Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 90. Hào Phóng Cho Ngươi Cả Sinh Mệnh (Năm)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 90 – Hào phóng cho ngươi cả sinh mệnh (Năm)

Đáy mắt Bạch Uyên đông cứng, trên mặt vẫn là thần sắc lạnh nhạt: "Các hạ đường đường là người đứng đầu một Lâu, vậy mà đoạt đồ trong tay ta, tất nhiên ta phải tới lấy lại.".

"Bất quá chỉ là một quyển sách nhỏ mà thôi, Bạch cung chủ có cần phải để ý như vậy không.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu không chút để ý Bạch Uyên đang đứng trước người mình, thanh âm thoải mái nói: "Thật không ngờ Bạch cung chủ nhưng lại lớn gan như vậy, độc thân tiến đến đây, không sợ Phệ Huyết Lâu giữ ngươi lại sao?".

Bạch Uyên mím môi, một lát sau mới nói: "Ta biết Phệ Huyết Lâu sẽ không ngốc đến nổi muốn gây thù oán với Vinh Tuyết Cung. Vinh Tuyết Cung của ta cũng không muốn dây dưa nhiều với Phệ Huyết Lâu, đem quyển sách trả lại cho ta, ta lập tức đi khỏi đây.".

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu nghe vậy lại cười khẽ một tiếng: "Ta đã đoạt đi rồi thì tất nhiên không có ý định trả trở về. Ta cũng không muốn làm khó Bạch cung chủ, không bằng ngươi cứ rời đi ngay lúc này, thấy sao?". Dừng một chút, liếc liếc mắt Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi bên cạnh, "Đương nhiên, nếu Bạch cung chủ muốn mang người đi, cũng không phải không thể. Coi như ta còn chút nhân đạo.".

"Nếu ta kiên quyết muốn lấy quyển sách kia thì sao?". Gương mặt Bạch Uyên càng lạnh lùng.

Dường như đối phương đoán được Bạch Uyên sẽ phản ứng như vậy, vẫn không kinh ngạc, chỉ thản nhiên đảo qua Bạch Uyên, nhẹ giọng nói: "Nếu như thế, xem ra hôm nay ta và Bạch cung chủ không thể tránh khỏi chuyện tranh đấu. Lấy thân phận của Bạch cung chủ, chắc chắn có thể cùng so tài với tại hạ một trận. Nếu Bạch cung chủ thắng tại hạ, tại hạ cũng không thể nói gì hơn, lập tức hai tay dâng lên quyển sách kia. Mời đi theo ta.".

Dứt lời, Lâu chủ Phệ Huyết Lâu bước ra cửa phòng, chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Bộ dạng vô cùng thản nhiên.

Bạch Uyên hơi trầm ngâm, có chút do dự sau đó mới đi theo ra ngoài.

"Trần Nhi có muốn đi xem một chút không?". Hoa Dĩ Mạt buông tay đang ôm ngực, lười biếng nằm dựa vào đầu giường, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nghe được Hoa Dĩ Mạt hỏi, nàng liền ngẩng đầu lên, trong mắt có chút trầm tư: "Có một chuyện...... Ta cảm thấy kỳ lạ.".

"Là chuyện gì?". Thần sắc Hoa Dĩ Mạt có chút nghi hoặc.

Tô Trần Nhi hơi nhíu mày: "Vì sao...... Lâu chủ Phệ Huyết Lâu vừa thấy Bạch Uyên liền nhận ra nàng? Trước đó Bạch Uyên vẫn mang mặt nạ không thấy rõ gương mặt thật. Mà nay, khi nàng thay đổi y phục của Lãnh Trúc Đường, lại cởi mặt nạ ra, mới vừa rồi nếu không phải Bạch Uyên mở miệng, thậm chí ta và ngươi cùng không thể nhận ra nàng ngay. Nhưng mà Lâu chủ Phệ Huyết Lâu vừa nhìn thấy Bạch Uyên thì đúng là không có nửa phần do dự liền gọi ra được thân phận của nàng. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?".

Hoa Dĩ Mạt nghe Tô Trần Nhi nhắc tới, do dự một hồi: "Nàng không nói ta cũng không chú ý. Ý Trần Nhi là...... Lâu chủ Phệ Huyết Lâu và Bạch Uyên có quen biết?".

"Ừm, rất có khả năng.". Trần Nhi gật gật đầu, ánh mắt trầm tư càng nhiều, "Hơn nữa nếu vậy thì không đơn giản như chúng ta dự đoán. Nếu không quen biết nhau, vì sao phải phí sức để bày ra cục diện này? Đợi lát nữa bị thua, chỉ sợ cũng không thể toàn thân trở lại.".

"Đúng là rất kỳ lạ.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, đáy mắt có hào quang hiện lên, cảm thấy vô cùng hứng thú, "Chúng ta cùng nhau ra đó xem đi.".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt nhìn Tô Trần Nhi, sau đó vươn tay ra.

Khóe môi mang theo ý cười nồng nhiệt.

Tô Trần Nhi nhìn lướt qua Hoa Dĩ Mạt. Thần sắc an tĩnh ôn nhu.

Sau đó nâng tay, để vào trong lòng bày tay Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt chậm rãi thu tay phải, mỗi chỗ trên mặt đều là ý cười, lập tức nắm tay Tô Trần Nhi bước đi.

Mấy ngày trước.

"Ta biết Bạch Uyên nhất định cố ý tới lấy quyển sách này, bên trong có một chút chuyện ta không muốn để cho nàng biết, ta đã sửa lại. Dù sao nàng cũng là Cung chủ của Vinh Tuyết Cung, ta không muốn người của Vinh Tuyết Cung làm ầm ĩ đến thủy hỏa bất dung. Đến lúc đó ta sẽ dụ Bạch Uyên tới Lãnh Trúc Đường đánh nhau, giả vờ thua trận. Các ngươi muốn rời khỏi Phệ Huyết Lâu thì chỉ còn cách làm theo ta. Đến lúc đó ta sẽ dẫn các ngươi an toàn rời đi.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu uống cạn chén trà, hạ mi mắt, lạnh nhạt nói.

Hoa Dĩ Mạt có chút kinh ngạc nhíu mày: "Lâu chủ yêu cầu...... Cũng thật kỳ lạ. Huống chi ngươi xác định Bạch Uyên sẽ tin tưởng quyển sách kia là quyển sách mà ngươi đoạt đi sao?".

"Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, chỉ cần phối hợp với ta diễn xong tuồng này là đủ. Về phần làm cách nào để nàng tin tưởng, ta sẽ có cách.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu nói xong, buông chén trà trong tay, thẳng người đứng lên, "Nói ta cũng đã nói xong, không quấy rầy hai vị bên nhau.".

Nói xong, ánh mắt rất có thâm ý lướt qua Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, mang theo ý cười thản nhiên, sau đó bước ra cửa.

Trong nháy mắt xoay người rời đi, khóe môi bên dưới mặt nạ đầy vẻ chua xót.

Có một số việc, cuối cùng cũng đã đến lúc giải quyết, Bạch Uyên.

Nàng không còn là nàng trước kia nữa, ta cũng không thể trở lại ngày hôm qua. Tuy nàng sẽ hận ta, nhưng ta cũng không muốn nàng thống khổ đưa ra chọn lựa một lần nữa.

Huống chi, ta không biết, bản thân có thể chấp nhận với lựa chọn của nàng một lần nữa hay không.

Như vậy đối với chúng ta đều rất tàn nhẫn.

Hãy để cho ta tự tay đem quãng thời gian một năm tốt đẹp kia chôn vùi chúng, khiến chúng mục nát. Có lẽ như vậy sẽ là kết quả tốt nhất cho cả hai.

