Saved Font

Trước/12Sau

Sai Rồi! Là Anh Yêu Em

Chap 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Hây da..Bỏ qua đi Hi Hi à~...Cậu xem...Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu..Mau đi thôi..!!

Nói đoạn, liền xông ra kéo tay hai con người đang nhìn nhau chí choé kia, bất lực thở dài... Haizz ????

~~~~~~~~~~Đến Chiều~~~~~~~~

Có tiếng gõ cửa...!! Cốc...!! Cốc...

- Xin chào, anh chị Lý có nhà không đấy ạ? Tôi, Lượng đây...!! Trong căn nhà nhỏ có vọng ra tiếng trả lời...

- Có đấy ạ, mời bác vô nhà chơi...

Ngay sau đó, một người đàn ông nom có vẻ cũng đã suýt soát 60 hồ hởi bước vào, trên tay xách theo một cái túi lớn, miệng cười tươi nhìn cả gia đình đã đang ngồi đợi sẵn trên bộ bàn ghế cũ ở phòng khách kia...Phấn khởi nói:

-Anh chị vẫn khoẻ chứ ạ, tôi lâu lắm mới về thăm quê, có chút quà từ nơi xa muốn tặng... Chỉ là chút bánh, chút kẹo cho bọn trẻ nhỏ nhà mình thôi...À...Nhắc mới nhớ...Bọn nhỏ chúng nó đi đâu hết cả rồi? Sao tôi không thấy?

Ông bà Lý mỉm cười hiền hậu.

- Cảm ơn bác đây , để tôi vô trong gọi chúng nó ra...Gớm, lũ trẻ cũng mong được gặp bác lắm đấy ạ...Chả là chúng nó tò mò, không biết năm nay được bác kể cho nghe thêm chuyện gì nữa đây...hh

Nói xong cả ba tự dưng nhìn nhau bật cười khanh khách. Ngồi chờ một tí thì bên trong đã vọng ra tiếng ồn ào, xen lẫn với tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy tới...Vừa mới nhìn thấy nhau, cả 3 đứa liền chạy ngay đến, đứa nhỏ nhất thì sa vào lòng, đứa thì nắm tay trái, đứa nắm tay phải...Và rồi thì vô số các câu hỏi ập đến người đàn ông trung niên kia...Ông bà Lý ngăn cản không được, nhìn nhau, cũng bất lực thở dài...

Đến hồi lát sau, khi tụi nhỏ đã tản dần ra, ông Lượng tiến đến ngồi đối diện cùng ông bà Lý, giọng điệu không đùa cợt cũng không quá nghiêm túc, hỏi :

- Mấy năm nay anh chị sống có tốt không, chi phí sinh hoạt và công việc vẫn ổn định đó chứ?

Ông bà Lý hai mắt đượm buồn.

- Chả giấu gì anh, mấy năm qua gia đình vẫn có thể miễn cưỡng gọi là ổn định, nhưng vừa mới mấy tháng vừa rồi, do thôn ta càng ngày càng nhiều các thanh niên đã lớn nhưng nghèo, không có điều kiện lên thành phố học hành làm việc, hầu như đã tụ tập một nửa tại xưởng chỗ làm việc của tôi để xin vô, mà anh biết rồi. Thời nào thì cũng chả chuộng sức trẻ hơn chứ. Tôi tuổi cũng không còn ít nữa. Sợ không sớm thì muộn cũng sẽ phải nhường chỗ thôi. Đến lúc ấy...Cả gia đình, biết làm gì mà kiếm tiền để đủ sống qua ngày đây? 

- Hoá ra là thế, may thay. Lần này tôi về, có mang tin vừa vui mà cũng vừa buồn. Muốn hỏi ý kiến anh chị xem sao.

Hai ông bà Lý ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò, ấp úng hỏi :

- Là chuyện gì thì xin bác cứ nói...!

Bác Lượng chậc lưỡi, lại nói tiếp:

- Chả là, mấy hôm, trước khi tôi về đây, có người quen chỗ công ty này gọi điện cho tôi,  khoe là đang cần tìm một người giúp việc, điều kiện chỉ cần là từ 15t trở lên thôi. Vừa hay, Tiểu An nhà chúng ta năm nay cũng đã 15, lại chăm chỉ, biết nấu ăn. Sẵn chỗ anh em, hồi còn ở đây, tôi cũng phần nào hiểu hoàn cảnh gia đình mình, cũng muốn giúp đôi chút. Nhưng chỉ là việc này nó hơi bất tiện, anh chị cũng không còn trẻ, lại chỉ có mỗi An An...Nếu để nó rời đi,...tôi sợ...

Ông bà Lý cũng khá bất ngờ, vẫn chưa thể mở miệng. Nhận thấy có sự bối rối, bác Lượng tiếp tục:

-Thôi thì anh chị cứ suy nghĩ, ngày mốt tôi đi, có gì mai tôi lại sang, rồi anh chị trả lời cũng được, giờ tôi về, trời cũng không còn sớm nữa, tôi tranh thủ ghé qua chỗ anh chị Dương thăm họ một chút rồi cũng về đi nghỉ thôi...Hề Hề...Chào tạm biệt anh chị nhé....

- Vâng! Bác đi về cẩn thận.

Chào ông bà Lý xong, cũng tạm biệt cả lũ nhỏ ngoài sân, ông Lượng thở dài bước ra khỏi cửa. Đi mất..!

~~~ Tối hôm ấy~~~

Ông bà Lý ngồi trên bàn, cùng nhau tính chuyện Tiểu An. Bà Lý dù tuổi chưa quá cao, nhưng vì lam lũ vất vả, cũng đã hiện vô số nếp nhăn trên khuôn mặt hiền hoà, phúc hậu. Tối nay, vì chuyện này mà phải suy nghĩ nhiều, nếp nhăn trên trán hình như đã sâu và dài thêm đôi chút. Bà nói :

- Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, hay là mình gửi An An lên thành phố sống đi ông, ở đó cuộc sống nó vừa đầy đủ và có tương lai hơn. Đời chúng ta đã khổ, cũng không thể nào nhẫn tâm vì bản thân mà huỷ hoại tương lai của con được. Hiện tại, sức tôi và ông vẫn còn đủ làm nuôi thân. Không việc gì phải lo lắng cả. Hơn nữa, đây là cơ hội trời cho, con mình lên phố không phải lo ăn lo ở. Sao có thể để tuột mất đây. Con lớn rồi, chúng ta phải để con cái tự lập, mình cũng không thể theo con hết đời được đâu ông.

Quay sang nhìn ông Lý, ông lại đang lặng nhìn về phía An An đang nấu cơm ngoài sân, bà biết ông buồn lắm chứ, bà cũng buồn vậy. Đứa con hiếu thảo ngoan ngoãn này, đâu phải chỉ đã sống cùng ông bà ngày một ngày hai, đâu thể đùng một cái nói bỏ là bỏ như vậy được. Chỉ nghĩ đến lúc rời xa con mà tim bà cũng đang đau thắt lại rồi. Phải một lúc lâu sau, ông Lý hồi tỉnh, quay sang nhìn bà, thì thầm nói:

-Như vậy cũng tốt, để An An đi đi. Nó đi rồi cũng sẽ trở về thôi. Không sao cả.

Nói đoạn hai người quay sang nhìn đối phương gượng cười. Gọi An An vào nhà, cùng nói hết tất cả.

Trước/12Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Nàng Áo Lót Lại Oanh Động Toàn Thành