Saved Font

Trước/219Sau

Quỷ Y Sát

Chương 94. Tương Ái Tương Sát (Bốn)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 94 – Tương ái tương sát (Bốn)

Hoa Dĩ Mạt nhìn sắc trời, quay đầu nhìn phía Tô Trần Nhi, hỏi: "Mệt không?".

Tô Trần Nhi lắc lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, ý muốn nói mình không sao.

Bạch Uyên đi phía trước bỗng nhiên mở miệng: "Cách đây không xa có một quán trà, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi tiếp.".

Nói xong, dẫn đầu đi tới quán trà.

Trông coi quán trà là một lão nhân hơn năm mươi tuổi, quần áo bằng vải thô, tóc đã hoa râm hơn phân nửa. Có vài người khác ngồi ở hai bàn trong quán, họ đều là bọ dạng nhân sĩ giang hồ, đều tự nói chuyện với nhau.

Ba người Hoa Dĩ Mạt ngồi xuống liền kêu một ấm trà, rót ra ba chén.

Hoa Dĩ Mạt bưng trà lên uống, ngẩng đầu thoáng nhìn Bạch Uyên vẫn là bộ dạng thất thần, nhịn không được khẽ cười: "Từ khi Bạch cung chủ rời khỏi Phệ Huyết Lâu thì có vẻ rất không yên lòng.".

Bạch Uyên nghe được Hoa Dĩ Mạt nói thì phục hồi tinh thần lại, hạ mi mắt thản nhiên nói: "Ta chỉ đang nghĩ chút chuyện.".

"Vậy sao?". Hoa Dĩ Mạt buông chén trà trong tay, hơi cúi người: "Ta vô cùng thắc mắc, không biết Bạch cung chủ đoạt lại quyển sách kia rốt cục là vì sao, đáng giá để ngươi phải lo lắng như vậy ư. Thậm chí ngay cả Lâu chủ Phệ Huyết Lâu cũng cảm thấy hứng thú. Hôm nay thái độ Bạch cung chủ lại khác thường, rất bình tĩnh, một đường đi tới đây, tuy có lúc nghỉ ngơi nhưng cũng không chịu liếc mắt nhìn quyển sách kia một lần nào. Không lẽ không muốn tìm lại chút gì đó đọng lại trước kia sao?".

Bạch Uyên nghe vậy, giương mắt đảo qua Hoa Dĩ Mạt, thanh âm có chút lạnh lùng: "Ngươi rất tò mò.".

"Ngươi nói vậy sai rồi.". Hoa Dĩ Mạt cười, "Ta chỉ muốn, nếu sau khi xem xong mà thay đổi được quyết định ban đầu của Bạch cung chủ, vậy thì lần này cũng không lãng phí thời gian chạy tới đây.".

Bạch Uyên nghe Hoa Dĩ Mạt nói vậy, đáy mắt hiện lên một chút suy nghĩ. Dừng một lát mới nói tiếp: "Ta đã có sắp xếp.".

"Nếu ta đoán không sai, Bạch cung chủ dự định sẽ tụ hợp với người của Vinh Tuyết Cung ở thị trấn gần đây?". Tuy Hoa Dĩ Mạt hỏi, nhưng khẩu khí lại chắc chắn.

Bạch Uyên hơi hơi cau mày: "Đúng thế thì sao?".

Hoa Dĩ Mạt thả lỏng: "Bạch cung chủ thân là người đứng đầu một Cung, có đôi khi làm việc phải kiềm chế hơn người khác. Mặc dù ta không rõ quyển sách kia lắm, nhưng nếu Lâu chủ Phệ Huyết Lâu muốn đoạt, chắc chắn sẽ có liên quan rất lớn. Nếu Bạch cung chủ muốn cùng thủ hạ hội hợp, đó là việc riêng tư của các ngươi, không muốn chậm trễ thì có thể đi ngay.".

Bạch Uyên nghe Hoa Dĩ Mạt nói vậy, trong lòng rõ ràng cảm thấy đối phương nói cũng đạo lý, nhất thời thần sắc có chút do dự, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau khi ngẩng đầu lên thì đã có quyết định: "Hoa cô nương có lòng như vậy, ta cũng không muốn phụ. Các ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta đi rồi về liền.".

