Saved Font

Trước/436Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 294: Rắc thính FA

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Dế Mèn

Sắc mặt Tô Thần thay đổi liên tục, tài xế cũng nhịn không được lên tiếng: “Cô không sợ mạo phạm sao?”

“Mạo phạm phu nhân của anh Mục phải không? Nhưng đầu tiên cũng là cô ta đó, nếu anh Mục kết hôn, người trong công ty lại không biết sao?”

Tô Thần hoàn toàn không ngờ mình là tới đây tìm mắng, cô nói với tài xế bên cạnh: “Bỏ đi.”

“Mơ cả, mợ đừng đi, cứ ở đây đợi, một lát phu nhân lên đây liền.”

Ánh mắt cô thư ký kia quét trên người hai người, hai tay cô ta khoanh trước ngực, “Các người mới là một đôi đúng không?”

“Cô nói bậy gì đó?” Tài xế cũng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, anh ta ngày thường chăm lo lái xe, không nghĩ tới bây giờ mấy cô gái trẻ lợi hại như vậy.

Điểm tâm và đồ uống bà Mục bảo mang tới đều để trên bàn, không có ai động vào. Tô Thần quét mắt về phía cái bàn trống kia, nơi này có rất nhiều gương mặt cô nhớ rõ cả. Những người đó đều là cấp dưới của Mục Thành Quân, dù đã qua một năm, bọn họ đều đang ngồi ở vị trí của mình; cho nên cũng không trách được người khác khịt mũi coi thường. Tô Thần không cãi lại, so với anh tài xế bên cạnh, cô bình tĩnh hơn nhiều.

“Nếu không kêu bảo vệ tới đây đi? Ném cô ta ra ngoài.”

“Đây là làm sao vậy?” Cách đó không xa, một người phụ nữ trẻ khác ăn mặc già dặn đi giày gót cao đi tới, “Cả đám không làm việc, xúm quanh đây làm gì?”

“Chị Phương, chị tới đúng lúc, ngày thường chị tiếp xúc anh Mục nhiều nhất, chị nói nhanh lên người phụ nữ này có phải phu nhân của anh Mục không?”

Người phụ nữ đang đi tới trong tay cầm một chồng tư liệu, tầm mắt tiện đó rơi xuống trên người Tô Thần, “Là cô? Sao cô lại tới đây?”

“Đây là mợ cả chúng tôi.”

“Chị Phương, chị mau nghe xem, câu này thật nực cười nhỉ?”

Mắt người phụ nữ được gọi là chị Phương lộ ra nghi hoặc. Tô Thần lúc trước chỉ là em thư ký đặc biệt, thế nào mà mới một năm lại thành phu nhân của Mục Thành Quân?

Việc này gần như là chuyện không có khả năng, có thể nói như vậy, như vầy hoang đường đến cực điểm. Dù cô ấy là trợ thủ đắc lực bên cạnh Mục Thành Quân, nhưng đời sống cá nhân của Mục Thành Quân cô ấy cũng biết không ít, đàn ông như hắn sao có thể kết hôn?

Nhưng so với cô gái hùng hổ doạ người bên cạnh, cô ấy lại trầm tĩnh hơn nhiều. Lúc trước cô ấy từng thử ý tứ của Mục Thành Quân, hỏi hắn một tiếng xem còn muốn tuyển thư ký không, thế mà người đàn ông lại ngoài dự kiến của cô ấy mà từ chối.

Hơn nữa điểm mấu chốt nhất là, Mục Thành Quân có một đứa con trai.

Đứa con trai này mới được sinh không lâu, mà người đàn ông đứng cạnh Tô Thần cô ấy có biết, quả thật là tài xế của Mục Thành Quân không sai.

Khóe miệng người phụ nữ hơi cong lên, “Là tới tìm anh Mục sao? Xin lỗi, anh Mục hôm nay không có tới công ty.”

“Chị Phương, chị còn khách khí như vậy làm gì với cô ta? Cô ấy nói cô ấy là mợ cả nhà họ Mục, thế này còn không phải là bằng chứng vả mặt nhất sao? Cả việc anh Mục không tới công ty mà cô ấy cũng không biết.”

Làm người luôn phải chừa lại một con đường, bất luận là nói chuyện hay là làm việc, người phụ nữ nháy mắt với cô gái kia.

“Công việc làm chưa xong phải không? Nếu là tới tìm anh Mục, vậy sắp xếp xong xuôi là được rồi.”

“Thế cũng phải hẹn trước chứ? Cô ấy có sao?” Cô thư ký kia liếc sang Tô Thần. “Đây là khu vực trung tâm của công ty, cô ấy cũng không phải người gì, sao có thể ở lại đây?”

“Được rồi, Tiểu Lưu!” Người phụ nữ chặn lời cô ta. “Chuyện riêng của anh Mục chúng ta không tiện hỏi.”

Lỡ cô thật sự là phu nhân của anh Mục, vậy cũng không phải nhân vật đắc tội được.

“Chị Phương, việc này chị nên xử lý cho xong chứ, cũng có thể gọi bảo vệ…”

Trong văn phòng bỗng nhiên truyền đến một chuỗi động tĩnh rất nhỏ, ngay sau đó, cánh cửa đóng kia đã được mở ra.

Mục Thành Quân đi ra, mang kính râm, chẳng qua trên mặt có thương tích rất rõ, “Ầm ĩ gì vậy?”

Tô Thần nghe được giọng hắn, quay đầu lại nhìn. Cô gái mới nói lúc nãy lập tức im tiếng, sắc mặt cũng thay đổi, cô thư ký đứng cạnh cô ta thấy thế, vội vàng tiến lên, “Anh Mục, hóa ra anh ở trong văn phòng ạ.”

“Tôi nói không tới khi nào?”

“Dạ, dạ.”

Cô thư ký nhìn vết thương trên mặt hắn, lại nhìn nhìn Tô Thần, trong lòng cô ấy đã sáng tỏ không ít, xem ra lời tài xế nói là đúng.

Nếu không phải vì Tô Thần, đang vác khuôn mặt đầy vết thương này, Mục Thành Quân nhất định đã không đi ra như vậy.

Mục Thành Quân nhìn Tô Thần đứng ở bên cạnh, “Sao em lại tới đây?”

“Mẹ bảo tôi đi cùng bà tới đây, mẹ đã đặt chút đồ ngọt.”

Cả đám người đứng bên cạnh nín thở tập trung, nghe hai người nói chuyện, sợ để sót câu nào thì sẽ sót ngay tin tức quan trọng.

Tô Thần gọi một tiếng “mẹ”, ngay sau đó thì phải xem phản ứng của Mục Thành Quân.

Người đàn ông tiếp lời một cách tự nhiên: “Mẹ đâu?”

“Nói là đi gặp một người bà con.”

Quan hệ của hai người trong nháy mắt được phơi ra ngoài. Mục Thành Quân tiến lên mấy bước, thấy bánh ngọt đặt trên bàn, “Mấy thứ này, mắc lắm phải không?”

Tô Thần không biết tại sao Mục Thành Quân lại hỏi như vậy, cô ăn ngay nói thật, nói: “Đây là mẹ mua.”

“Vài cái bánh, còn có trà…” Mục Thành Quân lục xem. “Giá không phải chỉ mấy đồng, nhưng sao tôi nghe thấy có người nói ăn không nổi nhỉ? Hay là ông chủ tôi hà khắc như vậy, cả năng lực cho các cô no cơm cũng không có sao?”

Cô gái nói câu đó lúc nãy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng giải thích: “Anh Mục, tôi không phải ý này ạ.”

Tô Thần nhớ tới câu nói kia, cô nhìn nhìn Mục Thành Quân, hóa ra hắn từ lúc đầu đã nghe thấy các cô nói chuyện, có điều lại có thể chờ tới bây giờ mới ra. Mục Thành Quân đi đến trước mặt Tô Thần, hướng về phía mấy người đang xúm quanh đó nói: “Tôi nuôi các cô làm gì? Việc chính không làm, chỉ biết chơi múa mép khua môi, đây không phải cái chợ bán đồ ăn, các cô ríu ra ríu rít ầm ĩ ở đây bao lâu nữa?”

Cô thư ký đắc lực nhất bên cạnh Mục Thành Quân cũng đã theo hắn một thời gian dài nhất, thấy sự tình ầm ĩ bế tắc, cô ấy đi đến cạnh Mục Thành Quân, “Thưa anh Mục, anh bớt giận, việc này trách Tiểu Lưu, có điều đã hơi có hiểu lầm…”

“Thưa anh Mục, tôi không nghĩ tới cô ấy là phu nhân của anh ạ.”

“Cô cảm thấy cô ấy không giống sao?”

Tô Thần đứng tại chỗ, cô cảm nhận được từng vệt ánh mắt bắn lại đây đều dừng trên mặt cô. Mấy cô ấy cảm thấy cô không giống, đơn giản bởi vì cô từ vị trí thư ký kia mà leo lên.

“Dạ anh Mục, thực sự xin lỗi anh ạ.” Tiểu Lưu cúi thấp đầu, giờ đang kinh hoảng cực kỳ.

“Cô không cần nói xin lỗi với tôi, cô thấy cô ấy là người không liên quan, sao không xua cô ấy đi luôn đi? Cô để cô ấy quấy nhiễu không khí làm việc ở đây, trước văn phòng của tôi, chẳng lẽ ai cũng có thể tới làm ồn ào sao?”

Tiểu Lưu nghe thế, có chút không rõ tình hình cho lắm, nghe như vậy, người phụ nữ này rốt cuộc có phải là phu nhân Mục Thành Quân không đây?

Cô vừa muốn mở miệng, Mục Thành Quân liền hỏi thẳng một câu: “Tôi bây giờ buông tay mặc kệ, tôi bảo cô đuổi cô ấy, cô dám không?”

Sắc mặt Tiểu Lưu căng thẳng, rũ đầu, không thốt một tiếng.

Người thư ký bên cạnh Mục Thành Quân muốn nói thế cô ta hai câu, “Thưa anh Mục, chuyện như vậy cam đoan sau này sẽ không phát sinh nữa đâu ạ…”

“Giờ tôi không nói chuyện với cô, có phải cô cũng không muốn làm việc không?”

Tiểu Lưu nhạy cảm nghe được mấu chốt trong lời nói của Mục Thành Quân, cái gì là cũng không muốn làm việc? Cổ họng Tiểu Lưu nuốt nhẹ xuống, “Anh Mục…”

“Cấp dưới của tôi cũng không những cãi nhau, có thể nói bóng nói gió người khác nữa.”

“Thưa anh Mục, tôi biết tôi sai rồi ạ. Tôi xin lỗi, cho tôi xin lỗi được không ạ?”

Mục Thành Quân nhìn Tô Thần, “Em nói đi?”

Tô Thần ngẩng đầu, không ngờ hắn sẽ hỏi mình trước mặt mọi người. Tô Thần nhìn về phía cô gái, Tiểu Lưu vội đón ánh mắt cô, “Thực sự xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng tôi cũng không có ý gì khác ạ.”

“Bỏ đi.” Tô Thần không chịu nổi người khác khẩn cầu như vậy, lại nói đây cũng không chuyện to gì.

“Cám ơn ạ, cám ơn ạ.” Cô gái cười, thần sắc được thả lỏng.

Lại không ngờ, lỗ tai cô gái truyền đến giọng của Mục Thành Quân, “Không có tiền đồ!”

Tô Thần nhìn hắn. Đôi mắt hẹp dài của Mục Thành Quân giấu dưới kính râm, vết thương trên khuôn mặt tuấn tú rõ rõ ràng ràng, người đàn ông khuôn mặt không có biểu tình gì mà nói: “Bị khi dễ lên đầu như vậy, cuối cùng lại nói một câu bỏ đi. Tô Thần, em khoan dung rộng lượng như vậy, sao không dùng cho tôi ấy?”

Cánh môi Tô Thần hơi động đậy, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía cô. Cô nhìn mắt Tiểu Lưu kia, đối phương không ngờ mình chẳng qua chỉ làm tàng vài câu ngoài miệng, lại đưa tới mầm tai hoạ như vậy.

“Thưa anh Mục, tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi ạ.”

“Đôi khi, có một số việc, nhận sai cũng là chuyện vô ích, tổn thương đã thành rồi.”

Tô Thần thấy cô gái trẻ kia thật sự đáng thương, nhưng vừa rồi lúc cô ta hùng hổ doạ người, lại thật sự đáng giận, cô vẫn chưa thánh mẫu tới nỗi sẽ đi cầu xin thay cô ta lúc này.

Tầm mắt Mục Thành Quân liếc nhìn khuôn mặt Tô Thần một lượt, sau đó quét về phía thư ký của mình, “Tiệc trăm ngày của con tôi, vốn định mời một nhóm qua, không nghĩ Tô Thần đã tới gặp các cô trước rồi. Cô ấy là mợ cả nhà họ Mục không sai, nhưng không được sự tôn trọng của các cô, cũng không sai…”

Hiện trường lặng ngắt như tờ. Mục Thành Quân cũng lười nhiều lời, lúc mở miệng khóe miệng còn nhói đau, nếu không phải sức chiến đấu của Tô Thần quá yếu, hắn cũng chẳng cần ra mặt.

Mục Thành Quân hơi khoát tay, nói với người thư ký kia: “Chuyện này mau chóng xử lý đi, một lát tôi ra văn phòng không muốn nhìn thấy người này nữa.”

“Anh Mục, phải sa thải thật ạ?”

“Cô vẫn thấy giống đang nằm mơ phải không?”

“Không, không phải ạ.”

Mục Thành Quân xoay người, thấy Tô Thần còn đứng tại chỗ, hắn duỗi tay đẩy vai cô, “Vào phòng đi, mất mặt.”

Tô Thần nghĩ thầm cô mất mặt chỗ nào? Cô cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, bây giờ hay rồi, làm cô như nữ chính yếu thế trong tiểu thuyết ngôn tình. Cũng không trách Tô Thần nghĩ mình như vậy, tình tiết này nhiều cẩu huyết quá mà! Người đắc tội cô, Mục Thành Quân liền vì cô mà đuổi người? Mấu chốt cô cũng đâu phải số nữ chính đâu, sao xô máu chó này lại hắt ngay lên người cô vậy?

Cô đi thẳng vào văn phòng. Mục Thành Quân căn dặn tài xế cách đó không xa, “Đồ trên bàn ném đi.”

“Dạ.”

Sau khi quay vào văn phòng, Mục Thành Quân đậy cửa lại. Tô Thần đứng xem trước kệ sách lớn, Mục Thành Quân tháo kính râm xuống, “Ở đây giả bộ nghiêm túc gì thế, em xem vào mấy quyển này?”

“Tôi cũng chỉ có thể ở đây giả bộ, chẳng lẽ giờ lại đi ra ngoài sao? Anh vừa vì tôi mà đuổi một người, tôi lại chẳng muốn ra ngoài thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

“Em cũng biết tôi vì em mà đuổi người.” Mục Thành Quân ngồi lại xuống trước bàn làm việc, khóe miệng chứa nụ cười, nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt.

Tô Thần đi mấy bước tới, “Nghe giọng anh còn rất đắc ý, có phải cảm thấy tôi còn phải cám ơn anh hả?”

“Tôi đang trút giận thay em.”

Tô Thần hai tay khoanh trước ngực, Mục Thành Quân đón tầm mắt cô, cười như không cười, hỏi: “Sao, không cảm kích?”

“Đặc biệt cảm kích, được rồi chứ.”

“Ra ngoài…”

Tô Thần nghe hai chữ đó, nhấc hai chân đi ra ngoài. Mục Thành Quân nửa câu sau còn chưa kịp nói hết mà, “Từ từ!”

“Không phải anh bảo tôi ra ngoài sao?”

“Tôi bảo em ra ngoài pha ly cà phê cho tôi.”

Tô Thần khẽ nhíu mày, “Anh hoàn toàn có thể điện thoại bảo người đưa vào.”

“Em dù sao không có việc gì làm, không cần lãng phí sức lao động của các tinh anh ngoài đó.”

Tô Thần nhìn cái ly trong tầm tay của Mục Thành Quân, “Tôi không đi.”

“Nếu em không đi, tôi đây đem chuyện vừa rồi thông cáo phê bình, dán ngay cửa ra vào dễ thấy nhất công ty, nói cô thư ký bị tôi đuổi hoàn toàn là vì đắc tội em.”

Sao Tô Thần cảm thấy hắn như vầy không thể hiểu được nhỉ. “Thế cũng không quan hệ tới tôi, tôi lại chẳng tới công ty làm việc, không cần ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”

“Nhưng tiệc trăm ngày của Khoai Tây Nhỏ, hẳn mọi người đều sẽ muốn thấy phong thái của em.”

Tô Thần buồn bực lấy cái ly. Mục Thành Quân thấy thế, đúng lúc đè bàn tay nhỏ của cô lại, “Thuận miệng nói vậy thôi, em cứ ở đây cùng tôi là được, chờ tôi xử lý xong chuyện công ty, tôi với em cùng về.”

Tô Thần tút tay mình về, “Một lát mẹ sẽ tới đây ngay, tôi về với bà.”

“Em không biết xấu hổ mà ném tôi lại đây sao?”

“Đây là chuyện của anh.”

Mục Thành Quân lấy tập giấy bên cạnh qua. Tô Thần thấy sô pha cách đó không xa, muốn qua đó ngồi; người đàn ông đầu cũng không nâng, nói: “Gần đây nếu em rảnh, đưa ba mẹ em đi xem nhà.”

“Chỗ lúc trước sửa lại một chút là ổn rồi.”

“Bên kia bán luôn đi, xảy ra quá nhiều tai nạn, không may mắn.”

Tô Thần đi đến trước sô pha, vừa muốn ngồi xuống, liền nghe Mục Thành Quân nói tiếp: “Hôm nào em dành thời gian rảnh, cùng tôi tới Cục Dân Chính.”

Động tác đang muốn khom người của Tô Thần đột nhiên cứng đờ, “Tới Cục Dân Chính lấy giấy hôn thú?”

“Không thì là gì?”

“Anh đồng ý?”

Mục Thành Quân dịch chuyển cây bút trong tay, ánh mắt nhìn hợp đồng trước mặt chăm chú. Thật ra hắn đặc biệt không muốn nói thẳng chi tiết trong đó với Tô Thần, cô chỉ cần dứt khoát đồng ý không phải được rồi sao?

“Ừm.” Mục Thành Quân trả lời.

Tô Thần cười như không cười mà mở miệng: “Anh còn chưa hỏi ý kiến tôi đó.”

“Hình như đâu cần nhỉ?”

“Vì sao không cần?”

Mục Thành Quân dùng cây bút ký tên trong tay vạch nét tùy ý lên tập giấy, vạch thành vòng tròn: “Tô Thần, giờ chỉ có mình em biết chuyện trước kia của tôi, nếu không tôi cho em hai lựa chọn vậy: một là đi làm giấy, buộc chặt với tôi cùng một sợi dây; hai là cả đời câm miệng.”

“Tôi hoàn toàn có thể không nói ra ngoài.”

“Ý của cả đời câm miệng là: tôi đầu độc cho họng em câm, tay chân chẹt đứt.”

Tô Thần đương nhiên sẽ không coi lời hắn nói là thật, “Anh ác thật.”

“Vậy em là chọn cái đầu tiên, được, đầu năm sáu cử hành hôn lễ (年初六举行婚礼).”

“Mục Thành Quân!” Tô Thần gấp đến độ lại đi tới trước. “Tôi không đồng ý.”

“Đính ước cũng đã đính ước rồi.”

“Ai đính ước với anh?”

Kỳ quái, đại sự cả đời, đương sự cô đây trái lại hoàn toàn không biết tình hình.

Mục Thành Quân buông bút trong tay ra, hắn ngoắc tay với Tô Thần, “Em lại đây, lại đây tôi sẽ nói cho em.”

Tô Thần đi đến trước bàn làm việc của người đàn ông, Mục Thành Quân đẩy ghế ra chút, hắn tiếp tục vẫy tay với Tô Thần, “Lại đây nào!”

Cô tiến lên một bước, như con mồi tiến vào khu săn thú. Mục Thành Quân xoay mình vươn cánh tay khoanh eo cô lại. Tô Thần bị hắn ôm một cái, ngã ngồi lên đùi người đàn ông. Mục Thành Quân hai tay ôm chặt, “Em nhìn xem, với chỉ số thông minh của em như vậy, tôi lừa em trăm lần, em đều trúng trăm lần. Rời khỏi tôi, em ra ngoài là bị người ta bắt cóc được liền, em vẫn nên ở nhà họ Mục làm mợ cả cơm áo không lo đi.”

“Tôi không có ngốc như vậy.”

“Không hẳn!” Khóe miệng Mục Thành Quân chứa nụ cười, “Mang thai ngốc ba năm, em lúc này mới năm đầu tiên.”

“Mục Thành Quân, anh biết hôn nhân đại biểu gì không?” Tô Thần nghiêm túc hỏi. Ánh mắt người đàn ông dừng trên khuôn mặt Tô Thần, “Trước tiên nói cho tôi, hôn nhân lý tưởng của em là thế nào?”

“Đơn giản nhất chỉ là, tìm người yêu tôi và người yêu tôi sống cả đời, nuôi dạy một hoặc hai đứa con thuộc về chúng tôi, mỗi ngày sáng sớm cùng nhau thức dậy trên giường, buổi tối lại ôm nhau ngủ trên cùng chiếc giường.”

Mục Thành Quân như suy tư gì đó, gật gật đầu, “Vậy em hẳn càng phải đồng ý rồi.”

“Vì sao?”

“Trừ việc nuôi dạy hai đứa con mà em nói, chúng ta chưa đạt tới, những cái khác đều ok!”

Tầm mắt Tô Thần liếc nhìn hắn, “Hình như anh sót điều kiện tiên quyết rồi.”

“Điều kiện tiên quyết là cái nào?”

“Tôi nói rồi, tìm người yêu tôi và người tôi…”

Nửa câu sau của Tô Thần còn chưa nói ra, Mục Thành Quân đã nâng bàn tay lên ấn vào gáy cô. Một tay ấn đầu cô xuống, cằm hắn hơi ngẩng lên, đôi môi mỏng vừa lúc bít cánh môi cô lại. Với điều kiện tiên quyết của cô, Mục Thành Quân hắn muốn kết hôn, vậy có nghĩa là điều gì cũng phải nhường đường cho hắn.

Trước/436Sau

Theo Dõi Bình Luận