Saved Font

Trước/72Sau

Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết

Chương 27: Quý Đại Thiếu Gia Đột Nhiên Nói Lắp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bên ngoài thật sự quá lạnh, Ninh Tuy vừa về tới cửa lớp, mấy bạn học đang dọn bàn ghế vội vàng kéo cậu vào: "Ninh Tuy, màu vào đi, mùa động lạnh như vậy còn chạy ra ngoài."

Ở bên cạnh máy sưởi một lúc, bàn tay lạnh cóng của Ninh Tuy cuối cùng cũng hồi phục, cậu kéo mũ áo khoác xuống, hậu tri hậu giác(1) hỏi: "Đợi chút, ban nãy chắc không phải lại là cái hệ thống kia xuất hiện nữa đấy chứ?"

(1) Hậu tri hậu giác 后知后觉: Là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó.

Nếu không tại sao cảm giác như có ai đó đang chắn gió cho cậu?

001 sững sờ, mới nãy đang đắm chìm trong quá khứ của Ninh Tuy, thậm chí quên mất kiểm tra từ trường xung quanh, đây quả thật là sai lầm lớn đầu tiên kể từ khi nó đảm nhậm chức vụ hệ thống.

001 áy náy nói: "A Tuy, xin lỗi."

Ninh Tuy: "Không sao, đừng để trong lòng."

Nhưng điều này càng khiến Ninh Tuy tò mò, ví dụ ban nãy cũng là nó, vậy mục đích của nó là gì, ngăn không cho cậu cởi quần, đạp ba người kia xuống hồ, làm những chuyện này xem ra không có chút quy tắc nào.

"Lẽ nào nó muốn ràng buộc với tôi?" Ninh Tuy hưng phấn bừng bừng hỏi.

001 cảnh giác, lặp lại câu nói trước đó: "Một ký chủ không thể ràng buộc hai hệ thống, nó muốn cũng không được."

"Đừng kích động, A Thống." Ninh Tuy cười nói: "Tôi cũng chỉ đoán mà thôi."

Điều duy nhất có thể chắc chắn là hệ thống kia không có ác ý.

Gian phòng học này được sử dụng làm phòng đạo cụ, nam sinh phụ trách chuyển bàn ghế bên trong vào kho chứa đồ trên lầu, nữ sinh phụ trách chuyển thùng đạo cụ từ bên ngoài vào, lấy ra trưng bày trên tường.

Các bạn họ đều đang làm việc, Ninh Tuy cũng ngại lười biếng ngồi cạnh hệ thống sưởi, cậu đứng dậy duỗi gân cốt, thấy hai nữ sinh đang loay hoay dọn bàn, vội vàng đỡ lấy chiếc bàn trong tay hai nữ sinh, khiêng hai cái bàn đi lên lầu.

Hai nữ sinh xoay người nhìn bóng lưng cậu, mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Ninh Tuy dùng một tay khiêng một cái bàn khó khăn lên lầu: "Thật, thật nặng."

001 thương xót nói: "Đây là cái giá phải trả cho việc làm anh hùng trước mặt nữ sinh, A Tuy, chịu đựng."

Phòng chứa đồ trên lầu ba chất đầy bàn ghế, bởi vì phòng chứa đồ quá nhỏ, mà hai phòng học lại có quá nhiều bàn ghế, bàn ghế ở bức tường trong cùng đã xếp chồng lên nhau cao đến hai ba mét.

Nam sinh làm việc cẩu thả, sắp xếp không được ngay ngắn, chiếc bàn phía trên cùng như lung lay sắp đổ.

Ninh Tuy vừa bước vào liền chú ý tới chiếc bàn treo lơ lửng phía trên cùng, cậu liếc mắt nhìn luôn cảm thấy qua một lúc nữa sẽ đổ xuống.

Ninh Tuy nhịn không được đặt chiếc bàn trong tay xuống, chân giẫm lên, dùng hai tay đẩy chiếc bàn trên cùng vào.

Tuy nhiên chính vào lúc này, vẫn chưa đợi tay cậu chạm vào cái bàn kia, quả nhiên chiếc bàn kia phát ra một tiếng "sắc", nghiêng ngả rơi xuống! Mắt thấy chiếc bàn kia gần ngay trong tầm tay đột nhiên rơi thẳng vào mặt, làm sao có thể để người ta kịp phản ứng lại được?

"Cẩn thận." 001 ở trong đầu Ninh Tuy hét lên một tiếng.

Nhưng kỳ quái chính là, ngay sau đó, cái bàn kia không rơi vào đầu cậu, cũng không va vào tay cậu.

Trái tim cậu đập thình thích mở mắt ra, chiếc bàn lại vững vàng trở lại vị trí ban đầu, thậm chí được chồng lên ngay ngắn, không thể rơi xuống lần nữa.

Một vị học trưởng vừa vặn bưng cái bàn đi vào: "........"

"A a a!" Vị học trưởng kia buông cái bàn trong tay xuống, cẳng chân bị đập cũng không quan tâm, hoảng sợ vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

Xong, hôm cắm trại thêm lần này nữa, tin đồn S đại có quỷ không thể thiếu.

009 nhìn trên tay phải của ký chủ nhà mình đột nhiên xuất hiện một mảng màu xanh, vừa thấy liền hít một hơi lạnh: "Làm một người thực vật, ký chủ, anh thật sự quá vất vả."

009 đen mặt: "Làm một hệ thống vô dụng, mày không nói được thì đừng nói."

Ninh Tuy vỗ vỗ tro bụi trên tay, nhảy từ trên cái bàn kia xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi về phía cửa phòng chứa đổ, vừa ở trong đầu hỏi: "A Thống, cậu thấy sao?"

001: "Không sai, nó lại tới nữa, lần này từ trường dao động tương đối lớn."

Vừa rồi chiếc bàn rơi xuống trước mặt, nếu không phải bị thứ gì đó chặn lại, Ninh Tuy cảm thấy bản thân không bị u đầu thì tay cũng sưng lên.

Bảo vệ.

Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Ninh Tuy.

001: "A Tuy, cậu cảm thấy hệ thống kia đang bảo vệ cậu?"

Ninh Tuy nói: "Ừm, dù sao cũng không giống như đến để phá đám..... Đúng rồi, có đạo cụ nào có thể sinh ra ảnh hưởng đối với hệ thống các cậu không?"

001 do dự: "Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu không thể dùng trên người tôi."

Ninh Tuy: "Sao có thể, chúng ta quen biết ba năm rồi, cậu vẫn không tin tôi? Tôi là loại người sẽ hại đến anh em của mình sao?!"

001 lúc này mới nói: "Hệ thống đều là thể nặng lượng, cái này A Tuy cậu cũng biết đi, nói cách khác chính là thể linh hồn được hình thành từ các điện tử, mà điện tử có thể tạo thành từ trường. Cho nên khi bọn tôi dùng năng lực, không chỉ thay đổi từ trường ở nơi đó còn tạm thời để lại một số lượng tử, cũng chính là để lại một bộ phận cơ thể lại đó."

"Vậy thì chẳng phải lần sau khi nó xuất hiện, tóm lấy dấu vết từ trường lượng tử mà nó để lại là được rồi sao?" Ninh Tuy hỏi.

"Ừm, đây là một biện pháp, kim loại có thể ảnh hưởng đến từ trường, tìm một khối kim loại, phát ra tín hiệu sắc bén có thể ảnh hưởng đến hệ thống bọn tôi, chắc chắc có thể ép nó xuất hiện." 001 nói.

"Hơn nữa......."

001 bắt chước Ninh Tuy khẽ cười: "Căn cứ vào trình độ thái kê(2) của hệ thống kia, hẳn là vẫn chưa tốt nghiệp, không biết gì(3) về phương pháp này, không chút phòng bị."

(2) Thái kê 菜鸟: Trước đây được dùng để chỉ những người không giỏi dùng máy tính, sau đó từ này được sử dụng phổ biến ngoài xã hội để chỉ những người dở tệ trong lĩnh vực gì đó.

(3) Nguyên văn — 一无所知 "cái gì cũng không biết" là thành ngữ phổ biến trong tiếng Hoa, mang hàm ý chê bai hiểu biết của người khác.

Ninh Tuy có chút kích động, nóng lòng muốn thử rời khỏi phòng chứa đồ.

Trong một buổi chiều, hai phòng học dưới lầu một trống không, bàn trang điểm và đạo cụ chất đầy hai phòng học, dưới sàn đầy bóng bay và hộp pháo, trên tường còn treo một số trang phục sân khấu như Hamlet, bên cạnh còn rải rác một số con rối đạo cụ dùng cho sân khấu.

Đại học tương đối tự do, làm xong yêu cầu chuyển đồ của phụ đạo viên, sinh viên cũng chia thành tốp đi ăn cơm, phòng học rất nhanh không còn một bóng người.

