Saved Font

Trước/129Sau

[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 101: Nhiễm Dật, Ngươi Thật Sự Điên Rồi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 101. Nhiễm Dật, ngươi thật sự điên rồi.

Ngữ khí Nhiễm Trần mặc dù kịch liệt, khóe mắt lại đỏ bừng. Trong mắt hắn ngậm lấy một tầng hơi nước. Bạch Thanh Nhan nhìn ra được hắn đang vô cùng khổ sở, là kiềm chế nhiều năm đến bây giờ mới bạo phát.

"Được, ta đáp ứng, ta sẽ giúp ngươi."

Bạch Thanh Nhan trịnh trọng đáp:

"Dù sao gã là dùng Ngọc Dao công pháp ủ thành ác quả, ta vốn nên có trách nhiệm ngăn cản gã."

"Cảm ơn ngươi, Thái tử Điện hạ."

"Không cần phải cảm tạ. Nhiễm Quận Vương, ta đây là giúp ngươi một tay, càng là hoàn thành tâm nguyện của ta. Ta muốn thu hồi tà pháp này lại, không để nó tiếp tục gây họa một phương."

"Chỉ là ta còn có một chuyện không rõ." Bạch Thanh Nhan nói khẽ, "Ngọc Dao công pháp mà Nhiễm Dật sử dụng có nhiều lỗ hổng, rõ ràng không phải là toàn bộ. Gã cưỡng ép tiến hành như vậy, lúc này chắc hẳn đã phản phệ nghiêm trọng... Có lẽ gã cũng đang phải chịu rất nhiều giày vò, hẳn là thập phần khổ sở. Từ khao khát của gã đối với Ngọc Dao công pháp, có thể thấy được gã đã là nỏ mạnh hết đà. Nhưng nếu đã đến cực hạn, vì sao đến giờ vẫn không đưa ngươi..."

"Có lẽ Hoàng huynh muốn sau khi đạt được Ngọc Dao công pháp, lựa chọn một thời cơ có lợi nhất đối với gã. Dù sao, ngoại trừ ta, cũng không còn đệ đệ nào huyết mạch cộng sinh cùng gã, có thể để gã tàn phá nữa."

... Đúng vậy, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ chẳng phải là không nỡ nhìn đệ đệ chướng mắt này chết đi.

Nếu như nói trước kia còn có loại vọng tưởng này, hôm nay biết được chân tướng, Nhiễm Trần đã hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng xa vời đối vơi Nhiễm Dật.

Hắn vốn còn muốn nói cái gì, lại nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng người. Xa xa, một thanh âm nam không ra nam nữ không ra nữ la lên... "Bệ hạ giá lâm!"

"Là Hoàng huynh trở về!"

Nhiễm Trần phản ứng cực nhanh, dùng sức ấn vào một hòn đá nhỏ nhô lên bên cạnh hắn. Rất mau, thanh âm ầm ầm vang lên lần nữa, đá xanh bên ngoài địa cung chậm rãi chuyển động, ma sát với mặt đất tạo ra thanh âm rợn người.

"Thái tử Điện hạ, ngươi mau mau trốn kỹ! Đợi Hoàng huynh ta tiến vào rồi, ngươi không thể nói nữa, động tác cũng phải cực nhẹ. Mặc dù bên ngoài địa cung này không thể nghe được âm thanh, nhưng vẫn mơ hồ có thể đoán được động tĩnh... Nếu bị Hoàng huynh phát giác ngươi ở đây, nhất định sẽ gây ra tai họa!"

Lời này của Nhiễm Trần nhắc nhở Bạch Thanh Nhan. Mắt thấy đá xanh chuẩn bị hoàn toàn khép lại, Bạch Thanh Nhan tâm niệm vừa động, nhặt lên một viên đá cực nhỏ từ dưới đất, dùng tay bắn ra! Viên đá kia cấp tốc bay lên, vừa vặn kẹp ở khe hở giữa hai phiến đá. Bên trong tiếng ma sát của phiến đá, lại truyền tới một tiếng răng rắc nhỏ tới không thể nhận ra, tựa như thứ gì bị đập vỡ. Song viên đá kia chỉ bị nghiền thành mấy khối, không trở thành bột phấn. Cuối cùng, phiến đá dừng lại, một khe hở nhỏ đến không thể nhìn bằng mắt thường xuất hiện tại mặt sàn vốn dĩ kín kẽ, xuyên thấu qua khe hở kia, bên trong địa cung đen thẫm hiện ra một sợi chỉ ánh sáng thật mảnh, chiếu lên trên mặt đất.

"Không phong bế hoàn toàn cửa địa cung."

Bạch Thanh Nhan nhỏ giọng nói với Nhiễm Trần:

"Để lại một đường nhỏ, nghe một chút bọn họ đến cùng đang nói cái gì. Chẳng phải ngươi nói Nhiễm Dật sắp xuống tay với ngươi? Nói không chừng có thể đạt được vài manh mối mấu chốt."

Nhiễm Trần thông minh cỡ nào, lập tức minh bạch ý tứ của y.

"Nhưng nếu như vậy, ngươi ta hành động phải cẩn thận hơn. Nhất là Thái tử Điện hạ ngươi, nhất định không thể phát ra tiếng động. Mặc dù ngươi ẩn thân ở chỗ sâu, nhưng vạn nhất Hoàng huynh lâm thời khởi ý muốn xuống nhìn xem, sẽ rất khó ẩn nấp."

Bạch Thanh Nhan gật nhẹ đầu, biểu thị đã biết. Y không kêu một tiếng, dùng ngón tay chỉ về nơi sâu nhất trong địa cung...

Ngoài cửa đã truyền đến từng hồi tiếng bước chân. Nương theo một tiếng "ken két", cửa Tẩm điện bị đẩy ra.

Bọn họ có thể nghe được, Nhiễm Dật đã đi vào trong Tẩm điện. Từ giờ trở đi, bọn họ một điểm thanh âm cũng không thể phát ra, Bạch Thanh Nhan cũng nhất định phải trốn ở nơi tăm tối nhất, an tĩnh chờ đợi.

Hai người nín thở. Không lâu sau liền nghe được có người đẩy cửa điện nặng nề ra, tiếng bước chân rõ ràng liên tiếp vang lên, bước qua cửa địa cung, vào thẳng bên trong Tẩm điện.

Một mực chờ đến khi tiếng bước chân này hoàn toàn biến mất, Bạch Thanh Nhan mới nói khẽ, "Nghe ra không chỉ có một người. Nhiễm Dật sẽ mang ai đến?"

"Ta cũng cực kỳ kinh ngạc. Hoàng huynh chưa từng dẫn người vào Tẩm điện của gã... Nhiều năm như vậy, sau khi tiến vào Tẩm điện vẫn có thể sống sót trở ra, ngoại trừ ta cũng chỉ có Phó Đại nhân."

... Nhưng hiển nhiên, lần này không phải là bất kỳ ai trong số đó.

"Đáng tiếc bọn họ không nói chuyện, một chút manh mối cũng không để lại."

"Nhưng trên người Nhiễm Dật đích xác có Ngọc Dao công pháp lưu động." Bạch Thanh Nhan trầm tư nói, "Ta tu luyện Ngọc Dao công pháp nhiều năm, tuyệt sẽ không nhận lầm. Công pháp này, đến cùng là gã chiếm được ở đâu?"

"Vấn đề này, Thái tử Điện hạ, không phải hẳn là so với người khác ngươi lại càng rõ ràng hơn?" Nhiễm Trần ngạc nhiên vạn phần, "Công pháp này chỉ có Hoàng thất Ngọc Dao các ngươi mới sở hữu, ngoại trừ ngươi còn có ai nắm giữ nữa? Ngươi suy nghĩ một chút, đáp án chẳng phải liếc qua là thấy ngay?"

"Chính bởi vì như vậy ta mới hoang mang." Bạch Thanh Nhan cau mày, "Hiện nay công pháp này đã sớm thất truyền trong Hoàng thất Ngọc Dao."

"Sao lại thế?"

"Ngọc Dao công pháp sau khi đến tay ta, ta đọc qua một chút liền phát hiện nội dung trong đó không ổn. Tam đệ ta nhìn chằm chằm Thái tử vị, hắn lại là kẻ lòng tham không đáy, ta rất sợ hắn nghĩ cách đạt được Ngọc Dao công pháp, tu luyện tà thuật, làm hại bách tính... Cho nên ta đã quyết định nhanh, lưu toàn bộ nội dung của Ngọc Dao công pháp vào trí nhớ, còn nguyên bản đã hủy từ lâu."

"Hủy?!" Nhiễm Trần cũng hết sức kinh ngạc, "Nhưng trong tay Hoàng huynh..."

"Đây cũng chính là điểm ta kỳ quái. Hoặc là Hoàng thất Lang Nghiệp các ngươi đã sớm đoạt được bản sao, lại không biết cớ gì đến thế hệ này gã mới bắt đầu tu luyện... Nhưng cái này cũng không quá khả thi, Ngọc Dao công pháp là bí mật lớn nhất của Hoàng thất Ngọc Dao, nội dung lại đáng sợ đến thế, nếu tổ tiên nhà ngươi đạt được sẽ chẳng thể gác lại một bên, không đem ra mưu đồ đoạt lợi như vậy."

"Lại hoặc là..." Nhiễm Trần suy đoán, "Ngoại trừ nguyên bản trong tay ngươi, còn có phiên bản nào khác lưu truyền thế gian?"

"Không có."

Bạch Thanh Nhan đáp, trong lòng lại khẽ động... Y đột nhiên nhớ tới một bản sao khác, nhưng chẳng qua không phải là cả bộ, chỉ là vài trang tàn phiến!

"Kỳ thật... Trên đời này còn có một bản thiếu, là ta phó thác một vị ta tuyệt đối tín nhiệm thay ta đảm bảo. Khi đó nghe nói ta muốn tiêu hủy nguyên bản công pháp, Phụ hoàng từng phái người nói với ta, trong đó có một bộ phận tuyệt đối phải lưu lại, bởi nó nó cất giấu một bí mật lớn của Ngọc Dao chúng ta... Không phải giấu trong văn tự, mà là giấu trong cuốn sách kia."

"Cho nên ngươi đã giữ nó lại?"

"Vốn là trong tay ta, nhưng tam đệ ta năm lần bảy lượt dây dưa yêu cầu nó... Ta sợ dẫn đến sự cố, liền nói cho hắn biết ta đã tiêu hủy toàn bộ, sau đó vụиɠ ŧяộʍ gửi nó cho người kia."

"Đã như vậy, bản thiếu này là do hắn lưu truyền tới, không thể nghi ngờ."

"Không có khả năng!" Bạch Thanh Nhan quả quyết phủ nhận, "Chúng ta quen biết từ nhỏ, tính cách của hắn lại thập phần thỏa đáng. Sự tình can hệ trọng đại này, ta vạn phần tín nhiệm mới giao phó cho hắn. Trọng yếu nhất chính là hắn quyền cao chức trọng, bên người thủ vệ nghiêm ngặt. Kỳ thật bằng hữu tri giao của ta còn vài người, nhưng nếu đem vật đó ủy thác cho người khác, chỉ sợ mang đến họa sát thân cho họ. Chỉ có đưa cho hắn, ta mới không phải lo lắng cho sự an toàn của hắn."

"Thái tử Điện hạ, ngươi suy nghĩ thật sự thập phần chu toàn. Nhưng nếu quả thực giống như lời ngươi nói... Hắn quyền cao chức trọng, bên người thủ vệ nghiêm ngặt, muốn trộm đồ từ chỗ hắn, thật sự quá khó. Như vậy..."

... Như vậy Ngọc Dao công pháp này, đến cùng là thế nào mà tiết lộ ra ngoài đây?!

Cơ Dận một đường trầm mặc, theo sát bước chân Nhiễm Dật. Bọn họ đi thẳng vào Tẩm điện, vòng qua tầng tầng hành lang, cuối cùng đến bên ngoài ngọa phòng của Nhiễm Dật.

Ngọa phòng của Nhiễm Dật chung quanh đốt vô số nến đỏ, lư hương tỏa ra sương khói mịt mờ, gian phòng cả ngày như lạc vào huyễn cảnh.

Cũng thật kỳ quái, rõ ràng cũng bài trí theo lễ chế Đế vương, trang trí phức tạp hoa lệ, thậm chí bốn phía bày ra vài chiếc lò sưởi lửa cháy hừng hực. Song Cơ Dận vẫn như cũ cảm giác rét lạnh, một loại hơi lạnh thấu xương.

Nhiễm Dật nghiêng đầu liếc nhìn hắn, khóe miệng ngậm lấy ý cười.

"Làm sao, sợ rồi?"

"Như lời ngươi nói, tế đàn thiết lập tại nơi nào?"

"Ngay bên dưới."

Nhiễm Dật trực tiếp đi tới giường mình nằm. Gã kéo một cây nến ở trước giường. Rất nhanh, tiếng đá ma sát bên trong ầm ầm vang lên, một cửa vào địa động hiển hiện trước mặt hai người.

... Nhiễm Dật vậy mà thật sự xây một mật thất trước giường ngủ, cất đặt tế đàn!

Cho dù trong lòng kinh ngạc, trên mặt Cơ Dận lại bất động thanh sắc, từng bước một đi theo Nhiễm Dật xuống địa động. Tâm trí hắn không ngừng dao động:

... Bạch Thanh Nhan giao những vật kia bảo tồn trong tay hắn đã hơn mười năm. Hắn thông thạo tận tâm những công pháp tà ác đó, nhưng hắn chưa từng thí nghiệm bất kỳ thứ gì trên thân người. Theo hắn biết, lúc Bạch Thanh Nhan tu luyện cũng lược bỏ những phần huyết tinh sát hại tính mệnh đả thương người này. Hiện tại xem ra, điều này khiến Bạch Thanh Nhan không dính líu đến cái chết yểu của phần tà ác phía dưới, nhưng cũng chôn xuống tai họa ngầm căn cơ bất ổn ở nội công của Bạch Thanh Nhan.

... Mà Nhiễm Dật, Cơ Dận biết, đã thử nghiệm phần đẫm máu nhất của Ngọc Dao công pháp trên quy mô lớn. Gã có đủ điên cuồng, càng có đủ năng lực để thực hiện sự điên cuồng đó.

... Cho nên, những năm này Nhiễm Dật đến cùng đã phát hiện ra cái gì? Ngọc Dao công pháp chung quy có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không?

Nhưng khi Cơ Dận thật sự tiến vào hình thất, vị quân chủ đã quen trải qua sóng gió lại hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ. Hắn nhớ kỹ bên trong tàn phiến kia ghi chép cách dùng Ngọc Dao tâm pháp thế nào, cưỡng ép cưỡng đoạt công lực cao cường của người khác để bản thân sử dụng ra sao. Thậm chí còn có một vài thủ đoạn khó coi, trực tiếp trụi trao đổi, cực kỳ cường ngạnh.

Nhưng hắn lại không nhớ rõ trong đó có nói phải chém gϊếŧ tàn nhẫn, thậm chí tra tấn đến chết!

Song bây giờ trong gian phòng đó, chân cụt tay đứt, thân thể tàn phế cũng có, một chiếc rìu khổng lồ mặc dù đã sớm không còn nhuốm máu, lại vẫn không thể xóa đi mùi máu tươi quanh quẩn trước mũi.

Về phần tế đàn nằm ở giữa kia, xích sắt thô to phía trên loang lổ vết hoen gỉ. Nhưng cẩn thận nhìn lại, bên trên xích sắt còn có một thứ màu gay gắt... Những vết gỉ màu đỏ thẫm đó, chỉ sợ cũng không hẳn là vết gỉ, mà là thứ gì đó khác!

Cơ Dận hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào hình thất, còn có những thứ hình cụ hình thù khác nhau, công dụng khác biệt nhưng vẫn âm trầm đáng sợ y hệt đặt chung quanh.

... Hạng người gì mới có thể bố trí một hình thất như thế ngay dưới giường mình!

"Nhiễm Dật, ngươi thật sự điên rồi."

"Đúng vậy, ta đã sớm điên rồi."

... Có lẽ từ nhiều năm trước kia ngươi bỏ lại Ngọc Dao công pháp bên cạnh ta... Từ lúc ngươi đẩy ta trở về Hoàng cung Lang Nghiệp, lại vẫn muốn ta sống sót...

Từ một khắc kia, ta đã... Không thể tránh khỏi con đường điên cuồng.

Trước/129Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế