Saved Font

Trước/12Sau

Sai Rồi! Là Anh Yêu Em

Chap 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chỉ vừa kịp nhận ra chủ nhân của đôi chân kia ít giây, bỗng từ trên đầu, cơn đau đột nhiên truyền tới.

Cậu hét “A...” lên một tiếng, lực siết trên tay hắn càng trở nên mạnh hơn, tóc bị giật ngược một cái về phía sau, khiến đầu cậu ngẩng cao hơn một chút, hắn gằn giọng, nhưng không phải nói chuyện với cậu:

- Lâm Vũ, chính cậu cũng biết hôm nay tôi mời mọi người đến đây là vì chuyện gì, phải không…?! Vậy thì tại sao cậu dám lãng phí cả một đống thời gian của mọi người ở đây chỉ để đổi lấy bên cạnh đứa người làm bẩn thỉu này...!!?? HẢ..!!??_ Hắn bất ngờ quát lớn lên.

- Tiêu Phong, cậu cũng biết, tôi cùng Lam Nhiên của cậu trước giờ đều không hoà hợp. Đơn giản tôi cùng cô ta sẽ không hít chung một bầu không khí. Hãy để tôi ở đây, buông Tiểu An ra, vào trong ngồi đi...!!!

- Ha, tôi thật không ngờ, hoá ra gu của cậu là loại người như thế này đấy..!!? Hm, cũng khá thơm...!!_Hắn nhếch môi cười lạnh, đôi tay đang nắm tóc bỗng nhiên tăng thêm lực, không chần chừ kéo ngược đầu cậu về phía mình, đưa mũi hít lấy mùi hương trên tóc..!! Nhưng đúng thật, mùi hương khá là dễ chịu, mặc dù hắn chỉ ngửi qua cũng biết là mùi đồ dùng rẻ tiền...!!! Lâm Vũ bỗng nhiên dừng hẳn cùng hắn đối kháng, lặng yên không nói một lời, dường như đang suy nghĩ gì đó. Trong khi ấy, Dạ An đã đau đến trắng bệch cả mặt, nhưng cậu chung quy vẫn không dám lên tiếng. Chỉ nâng hai tay túm lấy phần chân tóc còn thừa, hơi dùng sức kéo lại, mong giảm đi được phần nào nỗi đau đang thắt chặt trên đầu cậu lúc này...Đôi mắt đen láy, to tròn lóng lánh nước, từng viên chu sa dần dần mà động lại bên khoé mi, thiếu điều sắp rơi xuống. Cậu cố gắng mở lớn đôi mắt nhìn về phía Lâm Vũ cầu cứu, làm ơn đi...cứu cậu với...Cậu sợ rồi...!! Vì Lâm Vũ ngồi phía đối diện nên có thể nhìn được phần nào khuôn mặt cậu lộ ra theo góc, trái ngược với anh, hắn chẳng nhìn thấy gì vì phần lớn khuôn mặt đều bị tóc che đi mất. Lâm Vũ thở dài một hơi, đứng dậy tiến về phía hắn, giọng bình ổn, nghe kĩ sẽ nhận ra có một tia tức giận, nhưng đã được anh kìm nén:

- Đủ Rồi, Tiêu Phong..!!! Thả Tiểu An ra, rồi biến vào trong nhà cùng cô tình nhân bé nhỏ của cậu đi...!!_ Lâm Vũ tiến tới, hất phăng tay hắn ra khỏi tóc cậu. Nhẹ nhàng đỡ cậu đứng lên, kéo đi chỗ khác. Bỏ hắn lại một mình giữa sân, đôi mắt hừng hực nhìn theo hai con người kia. Lâm Vũ cùng Dạ An dắt tay nhau đi vào trong nhà, đi lướt qua trước mặt 3 người còn lại... Tố Nhân cũng gắng đi đến hỏi chuyện nhưng cậu đều lắc đầu không muốn nói...!! Lâm Vũ tỏ ý muốn đưa cậu ra ngoài ăn, cậu cũng từ chối...Mọi việc xảy ra đều là lỗi của cậu, bảo làm sao cậu có thể ăn ngon được đây...!!?? Hiện giờ cậu sợ, rất sợ hắn... !! Con người khi nãy đã không còn là cậu chủ thường ngày nữa rồi, thật đáng sợ...!! Cậu muốn chạy, muốn trốn đi...Cậu cảm thấy cơ thể như mềm nhũn ra trước ánh mắt tức giận của hắn...!! Cậu muốn về nhà...Thế giới này vốn dĩ không dành cho cậu..

Trước/12Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ta Dựa Trang Bức, Đương Lánh Đời Tông Môn Chưởng Giáo