Saved Font

Trước/260Sau

Rể Hổ Hào Môn

Chương 76

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trần Thanh Xuyên chỉ đang nói chuyện vô nghĩa để giết thời gian mà thôi, làm sao có thể ngờ rằng Ngô Tú Hà thực sự đồng ý.

Đánh giá Ngô Tú Hà từ trên xuống dưới, anh rất tò mò không biết Ngô Tú Hà đã vượt qua rào cản tâm lý như thế nào, dù sao cô ta cũng là một ngôi sao!

Nhưng Ngô Tú Hà hiển nhiên hiểu lầm ý của anh, thấp giọng hỏi: "Muốn nhìn dáng người đúng không? Vậy thì anh đi cùng tôi."

Ngô Tú Hà nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, Trần Thanh Xuyên vẫn chưa tin lắm nên đi theo.

Kết quả là, sau khi vào phòng với Ngô Tú Hà, anh phát hiện Ngô Tú Hà đã cởi quần áo một cách hào phóng, hơn nữa còn là cái loại vô điều kiện.

Điểm mấu chốt đâu? Trần Thanh Xuyên nghĩ rằng Ngô Tú Hà dù thế nào cũng nên có điểm mấu chốt, nhưng rõ ràng anh đã đánh giá quá cao người phụ nữ này.

Mà Ngô Tú Hà vẫn thể hiện một cách hoàn hảo vóc dáng của mình: "Tôi hiểu quy tắc của các anh, anh cứ xem cho kỹ đi, tuyệt đối đáp ứng các tiêu chí lựa chọn của anh. Thế nào, chất lượng của tôi rất tuyệt vời, phải không?"

Không biết xấu hổ coi mình như một món hàng, Ngô Tú Hà còn dương dương tự đắc, Trần Thanh Xuyên cũng phục với cái kiểu không biết xấu hổ này rồi.

"Ừ, rất xuất sắc, để lại số điện thoại đi, đến lúc đó sẽ liên hệ với cô."

"Được thôi!"

Ngô Tú Hà rất vui, sau khi để lại danh thiếp cho Trần Thanh Xuyên, cô ta mới mặc lại quần áo của mình.

Toàn bộ quá trình đơn giản như đến trung tâm mua sắm cởi và thay giày, không có bất kỳ trở ngại nào.

Chắc đã trải qua chuyện như thế này bao nhiêu lần rồi nên mới có thể luyện ra tố chất tâm lý mạnh mẽ như vậy...

Trở lại phòng làm việc, Ngô Tú Hà giả vờ nghịch điện thoại di động, như thể cô ta không có liên hệ gì với Trần Thanh Xuyên.

Thật ra, bây giờ trong lòng cô ta đang mơ rất đẹp, đó chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Đại Minh, nếu thật sự nắm bắt được thì cuộc sống sau này của cô ta không cần nghĩ tới nữa.

Khi Ngô Tú Hà đang suy nghĩ về điều này, thì Mạc Tiểu Vũ từ trong phòng đi ra, theo sau là một ông chú trung niên râu ria xồm xoàm.

Sự xuất hiện của ông chú trung tuổi khiến tất cả những "thí sinh" có mặt phải cung kính, vội vàng đứng dậy gọi 'thầy'.

Đương nhiên, thầy là một tôn xưng, không phải là thầy giáo chân chính, mà ông chú trung tuổi cũng xứng với tiếng "thầy" này, vì ông tên là Hàn Thái.

Nhìn xung quanh tất cả mọi người có mặt, cuối cùng Hàn Thái nói: "Ngoại trừ Mạc Tiểu Vũ bên cạnh, mọi người đi hết đi!"

Nói một cách dễ hiểu, kết quả của kỳ thi hôm nay đã có, và hiển nhiên là Mạc Tiểu Vũ đã được Hàn Thái nhận làm học trò.

Ngô Tú Hà rất khó chịu: "Dựa vào đâu chứ, cô ta không xuất thân chính quy, trước đây cũng không có chút thành tích nào, dựa vào đâu mà cô ta có thể?"

Hàn Thái đáp: "Dựa vào tôi thích, cô quản được à?"

Những bậc thầy về nghệ thuật đều lập dị như thế, vốn dĩ tất cả mọi người đều chờ đợi ông đưa ra một lời giải thích hợp lý, nào ngờ lại nhận được câu này.

Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, tại sao Mạc Tiểu Vũ được giữ lại, dĩ nhiên là bởi vì Mạc Tiểu Vũ hát hay, cho nên câu hỏi của Ngô Tú Hà rất thừa thãi, câu trả lời của Hàn Thái tất nhiên cũng không nghiêm túc.

Nếu Hàn Thái đã lên tiếng, mọi người tất nhiên cũng không cần thiết phải ở lại nữa, tất cả đều đứng dậy rời đi.

Người lịch sự thì cúi đầu chào Hàn Thái, người không lịch sự như Ngô Tú Hà thì nhấc chân rời đi, không hề lãng phí thời gian.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, cô ta còn ném cho Trần Thanh Xuyên một ánh mắt, rất dễ hiểu, chờ điện thoại của anh.

Trần Thanh Xuyên hiểu ý, nhưng anh cảm thấy rằng cả đời này Ngô Tú Hà cũng không chờ được.

Sau khi mọi người rời đi, Hàn Thái liền bước tới, chào hỏi Trần Thanh Xuyên: "Cậu Trần."

Trần Thanh Xuyên gật đầu: "Ông Hàn."

Họ không có nhiều giao tình, nhưng cả hai đều biết thân phận của nhau.

Bài hát của tập đoàn Đại Minh hiện giờ do Hàn Thái viết lời và nhạc, nên Trần Thanh Xuyên vẫn biết ông.

Sau khi mời Trần Thanh Xuyên ngồi xuống, Hàn Thái nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ: "Tôi giữ cô lại không phải bởi vì cô là do cậu Trần đưa tới, nguyên nhân chính là cô có tài năng bẩm sinh về mặt này, cô là một miếng ngọc tốt, tôi muốn dốc lòng tạo hình."

"Nhưng điêu khắc ngọc thô thường là lãng phí thời gian và nguy hiểm nhất. Rất có thể cả đời không thành danh, cuối cùng cũng không có tên tuổi, không có bản lĩnh cũng chẳng có danh tiếng, không nhận được hoa tươi và những tràng pháo tay, cô có thể chấp nhận điều này không?"

Mạc Tiểu Vũ không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Thầy, em có thể chấp nhận hết!"

Hàn Thái khá hài lòng với thái độ của Mạc Tiểu Vũ.

Sau đó ông lại nhìn Trần Thanh Xuyên: "Cậu Trần, cậu đã giao người cho tôi rồi, sau khi chương trình thi đấu này kết thúc, cậu không thể sắp xếp các buổi biểu diễn khác cho cô ấy. Tôi cần thời gian để tạo hình cho cô ấy."

Trần Thanh Xuyên gật đầu: "Chuyện này thì ông Hàn cứ yên tâm đi. Cô ấy còn chưa ký hợp đồng, cho nên cô ấy có đủ thời gian để ông Hàn chạm trổ."

Hàn Thái nở nụ cười, ông rất hài lòng khi nhận được một người học trò tốt với tư chất xuất sắc, cũng rất hài lòng vì Trần Thanh Xuyên không mưu cầu lợi ích mà Mạc Tiểu Vũ có thể mang lại. Ông chỉ sợ Mạc Tiểu Vũ tiếp xúc quá sớm với cái "chảo nhuộm" kia, sẽ làm vấy bẩn sự trong sạch thiện lương trên người.

Bây giờ đã nhận được lời hứa của Trần Thanh Xuyên, ông hoàn toàn yên tâm.

Sau khi trò chuyện một lúc, Trần Thanh Xuyên dẫn Mạc Tiểu Vũ rời đi, dù sao thì Mạc Tiểu Vũ cũng phải hoàn thành chương trình trước.

"Sau khi chương trình hoàn thành ghi hình, tôi sẽ học tập chăm chỉ với thầy."

Trong xe, Mạc Tiểu Vũ đột nhiên nói một câu như vậy, không biết là vì hưng phấn hay là cái gì, Trần Thanh Xuyên "ừm" một tiếng, không nói gì thêm.

Một lúc sau, Mạc Tiểu Vũ lại nói: "Có thể sẽ lâu không gặp."

Trần Thanh Xuyên lúc này có thể nhận ra chút gì đó, nhưng bởi vì nghe được chút gì đó, anh càng thêm im lặng.

Và sự im lặng của anh cuối cùng cũng khiến Mạc Tiểu Vũ đỏ mặt hỏi: "Anh có thể... nhớ tôi chứ?"

Đây thực sự là một câu hỏi không dễ trả lời, nhưng với tinh thần có thể không khiến người ta hiểu lầm thì đừng làm cho người ta hiểu lầm, Trần Thanh Xuyên khéo léo trả lời: “Nhớ thì nhất định là nhớ, dù sao cô cũng đáng yêu như vậy, giống như em gái của tôi."

Mạc Tiểu Vũ "ồ" một tiếng và không nói gì nữa.

Trần Thanh Xuyên đã nói rất rõ ràng rồi, cô ta tự nhiên sẽ không tiếp tục theo sát không buông.

Chỉ là cô ta thực sự không muốn từ bỏ, cô ta đã quen với sự ấm áp của Trần Thanh Xuyên, sự bảo vệ của Trần Thanh Xuyên, quen Trần Thanh Xuyên đưa ra quyết định thay cho cô ta, thậm chí cô ta đã quen với việc Trần Thanh Xuyên ở bên cạnh cô. Nhưng Trần Thanh Xuyên chỉ coi cô ta như một đứa em gái...

May mắn thay, mối quan hệ này vẫn chưa thực sự bắt đầu bước vào, đương nhiên sẽ không có quá nhiều cảm xúc buồn phiền ảnh hưởng đến tâm trạng.

Vì vậy sau khi trở lại công ty, Mạc Tiểu Vũ tiếp tục nghiêm túc chuẩn bị bài hát, còn Trần Thanh Xuyên trở về phòng làm việc của mình.

Cô gái nhỏ Mạc Tiểu Vũ này quả thực rất khiến người ta yêu thích, nhưng cái kiểu thích đó giống như nhìn thấy một con thỏ bông, chỉ muốn che chở giúp đỡ cô ấy, nhưng lại không có tình cảm với cô ấy.

"Cắt đứt từ sớm còn hơn muộn!"

Thu hồi tâm tư, Trần Thanh Xuyên ngừng suy nghĩ về vấn đề này, lục tung đống tài liệu trên bàn.

Nhưng đúng lúc này, có người gõ cửa và bước vào:

"Cậu Trần đúng không? Tôi là Tiền Vĩnh Đức. Có chuyện muốn nói với cậu."

Trước/260Sau

Theo Dõi Bình Luận