Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 79. Bí Mật Của Bạch Uyên (Bốn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 79 – Bí mật của Bạch Uyên (Bốn)

Trong lúc nhất thời, thân ảnh ba người di chuyển chớp nhoáng, hư ảo khó thấy, nếu có người ngoài đứng xem chỉ cảm thấy hoa cả mắt.

Tả trưởng lão cũng không sử dụng vũ khí, cặp tay không lại hơn hẳn đao kiếm, uy lực giống như sắt đá. Bạch Uyên sử dụng Tuyết Ảnh kiếm pháp đâm về trước mặt hắn, Tả trưởng lão đưa tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của Bạch Uyên, kiếm kia liền không thể tiến thêm chút nào nữa. Bạch Uyên thấy thế, tay cầm kiếm dịch chuyển, mũi kiếm cũng có chút chuyển động theo, mũi kiếm sắc bén trong tay Tả trưởng lão xoay một đường. Ánh mắt Tả trưởng lão run lên, sau đó tiến về phía trước nửa bước, tới gần chỗ Bạch Uyên, đồng thời ngón tay dùng sức, chân khí mạnh mẽ cũng bùng nổ, truyền thẳng tới thân Tuyết Ảnh kiếm. Sắc mặt Bạch Uyên trắng nhợt, lòng bàn tay khống chế không nổi lập tức có chút buông lỏng, chuôi của Tuyết Ảnh kiếm nháy mắt đã bị xoay tròn.

Chờ lực đạo kia tiêu tán, Bạch Uyên cầm kiếm lùi ra sau từng bước. Lòng bàn tay chịu tác dụng của một lực lớn tạo nên một vết rách nhỏ, thấm ra vài giọt máu.

Nội lực vô cùng thâm hậu. Bạch Uyên nghĩ như vậy, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn Tả trưởng lão. Còn một vị trưởng lão nữa chắc là đang đối đầu với Hoa Dĩ Mạt cùng Hồng Diệp, trong lòng nàng thầm nghĩ không hay. Chân khí của Hoa Dĩ Mạt chưa khôi phục, còn công lực của Hồng Diệp cũng không phải đứng đầu, sợ là hợp sức lại cũng không có biện pháp đấu với đối phương.

Bạch Uyên chưa kịp nghĩ nhiều thì một trận khí thế bỗng nhiên từ bên hông phi thân lên, cảm giác áp bách mãnh liệt đập vào mặt, mang theo một cỗ tức giận không thể nào hình dung, làm nàng cùng Tả trưởng lão phải chú ý tới, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâu chủ Phệ Huyết Lâu cách đó không xa.

Một thân trường bào đỏ thẳm như trước, ngay tay phải, không biết khi nào đã có thêm một chiếc vòng tinh tế thật dài, quấn từ cổ tay lên trên.

Sợi dây bằng bạc kia đúng hơn là được quấn từ ngón út lên trên, ước chừng mười tám vòng, màu sắc tối đen có chút quỷ dị, tỏa ra nồng đậm mùi máu tanh. Lâu chủ Phệ Huyết Lâu, khí thế cả người bắt đầu ngưng tụ, lại thêm chiếc mặt nạ lộ ra, nhìn như vậy, tuy là giữa ban ngày, nhưng cũng có cảm giác âm trầm vây quanh.

Tả trưởng lão nhìn thấy vòng bạc thì lập tức chớp mắt, sắc mặt lần đầu tiên hơi đổi, khi mở miệng thì thanh âm dẫn theo chút kinh ngạc: "Huyết Cốt Liên! Ngươi là Lâu chủ đương nhiệm của Phệ Huyết Lâu?".

"Trưởng lão quả nhiên kiến thức rộng rãi.". Đối phương liền dùng giọng khàn khàn nói chuyện.

Ánh mắt trầm tĩnh của Tả trưởng lão có chút phức tạp, làm như lẩm nhẩm nói: "Từ trận tranh đấu vài năm trước, ta nghĩ thứ này đã sớm cùng chủ nhân của nó rớt xuống vách núi vạn trượng mà biến mất khỏi thế gian. Không ngờ vẫn ở trong tay Phệ Huyết Lâu.".

"Trưởng lão đang thất vọng sao?". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu lãnh đạm nói: "Ngày xưa Lâu chủ là người hiền lành tốt bụng, không may bị lọt vào ám toán. Các ngươi lúc đó tự xưng mình là nhân sĩ chính phái, luôn mồm thay trời hành đạo, kỳ thật là luôn nhắm đến đệ nhị binh khí – Huyết Cốt Liên này, cuối cùng ngay cả một nữ tử vô tội cũng bị các ngươi dùng lực uy hiếp, thật là một lũ vô sĩ.".

Tả trưởng lão nghe vậy, trên mặt có chút cảm xúc chợt lóe qua, dừng một chút sau đó mới hòa hoãn nói: "Mặc kệ như thế nào, Bách Hiểu Lâu này, ta sẽ không bỏ mặc. Vậy để ta lĩnh giáo uy lực của Huyết Cốt Liên đi!".

Ánh mắt Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu thản nhiên lướt qua tay Bạch Uyên, sau đó lập tức dừng trên người Tả trưởng lão, cũng không nhiều lời nữa, tay phải vung lên, dây bạc phát ra một tiếng quái dị, tiếp theo liến bị chủ nhân của nó ném ra. Tay phải của Lâu chủ Phệ Huyết Lâu vung lên, Huyết Cốt Liên liền bay về phía Tả trưởng lão.

Tả trưởng lão biết Huyết Cốt Liên lợi hại, nếu làm da thịt bị thương, độc tính sẽ ăn vào máu, giống như một cái bom hẹn giờ mai phục sẵn trong cơ thể, tùy thời thì độc phát công tâm, càng dùng chân khí, lực phát tác cũng càng mạnh. Làm cho miệng vết thương hư thối cực nhanh, đến cuối cùng cả người thối rửa chỉ còn lại bộ xương. Bởi vậy khi đánh nhau, Tả trưởng lão cũng không để Huyết Cốt Liên đụng chạm đến thân thể của lão. Cứ như vậy, sẽ bị hạn chế rất nhiều. Mà Lâu chủ Phệ Huyết Lâu lại giống như biến thành người khác, sát khí trên người càng lúc càng mạnh, mùi máu tươi nhàn nhạt bao phủ chung quanh, vô cùng áp bách. Lại thêm Tuyết Ảnh kiếm pháp của Bạch Uyên, trong khoảng thời gian ngắn ba người lâm vào giằng co.

Như vậy qua nửa canh giờ, trên lầu bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Trong lòng Bạch Uyên có gánh nặng lập tức theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Tả trưởng lão tìm được sơ hở của đối phương, ngón trỏ cùng ngón giữa gộp lại, bay nhanh đánh vào bả vai Bạch Uyên.

Bạch Uyên chỉ cảm thấy một cỗ kình phong đánh tới mình, không kịp phản ứng, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, sau đó liền được kéo qua, lọt vào một cái ôm mềm mại. Trên đỉnh đầu lập tức vang lên một tiếng kêu rên.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu thu tay về, nhẹ nhàng đẩy Bạch Uyên ra, sau đó lui từng bước, tay phải ôm ngực, mồ hôi lạnh từ bên dưới mặt nạ rơi xuống. Máu cũng rơi xuống vạt áo, nhập vào, nhìn cũng chẳng phân biệt được.

Tả trưởng lão nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng không đợi hắn tấn công lần nữa, thì ở cầu thang liền xuất hiện hai người, thần sắc chấn động, lập tức giống như hiểu được cái gì, trên mặt có tức giận: "Là hai người các ngươi!".

Hoa Dĩ Mạt đỡ Thải Nhi đang hôn mê, giương mắt nhìn hướng Tả trưởng lão, thản nhiên nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất chạy nhanh lên xem lão nhân kia trước đi, hắn sắp chết.".

Tả trưởng lão biến sắc, nhất thời đáy mắt hiện lên sự do dự. Qua thời gian giằng co một hồi, Tả trưởng lão lại ngẩng đầu lên, cả người phi thân hướng về phía Hoa Dĩ Mạt, thanh âm cuồng nộ: "Bớt nói nhảm, đem thứ kia trả lại cho ta!".

Hoa Dĩ Mạt đỡ Thải Nhi, tay chân có chút chậm chạp, chỉ có thể khó khăn né được một chiêu trí mạng, hai ngón tay Tả trưởng lão đã điểm vào bả vai Hoa Dĩ Mạt. Nhưng mà đối phương chưa kịp tấn công lần nữa thì Bạch Uyên đã cầm kiếm xông lên.

Hoa Dĩ Mạt phun ra một ngụm máu, đỡ Thải Nhi lui lại mấy bước, mắt lạnh lùng nhìn Bạch Uyên đang giao chiến cùng Tả trưởng lão, nàng nói: "Đúng là liều chết, đáng để ngươi bỏ mặc lão nhân kia không để ý sao. Trưởng lão thật vô cùng quyết đoán. Khi cần dứt khoát lập tức dứt khoát. Đáng tiếc lão nhân trên lầu kia, sợ là không bao lâu nữa sẽ 'đi'.".

Nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, tay Tả trưởng lão đánh về phía Bạch Uyên hơi do dự một chút, bỗng nhiên buông xuống, liếc mắt mọi người một cái, thấp giọng nói: "Các ngươi chờ đó, chuyện này không dễ cho qua như vậy đâu!".

Nói xong, Tả trưởng lão đã biến mất trước mắt mọi người.

Lúc này Bạch Uyên mới thu kiếm, hít lấy mấy hơi thở bình phục nội lực đang quay cuồng trong người, ánh mắt đảo qua Lâu chủ Phệ Huyết Lâu đang ôm ngực dừng một chút, đáy mắt có nghi ngờ hiện lên, nhưng cũng bất chấp tất cả, nàng tiến lên từng bước, hướng Hoa Dĩ Mạt hỏi: "Hồng Diệp làm sao vậy?".

Hoa Dĩ Mạt đem Hồng Diệp giao cho Bạch Uyên, hơi hơi nhíu mi nói: "Ta cũng không rõ lắm. Lão nhân kia công lực quá cao, ta vẫn chưa nắm chắc, vốn đang có chút lo lắng.". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt chỉ chỉ Thải Nhi đang hôn mê, "Nàng tựa hồ biết chút chuyện gì, cũng không để ta nhúng tay. Khi cùng lão nhân giao thủ thì vẫn rơi vào thế hạ phong. Nhưng mà không biết vì sao, nàng đột nhiên từ bỏ công kích, nhưng tay phải lại cầm kiếm cắt đi cổ tay trái của mình. Lão nhân kia cũng kỳ quái, thấy thế thì sắc mặt lập tức đại biến, tay chộp lấy kiếm của Thải Nhi, một chút phòng bị cũng không có. Nàng cầm kiếm chuyển hướng, đâm vào ngực của lão nhân kia, trên người cũng chịu một chưởng, liền hôn mê. Nhưng mà lão nhân kia cũng không tiếp tục công kích chúng ta, miệng vẫn nhắc tới cái gì, điên điên khùng khùng xoay người chạy đi. Ta cũng mặc kệ hắn, đi lấy thứ ngươi muốn sau đó vội dìu nàng xuống đây.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt lấy ra một quyển sách hơi mỏng manh: "Cái này là món đồ trong chiếc hộp gỗ ngươi cần.".

Ánh mắt Bạch Uyên chợt lóe, chậm rãi đưa tay tiếp nhận sách trong tay Hoa Dĩ Mạt.

"Ba điều kiện ta đã hoàn thành hết. Hiện tại, ngươi có thể trả lời vấn đề của ta?". Hoa Dĩ Mạt nhìn Bạch Uyên nói, sắc mặt có chút trầm, "Bạch cung chủ còn nhớ rõ Hạ Vu Minh không?".

Bạch Uyên nghe được Hoa Dĩ Mạt nói thì có một chút trầm ngâm, sau khi nhìn tầm mắt đông cứng của Hoa Dĩ Mạt thì mở miệng: "Chính là chủ nhân của Huyễn Thiên Chưởng, tên y sư gà mờ?".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu: "Bách Hiểu Sinh nói, lần hắn xuất hiện cuối cùng đúng là ở Vinh Tuyết Cung của các ngươi.".

"Ngươi nói vậy làm ta nhớ ra một chút.". Bạch Uyên chậm rãi nói: "Thật ra mọi chuyện cũng không phải chỉ xảy ra ở Vinh Tuyết Cung, nói đúng hơn là ở vùng phụ cận cách đó không xa. Lúc ấy hắn mang theo một người. Người này được gọi là Thiên Diện Lang Quân, cũng không phải là người của Vinh Tuyết Cung bọn ta, hắn chỉ có chút ít giao tình với Thính Phong sứ giả, khi tới chỗ bọn ta thì hay mang theo thứ này thứ kia cho Thính Phong. Hắn rất giỏi thuật dịch dung, có một không hai. Không ngờ vừa tới Vinh Tuyết Cung, thì liền bị Hạ Vu Minh bắt đi. Từ đó ở trên giang hồ mai danh ẩn tích.".

"Hắn bắt Thiên Diện Lang Quân đi làm gì?". Hoa Dĩ Mạt cúi đầu tự nói, mi gắt gao nhíu lại, có chút khó hiểu.

"Chuyện đó ta cũng không biết. Thính Phong cũng tìm rất lâu, nhưng mà không có tin tức gì. Sao vậy? Tên Hạ Vu Minh có ân oán gì với ngươi?". Bạch Uyên nói.

"Kẻ thù không đội trời chung.". Hoa Dĩ Mạt nói, đồng thời đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, lập tức che đi. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, mặt liền biến sắc, hướng Bạch Uyên nói: "Trần Nhi đâu?".

Lúc này Bạch Uyên mới nhớ lại khi đuổi theo Lâu Chủ Bách Hiểu Lâu thì đã bỏ mặc Tô Trần Nhi lại, bị Hoa Dĩ Mạt hỏi như vậy làm nàng có chút giật mình.

Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy bộ dạng kia của Bạch Uyên, trong lòng lập tức gấp gáp lên, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, xoay người liền bước nhanh xuống lầu.

Bạch Uyên có chút đăm chiêu nhìn Hoa Dĩ Mạt liếc mắt một cái sau đó mới quay đầu nhìn Lâu chủ Phệ Huyết Lâu dựa vào tường nhìn hai người nói chuyện nảy giờ, Bạch Uyên mở miệng: "Mặc dù ta không biết vì sao ngươi lại cứu ta, nhưng vẫn cảm tạ ngươi. Bây giờ ta đã lấy được thứ mình muốn, cáo từ trước.". Nói xong, nàng đỡ Thải Nhi ý định đi xuống lầu.

"Khoan đã.".

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu gọi Bạch Uyên, vừa gọi thì cũng vừa đứng dậy, đi chậm rãi về phía Bạch Uyên.

Bạch Uyên quay đầu lẳng lặng nhìn Lâu chủ Phệ Huyết Lâu, cùng đợi đối phương mở miệng.

"Bạch cung chủ sốt ruột như vậy làm gì?". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu đi đến trước mặt Bạch Uyên. Huyết Cốt Liên đã được thu vào không biết từ lúc nào, hiện tại chủ nhân nó cũng không còn vẻ âm u như trước. Chỉ thấy có một giọng nói nhẹ nhàng: "Bạch cung chủ không muốn biết ta đến Bách Hiểu Lâu làm gì sao?".

Chân mày Bạch Uyên dưới mặt nạ hơi nhíu lại: "Chuyện này không liên quan đến ta.".

"Tất nhiên có liên quan.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu nói xong thì cúi đầu nhìn Thải Nhi tựa vào người Bạch Uyên.

Bạch Uyên nghe vậy có chút khó hiểu, đang muốn truy vấn thì thấy đối phương bỗng nhiên nâng tay lên rất nhanh, hướng Thải Nhi chụp lấy.

Bạch Uyên thấy thế cả kinh, theo bản năng đưa tay ngăn lại.

Đối phương lại đổi hướng, Bạch Uyên nâng tay, động tác đối phương nhanh chóng đoạt được sách trong tay Bạch Uyên.

Bạch Uyên không ngờ rằng người nọ lại có hứng thú với thứ trong tay của mình, Bạch Uyên không thể không đoạt lại, nàng giơ tay hướng về phía đối phương.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu không trốn tránh, tùy ý Bạch Uyên đưa chân đá vào bụng nàng, cả người như cung rời khỏi tên, bay về phía sau.

Phía sau chính là cửa sổ. Trong chớp mắt, một thân trường bào đỏ thẳm rơi từ trên cửa sổ ra ngoài. Bạch Uyên nhấc chân muốn đuổi theo, Thải Nhi lại bỗng nhiên thét lớn một tiếng, miêng phun đầy máu tươi, miễn cưỡng làm cho Bạch Uyên dừng chân.

Đột nhiên dừng lại, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng pháo hoa. Rực rỡ sắc màu bắn lên bầu trời, âm thanh oang oang vang lên kèm theo mấy tầng khói lửa.

Đây là tín hiệu của Phệ Huyết Lâu để lại.

Bạch Uyên tức giận cắn môi nhìn đối phương biến mất, nhưng vẫn không đuổi theo. Nàng cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thải Nhi.

Có tiếng thở dài thản nhiên vang lên.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Phẩm Binh Vương