Saved Font

Trước/42Sau

Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 17: Tay Vịn Lên Xe Chu Đáo Của Sếp Tổng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau giờ tan học chiều thứ Hai, Đường Uông vừa đọc tin nhắn trong group chat, vừa đi lùng sục con hẻm có quán bún Vân Nam mà Hạ Miểu Miểu lúc nào cũng khen lấy khen để.

"Cho cháu bốn phần bún ạ." Sau khi quét mã QR WeChat thanh toán xong xuôi, cậu nhìn tên Châu Giang Hành xếp thứ hai trong danh sách trò chuyện, lời cuối cùng mà hai người nói với nhau là dòng tin nhắn kèm địa chỉ ăn tối do anh gửi tới lúc trưa.

Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn, Đường Uông bỏ vào bát bún của mình vài muỗng sa tế và giấm ăn rồi bưng hết thảy vào trong quán net.

Đám Hạ Miểu Miểu đang ở trong phòng riêng bốn người, Đường Uông vừa đi vào liền phải đối mặt với ba cặp mắt thèm thuồng như sói đói, cậu cũng chỉ đành lặng lẽ đưa bún sang cho họ.

"Đúng là vị này rồi, thơm quá trời quá đất." Hạ Miểu Miểu chịu không nổi, ăn ngấu nghiến mấy đũa bún xong mới thỏa mãn cảm thán.

Ngược lại với ba cậu chàng hấp ta hấp tấp kia, Đường Uông lại nhàn nhã bật máy ngồi vào bàn, trong lúc chờ đợi máy tính khởi động thì mới cầm đũa lên nếm thử một miếng.

"Quên nói với cậu là sa tế của quán này không cay lắm." Chung Thân bỗng dành ra chút thì giờ quý báu để nhắc nhở.

"Cậu không thấy bây giờ nói ra thì quá muộn rồi à."

Đường Uông chỉ ăn chừng một phần ba thì đẩy bún sang một bên, nhưng Hạ Miểu Miểu ngồi chơi game bên cạnh vẫn chưa hết thòm thèm, thỉnh thoảng lại đưa mắt sang ngó cậu.

"Đường Đường, cậu lãng phí quá à."

"Mình không ăn nhiều được, tối còn có hẹn đi ăn." Đường Uông đẩy bún qua cho Hạ Miểu Miểu, cậu chàng nhìn lớp sa tế đóng váng đỏ rực trên bề mặt thì thoáng tỏ ra do dự.

"Miểu Miểu, cậu ăn của mình đi, không cay đâu." Tiêu Kì Vọng ngồi phía bên kia Chung Thân bất chợt lên tiếng, Hạ Miểu Miểu nghe thế bèn lập tức quẳng luôn phần bún nêm nặng vị của Đường Uông ra sau ót.

Chung Thân như thể quên hết mọi thứ, hai mắt cậu ta thao láo dán chặt lên giao diện trò chơi, chốc chốc còn phun ra mấy câu chửi thề, Đường Uông nghe giọng Tiêu Kì Vọng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Đường Uông chợt nhoẻn miệng cười như đã hiểu ý: "Máy lạnh bên này phả thẳng vào người lạnh quá, Kì Vọng, cậu đổi chỗ với mình được không?"

Sau khi thành công kéo hai người họ lại với nhau, lúc này Đường Uông mới hài lòng bắt tay vào chơi game.

Một giờ sau, Đường Uông bắt xe rời khỏi quán net, trước khi đi còn sờ khăn tay trong túi để kiểm tra xem mình đã gấp gọn lại hay chưa.

Địa điểm ăn tối mà Châu Giang Hành hẹn trước là một nhà hàng Tứ Xuyên rất nổi tiếng, Đường Uông thì thích ăn cay, cậu cũng có lên mạng xem khách hàng feedback qua, khổ nỗi chỗ này lại xa trường với nhà quá, cho nên mãi vẫn chưa có dịp đến đây thưởng thức.

Đường Uông không thích đến muộn, cậu trừ hao thời gian kẹt xe đi, ngay khi vừa đặt chân lên taxi, Châu Giang Hành liền gửi tin nhắn tới.

[Châu Giang Hành: Tôi tiện đường đi ngang qua trường cậu, cậu học xong chưa, tôi đến đón?]

[Tiệm chè: Tôi đang trên đường đi rồi.]

[Châu Giang Hành: Chú ý an toàn nhé.]

Đường Uông gửi "OK" xong mới ngước mặt lên quan sát tài xế, hai tay bác tài nắm chặt vô lăng, không nghe đài phát thanh, cũng không nghịch điện thoại, tay nghề lái xe cực kì ổn định.

Ba mươi phút trôi qua, sau khi đánh xong một ván game trên điện thoại, Đường Uông ngẩng mặt lên nhìn cửa sổ, hai bên đường toàn là công trình đang thi công, cát bụi ngập ngụa khắp trời, quang cảnh vô cùng hẻo lánh.

"Bác tài ơi, còn bao lâu nữa thì tới nơi vậy ạ?"

"Bản đồ hiển thị còn mười mấy phút nữa." Tài xế cũng không biết chính xác nên chỉ ậm ừ đáp.

"..." Đường Uông bèn mở ứng dụng bản đồ trong điện thoại ra search thử, còn 5km nữa mới tới điểm đến.

Lúc ăn cơm cậu thử tra thì chỉ thấy cách có 8km thôi mà, sao bây giờ đi 30 phút rồi mà vẫn chưa tới?

Đường Uông nào dám nghịch điện thoại nữa, cậu nghiêm túc nhìn đường đi, khoảng vài phút sau vẫn gặp lại công trường quen thuộc thì mới ngộ ra một điều, bản đồ chỉ dẫn cũng mù đường như bao người.

"Cái bản đồ này chỉ lung tung quá, cháu có biết đường này đi thế nào không?" Nghiễm nhiên bác tài xế lớn tuổi cũng đã nhận ra được vấn đề.

"..." Đường Uông và tài xế đồng thời lâm vào bế tắc.

Đường Uông không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng bấm gọi cho Châu Giang Hành.

Cuộc gọi hầu như được kết nối trong nháy mắt.

"Cậu đến rồi à? Để tôi ra đón." Thầm nhẩm tính thì có lẽ lúc này Đường Uông đã đến nơi, Châu Giang Hành bèn di chuyển xe lăn thay đổi phương hướng, nhưng tay chỉ vừa đặt lên vặn cửa, anh lại nghe Đường Uông rầu rĩ nói chưa.

"Tôi với bác tài lạc đường rồi, bây giờ đang ở đường Bao Khê ở phía Nam, anh có biết từ đây đến đó đi thế nào không?"

"Cũng hơi xa đấy, cậu gửi vị trí cho tôi đi." Nghe thấy giọng điệu có phần áy náy của Đường Uông, Châu Giang Hành tận lực điều chỉnh giọng mình nhẹ nhàng hết sức để trò chuyện với cậu.

Đường Uông lập tức mở mục "Vị trí" lên, dưới sự hướng dẫn của Châu Giang Hành, tài xế nhanh chóng tìm được điểm đến chính xác.

Bác tài lỡ đánh xe đi xa quá nên cũng có phần áy náy trong lòng, cho nên lúc gần xuống xe, Đường Uông lại được bác tặng cho một hộp khô bò hương cay làm quà.

Nhà hàng Tứ Xuyên này không giống như những nơi được trang hoàng quá sang trọng khác, mà chỉ đơn giản là một quán cơm phổ thông tầm thường, ngoài cửa người đi kẻ lại tấp nập, bên vệ đường còn trải đầy sạp bán hàng rong.

Đường Uông đứng cạnh hai chậu ớt kiểng trước cửa nhà hàng, cậu nhìn thấy Châu Giang Hành ngồi trên xe lăn thấp bé đi lẫn trong đám đông, nhưng rốt cuộc vẫn ăn hơn về mặt khí chất bất phàm.

"Cậu đói bụng chưa?" Giây phút nhìn thấy Đường Uông, khóe môi Châu Giang Hành không tự chủ được khẽ nhếch lên.

Đường Uông đáp "ừm", sau đó nhét gói khô bò vừa được tặng vào người anh.

"Quà cảm ơn anh đã chỉ đường cho tôi." Đường Uông sẵn tiện mượn hoa cúng Phật, hãng khô bò này cậu cũng từng ăn, mùi vị cay cay, ăn vào cực sướng mồm, "Ngon lắm đó, anh cứ yên tâm mà ăn."

"Cảm ơn cậu."

"Chúng ta ngồi ở đâu đây? Tôi đẩy anh, anh chỉ đường nhé?" Lần trước đã giúp Châu Giang Hành đẩy xe một lần, lần này Đường Uông bước đến đứng sau xe lăn rồi nắm lấy tay vịn một cách vô cùng trơn tru.

Phòng ăn riêng của những nhà hàng kiểu này đều là bàn tròn cho mười mấy người ngồi chung, Đường Uông và anh chỉ đi có hai người, đương nhiên chỉ có thể ngồi ở ngoài sảnh, nhưng Châu Giang Hành lựa chọn vị trí cũng khá lý tưởng, chỗ của họ nằm ở trong góc sát cửa sổ, ngoài ra cũng giữ một khoảng cách nhất định với bàn kế bên.

"Cậu xem có muốn gọi thêm hay không ăn được món nào không." Châu Giang Hành đưa thực đơn đã gọi sẵn cho Đường Uông xem.

Đường Uông lia mắt một cái, trong thực đơn có thịt luộc cay, phổi phu thê, bò xào cay, v.v... Toàn là những món cay khoái khẩu của cậu. Chỉ nhìn vào thực đơn thôi cũng đủ khiến cậu bụng đói cồn cào rồi. Chẳng qua trong số những món đó lại có một phần cháo gạo kê trông không ăn nhập gì cho lắm, nhưng Đường Uông lại cho rằng Châu Giang Hành thích nên mới gọi thêm.

Quả nhiên là nhà hàng được đề cử năm sao trên mạng, Đường Uông được một bữa đánh chén no say, trong lúc ăn, cậu hầu như không lên tiếng nói chuyện câu nào.

"No quá, sắp trào khỏi cuống họng rồi." Đường Uông cố uống thêm một ngụm nước dừa nữa rồi bỏ cuộc tựa lưng vào ghế, cậu xoa xoa cái bụng đang căng tròn như quả bóng của mình, xem ra tập thể hình đúng là uổng công.

Thức ăn trên bàn bị gắp gần cạn dĩa, phần lớn đều chui tọt vào bụng Đường Uông, còn cháo gạo kê hầu hết đều do Châu Giang Hành ăn, cậu thì biết ý nên chỉ ăn một chút.

"Hình như anh chưa ăn thử món thịt luộc cay phải không? Nhà hàng này làm ngon lắm, anh ăn thử một miếng đi, không là hối hận đó." Đường Uông gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát cho Châu Giang Hành.

Tiếp đó, cậu đăm đăm nhìn anh gắp miếng thịt đó bỏ vào trong miệng với đôi mắt chờ mong.

"Thấy sao, thấy sao?" Châu Giang Hành chỉ mới nhai được mấy cái, Đường Uông đã không chờ nổi, hấp tấp hỏi liên hồi.

"Ngon, đủ cay." Châu Giang Hành nói xong còn gắp thêm một miếng để chứng tỏ bản thân thật sự rất thích món này.

"Nếu anh không ăn nhiều cháo quá thì có khi vẫn nếm thêm được chút nữa đấy." Đường Uông còn đang tính nói thêm mấy câu thì đột nhiên có cảm giác trào ngược thức ăn, cậu lập tức bụm miệng lại rồi nấc lên một tiếng.

Chuyện này làm Đường Uông liên tưởng tới cái lần mình nấc cụt trước mặt Châu Giang Hành, sợ anh lại nhớ tới chuyện đó chung với mình, thế là vội vàng móc khăn tay sạch tinh tươm trong túi ra đưa cho đối phương.

"Tôi giặt sạch rồi, trả lại cho anh đây."

"Làm phiền cậu quá." Hôm nay Châu Giang Hành ăn mặc theo phong cách thoải mái nên quần áo không có cái túi nào, nhất thời cũng không biết phải nhét đi đâu, cuối cùng chỉ có nước cầm hẳn trên tay.

Ăn xong cơm chiều thì trời cũng đã tối đen, sau khi thanh toán xong xuôi, do Đường Uông cố gồng người khiến cho tốc độ đi đường theo đó bị ảnh hưởng, động tác đẩy xe lăn cho Châu Giang Hành cũng dần chậm lại.

"Cậu về nhà hay về trường, để tôi đưa."

"Về trường." Đường Uông thầm nghĩ bụng, dù gì cũng đã đi ăn với nhau rồi, quá giang thêm một bữa thì cũng có gì to tát đâu.

Ô tô của Châu Giang Hành đã đỗ sẵn bên vệ đường, lần này Đường Uông chỉ nhìn thấy một người vệ sĩ, đối phương mở sẵn cửa xe rồi lặng im chờ ở kế bên, lúc nhìn thấy Châu Giang Hành chống tay vịn xe lăn, Đường Uông bất giác đi tới đỡ anh theo phản xạ.

"Xin lỗi... Tôi..." Con người lúc ăn no chẳng nghĩ được điều gì trong đầu, vệ sĩ người ta đứng sừng sững ở đó còn cần cậu bước lên đỡ chắc, nhưng Đường Uông chưa kịp phân bua xong, Châu Giang Hành đã đặt tay lên vai cậu, mượn lực ngồi vào xe mất rồi.

"Cảm ơn." Giọng của anh có hơi khàn, không hẳn đến độ khó nghe, nhưng lại có chút gì đó khang khác.

"Không có gì." Đường Uông rút kinh nghiệm từ lần trước, không ngồi chen từ phía Châu Giang Hành nữa mà chủ động đi vòng qua phía bên kia để ngồi vào xe.

Đến khi hai người đã an vị xong xuôi, người vệ sĩ mới ngồi vào hàng ghế lái phụ.

Vệ sĩ nọ giữ im lặng tuyệt đối, sau khi thắt dây an toàn cho mình xong thì với tay lấy bình giữ nhiệt từ trong hộc xe, anh ta rót nước vào ly, cuối cùng là đưa nước chung với thuốc cho Châu Giang Hành.

"Cậu uống thuốc tiêu hóa không?" Châu Giang Hành cảm nhận được ánh mắt Đường Uông, thế là bèn hỏi ý kiến.

"Uống." Đường Uông vừa dứt câu, vệ sĩ lập tức rót thêm một cốc nữa cho cậu, Đường Uông nhận lấy nước và thuốc rồi nói cảm ơn, lúc ngửa đầu lên uống thuốc, cậu bỗng phát hiện màu thuốc của Châu Giang Hành dường như không giống với của mình cho lắm, nhưng Đường Uông còn chưa kịp nhìn kỹ lại, anh đã nuốt nó vào bụng mất rồi.

Trước/42Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn