuốc làm người khác ngất xỉu sao?".

A Nô xem thường liếc Bách Hiểu Sinh một cái: "Chẳng lẽ ngươi không biết, bình thường loại độc dược này sẽ càng vô dụng với nhưng người có công lực càng cao sao? Nếu không thì khi đối phó với lão già Nguyễn Thiên Ưng kia chúng ta lại tàn tạ thế này? Nhưng mà nếu ngươi có biện pháp làm cho họ ngất xỉu thì sẽ là chuyện khác.".

"Này......". Bách Hiểu Sinh tức đến nghẹn.

A Nô lại nhìn về phía hai người đang giao đấu một lần nữa, trầm ngâm nói: "Ngươi nói Tuyết Ảnh kiếm pháp lợi hại như vậy, nhưng mà tại sao...... Linh Lam tỷ tỷ cũng không chút nào yếu thế?.".

Ánh mắt Bách Hiểu Sinh cũng dừng tại vòng chiến, nhíu nhíu mày, đáy mắt không hề sáng sủa, ngữ khí do dự: "Không ngờ thân thủ của Linh Lam......lại lợi hại như vậy.".

"Ngươi không phải Lâu chủ của Bách Hiểu Lâu sao, làm gì kinh ngạc dữ vậy?". A Nô không quên chế nhạo.

"Trên giang hồ, yêu nữ Linh Lam vẫn là một ẩn số, ai cũng không biết nàng xuất thân từ nơi nào. Không phải chuyện gì Bách Hiểu Lâu cũng biết, chúng ta chỉ biết nhiều hơn người bình thường một ít thôi. Huống chi giang hồ đồn đãi rất nhiều, Linh Lam cô nương rơi vào hiểm cảnh tất nhiên là có rất nhiều nam tử tới cứu, nhưng mà cũng chưa bao giờ nghe người nào có tiếng tăm nói về nàng. Hôm nay nhìn thấy mới biết bất phàm.". Bách Hiểu Sinh giải thích.

Khi nói chuyện, trong vòng đấu đã xảy ra chuyển biến vô cùng lớn.

Cụ thể đã xảy ra cái gì A Nô cùng Bách Hiểu Sinh đều không thấy rõ, đến khi hai người nhìn lại, thì nhìn thấy kiếm của Bạch Uyên đã đâm trúng ngực Linh Lam.

"Linh Lam cô nương!". Bách Hiểu Sinh thấy thế kinh hãi.

A Nô há to miệng, ngay sau đó lập tức vọt tới bên cạnh hai người, một phen đỡ lấy Linh Lam. Nàng trừng mắt Bạch Uyên, tức giận nói: "Ngươi, cho dù ngươi muốn tìm thứ gì đó, thì cũng không cần nặng tay như vậy!".

Kiếm của Bạch Uyên rút ra, trên thân kiếm chảy đầy máu, lúc này đây liền được mưa bụi cọ rửa sạch sẽ, một lần nữa trở nên bén nhọn sáng ngời. Nghe được A Nô chỉ trích, Bạch Uyên vẫn chưa nói gì, nàng cúi đầu nhìn máu loãng chảy xuống. Lúc này, hình như có nơi nào đó hoảng hốt.

Linh Lam ôm ngực, thử muốn cười một cái, môi vừa động, liền trào ra rất nhiều máu.

"Này, ngươi không có việc gì chứ? Đến giờ này còn cười nữa!". A Nô nhìn môi Linh Lam chảy ra từng ngụm máu, mày liền nhíu lại.

Linh Lam chậm rãi lắc lắc đầu, lau vết máu trên môi, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Uyên, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười như trước: "Phải cảm ơn...... Bạch cung chủ...... ...... lưu tình ...... ta còn nghĩ ...... Tuyết Ảnh kiếm của Bạch cung chủ ...... sẽ ...... lấy đi mạng của...... Linh Lam ......".

Nói xong một câu, hô hấp của Linh Lam cũng gấp gáp thêm vài phần.

"Ai, xin ngươi đứng nói nữa được không, mau đi qua xe băng bó miệng vết thương đã.". A Nô muốn giúp Linh Lam đi qua chỗ xe ngựa, lại bị Linh Lam giơ tay cản.

Lúc này Bạch Uyên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút phức tạp, dừng một chút, đột nhiên nói: "Tại sao?".

"Cái gì tại sao?". A Nô bị hai người biến thành không hiểu chuyện gì.

"Tại sao mới vừa rồi không ra tay?". Bạch Uyên trầm giọng hỏi thêm một lần.

"Bạch cung chủ động lòng người như vậy...... Linh Lam...... Linh Lam sao có thể nào nỡ ra tay...... khụ khụ...... làm sao nỡ không thương hương tiếc ngọc cho được......". Hơi thở Linh Lam có chút đứt quãng, ngôn ngữ vẫn trêu ngươi như trước.

Bạch Uyên cắn cắn môi, trầm mặc sau một lúc lâu, ngữ khí trở nên sắc bén: "Ngươi rốt cuộc là ai? Thân thủ tốt như vậy, có thể phá giải Tuyết Ảnh kiếm pháp của Vinh Tuyết Cung!".

Linh Lam lại ôm ngực ho khan vài tiếng, cả người đều dựa vào người A Nô, vẫn thích đùa giỡn: "Thì sao...... Khụ khụ...... Bạch cung chủ...... có hứng thú với Linh Lam sao?".

Chân mày dưới mặt nạ của Bạch Uyên nhíu lại.

"Ta nói các ngươi có thể ngưng nói chuyện được không? Không thấy trời vẫn còn mưa sao? Còn ngươi nữa....". A Nô trừng mắt Linh Lam, "Ngực bị đâm một kiếm còn nói nhiều như vậy, đi trước rồi nói sau!".

Nói xong, cũng không quản ý kiến của Linh Lam, lập tức đỡ nàng đi về phía xe ngựa.

May mà xe ngựa cũng đủ lớn, cũng miễn cưỡng chứa được nhiều người.

Tô Trần Nhi nhìn một thân đầy máu trước mặt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy ra Kim Sang Dược đã dùng hơn một nửa, đi đến ngồi bên cạnh Linh Lam.

*Kim Sang Dược: Thuốc trị vết thương do bị đao, kiếm chém.

Bách Hiểu Sinh thân là nam tử, tất nhiên chỉ có thể canh giữ bên ngoài xe ngựa.

Linh Lam không có khí lực thoát y, không chút nhăn nhó tùy ý Tô Trần Nhi hỗ trợ bỏ đi áo ngoài, lộ ra áo lót màu trắng dính đầy máu.

Bạch Uyên cũng ngồi trong xe, thấy thế thì liền nghiêng đầu qua bên kia.

Tầm mắt Linh Lam lướt qua động tác của Bạch Uyên, khóe môi lại hiện lên ý cười. Nhưng mà bất quá chỉ trong chớp mắt, ý cười kia liền trở thành chua xót, sau đó biến mất không thấy.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?". Tô Trần Nhi vừa giúp Linh Lam bôi thuốc vừa lên tiếng hỏi.

Khi thuốc mỡ màu trắng chạm vào miệng vết thương trước ngực của Linh Lam, nàng nhịn không được "A –" một tiếng, vẻ mặt bởi vì đau đớn mà có chút nhăn nhó.

Khi nghe Tô Trần Nhi đề cập, Bạch Uyên mới quay sang, không quên hướng Linh Lam nói: "Rốt cuộc ngươi giấu thứ kia ở đâu? Mau đưa cho ta.".

Tô Trần Nhi nghe vậy, hơi có chút kinh ngạc: "Linh Lam cô nương, ngươi cầm thứ gì của Bạch cung chủ?".

"Mạng ta cũng mất hết một nữa ...... Bạch cung chủ...... lúc này ngươi còn để ý thứ kia...... dù sao y phục ta cũng thoát một nửa...... nếu không...... ngươi tới đây lục soát đi?". Ngữ khí Linh Lam có chút buồn bực.

Bạch Uyên trầm mặc không nói.

"Ta nói này Bạch cung chủ, rốt cuộc ngươi đã đánh mất cái gì vậy hả?". A Nô ngồi bên cạnh tạm thời chăm sóc Hoa Dĩ Mạt, nhịn không được hiếu kỳ.

Bạch Uyên mím môi, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Là một miếng ngọc bội bên người ta.".

"Ngọc bội đó có gì quan trọng mà lại làm cho Bạch cung chủ phải đích thân đuổi theo?". Tay A Nô chống cằm, có chút khó hiểu.

Lúc này đây, Bạch Uyên liếc A Nô, vẫn chưa trả lời, chỉ quay đầu nhìn Linh Lam nói: "Ta biết là ngươi lấy. Mùi hương trên người người...... quá đặc biệt. Nhất định là ngươi đã giả dạng lão già kia. Ngươi nói dối cũng vô dụng.".

Linh Lam hơi hơi dịch chuyển thân mình, hướng Bạch Uyên. Trước ngực là một vết kiếm rõ ràng dữ tợn hiện lên trước mắt Bạch Uyên. Ánh mắt Bạch Uyên nhoáng lên một cái, trong lòng không biết vì sao liền có cảm giác tê dại. Giống như khi đem kiếm đâm vào thân thể nữ tử này, người cầm kiếm lại không dấu vết mà run rẩy. Nhưng lại tỏ vẻ chưa hề xảy ra chuyện gì.

"Đối với mùi hương trên người ta, Bạch cung chủ...... có ấn tượng sâu đậm như vậy à.". Ánh mắt Linh Lam khóa lấy người Bạch Uyên, lần đầu tiên trong mắt lại mất đi ý cười trong suốt, khi nhìn Bạch Uyên có chút không được tự nhiên, chậm rãi nói: "Chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi...... Bạch cung chủ cần gì...... phải so đo như vậy...... không dối gạt Bạch cung chủ...... trên đường đi ta đã đánh mất...... ngọc bội kia rồi.".

Nghe được Linh Lam nói, ánh mắt Bạch Uyên liền dao động, ngữ khí lạnh lẽo: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?".

"Ngươi tin cũng được...... không tin cũng được...... Dù sao ngọc bội này, ta cũng không làm nó.... quay về được.". Thoa thuốc xong, Linh Lam chậm rãi đem y phục mặc hoàn chỉnh, ngữ khí suy yếu, lại có vẻ không chút để ý, "Nếu như Bạch cung chủ trách tội...... Linh Lam cũng không thể nói gì hơn...... không bằng...... đâm thêm một kiếm?". Nói xong, Linh Lam thu hồi tay, giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Uyên.

Trong lúc này, áp lực trong xe dâng lên cao nhất.

Tầm mắt Tô Trần Nhi lướt qua hai người, cũng không xen vào. Nàng lui trở về chỗ Hoa Dĩ Mạt, ngồi bên cạnh.

Trầm mặc một lát sau, Bạch Uyên mới thấp giọng mở miệng: "Ngươi đừng cho là ta sẽ không giết ngươi.".

Linh Lam nghe vậy, ngược lại cười rộ lên, nở nụ cười một nửa liền nhịn không được ho khan vài tiếng. Đến khi miễn cưỡng áp chế ho khan, mới mở miệng nói: "Linh Lam sao dám...... Bạch gia chủ...... chút nữa thì...... giết Linh Lam một lần.".

Tuy là A Nô cũng không cảm giác được những lời này nói xong thì không khí sẽ áp lực thêm vài phần. Nhưng mà ngữ khí nói chuyện của hai người trước mắt rất kỳ quái. Tuy rằng Linh Lam luôn luôn lộ vẻ xinh đẹp tươi cười, nhưng thần sắc trong mắt lại kỳ lạ chưa từng có. Còn Bạch cung chủ kia, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Tóm lại cả hai đều đang giằng co với nhau, can cũng không can được, làm cho A Nô có chút khó thở, nhịn không được mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Bây giờ cũng đã trễ, chủ nhân còn cần phải nghỉ ngơi. Không bằng chờ ngày mai rồi nói sau? Bạch cung chủ, ngươi xem dù sao nàng cũng bị trọng thương, cũng không chạy được, tạm thời đừng chấp nhất nữa được không.".

Bạch Uyên nhìn Linh Lam, nghe vậy trầm ngâm một lát, thấy sắc mặt Linh Lam mất máu, sau đó mới chậm rãi gật gật đầu, đứng thẳng dậy: "Linh Lam, ta cho ngươi ba ngày, tốt nhất ngươi nên nghĩ thông suốt. Ta không biết vì sao ngươi phải lấy miếng ngọc bội kia, cũng không quan tâm nguyên nhân. Ba ngày này ta sẽ đi theo các ngươi, sau ba ngày mà ta không lấy được ngọc bội......". Nói đến đây, Bạch Uyên nhìn Linh Lam lần cuối, nhấc chân đi ra ngoài, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Kiếm của ta sẽ giết ngươi lần thứ hai.".

Linh Lam trầm mặc nhìn thân ảnh Bạch Uyên biến mất ở ngoài màn xe. Lúc này nàng mới tựa vào thùng xe, dường như có chút kiệt sức, chậm rãi nhắm mắt lại.

---

Editor đã trở lại với các bạn, sáng giờ mình loay hoay với cái wattpad sắp cáu lên rồi, đăng truyện mãi không được, phải đổi trình duyệt nó mới cho đăng :(

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận