Saved Font

Trước/12Sau

Sai Rồi! Là Anh Yêu Em

Chap 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khỏi nói cũng biết Dạ An buồn như thế nào, bảo cậu rời xa gia đình sau bao năm chung sống sao? Cậu nào có thể làm được. Cậu không cần một tương lai tốt, cậu chỉ muốn được giúp đỡ, được sống vui vẻ bên cha mẹ, bên Tiểu Hi, bên Trúc Lam là được rồi, khổ cực cậu cũng chịu được. Cuộc sống của cậu chỉ cần niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy là đủ rồi, cậu mãn nguyệt rồi...Nhưng...

Có phải như thế sẽ là quá ích kỉ hay không ?... Một tương lai tốt để làm gì..? Nhiều tiền để làm gì...?

À...Phải rồi, cậu còn có cha mẹ, còn có bạn bè. Và...họ NGHÈO...

Tương lai tốt để có thể giúp đỡ bạn bè, giúp họ đi theo và tìm ra một tương lai mới như mình, còn nhiều tiền sao? Tiền không mua được tất cả, nhưng phải rồi a~, có tiền thì sẽ có được sức khoẻ...cậu phải cố gắng kiếm thật nhiều, để đổi lấy cho ba mẹ món quà quý giá nhất thế gian này....A~ Hiểu rồi...

~~~~~

Ngưng tiếng khóc, cậu đổi tư thế, quay sang ngồi nghiêm chỉnh nhìn cha mẹ, giọng run run:

- Thưa cha mẹ, con có quyết định của con rồi. Con sẽ đi. Con sẽ cố gắng đạt được ý nguyện của hai người.. Sẽ cố gắng tạo ra một cuộc sống mới tốt hơn cho bản thân, con sẽ về thăm hai người thường xuyên. Nhưng hai người phải hứa với con một điều, sau khi con đi, hãy nhớ giữ gìn sức khoẻ của mình, khi nào trời lạnh, xin hãy mặc thật ấm. Phải thật bảo vệ sức khoẻ chính mình. Có được không?

Ông bà Lý gật đầu, mắt rưng rưng nhìn con. Tối hôm ấy, cái không khí trong gia đình nhỏ rơi vào trầm lặng, không ai nói với ai câu nào. Nhưng khoảnh khắc về đêm, cũng vào cái ngày hôm ấy lại ấm áp đến lạ thường. Ba con người cùng ôm nhau ngủ, cùng sưởi ấm cho nhau dưới tiết trời về đêm se lạnh. Trái tim mỗi người theo đó cũng cùng chung một nhịp đập, cùng đưa nhau vào giấc ngủ ngon say.

~~~ Ngày hôm sau

Quả thật buổi chiều bác Lượng có ghé qua, nghe ông bà Lý nói vậy, bác cũng vui vẻ dặn cậu rằng hãy chuẩn bị đồ nội trong hôm nay, ngày mai sẽ đi sớm, để kịp giờ công ty mở cửa, tiện sẽ xin cho cậu công việc luôn. Tiểu Hi và Trúc Lam nghe tin, nước mắt nước mũi tèm lem chạy vụt qua nhà cậu. Còn nói sẽ không để ai mang cậu đi đâu. Phải dỗ mãi, cuối cùng cũng chịu nín, nhưng còn đòi tối hôm nay sẽ sang nhà cậu ngủ chung nữa cơ...Tất nhiên cậu sẽ đồng ý rồi, nói chứ ngoài bố mẹ ra thì cậu yêu quý hai người bạn nhỏ này nhất đó...họ giống như em trai cậu vậy, nên xa nhau, gì thì gì chứ cậu cũng buồn lắm...

Rõ ràng là nằm cạnh bên, nhưng cậu không sao có thể ngủ được. Nằm vuốt ve hai gương mặt nhỏ. Chỉ qua đêm nay thôi, cậu sẽ không còn cơ hội ngủ chung với họ nữa sao. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ mong sao thời gian cứ trôi thật chậm đi, để cậu có thể nằm trong khoảnh khắc này mãi mãi. Thật lâu... Cậu ngủ rồi...

~~~~~Sáng sớm hôm sau

Buổi sáng hôm nay, nơi đầu thôn, tiếng khóc ngẹn ngào của ai đó lan toả trong không gian thanh vắng tĩnh mịch. Phải rồi....Đó là gia đình ông bà Lý, tiễn con trai đi xa. Còn hai người đang lấm lem nước mắt nắm chặt lấy tay Dạ An kia chính là cô cậu họ Dương. Cả 5 con người, ngoại trừ bác Lượng ,đang ôm chầm lấy nhau không rời. Ánh mắt bác đượm buồn nhìn họ, tâm trạng không thể nói thành lời. Cuối cùng thì cũng đến giờ xe phải lăn bánh, Dạ An lên xe không dám nhìn lại, cậu ôm chầm lấy bác, khóc thút thít, dường như một lát sau cậu mệt, liền thiếp đi lúc nào không hay.

~~~~End chap 3~~~~

P/s : Liên Miên mãi cuối cùng cũng sắp đến đoạn công thụ gặp nhau rồi (^v^) ...Đúng là hết cả hơi :Vv...

Trước/12Sau

Theo Dõi Bình Luận