Saved Font

Trước/19Sau

Sát Tâm

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, muốn đi tìm Phỉ Nhược Thanh trước, vội vàng mở cửa, rồi lại đột nhiên nhớ tới lúc ký ức tôi còn hỗn loạn, Phỉ Nhược Thanh từng nói, ban ngày ở trong nhà thì không sợ ánh mặt trời.

Tôi còn chưa kịp quay đầu, lại phát hiện mình một bước cũng không ra được.

Cửa đang mở, Vượng Tài vẫn luôn chạy nhảy trước cửa nhà tôi, lúc nó phát hiện cửa mở liền vọt vào, quấn bên chân tôi rồi lật người phơi bụng.

Tôi ngồi xổm xuống xoa xoa cho nó hai cái, lúc muốn đi ra ngoài lại bị một bức tường vô hình chắn trở về.

Vượng Tài thấy tôi muốn đi, xoay người đứng dậy đi đến bên chân tôi, Vượng Tài nhanh hơn tôi, sau khi ra ngoài phát hiện tôi không đuổi kịp, quay đầu lại ủi tôi, trông như muốn tôi ra ngoài chơi với nó.

Tôi nhìn bộ dáng Vượng Tài ngây thơ mà tự do ra vào, duỗi tay về phía bức tường vô hình kia.

Tôi sờ được một lớp chắn giống một cánh cửa, nó chặn tôi lại trong phòng.

Lúc này tôi mới hiểu, "ngồi tù" mà bà cụ nói là ý gì.

Vượng Tài thấy tôi bất động, lại xoay vòng quanh chân tôi, dùng cái đầu to của nó ủi tôi, muốn đẩy tôi ra ngoài, phát ra tiếng hư hư hưa hưa làm nũng.

Tôi không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm Vượng Tài, trong lòng mê mang. "Cửu An? Sao lại ngồi xổm ở đây?"

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, thấy Phỉ Nhược Thanh đã tới tự khi nào, đang đứng trước mặt tôi, khom lưng xoa đầu tôi, lại xoa xoa đầu Vượng Tài đang cọ vào tay.

Tôi theo bản năng mà nói: "Không được coi em là chó."

Phỉ Nhược Thanh cười phì một tiếng, âm cuối cao lên: "Em như vậy trông như một chú chó con đang chờ chủ nhân về nhà." Không để tôi kịp phản bác, lại bổ thêm một câu: "Đặc biệt đáng yêu."

Mê mang trong lòng tôi bị Phỉ Nhược Thanh dùng dăm ba câu hất bay, tôi đứng lên ôm anh: "Sao anh nhanh vậy đã quay lại rồi?"

Phỉ Nhược Thanh nói: "Anh lo em một mình, nên muốn trộm đến xem." Anh nhìn cửa nhà rộng mở, vẻ mặt hiểu rõ: "Phát hiện mình không đi ra được?"

Tôi gật đầu, không khỏi ủy khuất: "Sao chỉ có mình em không ra được?" Tôi lấy chân đẩy đẩy Vượng Tài đang nằm trên mặt đất: "Ngay cả nó cũng có thể tự do ra vào."

Phỉ Nhược Thanh cười tủm tỉm, ôm tôi như trẻ sơ sinh dính liền bước qua cửa: "Bọn anh ai cũng giống em, đều từng bị nhốt trong phòng." Anh lại xoa xoa Vượng Tài cứ thích xúm lại đây: "Chỉ có Vượng Tài, là thằng nhóc tự do từ đầu đến đuôi."

Tôi nghĩ, Vượng Tài tâm tư đơn thuần, tự nhiên sẽ không cần phải trải qua ba cái khảo nghiệm nhìn lại nhân sinh, hơn nữa dù có hỏi, nó cũng có biết trả lời đâu. Nói mới nhớ: "Vậy còn anh? Câu hỏi của em là do anh hỏi, vậy câu hỏi của anh là do ai hỏi?"

"Tự anh hỏi." Phỉ Nhược Thanh nói: "Nó đột nhiên xuất hiện trong đầu anh, anh liền biết, anh phải trả lời nó."

Tôi lại hỏi: "Vậy sao câu hỏi của em lại là do anh hỏi?"

Phỉ Nhược Thanh do dự một hồi, như đang sắp xếp câu từ: "Thật ra, câu hỏi này, thường tự động xuất hiện vào ngày đầu thất, giống anh, là trường hợp bình thường nhất."

Anh chỉ chỉ đầu tôi: "Nhưng do trí nhớ của em bị sai lệch, không biết mình đã chết, nên câu hỏi không thể xuất hiện được."

Phỉ Nhược Thanh nắm tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát trên ngón trỏ tôi: "Chuyện bản thân đã chết, chỉ có thể tự mình nhận ra, người khác không thể nói, thậm chí ngay cả câu hỏi cũng không thể, cho nên nó không thể xuất hiện, bởi vì một khi nó xuất hiện, người kia liền ý thức được, bân thân mình đã chết."

Anh nói: "Vì thế anh được giao nhiệm vụ này. Anh nghe nói, trước kia cũng từng có trường hợp giống em, người được giao nhiệm vụ thường là người quan trọng nhất trong lòng người kia."

Phỉ Nhược Thanh bước đến hôn tôi, môi dán môi, giọng nói hơi trầm xuống, làm lỗ tai người ta phát ngứa: "Cho nên anh rất vui, Cửu An."

Tôi nói: "Em cũng rất vui."

Sự quan trọng này có thể được phát hiện và đồng tình, tôi cũng rất vui.

Bởi vì không cần ăn hay ngủ, tôi dần không có khái niệm gì đối với thời gian, khi Phỉ Nhược Thanh rời đi có nói ngày mai lại đến, tôi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mặt trời đang treo cao, vẫn chưa tới ngày mai.

Nhưng tôi không muốn đợi nữa.

Tôi nói với Phỉ Nhược Thanh: "Nhược Thanh, bây giờ anh hỏi em liền đi."

Trước/19Sau

Theo Dõi Bình Luận