Saved Font

Trước/50Sau

Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 14:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có chút ngoài ý muốn con gái của Chu lão sư cũng học khiêu vũ. Chẳng qua không kiên trì, không đủ thiên phú, học được 18 tuổi liền từ bỏ.

Cố Sanh cười cười, nếu không từ bỏ, cũng coi như đồng nghiệp. Cố Sanh trong giới không dám nói như sấm bên tai, nhưng người lấy cô làm mục tiêu phấn đấu không ít.

Cười trợn to mắt nhìn Cố Sanh, đặc biệt khoa trương mà nói vài tiếng: “Cô ngoài đời so với trong video còn xinh đẹp hơn nha!”

“Không có, cô cũng rất xinh đẹp.” Cố Sanh xua tay cười rộ lên.

Nhân viên phục vụ váy cưới, nhỏ giọng hỏi Cố Sanh muốn thử váy cưới không.

Váy cưới đuôi con cá dài 1 mét 8 trên giá, làn váy không biết dùng sợi tơ gì, dưới ánh đèn lóe sáng. Mặt trên là độ cung mạt ngực, rất dễ hợp bất kỳ dáng người nào. Cố Sanh không xem váy cưới, hôn lễ bị hủy bỏ, cái váy cưới này cũng đã không còn ý nghĩa. Cô muốn nói không cần, người bên cạnh che miệng cười, phát ra tiếng kinh hô.

Cô ta còn kinh hỉ hơn Cố Sanh: “Trời ạ, cái váy cưới này đẹp quá!”

Xảo Xảo vừa nói vừa đi vòng quanh váy hỏi phục vụ: “Kiểu dáng này, hình như tôi chưa từng thấy cửa hàng quảng cáo qua.”

Phục vụ đối với váy cưới này cũng tương đối vừa lòng, cười tủm tỉm nói: “Kiểu dáng này cũng từng được quảng cáo, ở trang thứ ba trong tạp chí. Chẳng qua cái này tương đối đặc thù, nhà thiết kế dựa theo số đo ba vòng của Cố tiểu thư mà chỉnh sửa.”

Phục vụ vừa nói xong, nháy mắt bao ánh mắt trong tiệm đổ dồn về phía Cố Sanh.

Chu Lê An yên tĩnh ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh dùng tay lật từng trang tạp chí thì bỗng cứng lại, ánh mắt lướt qua Cố Sanh, sau đó mơ hồ nhìn giá sách.

Cố Sanh gương mặt khống chế không được nóng lên.

“Cố tiểu thư muốn thử không?” Phục vụ ngầm có ý chờ mong, “Cô còn chưa thử qua thành phẩm mà.”

“Không cần……”

“Cố Sanh đi thử xem,” Chu lão sư cũng cảm thấy cái váy cưới này được làm khá tốt, sờ làn váy, so với các nhãn hiệu cao cấp ở đế đô có khi còn tinh xảo hơn, “Quần áo được làm ra để chúng ta mặc, nếu không ổn thì sửa lại. Vừa lúc chúng ta cũng ở đây, cũng có thể giúp trò nhìn xem.”

“Đúng vậy đúng vậy,” Xảo Xảo yêu thích không buông tay, “Mau đi thử thử! Cô có phải không muốn mặc không? Ai, cô chỉ tới một mình?”

Đến bây giờ, phục vụ mới chú ý tới chỉ có Cố Sanh.

Nhìn phía sau cô, xác định chỉ có một mình cô. Tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng mẹ con Chu lão sư cũng không hỏi nhiều. Rốt cuộc hai người đến đây xem váy cưới, nhà trai cũng không cùng tới đây.

Vài người đang nói, Cố Sanh cũng không dám nói bản thân kỳ thật không kết hôn, liền cùng phục vụ vào phòng thử đồ.

Ánh đèn ở cửa hàng váy cưới chiếu vào Cố Sanh, phảng phất cả người cô được bao phủ một tầng ánh sáng trong gương. Váy cưới đuôi cá làm lộ chiếc cổ hoàn mỹ thon dài cùng xương bướm xinh đẹp của Cố Sanh. Vừa vặn cho thấy rãnh ngực quyến rũ của cô, eo nhỏ cùng vòng mông hoàn mỹ, mọi người trong tiệm đều choáng váng.

“Này, cái váy này……” Con gái của Chu lão sư cười, nhìn chằm chằm váy nhịn không được hỏi, “Có thể cho tôi mặc thử một chút được không?”

Cố Sanh cũng có chút giật mình, đang muốn gật đầu nói có thể, qua gương thấy một đôi mắt đen thẫm đang nhìn cô.

Chu Lê An trên tay còn cầm tạp chí váy cưới, biểu tình trước sau như một đạm nhiên. Chỉ là ánh mắt không e dè, có chút làm càn, ở lưu luyến du tẩu trên người Cố Sanh. Bị Cố Sanh bắt được cũng không có ý thu liễm, không tiếng động mà kiêu ngạo.

“Có thể.” Cố Sanh lúng túng, dời tầm mắt đi.

Mẹ con Chu lão sư cùng nhau tiến vào phòng thử đồ, khi Cố Sanh ngồi ở bên ngoài chờ, nhân viên phục vụ cũng vây quanh bên ngoài phòng thử đồ.

Cố Sanh đến quầy thu ngân thanh toán, phục vụ cho cô một ly trà hoa, nói cô nghỉ ngơi trong khi chờ.

Nếu đã chậm trễ như vậy, cũng không nóng nảy về nhà. Cố Sanh vì thế đi qua, ngồi trong góc đối diện Chu Lê An trên sô pha. Chu Lê An đang cúi đầu xem di động.

Không biết nhìn tin nhắn gì, anh nhăn mày lại. Sau đó chợt đứng dậy, đi ra ngoài.

Xảo Xảo gầy hơn Cố Sanh rất nhiều, chiều cao cũng có chút chênh lệch. Nói trắng ra, váy cưới mà cô mặc vào cũng đẹp. Chỉ là Cố Sanh mặc trước quá kinh diễm, đối lập với nhau, cô liền có chút mất hứng. Xảo Xảo cũng không thèm để ý, nhờ Chu lão sư chụp giúp vài bức ảnh, quay đầu lại hỏi ý kiến của Chu Lê An. Bất quá nhìn đến khu vực nghỉ ngơi lại không thấy ai, lẩm bẩm hai câu, cười tủm tỉm mà cởi váy cưới trả lại cho Cố Sanh.

Các cô còn muốn thử kiểu dáng khác, Cố Sanh liền không bồi.

Nhân viên phục vụ cẩn thận đóng gói váy cưới cho cô, Cố Sanh nhận tới, liền chuẩn bị về nhà.

Ra cửa, đi được vài bước, Chu Lê An dưới đèn đường gọi điện thoại.

Đã khuya, đèn nê ông đan xen không sáng lắm, nhiều chỗ rất tối. Anh đứng ở chỗ vừa sáng vừa tối, bóng người kéo đến thon dài. Anh đứng nghiêng người, điện thoại bên kia không biết là người nào, cư nhiên có thể khiến Chu Lê An, một người quạnh quẽ phát giận đến như vậy. Mặt mày thanh lãnh tức giận, trên người anh bỗng nhiên liền có tinh thần phấn chấn của những người trẻ hơn hai mươi tuổi.

Cố Sanh nhìn vài lần, đang chuẩn bị đi, một giọng nữ gọi cô lại.

“Cố Sanh, từ từ,” một bóng người từ giữa màn đêm đi ra, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Sanh, là Lâm Thanh Thanh. Tâm trạng của cô so với lần trước ở tiệm cà phê trông tốt hơn rất nhiều, trên mặt trang điểm sắc sảo, “Cô biết tôi đúng không, tôi là Lâm Thanh Thanh.”

Cố Sanh không trả lời cô ta, cô chỉ là không hiểu. Đế đô nhỏ như vậy sao? Sao cô đến chỗ nào cũng có thể gặp những người mà cô không muốn gặp?

“Đừng giả vờ, cũng đừng phủ nhận.” Cố Sanh không nói lời nào, Lâm Thanh Thanh cũng không để bụng, “Cô lén lút theo dõi vòng bạn bè của tôi nhiều năm như vậy, nói không quen biết thì có hơi giả dối. Không phải sao?”

Cố Sanh mặt tức khắc trầm xuống: “Cô gọi tôi lại có chuyện gì.”

“Chuyện gì? Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi?” Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới Cố Sanh da mặt dày như vậy, “Giả vờ thanh cao, sau lưng lại giở trò phá hư tình cảm của người khác, cô không cảm thấy bản thân thật sự rất đáng thương sao?”

“Cô nói rõ ràng, tôi phá hư tình cảm của ai?”

“Cô, phá hư tình cảm của tôi với Nhạn Chu.” Lâm Thanh Thanh cao cao tại thượng, giáo huấn cô: “Trong một đoạn tình cảm, người không được yêu là kẻ thứ ba. Cố Sanh, nhiều năm như vậy, cô cố gắng giành lấy cảm giác trước mặt bạn trai của tôi. Vẫn luôn quấn lấy anh ấy, cô không cảm thấy vô vị sao?”

Lâm Thanh Thanh: “Cô rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể hiểu rõ, Lục Nhạn Chu không yêu cô. Chuyện tình cảm, không phải cô cứ nỗ lực là có thể bắt được trên tay.”

Lời này lập tức chọc đau trái tim của Cố Sanh, đau đến nỗi mặt của cô trắng bệch.

“Tôi không có quấn lấy anh ta!” Hốc mắt của cô nóng lên, ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống: “Mặt khác, cô so với tôi cao quý lắm sao? Lâm Thanh Thanh, đứng ở phương diện đạo đức, khi cô cao ngạo chỉ trích tôi, sao cô không ngẫm lại bản thân? Chưa ly hôn mà đã quấn lấy vị hôn phu của người khác!”

“Quả nhiên là cô nói cho Nhạn Chu!”

Lâm Thanh Thanh giơ tay muốn tát cô: “Cô thật đê tiện! Nghe lén người khác gọi điện thoại!”

“Tôi không rảnh quản chuyện của người khác!”

Cố Sanh bắt lấy cổ tay của cô ta, hung hăng mà vung ra: “Không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”

Cố Sanh ghét nhất là cãi nhau trên đường, vừa mất mặt vừa không tố chất, “Tránh ra.”

Lâm Thanh Thanh còn muốn dây dưa, Cố Sanh giơ tay đẩy. Lâm Thanh Thanh không đứng vững, lui lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống.

Cố Sanh ngăn cản một chiếc xe taxi, đóng cửa rời đi.

……

Phía dưới đèn đường cách đó không xa, Chu Lê An sớm đã cúp máy. Châm một điếu thuốc, chậm rì rì mà hút một ngụm.

Thuốc lá kẹp ở trên tay, anh biểu tình đạm mạc mà nhìn hai người cách đó không xa. Không biết khi nào một chiếc Ferrari bạc màu lam ngừng bên người anh. Lười nhác mà dựa vào đầu xe, Chu Lê An cúi đầu nhắn một tin cho mẹ con trong tiệm váy cưới.

Cửa sổ pha lê của xe thể thao buông xuống, một cái đầu màu lam vươn ra.

Nam nhân tóc xanh, u Dương Lâm chọc cánh tay của Chu Lê An. Vài lần ngẩng đầu nhìn Cố Sanh, lại cúi đầu nhìn ảnh chụp mà Quách Vũ gửi tới. Đối lập rất nhiều lần, xác định chính là cùng một người. Hắn mới có chút chần chờ mà mở miệng: “Anh, kia không phải nữ nhân của anh sao?”

Hắn không điếc, thậm chí thính giác rất tốt. Nữ nhân của Lê An ca ca có vị hôn phu?

Thế giới này có phải kỳ quái quá không?!

Chu Lê An mới vừa gửi tin nhắn xong, ngón tay thon dài ở giao diện dừng một chút, nói: “Không phải nữ nhân của tôi.”

“Đừng có chối!” u Dương Lâm xác định bản thân không nhìn lầm, giơ di động một hai phải cùng Chu Lê An chứng thực, “Chính là cô gái này, anh xem.”

Chu Lê An nhìn vào di động của hắn.

Ngón tay ở trên màn hình chạm vài cái, đem ảnh chụp xóa đi. Vung tay ném di động vào cửa sổ xe, rơi vào người u Dương Lâm.

“Ca, ca, ca, đây là điện thoại số lượng có hạn dành cho siêu cao như em đó.” u Dương Lâm ai da kêu to một tiếng, nhanh chóng tiếp được di động, “Còn không phải là người thứ ba thôi sao, có cái gì cùng lắm thì! Ca, làm người thứ ba, đúng là hơi mất mặt! Em cũng sẽ không nói ra!”

Chu Lê An tát một cái vào trán của hắn, đánh đến nỗi trán của hắn hơi sưng lên.

“Ca, nói thật,” bị đánh còn không biết sợ, u Dương Lâm đúng là muốn tìm đường chết, “Cô gái này cũng thật xinh đẹp! Dáng người rất tuyệt! Hôm nào anh dẫn cô ấy cho mọi người nhìn xem, buổi tối thấy không rõ lắm.”

“Nhìn cái gì?” Chu Lê An mở cửa xe, đến phía sau xe ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng.

“Ai ai, Lê An, đừng nhỏ mọn như vậy biết không? Anh nhìn anh xem, đã làm tiểu tam, còn không thừa nhận.” Hàng phía sau còn có Triệu Dịch Vũ đang ngồi, hắn cười đến nỗi mặt đầy nếp gấp, “Tốt xấu năm đó cũng là người trong mộng của bao cô gái ở đế đô, dám làm không dám nhận à?”

“Không hổ là Chu Lê An nha, xã hội hiện đại bây giờ đâu còn cổ hủ nữa.”

Hắn cười, làm Quách Tuân cũng cười đến ngã trái ngã phải.

Quách Tuân tán đồng gật đầu: “Lại nói, Chu Lê An hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nếm một chút khổ ái tình yêu.”

“Cút!”

Chu Lê An nhấc chân đạp ghế dựa phía trước, trong xe ầm ĩ tức khắc liền an tĩnh: “Tôi đây vĩnh viễn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này, hiểu chưa?”

u Dương Lâm nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, chạm mắt với Triệu Dịch Vũ ngồi hàng phía sau, không tiếng động mà nhún vai.

“Chơi chơi mà thôi, không cần phải nghiêm túc.” Chu Lê An một hơi đem điếu thuốc hút xong, mở cửa sổ xe, vứt đầu lọc thuốc vào thùng rác bên cạnh. Chuẩn xác mà ném vào, giọng nói khàn khàn bất cần, “Đi thôi.”

Xe khởi động, nháy mắt biến mất.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận