Saved Font

Trước/93Sau

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 17: Em Đang Đùa Với Lửa.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiêu Hàn vẻ mặt hâm mộ nói: "Nghiêm tổng thật biết suy nghĩ cho cậu, ngay cả một ngày ba bữa của cậu cũng quản chế.

"Suy nghĩ?" Đường Trì cắn răng nghiến lợi: "Tôi cảm thấy anh ta đang kiếm chuyện thì đúng hơn."

Tiêu Hàn nhẫn cười: "Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, buổi chiều còn phải tập luyện."

Đường Trì trừng mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trong góc nhà ăn, buồn bực dùng đũa đâm đâm cơm tẻ...

Ăn cơm xong, toàn thể lớp B lại bắt đầu buổi tập luyện ma quỷ, những người từ lớp khác đi ngang qua cửa lớp bọn họ, nhìn vào hàng thùng nhỏ trong suốt cạnh tường, trên mặt tuy cười nhưng trong lòng lại lo lắng như có ma.

Đặc biệt là những người ở lớp A.

"Bọn họ cũng liều mạng quá rồi." Dancer dự bị của lớp A Hùng Nhuệ nhỏ giọng nói: "Nếu cứ luyện tập theo tiến độ như vậy, e rằng vào tuần đánh giá đầu tiên sẽ vượt qua chúng ta, thế thì thật mất mặt."

Giang Miện đưa mắt nhìn qua cửa quan sát, khẽ cười: "Sợ mất mặt, vậy thì phải nỗ lực a."

"Trong số các học viên, kỹ năng hát của cậu xuất sắc nhất, cậu dĩ nhiên cảm thấy thoải mái." Hùng Nhuệ thở dài: "Tôi không giống cậu, trong lần tuyển chọn dancer, thành tích của tôi vốn chỉ xếp thứ 2, chỉ là may mắn mới được chọn vào lớp A. Cái tên Trương Tử Hằng kia của lớp B bất cứ lúc nào đều có thể đẩy tôi xuống, hơn nữa..." Hùng Nhuệ ghé sát vào Giang Miện, nhỏ giọng nói: "Nghe nói Đường Trì lớp B cũng là người thâm tàng bất lộ, ai, ngược lại tôi hy vọng không lớn."

*Thâm tàng bất lộ: ý nghĩa là cao thủ chân chính thì không khoe khoang mà có thể ẩn giấu được tài năng của mình, không tùy tiện thể hiện tài năng của bản thân.

Giang Miện cau mày: "Đường Trì? Xem qua màn trình diễn của cậu ta ở vòng loại đánh giá, không giống như người thâm tàng bất lộ."

Hùng Nhuệ vung vung tay: "Cậu ta chính là giả trư ăn lão hổ, ngày hôm qua khi tôi đến văn phòng của đạo diễn lấy đồ, vô tình nhìn thấy video màn trình diễn của cậu ta trong lần xếp hạng lại vừa rồi. Mẹ kiếp, điệu múa ballet kia, quả thật quá tuyệt!" Trong mắt Hùng Nhuệ hiện lên ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái: "Nói thật, mặc dù tôi tập nhảy từ nhỏ, nhưng đối với nam sinh múa ballet, luôn có một chút thành kiến, tổng thể cảm thấy khá dặt dẹo, nhưng điệu múa của Đường Trì, thật sự đã thay đổi mới hoàn toàn tam quan của tôi, có lực, lại có đường nét rõ ràng, kỹ năng tương đối thành thục."

Giang Miện vẻ mặt ngờ vực nhìn Hùng Nhuệ: "Cậu nói liền nói, mặt đỏ cái gì?"

Hùng Nhuệ xấu hổ gãi gãi đầu: "Đây không phải là có chút kích động sao."

Giang Miện khẽ cười: "Cậu ta... thật sự múa tốt như cậu nói?"

Hùng Nhuệ ung dung nói: "Đương nhiên! Nghe nói Nghiêm lão sư cũng rất coi trọng cậu ta, cũng đặc biệt bảo vệ cậu ta, ngày hôm qua cũng vì cậu ta mà tức giận với Trương Tử Hằng."

Giang Miện sắc mặt không quá tốt: "Chuyện này không có khả năng."

"Sao lại không có khả năng?" Hùng Nhuệ không hiểu.

"Không có gì." Giang Miện mỉm cười ôn thanh nói: "Đi nhanh lên đi, Cố lão sư vẫn đang chờ đấy."

Hai người vừa đi, Đường Trì lấy cớ xuống lầu đổi bình nước, rời khỏi phòng luyện tập.

Sau bữa trưa, cậu vẫn không gặp lại Nghiêm Ngộ Sâm, vốn nghĩ rằng anh đang ở văn phòng, nhưng khi cậu khuân thùng nước đi ngang qua cửa phòng làm việc của Nghiêm Ngộ Sâm, đưa mắt nhìn vào trong, bên trong không có người.

Đi đâu rồi?

Sẽ không phải lại phát bệnh chạy lung tung đấy chứ?

Đường Trì đang do dự, đạo diễn đi qua: "Đường Trì, xuống dưới đổi nước a."

"Vâng, chào đạo diễn." Đường Trì do dự một chút, cuối cùng vẫn cong mắt cười hỏi: "Nghiêm lão sư đi rồi sao? Cả buổi chiều đều không thấy anh ta."

Đạo diễn: "Chưa đi, cậu ấy đang ở trong phòng họp lớn bên cạnh, sắp xếp cho các cậu một trận thi đấu hữu nghị với các thực tập sinh năm nhất của CJ vào thứ ba tới."

Đường Trì thở phào nhẹ nhõm: "Ra vậy."

Đạo diễn nhìn trái nhìn phải không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu đã chọc giận Nghiêm tổng rồi không? Cậu ấy đề cập đến cậu vài lần trong cuộc họp vừa rồi, nhưng giọng điệu của cậu ấy không tốt lắm."

Đường Trì hiếu kỳ: "Anh ta nói cháu thế nào?"

Đạo diễn nghĩ một chút: "Kỳ thực cũng không có gì, chính là vài chuyện nhỏ vặt vãnh thôi, đang nói về việc phân nhóm thi đấu, cũng không biết tại sao, đề tài lại chuyển sang thức ăn trong nhà ăn, sau đó lại không hiểu sau nói đến cậu buổi sáng ăn liên tiếp hai cái đùi gà, còn chuyện cậu muốn một đĩa lớn sườn xào chua ngọt. Bất quá..." Đạo diễn dừng một lát: "Không phải tôi đã nói với cậu, là một nghệ sĩ giải trí, thân hình rất quan trong, một bữa cậu ăn nhiều như vậy, còn toàn là thịt, thật không tốt."

Đường Trì lúng túng: "Đạo diễn, cháu cảm thấy trong truyện này có gì đó hiểu lầm?"

Đạo diễn không nói lên lời: "Nghiêm tổng nói thực chân thật, miêu tả cảnh tượng cậu gọi món ăn rất sinh động, này có thể có hiểu lầm gì."

Đường Trì giải thích: "Cháu gọi, nhưng cháu không ăn, một miếng cũng không ăn!"

Nhưng đạo diễn rõ ràng không tin: "Chuyện này không có gì đáng xấu hổ, lần sau chỉ cần ăn ít đi một chút là được."

"Được rồi, tôi còn có việc, cậu huấn luyện cho tốt." Nói xong, đạo diễn liền bỏ đi.

Nhìn bóng lưng đạo diễn càng đi càng xa, Đường Trì có xúc động muốn ném bình nước trong tay xuống đất.

Uổng công cậu còn lo lắng cho Nghiêm Ngộ Sâm tái phát bệnh, trời mới biết cư nhiên cái tên này ở trong phòng hội nghị bịa chuyện nói cậu, đùi gà cái gì! Sườn xào chua ngọt cái gì! Mấy cái này cuối cùng không phải đều tiến vào dạ dày anh ta sao?!

Ông đây đến mùi vị của nó cũng chưa được ngửi!

Bất quá Đường Trì tức giận không lâu, sau khi trở về phòng luyện tập, chưa đến mười phút, liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Chỉ là, nghĩ tới sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm khi nghe chuyện mình cùng người đàn ông khác đi bar, cậu có điểm mất tập trung.

"Đường Trì, cậu còn ngẩn ra đó làm gì, đi thôi, tôi mệt chết đi được." Tiêu Hàn héo mòn mặc áo khoác.

"Đến ngay." Đường Trì lấy lại tinh thần, cầm áo khoác chạy theo.

Nhưng sau khi cậu vừa bước chân ra khỏi cửa phòng luyện tập, lập tức bị Nghiêm Ngộ Sâm biến mất cả buổi chiều lẫn buổi tối gọi lại.

"Những người khác giải tán, Đường Trì cùng tôi đến phòng luyện tập số 4 học thêm." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng liếc nhìn Đường Trì, quay người đến phòng thực hành mô phỏng số 4 ở cuối hành lang.

Đường Trì ngạc nhiên đi theo: "Học thêm?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Cảm nhận ống kính của em kém như vậy, không học thêm lẽ nào mặc kệ để em kéo chân sau của cả lớp sau?"

Đường Trì: "...."

Khi học viên giải tán, giọng nói bên ngoài càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Toàn bộ hành lang, cũng chỉ còn lại đèn của phòng luyện tập số 4 của lớp B vẫn còn sáng.

"Tuy rằng mặt của em căn bản không kén chọn góc chụp, nhưng vẫn nên chú ý tới máy quay một chút." Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trước màn hình giám sát, mặt không cảm xúc phát lại một đoạn nhạc: "Tiếp tục đi."

Lại nhảy lại nhiều lần, Nghiêm Ngộ Sâm đều không thấy thỏa mãn.

"Tôi dân dạy rất nhiều người, em là người đầu tiên cảm nhận ống kính nát đến mức không khác gỗ mục đúc không được." Lời nói sắc bén, nhưng giọng điệu Nghiêm Ngộ Sâm lại rất ôn nhu, Đường Trì cũng không cảm thấy khó chịu.

"Làm lại một lần nữa?" Đường Trì lau mồ hôi ở cổ, hỏi.

"Không cần, cứ luyện tập như vậy không hiệu quả, thay phương pháp khác." Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên đưa tay ra, nâng mặt Đường Trì, nhàn nhạt nói: "Con ngươi chớ lộn xộn, nhìn tôi."

Đường Trì mờ mịt: "A?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhéo thịt trên mặt Đường Trì: "Nhìn vào mắt tôi."

Đường Trì nuốt nước miếng: "Nhìn, nhìn vào mắt anh làm gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Bắt đầu từ bây giờ, xem như tôi là ống kính máy quay, nhảy lại một lần."

Không muốn, chỉ cần đối diện một lúc đã chịu không nổi, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam, da mặt tôi có dày đến đâu cũng chịu không nổi kiểu hành hạ như vậy... Đường Trì khô khan nói: "Nhất định phải như vậy sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng.

"Được thôi." Dường Trì lùi lại phía sau hai bước, theo nhịp điệu, bắt đầu nhảy.

Tuy rằng toàn bộ quá trình cùng Nghiêm Ngộ Sâm đối diện ánh mắt, thực sự có chút ảnh hưởng đến màn trình diễn, mà động tác đẩy hông, Roll, Waves, còn có điệp khúc đá sàn, động tác gập đầu gối về phía trước vẫn có cảm giác rất sung, mối một bước nhảy sạch sẽ lưu loát, trước sau nối liền được thể hiện một cách xuất sắc.

*Wave: Tạo sóng.

Chỉ là, đến phần giũa nhảy ghế thì đã xảy ra sự cố.

Hai chân mở ra, khi ở trước mặt Nghiêm Ngộ Sâm làm ra động tác thập phần sεメy, dâng lên cảm giác xấu hổ không thể giải thích được khiến Đường Trì trực tiếp sai sót.

Mà Nghiêm Ngộ Sâm cũng không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc trở về, nước trên mặt còn chưa lau khô.

"Anh đi rửa mặt?" Đường Trì khó hiểu nói.

Tầm mắt Nghiêm Ngộ Sâm vừa đối diện với Đường Trì, lập tức né tránh: "Ừ, có chút mệt, rửa mặt để tỉnh táo một chút."

"Ồ." Đường Trì nói: "Vậy luyện tập tiếp không? Động tác vừa nãy... sai rồi."

"Không cần, em hiện tại nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lại luyện." Nói tới đây, Nghiêm Ngộ Sâm bước tới phía trước quầy chứa đồ, từ bên trong lấy ra một túi bánh quy vị sữa, đưa cho Đường Trì: "Vừa nãy có dùng lò nướng ở khu bếp sau làm thử, mùi vị chắc cũng không tệ lắm."

Đường Trì ngờ vực: "Anh làm?"

"Ừm." Nghiêm Ngộ Sâm: "Tôi nghe người khác nói, cơm tối em ăn không được bao nhiêu, sợ em đói."

"Buổi trưa cây ngay không sợ chết đứng cướp đùi gà của tôi, bây giờ lại sợ tôi đói bụng." Đường Trì bật cười: "Anh học kịch Tứ Xuyên lật mặt à?"

Nghiêm Ngộ Sâm không vui nói: "Trưa nay vì tôi đang giận em mới như vậy."

Đường Trì nhíu mày: "Vậy bây giờ không giận tôi nữa?"

Nghiêm Ngộ Sâm phủ nhận: "Cũng không phải."

Đường Trì: "Vậy tại sao anh còn làm bánh quy cho tôi?"

Nghiêm Ngộ Sâm hạ mí mắt, trong giọng điệu trầm ổn khó giải thích được lộ ra bản tính trẻ con: "Giận em cùng sợ em đói bụng là hai việc khác nhau, tôi không muốn thấy em bị đói."

Đường Trì nhẫn cười: "Nhưng trại huấn luyện có quy định, sau 8 giờ không được ăn linh tinh, nếu tôi ăn bánh quy của anh, chẳng phải sẽ bị phạt sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhịn không được nói: "Tôi không nói, em không nói, sẽ không có người biết được."

Đường Trì nhìn túi bánh quy có vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu, liếc mắt cười nói: "Anh trước kia không phải rất chán ghét tôi sao, tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?"

"Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Lại nói..." Nghiêm Ngộ Sâm nhìn Đường Trì nghiêm túc nói: "Em là vợ tôi, tôi không đối tốt với em thì ai đối tốt với em?"

Đường Trì sửng sốt.

Nghiêm Ngộ Sâm tiếp tục nói: "Ngay cả khi giữa chúng ta không có tình cảm, cũng không đáng kể, về tình về lý tôi cần phải chăm sóc em."

Đường Trì bật cười thành tiếng, khó hiểu: "Anh không cảm thấy bản thân làm như vậy rất thiệt thòi sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Không cảm thấy thiệt thòi."

"Vậy thì tùy anh." Sau khi do dự một lúc, Đường Trì vẫn không nhịn được nói: "Tôi biết ngày hôm nay anh giận tôi bởi vì chuyện tôi cùng người đàn ông khác đi bar, nhưng..."

Cậu còn chưa nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm liền ngắt lời: "Em không cần giải thích, chuyện này tôi sẽ tự mình xác nhận, trước đó, không cần nhắc lại chuyện này nữa được không?"

Đường Trì không rõ: "Tại sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm rốt cuộc không tránh né ánh mắt Đường Trì nữa, lần thứ hai trực diện: "Bởi vì tôi sợ tôi sẽ không khống chế được chính mình, nổi nóng với em. Trưa nay chỉ đoạt đi hai cái đùi gà của em, ngày mai khó đảm bảo được tôi sẽ không làm chuyện gì khác người, dù sao tôi cũng đang mắc bệnh, hành vi không thể kiểm soát được, kéo em đến phòng làm việc sẽ mắng em... Sau đó, bất cứ điểu gì cũng có thể xảy ra."

Càng nói, Nghiêm Ngộ Sâm càng không có sức lực.

Đường Trì nhịn không được kéo khóe môi: "Nguyên lai sau khi anh tái phát bệnh, cư nhiên còn có loại sử thích kỳ quái."

"Vốn dĩ không có, gần nhất mới có thêm một tật xấu." Nghiêm Ngộ Sâm vừa dứt lời, điện thoại di động đột nhiên vang lên, là bác sĩ tư nhân gọi tới.

Theo thường lệ chủ yếu hỏi thăm một chút tình hình của Nghiêm Ngộ Sâm, nói chuyện rất nhanh xong lập tức cúp máy.

Thời điểm Nghiêm Ngộ Sâm trở lại, chẳng biết từ lúc nào Đường Trì đã lăn ra ngủ, trong lồng ngực ôm túi bánh quy, sắc mặt uể oải mệt mỏi.

Nghiêm Ngộ Sâm lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi Đường Trì, Đường Trì mê man hừ hừ vài tiếng.

Đôi mắt thanh lãnh của Nghiêm Ngộ Sâm hiếm khi thấy hiện lên tia kinh hỉ ( kinh ngạc vui vẻ ), ngồi xuống đất bên người Đường Trì, nhìn chằm chằm vào Đường Trì một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn lên ngón tay trắng nõn trước ngực của Đường Trì.

Thời điểm ôm Đường Trì rời khỏi phòng, Đường Trì theo bản năng vô thức cọ hai cái trong lồng ngực anh, Nghiêm Ngộ Sâm vốn đang đứng ngồi không yên bỗng nhiên cứng đờ, hầu kết dưới cổ khô nóng trượt lên trượt xuống.

Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng: "Ngoan, đừng lộn xộn."

Đường Trì tiếp tục động, hơn nữa động tác ngày càng khó nắm giữ, hơi thở nóng phả vào tai Nghiêm Ngộ Sâm, cảm xúc tê dại lập tức lan truyền khắp cơ thể tựa như có dòng điện chạy qua.

Nghiêm Ngộ Sâm cố gắng quyết liệt: "Em lại động, tôi, tôi sẽ hôn em."

Nhưng mà, còn không đợi anh hành động, Đường Trì đã bị mùi kem ngọt ngào trên người anh mang theo từ phòng bếp nướng dưới nhà ăn hấp dẫn.

Đầu lưỡi cọ xát vùng da cần cổ, cỗ tà hỏa dưới bụng vốn dĩ bị đè nén lại dâng trào.

=> Chương kế tiếp - Chương 18: Trì Trì muốn điên rồi.

Trước/93Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mỹ Nữ Tổng Giám Đốc Cao Thủ Mạnh Nhất