Nói xong, Bạch Uyên đã đứng dậy đi ra ngoài.

Hoa Dĩ Mạt cười cười nhìn bóng dáng Bạch Uyên rời đi, quay đầu nhìn Tô Trần Nhi, thanh âm thoải mái nói: "Trần Nhi nghĩ sao?".

Thần sắc Tô Trần Nhi hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt vẫn có một chút ý cười: "Ngươi đó......".

Hoa Dĩ Mạt cười đến thoải mái: "Vậy mà Trần Nhi cũng nhìn ra, quan hệ của Linh Lam cùng Bạch Uyên không đơn giản đâu. Linh Lam đã giúp ta một đại ân......". Nói đến đây, ánh mắt Hoa Dĩ Mạt có thâm ý lướt qua Tô Trần Nhi, tiếp tục nói: "Ta đây cũng phải có qua có lại cho toại lòng nhau mới được.".

Tô Trần Nhi biết Hoa Dĩ Mạt đang ám chỉ chuyện nàng với mình bị đang giam lỏng ở Phệ Huyết Lâu, thản nhiên giận dỗi liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, nàng mím môi, bất quá thần sắc vẫn có chút chần chờ, "Nhưng mà cho dù Bạch Uyên một mình trở lại, sự tình cũng không nhất định sẽ thay đổi.".

"Dù sao cũng hơn là có người ngoài đi theo.". Hoa Dĩ Mạt nói: "Mặc dù không biết hai người có quan hệ thế nào, nhưng theo như cách Linh Lam giả thua, còn để bị Bạch Uyên đâm một kiếm. Xem ra, rất có khả năng chính là liên quan đến chuyện của hai người trong lúc đó. Nếu như thế, cần gì phải làm cho hai môn phái thù hằn nhau? Không thì cứ để cả hai tự giải quyết. Huống chi nếu Bạch Uyên trở lại với thuộc hạ của nàng, Linh Lam sẽ càng bất lợi hơn.".

"Chuyện này ta tin tưởng.". Thanh âm Tô Trần Nhi mềm nhẹ.

Tại thời điểm đánh nhau, thật ra Tô Trần Nhi cũng nhìn được chút manh mối. Khi mặt nạ của Linh Lam bị rớt xuống, nhìn vào ánh mắt Bạch Uyên, tuy rằng tuyệt vọng, nhưng mà vẫn thấy tình cảm bị đè nén trong mắt hiện lên. Bởi vậy lúc ấy, khi biết chuyện của Linh Lam và Bạch Uyên, đối với Tô Trần Nhi mà nói còn khiếp sợ hơn khi nàng biết Lâu chủ Phệ Huyết Lâu là Linh Lam. Nhưng mà chuyện này cũng không tiện hỏi Bạch Uyên. Huống chi Tô Trần Nhi cảm thấy, bản thân Bạch Uyên dường như cũng không rõ lắm. Liên hệ đến chuyện Linh Lam bóp méo nội dung trong quyển sách kia, Tô Trần Nhi không khó đoán ra vài phần, quan hệ của Bạch Uyên cùng Linh Lam khi xưa đúng là xảy ra khi Bạch Uyên mất đi trí nhớ. Nhưng mà cụ thể khúc mắc ra sao cũng không rõ ràng lắm. Nhưng cũng đủ làm cho Tô Trần Nhi cảm khái.

Ngón tay Hoa Dĩ Mạt gõ vài cái xuống mặt bàn, khi mở miệng trong thanh âm mang theo chút tò mò: "Vậy tiếp theo, sẽ có một hồi trò hay để xem.".

Hai người đợi qua thời gian một nén nhang, thân ảnh Bạch Uyên mới một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cả hai.

Chỉ thấy sắc mặt Bạch Uyên có chút tái nhợt, khi mở miệng cũng ép làm cho thanh âm hạ thấp, hướng Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi nói: "Các ngươi đi trước tới trấn gần đây đi. Ta...... Có việc muốn xử lý.".

Giữa hai hàng mi có tức giận đè nén chợt lóe rồi biến mất.

Hoa Dĩ Mạt cũng không ngăn cản, chỉ đáp: "Bạch cung chủ không cần băn khoăn, ta cùng với Trần Nhi tự mình đi là được rồi.".

Bạch Uyên gật gật đầu, cũng không cùng hai người nói chuyện, nhấc chân quay lại hướng cũ. Cước bộ vội vàng.

Phệ Huyết Lâu.

Lạc Thu im lặng đứng ở cửa, hai tròng mắt buông xuống, mắt nhìn đầu mũi, bộ dạng chuyên chú.

Trên thực tế, nàng đã duy trì tư thế này vài canh giờ. Khi Lâu chủ xác nhận thân phận nữ tử mà nàng mang đến, liền để cho nàng cùng Lãnh đường chủ lui ra ngoài. Lãnh đường chủ trở về Lãnh Trúc Đường của nàng, còn mình thì canh giữ ở cửa, không cho những người khác tới gần.

Hai người đã ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu. Lạc Thu không có việc gì, tùy tiện suy nghĩ bâng quơ, nghĩ đến xuất thần.

Cho đến khi có tiếng cửa phòng mở ra, Lạc Thu mới hồi phục lại.

Khi ngẩng đầu, trước người nàng chính là một thân y phục đỏ thẫm.

Linh Lam khẽ thở dài, hướng Lạc Thu nói: "Thu nha đầu, chuyện mới vừa rồi ngươi nghe được, nhớ rõ không được nói cho bất luận kẻ nào biết. Còn...... thân phận của Linh Nặc, ta sẽ tìm thời điểm thích hợp để tuyên bố. Bây giờ nàng còn cần một chút thời gian tiếp nhận. Trừ ngươi ra, đừng cho bất luận kẻ nào tiếp cận nàng. Ta sẽ thông báo Bạch Đường Chủ nơi đó một tiếng. Đã nhiều ngày, phiền toái ngươi chiếu cố nàng. Còn nữa, đừng cho nàng ra khỏi Phệ Huyết Lâu.".

Lạc Thu gật gật đầu đồng ý: "Dạ, Lâu chủ.".

"Ừ, bây giờ ngươi vào đó đi.".

Dặn dò xong, Linh Lam mới xoay người rời khỏi.

Lúc Lạc Thu đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dạng A Nô đang tựa vào giường sợ hãi.

Nghe được động tĩnh, A Nô mới ngẩng đầu lên, thần sắc nhất thời nói không rõ cảm xúc, dừng một lát, sau đó mới hướng Lạc Thu gượng ép kéo kéo khóe môi: "Còn chưa hỏi ngươi, ngươi tên là gì?".

"Lạc Thu.". Lạc Thu đáp xong, thấy bộ dạng của A Nô suy sụp như vậy, hoàn toàn bất đồng người tràn đầy sức sống trước đó, không khỏi hơi nhíu mi, "Ngươi có...... ổn không?".

"Ta ổn lắm a.". A Nô cố gắng đề cao giọng, lại phát hiện có chút thay đổi, lại phải đem thanh âm hạ xuống, hai tay có chút co quắp kéo tay áo, "Ta chỉ ...... đột nhiên biết chính mình là ai, có chút cảm giác như là đang nằm mơ.". Dừng một chút, A Nô nỉ non nói: "Linh Lam...... Linh Lam sao có thể là tiểu di của ta được? Mẫu thân ta lại là Lâu chủ tiền nhiệm của Phệ Huyết Lâu? Chuyện này quả thực là...... quả thực rất kỳ lạ.".

*Tiểu di: dì út.

Lạc Thu cũng nghe được A Nô lầm bầm lầu bầu, một lần nữa ngồi xuống cạnh bàn, thần sắc bình tĩnh nói: "Nếu không thể tiếp nhận ngay thì dành nhiều thời gian một chút. Uhm, cũng phải nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi là Thiếu Lâu chủ của bọn ta.".

"Thiếu...... Thiếu Lâu chủ?". A Nô kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức bưng kín mặt, thì thào trong miệng: "A — đừng có giỡn chứ. Ta là Thiếu Lâu chủ của Phệ Huyết Lâu? Làm sao đây......". Dừng một chút, làm như nghĩ tới cái gì, A Nô buông bàn tay đang che mặt xuống, nhìn Lạc Thu hỏi: "Vậy ngươi gặp qua...... Lâu chủ trước kia chưa?".

"Trước kia có gặp qua vài lần, nhưng mà dường như lần nào cũng mang mặt nạ, chỉ có một lần......". Nói đến đó, Lạc Thu bỗng nhiên dừng lại.

Lần đó, cùng là lần gặp mặt Lâu chủ lần cuối. Cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lâu chủ không mang mặt nạ.

Từ nhỏ nàng sinh ra và lớn lên ở Phệ Huyết Lâu, mẫu thân là đường chủ của Bạch Hổ Đường, phụ thân là đường chủ của Thần Y Đường. Cuộc chiến ở Long Nhai, Lạc Thu cũng chỉ được nghe phụ thân đề cập qua vài phần.

Mà khi nhìn thấy gương mặt thật của Lâu chủ tiền nhiệm ngày đó, đúng là một đêm trước khi Lâu chủ bị chết ở Long Nhai.

Ngày ấy, Phệ Huyết Lâu đuổi giết đường chủ làm phản, hắn dùng thế lực bắt cóc Thiếu Lâu chủ mới chưa đầy chín tuổi biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy, muốn năm ngày sau Lâu chủ phải một mình tới đỉnh Long Nhai chiến đấu với hắn.

Lúc đó Lạc Thu cũng chỉ mới mười một tuổi, nửa đêm ngủ không được, chạy đến bờ biển cách đó không xa thì gặp được Lâu chủ đang đứng hóng gió.

Dưới ánh trăng, gương mặt kia lộ vẻ đau thương tột cùng.

"Sao ngươi không kể nữa?". A Nô thấy đối phương ngừng nói, có chút nghi hoặc.

Lạc Thu từ trong trí nhớ phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ: "Ngươi muốn biết cái gì?".

"Thì, bộ dạng của nàng thế nào?" A Nô có chút tò mò.

"Nàng và Lâu chủ là tỷ muội ruột thịt, tất nhiên sẽ có năm phần giống nhau. Nhưng mà...... uy nghiêm hơn rất nhiều.". Lạc Thu hồi tưởng lại.

"Chắc chắn trước kia ta đẹp hơn bây giờ ......". A Nô cân nhắc rồi mới nói, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Ngươi nói thêm chút nữa đi. Nghe một mình Linh Lam nói, ta vẫn cảm thấy không đủ chân thật.".

Lạc Thu nghe vậy có chút buồn cười, nhưng nàng vẫn đem những chuyện trong trí nhớ kể lại. Thanh âm kể ra giống như ma lực rót vào tai, nước suối mơn trớn tâm tình A Nô đang bất an lo lắng.

Sau khi Linh Lam rời khỏi Bạch Hổ Đường cũng không quay lại Phệ Huyết Lâu của mình, ngược lại, nàng tới Lãnh Trúc Đường tìm Lãnh Thiên Ảnh.

Lãnh Thiên Ảnh nhìn thấy Linh Lam đến, tựa hồ cũng không kinh ngạc: "Có việc?".

"Ta quyết định rồi.". Ánh mắt Linh Lam nhìn Lãnh Thiên Ảnh kiên định, lộ ra sự quả quyết, "Ta cần sự giúp đỡ của ngươi.".

......

Hai ngày sau.

Bạch Uyên thật không ngờ, chính mình còn có thể trở lại Phệ Huyết Lâu một lần nữa.

Nhưng mà tận đáy lòng, so với trước kia có thêm vài phần sát ý.

Nàng cầm trong tay quyển sách màu lam, ngẩng đầu đảo qua khu rừng trước mắt, sắc mặt ngưng trọng tiến vào.

Khi Bạch đường chủ tìm được Lâu chủ, là ở bãi đá ngầm phía sau Phệ Huyết Lâu.

Lúc đó, Linh Lam đang chắp tay sau lưng, ngắm nhìn đại dương mêm mông trước mặt. Trên mặt cũng không có mang theo mặt nạ, lộ ra dung nhan xinh đẹp tinh xảo.

Lúc này đã là sau giờ ngọ, ánh nắng vỡ thành nhiều điểm rơi trên mặt biển, phiếm ánh sáng màu vàng lấp lánh. Bên dưới bãi đá ngầm, sóng biển vỗ về, có bọt nước tung tóe, thấm vào tay áo Linh Lam.

*Giờ ngọ: từ 11 giờ trưa tới 1 giờ chiều.

"Lâu chủ.". Bạch đường chủ cách Linh Lam vài bước thì dừng lại, lập tức hơi cúi đầu, "Cung chủ Vinh Tuyết Cung, Bạch Uyên đã trở lại. Sắp qua khỏi khu rừng.".

"Đến rồi sao......". Linh Lam nghe được Bạch đường chủ nói, đáy mắt có chút buồn bã chợt lóe rồi biến mất, "So với ta tưởng tượng còn nhanh hơn.".

"Đúng. Bất quá hình như chỉ có một mình nàng tới đây.".

"Một mình?". Linh Lam nghe vậy hơi nhíu mày, lập tức hạ mi mắt trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Nếu như thế, cũng không cần làm phiền các ngươi, cứ để ta đi tìm nàng đi. Còn lại, dựa theo y kế hoạch mà làm.".

Thần sắc Bạch đường chủ bình tĩnh nổi lên chút dao động, khi Linh Lam bước khỏi bãi đá ngầm, trong nháy mắt nàng nhịn không được kêu: "Lâu chủ.".

"Sao?". Linh Lam dừng bước, quay đầu nhìn phía Bạch đường chủ.

"Lâu chủ...... thật sự ngươi muốn dùng cách này để giải quyết? Trên người ngươi còn thương tích chưa lành, nếu như có chút sơ xuất......".

"Không cần nhiều lời. Việc này ta đã quyết định. Ngươi cứ chiếu theo phân phó mà làm là được rồi.". Linh Lam quay đầu lại lần nữa, thanh âm thấp xuống, "Có một số việc, sớm nên có kết quả ......".

Nói xong, Linh Lam đã hướng về phía khu rừng.

Bạch đường chủ nhìn nữ tử một thân trường bào đỏ thẫm tung bay trong gió biển, nhịn không được thở dài.

Nàng không biết, sau hôm nay, chờ đợi Lâu chủ là chuyện gì.

Theo như Lãnh Thiên Ảnh thuyết phục nàng, đối với Lâu chủ, có lẽ đây mới quyết định tốt nhất. Mà nay, cho dù bị giết hoặc là trọng sinh. Thì tất cả cũng chỉ là dày vò mà sống tạm qua ngày.

Kỳ thật cho tới bây giờ nàng đều biết, tính tình Linh Lam không giống tỷ tỷ của mình, cũng không muốn làm Lâu chủ Phệ Huyết Lâu, nếu không vì tỷ tỷ bỏ mình, thì nàng sẽ không bao giờ gánh vác phần trách nhiệm này.

Bây giờ Linh Nặc trở về, chắc là càng thôi thúc nàng hạ quyết định.

Bộ tộc Linh thị vì cơ nghiệp trăm năm của Phệ Huyết Lâu tạo ra vô số hy sinh. Cũng là thời điểm nên thành toàn.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giải thích một chút.

Tỷ tỷ của Linh Lam là Lâu chủ tiền nhiệm của Phệ Huyết Lâu, A Nô là nữ nhi của Lâu chủ tiền nhiệm. Còn tỷ tỷ Linh Lam thì bị bức tử cùng A Nô rớt xuống Long Nhai. A Nô được mẫu thân bảo hộ, cho nên may mắn không chết. Còn mẫu thân nàng thì không thoát khỏi. Cho nên ở chương bảy mươi bốn Linh Lam đối thoại cùng trưởng lão có chút tiết lộ.

Đối với kết cục của Bạch Linh, tác giả đã có quyết định ...... Mà kết cục lần này sẽ ngược, nhưng sẽ không BE.

Trước/219Sau

Theo Dõi Bình Luận