Saved Font

Trước/55Sau

Rùa Con, Định Chạy?

Chương 37: Đút Cháo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vừa được anh bế ra khỏi phòng ngủ, Mộ An đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Càng lại gần phòng bếp, mùi thơm ấy càng rõ rệt, khiến bụng cô không nhịn được phát ra vài tiếng “ọc ọc ọc” biểu tình.

Nghe thấy âm thanh đấy, bước chân của Tần Cảnh Chi trở nên nhanh hơn. Chỉ một chốc, anh đã ôm cô ngồi xuống ghế ở phòng ăn.

Lúc này, trên bàn đã để sẵn một tô cháo nóng hổi, đang bốc hơi nghi ngút. Giữa bát có một ít thịt băm, xung quanh để hành lá xắt nhỏ, hành phi và rau giá.

Tô cháo được anh bày trí vô cùng đẹp mắt, làm Mộ An nhìn xong lại càng cảm thấy đói hơn. Đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm vào bát cháo, thèm thuồng nuốt nước miếng như mèo con tham ăn.

Tần Cảnh Chi thấy biểu cảm đáng yêu của cô gái nhỏ, anh nở nụ cười cưng chiều, vươn tay phải ra lấy chiếc thìa đảo đều bát cháo, rồi hớt một miếng, đưa lên miệng thổi nhẹ.

Nhìn hành động của anh, Mộ An có chút không được tự nhiên. Cô chớp mắt liên hồi, hai tay xoắn lại với nhau, cánh môi anh đào mấy máy mãi nhưng mà không nói thành tiếng. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, quyết định đưa tay ra giật giật áo anh.

Y phục đột nhiên bị kéo, Tần Cảnh Chi dừng lại việc thổi cháo, anh khó hiểu cúi đầu xuống nhìn cô gái nhỏ, khẽ hỏi:

- Bảo bối, có chuyện gì hửm?

Ngập ngừng một lúc, Mộ An mới lí nhí nói ra:

- Anh thả em xuống, em có thể tự ăn được mà.

Nghe cô gái nhỏ nhắc nhở khéo, Tần Cảnh Chi chỉ cười khẽ một tiếng, rồi cất giọng đầy lưu manh ra trêu ghẹo:

- Bé con vẫn còn sức hử? Hay chúng ta vào trong làm vài hiệp nữa rồi ra ăn nha! Anh vẫn còn rất đói.

Người đàn ông vừa nói vừa cố ý cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi dài ra liế_m vào chiếc tai đỏ ửng của cô gái, anh như đang thực sự đem cô thành món ăn mà thưởng thức.

Chiếc lưỡi ướt át mang nhiệt độ nóng bỏng mơn trớn bên tai, làm các dây thần kinh mẫn cảm của Mộ An như muốn nổ tung. Cổ cô vô thức rụt lại né tránh, cả người phút chốc trở nên căng thẳng, miệng ấp a ấp úng từ chối:

- Đừng.... mà...

Thấy cô gái trong lòng thật sự bị dọa sợ, Tần Cảnh Chi nhanh chóng điều chỉnh tư thế nghiêm túc, miệng khẽ mỉm cười nhẹ, ân cần dỗ dành:

- Ngoan, há miệng ra ăn cháo, anh sẽ không làm gì em nữa.

Nói xong, anh liền giơ thìa cháo đã được thổi nguội khi nãy đến gần môi Mộ An, kiên nhẫn chờ đợi cô gái nhỏ ăn nó.

Mùi cháo thơm phức quanh quẩn trước mũi, khiến cho chiếc bụng của An An càng trở nên cồn cào hơn bao giờ hết.

Mộ An biết rõ bản thân không thể lay chuyển được ý định của Tần Cảnh Chi, mà cô thấy anh cũng không động tay động chân nữa, nên cô quyết định nấp đầy bụng trước rồi tính tiếp.

Khi Mộ An vừa ăn một miếng, cô đã cảm nhận rõ vị thịt băm béo ngậy hòa quyện với vị cà rốt ngọt thanh, cùng hương thơm từ hành lá và tiêu xay đầy hấp dẫn lan tỏa trong miệng.

“Thật là ngon!” - Mộ An không nhịn được mà thầm khen ở trong lòng.

Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn ăn cháo, Tần Cảnh Chi khẽ cười, ánh mắt chứa đầy yêu thương, giọng dịu dàng hỏi:

- Có bị nóng không?

Chậm rãi nuốt xuống miếng cháo, Mộ An mới nhẹ nhàng đáp lại:

- Không ạ, nhiệt độ rất vừa phải.

- Vậy mùi vị thế nào?

Nghe anh hỏi xong, Mộ An không chút do dự mà cất lời khen:

- Cháo anh nấu rất ngon, em rất thích.

Khóe môi Tần Cảnh Chi bật ra tiếng cười, tay anh tiếp tục múc muỗng cháo khác lên, giọng vui vẻ nói:

- Ngon thì bé con của anh nhớ ăn nhiều một chút.

Đột nhiên, bản thân bị gọi là bé con, hai má của An An vô thức trở nên ửng đỏ vì ngượng.

Trong không gian yên tĩnh, từng tiếng thổi nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên một cách đều đặn ở phía trên đầu, làm Mộ An nhịn không được mà lén lút liếc nhìn anh.

Lúc này, vẻ mặt anh toát ra sự dịu dàng và kiên nhẫn vô hạn, càng nhìn cô lại càng bị mê hoặc bởi gương mặt yêu nghiệt ấy.

Do ánh mắt Mộ An nhìn quá chăm chú, khiến Tần Cảnh Chi muốn bỏ qua cũng khó khăn. Tầm mắt anh di chuyển đối diện với đôi mắt mơ màng của cô gái nhỏ, chớp thời cơ gian xảo hỏi:

- Bảo bối, em thấy nhan sắc của anh thế nào?

Trong vô thức, Mộ An liền đem những suy nghĩ trong lòng nói ra:

- Yêu nghiệt

Vừa nghe xong, Tần Cảnh Chi vui vẻ cười khoái chí. Anh thật không nghĩ đến cô nhóc sẽ dùng hai từ như thế để miêu tả anh. Xem ra, bé con nhà anh cũng là người mê sắc.

Tiếng cười như chuông bạc của anh, đã thành công đánh thức Mộ An khỏi sự trầm luân của sắc đẹp.

Nhớ đến lời bản thân vừa thốt ra, Mộ An mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng. Giờ cô chỉ mong có cái hố nào đó cho cô chui xuống, để giảm bớt đi sự mắc cỡ lúc này.

Thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng đến mức trốn vào trong lòng anh, Tần Cảnh Chi cố nhịn cười, nhẹ nhàng dụ dỗ:

- Bé con ngoan, ăn cháo tiếp nào!

Người con gái trong ngực anh vẫn không chịu động đậy, anh trả vờ hạ giọng đe dọa:

- Bảo bối không ăn, là muốn vận động hửm?

Lời anh vừa dứt, cái đầu nhỏ khẽ quay ra, đôi môi chúm chím cũng chủ động há ra chờ anh đút cháo.

“Bé con thật là dễ dạy” - Tần Cảnh Chi thầm nghĩ.

Anh cẩn thận đút từng thìa cháo một cho cô gái nhỏ ăn. Chẳng mấy chốc, bát cháo được ăn hết sạch.

Tần Cảnh Chi vô cùng hài lòng, anh khen cô một câu thật ngoan, sau đó rút khăn giấy lau miệng cho cô, rồi bế cô một mạch về phòng ngủ.

Trước/55Sau

Theo Dõi Bình Luận