Phòng học này không phải giảng đường, tương đối nhỏ, nếu như đặt nhiều đồ vào, cơ hồ không có chỗ để bước xuống.

Ninh Tuy đóng cửa phòng học, tìm kiếm khắp nơi, tìm thấy một thanh kiếm kim loại trong hộp đạo cụ, một chiếc trâm cài sử dụng trong tiết mục 《 Lương Chúc 》.

Quý đại thiếu gia nằm trên giường và 009 ở trong não nhìn Ninh Tuy tìm đồ, 009 tò mò hỏi: "Ký chủ, vợ nhỏ của anh tìm hai vật kim loại này làm gì."

Quý Úc Trình cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng có chút mong đợi, vợ nhỏ chẳng lẽ còn có sở thích biểu diễn trên sân khấu gì đó, định nhân lúc không người, ở trong này diễn tập một mình sao?

Quý Úc Trình tự hào nói: "Vợ mình quả nhiên đa tài đa nghệ, vừa biết vẽ tranh vừa biết chơi kiếm."

009: ".........."

Lúc này, Ninh Tuy đi tới trước một cái bàn trang điểm, đột nhiên "bịch" một tiếng, giống như không cẩn thận va phải cái bàn, cậu ngay lập tức đau đến gập người, trên mặt lộ ra đau đớn.

Người thực vật trên giường chưa từng nhìn thấy khuôn mặt cau có tái nhợt của vợ nhỏ, trái tim như thể bị ai đó bóp chặt, đột nhiên căng thẳng: "Va phải bàn rồi?"

009 nói: "Chắc không sao đâu, qua một lát sẽ tốt thôi."

Nhưng rõ ràng va chạm rất mạnh, Ninh Tuy giống như thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, vừa ngồi xuống đất liền ôm lấy chân mình, qua hồi lâu không thể phát ra âm thanh.

Quý đại thiếu xa nhìn hình chiếu trong đầu nhưng không thể giúp được gì, thậm chí đỡ vợ nhỏ dậy cũng không làm được, tâm tình trở nên đặc biệt khó chịu.

Dì Chu đang dọn dẹp thư phòng, đột nhiên, bà nghe thấy tiếng "răng rắc", tựa như ngăn kéo của chiếc bàn bên cạnh cửa sổ sát đất bị kéo ra, có gì đó ở bên trong bị lật tung.

Dì Chu: "........"

Gần đây trong biệt thự xảy ra càng ngày càng nhiều chuyện lỳ lạ, tuần trước một cuốn sách đột nhiên rơi khỏi giá sách, hôm trước bà rõ ràng nhìn thấy tay đại thiếu gia động đậy, nhưng đưa đến bệnh viện bác sĩ lại nói không có dấu hiệu tỉnh lại.

Làm dì Chu không dám tiến lại gần nhìn thử.

Bà đợi một lúc, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì nữa, mới kinh hồng táng đảm mà bước tới.

May mắn không có chuyện gì đáng sợ, ngăn kéo vẫn đóng lại cẩn thận. Dì Chu vỗ vỗ ngực thở phào: "Mẹ ơi, dọa chết tôi rồi......."

Có lẽ là do bàn quá cũ, ván gỗ bị nứt vỡ cho nên mới phát ra âm thanh đó.

Một hộp thuốc trị bầm tím lặng lẽ xuất hiện trên bàn trang điểm ở phòng phụ lầu một của S đại, nếu không để ý kỹ sẽ cho rằng hộp thuốc ở đó ngay từ đầu.

Đợi cơn đau của Ninh Tuy giảm được một chút, đỡ bàn đứng dậy liền có thể nhìn thấy, sau đó sử dụng nó, bên trong có một chai xịt thuốc trắng Vân Nam, chắc hẳn có tác dụng giảm đau.

Mặc dù làm xong chuyện này, nhưng nội tâm Quý đại thiếu gia vẫn vô cùng khó chịu.

Nếu hắn là một người bình thường khỏe mạnh, mà không phải người thực vật, lúc này chắc chắn sẽ đi qua ôm kiểu công chúa, mà không phải lét lút đưa thuốc.

009 cảm giác được mong muốn tỉnh lại của ký chủ càng lúc càng mạnh mẽ, áp suất trong cơ thể càng lúc càng thấp, ngay lập tức rùng mình một cái.

Sợ qua một lát nữa ký chủ sẽ lại giận chó đánh mèo lên hệ thống phế vật như mình, 009 vội vàng chuyển đề tài: "Ký chủ, đừng nóng, sớm muộn gì cũng sẽ được sạc đầy, chỉ cần ba tháng thôi. Đúng rồi, nếu như tỉnh rồi, có thể nói chuyện với vợ nhỏ của anh, anh muốn nói gì?"

Quý đại thiếu gia vẫn còn là người thực vật, có thể hấp dẫn được vợ nhỏ vì hắn mà trở nên hoang tưởng, mị lực quả nhiên mạnh mẽ!

Đối với một người đàn ông mạnh mẽ vang đội, một tay che trời, tỏa ra khí chất u ám lạnh lùng, lời đầu tiên khi gặp được đối tượng tâm ý nhất định rất đả động lòng người!

Nó muốn ghi vào cuốn sổ nhỏ, sau này về quê gặp được hệ thống mình thích có thể học theo(4).

(4) Nguyên văn — Nhìn bầu vẽ ra chiếc gáo 依葫芦画瓢.

Lời của 009 quả thật đã nhắc nhở Quý Úc Trình.

Vợ nhỏ nói đã nhất kiến trung tình với hắn vào một cuộc phỏng vấn ba năm trước. Tức là vợ nhỏ thích kiểu thể hiện ra ngoài như vậy? Thích bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt của sao?

Vậy sau khi mình tỉnh lại phải làm sao để bảo trì hình tưởng, mới có thể khiến vợ nhỏ tiếp tục mê mẩn mình?

Quý đại thiếu gia lần đầu tiên nghĩ đến chuyện này, đột nhiên ý thức được đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu hắn không giống bộ dáng trong tưởng tượng của vợ nhỏ, vợ nhỏ sẽ không cảm thấy sụp phòng(5) đấy chứ!

(5) Sụp phòng 塌房: Ngôn ngữ mạng, có nghĩa là danh tiếng của thần tượng đã sụp đổ do một số hành động xấu.

"......" Nội tâm Quý đại thiếu gia lập tức hỗn loạn.

Nhưng ở trước mặt 009 hắn không thể biểu hiện quá rõ.

Quý Úc Trình bình tĩnh nói: "Tất nhiên sẽ biểu hiện thân sĩ, thành thục, chu đáo, thành thạo giới thiệu bản thân, ung dung chào hỏi em ấy."

Thì ra là vậy! Không hổ là ký chủ của nó! 009 nhanh chóng ghi lại!

Đúng lúc này, Ninh Tuy nhìn hộp thuốc trên bàn trang điểm, đột nhiên dùng trâm cài trong tay quẹt ngang trên thanh kiếm kim loại.

Ngay lập tức, trong phòng đạo cụ phát ra một âm thanh ghê tai, nếu như phải dùng từ miêu tả, chính là giống tiếng móng tay cào lên bảng đen.

Thanh âm này nhanh chóng kích thích mãnh liệt từ trường xung quanh.

001 sớm đã bịt tai chui sâu vào trong cơ thể Ninh Tuy.

009 vẫn chưa kịp lấy lại toàn bộ năng lượng: "........"

"A a a ký chủ! Xảy ra chuyện gì, tại sao âm thanh kia lại ảnh hưởng lớn đến tui như vậy?" 009 hoảng sợ chạy loạn trong cơ thể Quý Úc Trình, điên cuồng gào thét: "Một chân của tui vẫn ở đâu đó, anh mau bảo vợ anh dừng lại!"

Quý Úc Trình: "........"

001 ở trong cơ thể Ninh Tuy lặng lẽ nhắc nhở: "Cảm giác từ trường vẫn luôn tồn tại, hệ thống thái kê kia hẳn là buộc phải lưu lại một bộ phận ở chỗ này, A Tuy, cậu tiếp tục phát ra âm thanh kia kéo nó ra."

Ninh Tuy cũng không nhìn thấy thể năng lượng của hệ thống, cũng không biết nên quay về hướng nào, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ, cười nói: "Chuyện mấy ngày nay đều cậu làm đúng không, bắt được cậu rồi, đi ra."

009: "......."

Chập tối vào mùa đông vốn dĩ đã có chút tối, bên cạnh Ninh Tuy vẫn còn mấy con rối hình người, dưới loại phong cảnh này, nụ cười trên mặt Ninh Tuy trực tiếp khiến hệ thống nhớ tới cảnh tưởng cô gái cầm dao đứng trong vũng máu trong bộ phim hoạt hình từng xem.

"Vợ anh phát hiện ra tui rồi?!" 009 ở trong đầu Quý Úc Trình run lên: "Cậu ta phát hiện hệ thống như tôi, lẽ nào không cho rằng có ma sao? Cư nhiên không giật minh! Còn bảo tui ra! Quả nhiên quả nhiên là một kẻ biến thái trong hình dạng người thường!"

Đầu Quý Úc Trình bị nó ầm ĩ đến choáng váng: "......"

Đối diện ánh mắt của Ninh Tuy, 009 sợ tới mức răng va vào nhau phát ra tiếng lập cập, run rẩy hét lên một tiếng chui vào trong cơ thể Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình: "......."

Chuyện này có gì phải sợ, vợ nhỏ rõ ràng vừa thông minh vừa đáng yêu.

Khi hắn vừa ràng buộc với hệ thống, vẫn sửng sốt một lúc, không nghĩ tới vợ nhỏ lập tức tiếp nhận, bất quá, hiện tại vợ nhỏ nên cho rằng có quỷ mới phải, có phải mình dọa đến em ấy rồi không.

Ninh Tuy lại hướng không trung hỏi: "Có thể nói chuyện một lát không?"

Một phần mười năng lượng vẫn còn ở đây, cậu không tin hệ thống kia không trở lại.

Quý Úc Trình hỏi 009: "Mày có thể nói chuyện với em ấy không? Đi giải thích, nói cho em ấy biết mày không cố ý dọa em ấy."

"Tui, tui không dám!" 009 luống cuống nói.

Vốn dĩ bình thường vợ ký chủ tiến lại gần nó liền cảm giác được một loại áp bức cực lớn, hiện tại ký chủ còn bảo nó ra giao lưu với vợ nhỏ của hắn? Nó sợ chết khiếp chạy về, rốt cuộc là làm mất mặt ai?

"Ký chủ anh lên đi!" 009 nói: "Tui có thể truyền giọng nói của anh vào đầu của cậu ta."

Quý Úc Trình:?

Quý Úc Trình nắm chặt nắm đấm: "Sao mày không nói sớm?"

009: "Vốn dĩ hệ thống là thể năng lượng, nằm ở trong cơ thể ký chủ, có thể trực tiếp nói chuyện với ký chủ, âm thanh phát ra cũng dựa vào năng lượng, tui dùng năng lượng bao lấy giọng nói của anh truyền đến não quả cậu ta...... Anh chưa từng hỏi!"

009 rùng mình: "Anh mau đáp lại đi, chân của tui vẫn chưa lấy về a a a a a!"

"Đừng ồn."

Người thực vật trên giường lạnh lùng trầm tư, đây xem như là lần đầu tiên hắn chân chính nói chuyện với vợ nhỏ, nhất định phải nghĩ ra một câu mở đầu soái khí cao lãnh phù hợp với tính cách của hắn, tốt nhất có thể khiến vợ nhỏ nhanh chóng sinh ra ấn tượng tốt với mình.

Nhưng ——— Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên nói chuyện với vợ nhỏ đó!

Quý đại thiếu gia nhìn chằm chằm hình chiếu trong đầu, nhìn khuôn mặt đáng yêu của vợ nhỏ, nhất thời mặt đỏ tai hồng.

........

Không biết Ninh Tuy đợi bao lâu, đợi đến có chút mất kiên nhẫn, ở trong đầu thảo luận với 001 nếu không trả cơ thể năng lượng kia về, không tiếp tục bắt bắt nạt hệ thống đáng thương kia nữa.

......... Sau đó đột nhiên nghe thấy một giọng nam lạnh lùng sạch sẽ.

Ninh Tuy kinh ngạc ngước mắt, nói thế nào nhỉ, giọng nói này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, cậu cho rằng âm thanh của hệ thống kia không khác với 001, là kiểu âm thanh 90% điện tử thêm một chút nhân tính hóa, nghe có chút máy móc, có hơi giống robot điện tử đang giả vờ đáng yêu.

Nhưng giọng nói này chỉ có 10% là điện tử, còn 90% giống người thật.

Lành lạnh như khối băng, không chút tạp chất, kiêu ngạo trầm thấp có thể kích phát dòng điện lên da, khiến nhịp tim người ta đập nhanh hơn.

Nhưng một giây sau.

"Xin, xin chào......"

Quý đại thiếu gia đột nhiên nói lắp: "Tôi là, 008."

009: "......."

————

Dạo này tui bận ôn thi bằng tiếng trung nên dịch muộn, mọi người thông cảm nhé.

Trước/72Sau

Theo Dõi Bình Luận