Tịch dương đỏ bừng như máu, treo phía cuối chân trời, những đám mây chung quanh cũng bị nhiễm một mảng màu của ráng chiều. Gió thu thổi mạnh, đem tay áo cả hai tung bay, thanh âm tự động truyền đến.

Bạch Uyên sớm rút Tuyết Ảnh kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm như tuyết bén nhọn tinh xảo, phản chiếu ánh nắng buổi chiều, giống như có một màu đỏ nhàn nhạt.

Bất quá chỉ trong chớp mắt.

Xung quanh đã như sấm sét nổ tung.

Khi Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi đi tới, lập tức nhìn thấy cảnh tượng hai người đang giao đấu với nhau cùng một chổ. Thân ảnh màu đỏ thẫm cùng xanh nhạt chớp nhoáng hoảng loạn, chiêu thức sắc bén, mỗi một lần tấn công đều là dùng hết toàn lực. Vũ khởi kình phong ngay cả Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi đứng cách đó mười mét đều có thể cảm nhận được.

"Chậc chậc, liều mạng như vậy, cũng không biết Lâu chủ Phệ Huyết Lâu muốn thua trận như thế nào.". Hoa Dĩ Mạt nhàn nhã tựa vào tường, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Tô Trần Nhi.

Tô Trần Nhi giận dỗi liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, đè lại tay nàng, nghiêm mặt nói: "Đừng nháo.". Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Ta sợ là rất khó. Bạch Uyên rất có ác cảm với Lâu chủ Phệ Huyết Lâu. Ngươi không thấy ai đang chiếm thượng phong sao?".

Hoa Dĩ Mạt tập trung nhìn kỹ một hồi, bỗng nhiên cau mày: "Thân thủ của Lâu chủ Phệ Huyết Lâu hơi có chút chậm chạp, tựa hồ chân khí không mạnh cho lắm. Nhưng thoạt nhìn, giống như Tuyết Ảnh kiếm pháp cũng có chút không phát huy hết hiệu quả......".

Tiếng nói vừa dứt, hai người bên kia bay ra hai hướng khác nhau, cùng rơi xuống đất.

Vài giọt máu rơi trên mặt đất, làm cho sàn gỗ càng sậm màu hơn.

Bạch Uyên giương mắt nhìn đối phương, môi càng mím chặt: "Ngươi không còn nội lực, trước đó lại bị nội thương, tại sao không dùng binh khí?".

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu vô vị lắc lắc tay phải của mình, vẫy vẫy máu trên tay xuống, ngữ khí không chút để ý: "Ngươi cũng quan tâm nhiều lắm.".

Nói xong, ánh mắt run rẫy một chút, một lần nữa bay về phía Bạch Uyên.

Người Bạch Uyên vừa chuyển, mái tóc đen ở trên không trung lướt qua một độ cong tuyệt đẹp, bị gió thổi tung bay, Lâu chủ Phệ Huyết Lâu hơi dừng lại một chút, thần sắc nhất thời có chút buồn bã.

Tất nhiên Bạch Uyên không hề chú ý, Tuyết Ảnh kiếm trên tay đã bắt đầu đâm về trước, hướng về phía yết hầu của đối phương.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu phục hồi tinh thần lại, thân mình vội vàng ngửa ra sau, khó khăn tránh khỏi một kiếm sắc bén.

Chỉ qua thời gian một lần hô hấp, Tuyết Ảnh kiếm trong tay Bạch Uyên đã biến hóa ba mươi sáu hướng, mỗi chiêu mỗi thức đều hướng về những bộ vị trí mạng của đối phương, ánh mắt ngoan tuyệt, cũng không chút lưu tình.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu vô tình thoáng nhìn ánh mắt xa lạ lạnh như băng của Bạch Uyên, vốn đang tấn công về phía đối phương cũng chậm lại một chút.

Tim giống như bị dao đâm.

Hình ảnh chốn giấu trong trí nhớ tràn ra như thủy triều. Giống nước sóng biển đang ập về phía ngực.

"Nàng......".

"Ta nhớ ra rồi.".

"Nàng...... nhớ hết tất cả? Vậy...".

"Ta phải đi.".

"Vì sao?".

"...... Chuyện ta là Cung chủ Vinh Tuyết Cung, kỳ thật ngươi đã biết từ trước, đúng hay không?".

......

"Ngươi...... tại sao lại giết nàng?".

"Bởi vì nàng muốn giết ta.".

"Ta mệt mỏi quá...... Ngươi cho ta chút thời gian đi......".

......

Trí nhớ hỗn loạn rối rắm, nhồi vào trong thân thể, chồng chất thành độc dược làm nàng hít thở không thông.

"Nàng uống đi, uống xong chúng ta liền quên hết chuyện trước kia, từ nay về sau không liên quan gì đến quá khứ nữa. Vứt bỏ tất cả, ta sẽ mang nàng đến chân trời góc biển. Không cần biết thế sự ra sao, Bạch Uyên, ta không muốn nhìn thấy nàng thống khổ. Nàng...... chọn đi.".

Vô cùng trầm mặc.

"Ta uống, ngươi cũng sẽ uống sao?".

"...... Sẽ.".

Một khắc ấy, khi chén thuốc màu nâu kia bị cầm lên, nàng nghe được thanh âm tim mình vỡ tan.

Ánh mắt xa lạ lạnh như băng hiện lên trong đầu. Cùng giờ phút này chất chồng lên nhau.

Kiếm vô tình. Tâm cũng vô tình.

Trí nhớ của hai người, giờ chỉ còn một người nhớ lại.

Từ nay về sau, thật sự sẽ không còn nhớ chuyện trước kia nữa.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu hơi xoay người, tay còn lại ôm lấy ngực đang đau đớn.

Cùng lúc đó, binh khí cùng xương cốt ma sát vang lên một tiếng thật chói tai.

"Khụ.".

Máu từ bên dưới mặt nạ của Lâu chủ Phệ Huyết Lâu rơi xuống, lướt qua cằm, dừng trên vạt áo.

Kiếm của Bạch Uyên vững vàng xuyên thấu qua cánh tay trái của đối phương, dường như nhập vào một nửa, xỏ xuyên qua cánh tay ấy. Mà phía trước mũi kiếm là máu tươi không ngừng tự miệng vết thương dũng mãnh tiến ra.

"Ngươi thắng.". Lâu chủ Phệ Huyết Lâu đột ngột cười rộ lên, tiếng cười khàn khàn suy yếu. Mặt nạ bên cạnh bị nhiễm vết máu loang lổ, hòa cũng tịch dương thành một bức tranh thật tan thương.

Bạch Uyên không nói gì cả.

Trong đầu nàng bỗng quay cuồng một hình ảnh khác.

Ban đêm. Có mưa nhỏ. Cũng trong hoàn cảnh đang đánh nhau. Chiêu thức mang theo vài phần quen thuộc. Khi Tuyết Ảnh kiếm pháp phô ra thì dường như đoán được chiêu pháp của mình.

Nhưng một khắc cuối cùng lại do dự.

Sau đó máu tươi không ngừng tràn ra.

Đáy mắt Bạch Uyên bỗng nhiên hiện lên một chút chấn động.

Tiếp theo, nàng rút thanh kiếm đang đâm vào tay đối phương ra, chọn hướng trên mặt nạ mà đâm tới.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu dường như không ngờ Bạch Uyên lại có động tác bất ngờ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không có né đi.

Huống chi đã vô lực tránh né.

Mặt nạ bị cắt thành hai nửa. Rớt trên mặt đất.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu hơi quay đầu đi, tóc đen tán loạn hai bên má, lộ ra thần sắc nhợt.

Sắc mặt Bạch Uyên cũng trắng bệch theo.

"Tại sao là ngươi......".

Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi đang đứng một bên cũng có chút chấn động.

Lâu chủ Phệ Huyết Lâu khẽ cười một tiếng.

Sau đó chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt mị hoặc chúng sinh hiện ra.

"Linh Lam...... vậy mà lại là Lâu chủ Phệ Huyết Lâu.". Hoa Dĩ Mạt thì thào tự nói một câu, có chút không thể tin được biến hóa xảy ra trước mắt.

"Khụ......". Mặt nạ bị vỡ ra, Linh Lam đưa tay ôm chặt cánh tay trái, khóe môi cũng nhiễm đầy máu, nhưng nụ cười vẫn trước sau như một, lại mang theo một chút thê lương.

"Bạch cung chủ...... cần gì kinh ngạc như vậy?".

Bạch Uyên nhìn môi Linh Lam không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt có chút dao động, tay nắm chặt chui kiếm, sau đó thanh âm bình tĩnh nói: "Quyển sách đâu?".

"Ha ha......". Tiếng cười của Linh Lam một lần nữa vang lên, thanh âm càng lúc càng lớn, quanh quẩn lan tràn bốn phía.

Không ai ngăn cản nàng.

Phía sau một thân trường bào đỏ thẫm là ánh tà dương.

Hình ảnh tuyệt vọng, tiếng cười vang lên trong cô tịch, từng đợt từng đợt dâng lên dưới đáy lòng.

Một lát sau, Linh Lam lại bỗng nhiên ngưng cười.

Ngay cả độ cong trên khóe môi cũng ẩn đi. Hiện ra gương mặt hờ hững mà tĩnh mịch.

"Bạch cung chủ cũng thật quan tâm đến quyển sách ấy.".

Dứt lời, Linh Lam chậm rãi lấy từ trong lòng lấy ra quyển sách màu xanh, ném về phía Bạch Uyên.

"Trả ngươi.".

Thanh âm lãnh đạm.

Bạch Uyên đưa tay bắt lấy, thu quyển sách vào lòng bàn tay.

Đầu ngón tay lại hơi trắng bệch.

"Lần sau gặp mặt, sống chết do trời.". Linh Lam nhìn Bạch Uyên, bỗng nhiên mở miệng nói.

Bạch Uyên nghe vậy hơi nhíu mi, nhìn Linh Lam một lát, hít vào một hơi thật sâu, áp chế cảm giác tâm loạn như ma, không hề trả lời mà chỉ xoay người đi xuống lầu.

"Chuyện này không thể được.". Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên mở miệng, "Thủ hạ của Phệ Huyết Lâu có hơn một ngàn người, sợ là phải làm phiền Lâu chủ cùng chúng ta đi một chuyến, mang chúng ta đi ra ngoài là được.".

Sau nửa canh giờ.

Đoàn người đều đến bên cạnh khu rừng.

"Bây giờ các ngươi có thể đi.". Sắc mặt Linh Lam trắng bệch đến dọa người, ánh mắt lại lạnh băng như hàn thạch.

Bạch Uyên giương mắt nhìn Linh Lam liếc mắt một cái, đảo qua trường bào dính đầy máu của đối phương, đáy mắt phức tạp, mím môi không nói câu nào, xoay người hướng về phía khu rừng.

Linh Lam nhìn bóng dáng Bạch Uyên dần dần biến mất trong tầm mắt mình.

Vẫn kiên định như trong trí nhớ.

Thật sự là một chút cũng không khác gì. Linh Lam thầm nghĩ.

Ánh mắt nàng, dần dần mang theo một chút bi thương.

"Bạch Uyên.". Một tiếng nỉ non im lặng vang lên, lời nói nhẹ nhàng chỉ có chính chủ nhân của chúng mới có thể nghe được, "Ta chờ nàng trở lại...... giết ta.".

Xong hết thảy, tịch dương cũng mạnh mẽ sụp xuống.

Phía chân trời rực rỡ biến mất, bóng đêm dần dần tiến lên, bao phủ bóng dáng cô quạnh của Linh Lam.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian