Saved Font

Trước/320Sau

Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 250: Phiên ngoại chương 10: Nhớ lại năm đó

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cao Nghiêm sắc mặt âm tàn, một cánh tay còn lại cầm đao chống đất, hung hăng hừ một tiếng, mình chơi trò vấn hoa nhiều năm như vậy, không tưởng được vậy mà lại lật thuyền trong mương, bây giờ vô luận như thế nào, cũng phải lưu lại mạng nam nhân này!

Cao Tùng ở trong đông đảo đại hán cũng xông tới, mình trấn thủ trấn này nhiều năm, cũng coi như tai to mặt lớn, hôm nay một tên xứ khác vậy mà khi dễ đến trên đầu con trai mình, nếu như không để lại đầu của nam nhân này, sau này hắn còn mặt mũi nào đặt chân ở đây nữa!

Ân Cửu Dạ thần sắc không thay đổi, cho đến khi một thanh đại đao ngân hoàn bổ xuống đầu, Ân Cửu Dạ trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh, hàn mang lóe lên, đại hán đã đầu một nơi thân một nẻo.

Hơn hai mươi tên tráng hán sau lưng, vừa thấy vậy, nhất thời đỏ mắt, liều mạng vọt lên.

Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc ở trong ngực, lăng không vọt lên, trường đao quét qua, huyết châu như mưa bay lả tả xuống, lại chưa từng nhiễm một giọt lên trên người nữ tử.

" Tiến lên! Hôm nay nếu ai có thể lưu lại đầu hắn, ta sẽ thưởng thêm một vạn lượng bạc!"

Cao Tùng thấy người mình giao thủ cũng không chiếm được chỗ tốt, mở miệng lần nữa nói thêm.

Một đám đại hán hai mặt nhìn nhau, lau máu trên mặt mình, lần nữa khởi xướng tiến công.

Mấy người giẫm lên ghế dài vọt lên, thẳng đến sau lưng Ân Cửu Dạ, trường đao cũng làm cho uy thế hừng hực, mang theo vài phần sát khí.

Ân Cửu Dạ phi thân lên, quay người nghênh tiếp tráng hán, hai đao chạm vào nhau, ở không trung bắn ra tia lửa "Xoẹt xẹt xoẹt xẹt".

Tiếng leng keng không dứt bên tai, đám người nhìn đến hoa mắt.

Tráng hán vốn kinh hỉ vì mình cách Ân Cửu Dạ gần như thế, nhưng nhìn thấy thanh đao của mình đều là lỗ, rốt cuộc đắc ý không nổi.

Không đợi hắn hoàn hồn, Ân Cửu Dạ lần nữa giáng xuống một đao, hai tay tráng hán giơ ngang đao của mình chặn lại, lại trực tiếp bị đánh rơi xuống trên mặt đất, một tay che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, mà sau khi đao trong tay rơi xuống đất, vậy mà vỡ vụn ra.

" Nội lực thật là mạnh mẽ."

" Đâu chỉ là mạnh mẽ, quả thực là quá hung mãnh rồi!"

Trong đám người không ít người lại bắt đầu nghị luận, nhìn thanh đao bị bể nát, tự hỏi bản thân sợ là không làm được.

Mấy người khác lựa thời cơ đánh lén, lặng yên xông lên.

Ân Cửu Dạ sắc mặt phát lạnh, tay to giữ chặt tay nhỏ Mộc Tịch Bắc, đưa Mộc Tịch Bắc lăng không ra ngoài.

Đôi ủng ngắn ẩn hoa tuyết trắng, trong nháy mắt đạp qua gương mặt cả đám.

Cánh tay dài của Ân Cửu Dạ vừa thu lại, Mộc Tịch Bắc liền vững vàng trở xuống trong ngực hắn.

Mộc Tịch Bắc nhìn những người ý muốn đánh lén này, trong mắt cũng mang theo lãnh ý.

Mắt thấy Ân Cửu Dạ ra tay lăng lệ, còn lại hơn mười tên tráng hán trong lúc nhất thời dừng bước không tiến, vây hai người ở giữa, giơ binh khí trong tay đi lòng vòng, chậm chạp không dám phát động công kích.

Cao Nghiêm thấy vậy, nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng phế vật, nhiều người như vậy vậy mà không bắt được một người!

Thật không biết cha nuôi đám rác rưởi này làm được cái gì, ánh mắt rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, vẫn như cũ lóe ra vẻ tham lam, tiểu nương tử đẹp như vậy, thật sự không biết lúc hưởng dụng sẽ là tư vị gì.

Cao Tùng thấy những người này do dự không tiến, mắt lộ hung quang, nổi giận gầm lên một tiếng: " Tránh ra!"

Mấy tên tráng hán nhường ra một đường, Cao Tùng đứng ở chỗ này, nhìn Ân Cửu Dạ tức giận nói: " Hôm nay không để mạng của ngươi lại nơi này, đừng hòng rời khỏi đây!"

Dứt lời, Cao Tùng liền xông lên trước chém giết, nhìn dáng vẻ ra tay, cũng là một người luyện võ.

Ân Cửu Dạ hơi nhăn đầu lông mày, dường như đối với sự dây dưa lằng nhằng này cực kì mất kiên nhẫn.

Trường đao trong tay đến lòng bàn tay xoay tròn bay ra, tốc độ nhanh chóng, khiến người ta líu lưỡi.

Cao Tùng nổi giận đùng đùng xông về phía trước, nhưng đao trong tay còn chưa rơi xuống, không ngờ cái đầu đã tách rời với thân thể, nhanh như chớp lăn xuống mặt đất, làm mặt đất khách điếm nhiễm màu đỏ bừng.

Trường đao rơi xuống trong tay Ân Cửu Dạ, nam nhân áo đen tóc đen, lộ ra sự lạnh lẽo cứng rắn mà vô tình.

Trong khách sạn nháy mắt yên tĩnh, không ít người trong giang hồ đều nhao nhao đứng lên.

Dường như không ai dự liệu được, hắn chỉ tùy ý xuất thủ như thế, vậy mà một chiêu đã giải quyết được Cao Tùng có công lực không tầm thường.

Ân Cửu Dạ để Mộc Tịch Bắc xuống đất, ôm ở trong ngực, nhìn không chớp mắt, đi thẳng ra ngoài cửa.

Tráng hán xung quanh còn lâm vào trong khiếp sợ, nhìn Cao Tùng đã đầu một nơi thân một nẻo, thân thể không khống chế được tránh ra một con đường, tùy ý Ân Cửu Dạ rời đi.

Cao Nghiêm thân là nhi tử, mắt đỏ bừng, cuối cùng phản ứng lại, hô to một tiếng: " Cha!"

Lập tức nhào tới thi thể Cao Tùng, trong lúc nhất thời kêu rên không thôi.

Ôm đầu Cao Tùng trong ngực, Cao Nghiêm nước mắt chảy dài: " Cha, đều là hài nhi hại cha, hài nhi hôm nay nhất định báo thù rửa hận cho cha!"

Lúc này, Cao Nghiêm cũng không để ý một cánh tay mất cân bằng, cầm lấy đao, nhìn bóng lưng hai người rời đi, xông thẳng lên: " Ta muốn giết các ngươi!"

Mắt thấy trường đao sắp nhập vào thân thể Ân Cửu Dạ, lòng của mọi người nhất thời treo tới cổ họng, chăm chú nhìn chằm chằm một màn này, sợ bỏ qua cái gì.

Ân Cửu Dạ phát giác được sau lưng có chút sát khí bất ổn, ôm cả Mộc Tịch Bắc nhẹ di chuyển một cái, một chưởng đánh mạnh vào Cao Nghiêm phía sau.

Cả người Cao Nghiêm trong nháy mắt bay ra ngoài, bay thẳng đến cửa lớn khách điếm, đập mạnh vào trên mặt đường, bắn lên một đống bụi bặm.

Sau đó, vài con khoái mã cực nhanh lao vùn vụt mà qua, trực tiếp đạp lên trên người Cao Nghiêm.

Tất cả mọi người sững sờ nhìn Cao Nghiêm, trong lòng chỉ nói này cũng có chút quá xui xẻo đi.

Nhưng lời nói đi cũng phải nói lại, ai cũng không thấy rõ vừa rồi Ân Cửu Dạ ra tay thế nào, vốn mắt còn thấy kiếm của Cao Nghiêm sắp đâm vào thân thể của hắn, hắn lại đột nhiên xuất thần nhập quỷ xuất hiện sau lưng Cao Nghiêm, một chưởng đạp  bay Cao Nghiêm, công phu này không khỏi thực sự có chút quỷ thần khó lường.

Nếu có người tiến lên xem xét thương thế của Cao Nghiêm, tin tưởng nhất định sẽ càng thêm chấn kinh, cho dù Cao Nghiêm vận khí tốt chút, không trực tiếp bị tuấn mã đột nhiên lao vùn vụt qua chà đạp, thì hắn cũng đã tâm mạch đứt đoạn, căn bản không sống được lâu.

Ở đây không thiếu cao thủ, thế nhưng vẫn khiếp sợ vô cùng, công phu xuất thần nhập hóa như vậy, thật sự là quá mức ly kỳ, xem ra sau này trên giang hồ lại có thêm một cao thủ không biết tên đây.

Kỳ thật võ công Ân Cửu Dạ sở dĩ lợi hại đến loại tình trạng này, thứ nhất là bởi vì nội lực của bản thân vốn đã thâm hậu, thứ hai là nhờ Dược vương ban tặng.

Dược vương nhiều năm qua dốc lòng nghiên cứu dược lý, thậm chí không tiếc lấy dược nhân không ngừng thí nghiệm thuốc, với việc sử dụng thuốc sớm đã quỷ thần khó lường.

Lúc trước Ân Cửu Dạ vốn có thể tỉnh lại sớm, chỉ bởi vì lo lắng cho Mộc Tịch Bắc.

Dược Vương không ngừng điều chỉnh thử thân thể Ân Cửu Dạ, thậm chí điều chỉnh khiến từng phương diện trên thân thể hắn đạt tới tình trạng hoàn mỹ nhất.

Thử hỏi Dược vương đảo có thể biến một đám người tầm thường thành tuyệt đỉnh cao thủ, thì với người thiên phú dị bẩm như Ân Cửu Dạ sao có thể không làm được.

Sau khi Ân Cửu Dạ mang theo Mộc Tịch Bắc rời đi, trở mình lên ngựa, xem ra tối nay ở lại nơi này cũng sẽ không yên bình,  không bằng dứt khoát rời đi, cũng dễ tìm nơi khác ngủ lại.

Hai người một đường chạy vội, tìm được một tiểu trấn cách đó không xa.

Bởi vì đã dùng bữa, nên hai người trực tiếp mướn phòng.

Mộc Tịch Bắc thay xong quần áo đi tới, lại không biết Ân Cửu Dạ đã đi đâu, đang nhìn bốn phía, chỉ nghe cửa kẽo kẹt một tiếng rồi bị đẩy ra.

Một nam nhân hoa phục màu đen, vén tay áo lên, bưng một chậu nước nóng tiến đến.

Mộc Tịch Bắc đứng ở đó nhìn đến thất thần, Ân Cửu Dạ đã đi tới bên giường đặt bồn ở trên mặt đất.

" Lại đây."

Mộc Tịch Bắc ứng thanh đi tới, Ân Cửu Dạ nhấn nàng ngồi trên giường, đưa tay giúp nàng cởi vớ giày.

Mộc Tịch Bắc bên tai nóng lên: " Để ta tự làm đi."

Ân Cửu Dạ không để ý đến nàng, đặt hai bàn chân trắng nõn ở trong chậu gỗ, cẩn thận rửa.

Mộc Tịch Bắc cúi đầu nhìn thần sắc chuyên chú của nam nhân đến thất thần, trong đầu dần dần hiện lên một màn mơ hồ.

Dường như, hắn cũng đã từng ôn nhu chiếu cố nàng như vậy, tỉ mỉ chu đáo.

Sau khi thu thập xong, Ân Cửu Dạ cũng lên giường, ôm Mộc Tịch Bắc ở trong ngực, giọng trầm thấp chậm rãi nói về chuyện của hai người lúc trước.

Từ lần đầu gặp ở U Minh viện, rồi sau này gặp nhau, mãi cho đến chia chia hợp hợp, lại đến cuối cùng cùng nhau trải qua vô số sinh tử.

Ân Cửu Dạ nói rất chậm, thanh âm trầm thấp ở trong màn đêm phá lệ êm tai.

Mộc Tịch Bắc mở to hai mắt, rõ ràng có thể từ trong mắt của hắn nhìn thấy quá khứ ở đối diện, trong cặp mắt đen lơ đãng bị ôn nhu choáng nhiễm, mang theo hạnh phúc khiến người ta say mê.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực của hắn, nghe hắn kể lại từng chuyện một, có khi sẽ tưởng tượng lại cảnh tượng lúc đó, có khi trong đầu sẽ tự nhiên hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy.

Phát hiện tình trạng của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ ngược lại cũng không còn vội vã lên đường, trên đường đi hai người đi dạo khắp nơi.

Gặp không ít phong thổ, rõ ràng chỉ có mấy ngày lộ trình, Ân Cửu Dạ lại cơ hồ mang theo Mộc Tịch Bắc vòng qua nửa Đại Nguyên.

Khi thì

Nhìn ngắm cao sơn lưu thủy, khi thì tiếp xúc nông dân giản dị, khi thì đi qua đường tắt rừng cây hoang tàn vắng vẻ, hoặc là thờ ơ lạnh nhạt trong phố xá.

Sinh hoạt việc vặt, ngũ vị tạp trần, mặc dù các nàng chưa từng trải qua cuộc sống của những người dân này, nhưng cũng bởi vì đã từng tiếp xúc qua, mà có một tâm tình khác.

Đoạn đường này, mỗi đêm Ân Cửu Dạ đều sẽ cùng nàng nói về chuyện trước kia, tựa như đang kể lại một chuyện cũ ưu mỹ động lòng người, dung nhập vào tình cảm chân thật nhất của những người này.

Mộc Tịch Bắc cũng ở trong ngày qua ngày yên tĩnh, có chút ấn tượng về ngày xưa.

Ân Cửu Dạ chưa từng cho nàng nhìn qua bộ dáng của bọn hắn, thế nhưng  ngày qua ngày, nàng đã có thể nhớ lại dáng dấp của mỗi một người.

Mấy tháng sau, Ân Cửu Dạ rốt cục mang Mộc Tịch Bắc đi tới cố đô.

Nơi này là nơi bắt đầu mọi chuyện, hắn nghĩ, ở nơi này, nàng nhất định sẽ nhớ lại tất cả.

Mang theo Mộc Tịch Bắc đi vào hoàng cung, Mộc Tịch Bắc một đường nhìn quanh cảnh quen thuộc.

Ân Cửu Dạ đầu tiên là mang nàng đi U Minh viện: " Còn nhớ nơi này không?"

U Minh viện còn duy trì bộ dáng lúc trước, trên bảng hiệu cong vẹo phủ đầy tro bụi, mạng nhện giăng khắp nơi.

Mộc Tịch Bắc từng bước một đi vào, nhìn đại diện xa hoa, một cái bình sứ tinh xảo cao cỡ một người, nhớ tới lúc trước mình hình như từng cùng Thanh Từ núp ở phía sau.

Nhìn giường êm trong đại điện bị gió thổi có hơi lắc lư, trong đầu lại không tự chủ được hiện lên thần thái lười biếng nằm ở trên giường của Ân Cửu Dạ.

Đi vài bước vào trong, trông thấy hiện ra vẫn là ao nước nóng ấm áp, tình cảnh lúc ấy từng màn hiện lên ở trước mắt.

Hắn từng bước một bức về phía nàng, nàng cho rằng hắn muốn...

Nhưng kết quả hắn lại giúp nàng rút đi mũi tên.

Còn có hắn ôm cả người nàng ném vào trong ao nước nóng....

Ân Cửu Dạ tiến lên ôm nàng ở trong ngực, cái cằm vuốt ve gò má của nàng: " Nhớ lại chưa?"

Mộc Tịch Bắc chỉ thẳng mắt thất thần, Ân Cửu Dạ thấy nàng không nói.

Đại thủ linh hoạt trượt vào quần áo của nàng, lướt qua làn da như mỡ đông, nói nhỏ bên tai Mộc Tịch Bắc: " Không nhớ ra thì ôn lại một lần nữa."

Không đợi Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, cả người kinh hô một tiếng, đã bị Ân Cửu Dạ ném vào trong nước nóng.

" Ân Cửu Dạ!"

Mộc Tịch Bắc lau nước trên mặt, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy nam nhân đã trút bỏ quần áo, lộ ra lồng ngực cường tráng, giống như một con báo cao quý, cất bước, từ trên bậc thềm ngọc, từng bước một đi xuống.

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, tránh đến một góc, nghe mùi thuốc lưu huỳnh nhàn nhạt, dòng nước ấm áp nhẹ vuốt làn da, chỉ cảm thấy hết thảy đều khiến người ta say mê như vậy.

Không bao lâu, Ân Cửu Dạ đã bò lại, nụ hôn tinh mịn rơi vào cần cổ của nàng, khiến nàng nhịn không được run rẩy một trận.

Một đôi mắt đen đẹp mắt đóng chặt lại, hô hấp cũng dần dần tăng thêm, trên lông mi thật dài cũng dính giọt nước, da thịt trắng nõn cũng bởi vì hơi nóng bốc lên mà bị nhuộm thành phấn hồng.

" Bắc Bắc..."

" Ừm."

Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng đáp, dần dần, hai tay ôm cổ Ân Cửu Dạ, say mê trong nụ hôn triền miên của hắn.

Một phòng kiều diễm.

Sau đó, Ân Cửu Dạ ôm ngang Mộc Tịch Bắc, dùng chăn mỏng bọc nàng lại, nhẹ đặt ở trên giường êm cạnh ao nước nóng, còn mình thì ngồi ở một bên, giúp nàng cẩn thận lau khô tóc dài mềm mại.

Hai cái chân nhỏ trần trụi bên ngoài, ngón chân trắng nõn ngẫu nhiên tinh nghịch đong đưa.

Ân Cửu Dạ tựa như nhớ tới cái gì, quay người đi ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt.

Không bao lâu, Ân Cửu Dạ cầm trong tay một đôi giày da hươu màu ngà sữa đi tới, đặt ở bên chân Mộc Tịch Bắc.

Nhìn đôi giày so với bàn chân của mình không biết lớn hơn bao nhiêu, Mộc Tịch Bắc cười nhẹ lắc đầu không chịu đi.

Ân Cửu Dạ đen mặt, đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại giành nói: " Không đi có phải còn muốn ném ta vào trong phòng băng hay không?"

Ân Cửu Dạ hơi sững sờ: " Nàng nhớ sao?"

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên tia mừng như điên:" Vậy ta thì sao?"

" Không phải đã sớm nhớ rồi sao."

" Đều nhớ?" Ân Cửu Dạ không xác định hỏi ngược lại.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, hai tay ôm thật chặt cổ nam tử, chôn mặt trên đầu vai hắn: " Đều nhớ."

Ân Cửu Dạ ôm nàng, xoay vòng trên mặt đất.

Chăn mỏng bọc lấy thân thể mềm mại cũng mở ra cánh mỹ lệ trong không trung.

Có nhiều thứ, nàng cho tới bây giờ đều không có quên, chỉ là luôn có một chút nguyên nhân, không thể không khiến nàng chôn bọn họ ở sâu trong ký ức, nhưng mặc kệ như thế nào, những tình yêu cùng cảm động, cuối cùng rồi cũng sẽ không quên.

☆☆☆ Chính văn kết thúc ☆☆☆

Chính truyện kết thúc

Trước/320Sau

Theo Dõi Bình Luận