Saved Font

Trước/51Sau

Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Và Tình Địch He

Chương 35: Ôn Tiêu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Phong Nguyệt

Sáng hôm sau, vài tia nắng sớm rải rác xuyên qua cửa sổ, Đàm Trì mơ màng mở mắt, đập vào mắt là gương mặt yên tĩnh say ngủ của Trình Hoài, ngũ quan đẹp đẽ làm cậu thoáng ngẩn ngơ.

Ngay sau đó, hình ảnh như thủy triều tràn vào đầu, Đàm Trì trợn to mắt, hô hấp cứng lại, chợt thấy mình hết cứu được rồi.

...Tối hôm qua cậu bắt Trình Hoài sinh con? Khóa ngồi trên người Trình Hoài... Ép anh chơi xe chấn? Gặm cắn loạn xạ... như chết đói...

Cậu lẳng lặng nuốt một ngụm nước bọt, thấy vết cắn đỏ trên cổ Trình Hoài, mặt nóng như bị thiêu.

Tuy đã kết hôn nhiều năm, hai người làm loại chuyện này không biết bao nhiêu lần, nhưng có phải tối qua... kích thích quá rồi không? Nhưng say quá không nhớ rõ lắm, hơi tiếc.

Lúc này Trình Hoài đột nhiên mở mắt nhìn cậu, bật cười: "Nhìn đủ chưa?"

Đàm Trì chột dạ nhìn dấu răng trên cổ anh, không dám tưởng tượng trên người anh còn bao nhiêu dấu vết như vậy, ho khan, thẹn thùng sáp lại hôn môi anh, thử hỏi: "Tối qua, em làm anh đau?"

Nụ hôn sáng sớm khiến tâm trạng Trình Hoài không tệ, nghe vậy nhớ đến dấu răng trên cổ, hơi đau đau, thành thật đáp: "Đúng vậy."

Không ngờ còn nhớ rõ.

Đàm Trì vô cùng áy náy, mặt càng đỏ hơn, nghẹn một lúc lâu mới ngẩng đầu nói: "Lần sau em sẽ ôn nhu hơn."

Trình Hoài nghi hoặc nhìn cậu, lần sau gì? Còn muốn cắn?

Đàm Trì bị anh nhìn đến nỗi đổ mồ hôi, vành tai đỏ rực, thấy chưa an ủi được, dứt khoát ngồi trên người Trình Hoài, hai tay giữ chặt Trình Hoài, ảo não và bực bội nói: "Ai bảo anh nói em muốn làm gì thì làm để em đắc thủ! Em, thích thô bạo!"

Đắc thủ? Thô bạo?

Trình Hoài bừng tỉnh, buồn cười nhìn cậu, đáp như thật: "Ừm."

Hóa ra Trì Trì hiểu lầm.

Tưởng đâu phát sinh chuyện gì thì Trì Trì sẽ ghét anh chứ. Không ngờ cậu còn ngang nhiên thảo luận chuyện sau đó, tiện thể cho đánh giá và kiến nghị nữa.

"Giống vậy đó... Em em em đã làm mẫu tối qua!" Đàm Trì nhảy nhót giữa ranh giới thiên đường và địa ngục, quan sát Trình Hoài từ trên cao xuống, trái tim đập bang bang không ngừng: "Anh là Alpha của em, đương nhiên, đương nhiên phải hiểu yêu cầu của Omega..."

Aaaaa! Đàm Trì rốt cuộc mi nói cái gì vậy?

Trình Hoài thấy cậu đỏ bừng mặt, gia nhập thảo luận, cười hỏi: "Còn yêu cầu khác không?"

Nếu như bỏ đi "Alpha" thì chính là "Anh là của em".

Đàm Trì thấy anh vui vẻ tiếp thu, cảm giác tội nghiệt càng nặng, cậu ho khan che giấu, quyết định duy trì giao lưu thân thiện giữa chồng chồng, nghiêm túc nói năng loạn xạ: "Cũng, cũng không thể quá thô bạo, tối qua anh không nhúc nhích, cứ như khúc gỗ, như không được vậy, cái gì cũng tới tay em, tối qua tối qua em cũng rất mệt. Hơn nữa, cho dù muốn tìm kích thích, chúng ta cũng không thể ở bên ngoài, nếu như bị chụp được thì làm sao?"

Càng nói càng quá trớn.

Giờ phút này, da mặt cậu dày như tường thành, nghiêm túc nhìn Trình Hoài đang mỉm cười.

Trình Hoài bị tức đến bật cười, nghe người trong lòng một câu "Khúc gỗ", một câu "Không được", thật muốn đè người ra tử tình tại chỗ, để cậu xem xem có được không.

"Vậy lần sau chúng ta đến chỗ nào?" Anh giơ tay xoa mặt Đàm Trì, như thể đang thảo luận tin tức thời sự.

Bản lĩnh tức chết người của tên này quả là tăng dần theo năm tháng.

Bắt đầu từ khi nào vậy?

Đàm Trì lại khụ một tiếng, thoạt nhìn nghiêm túc kỳ thật có lệ nói: "Không thể làm bậy ở bên ngoài, phòng, phòng tắm đi, an toàn, kín đáo."

Trình Hoài hiểu rõ gật gật đầu: "Tôi biết rồi."

Đàm Trì nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đã lừa gạt cho qua rồi, vừa định buông anh ra đứng dậy thì bị giữ chặt từ phía sau, quần áo mỏng manh dán sít sao, có lẽ là nhớ lại đủ chuyện tối qua, cả người cậu căng cứng, đầu óc trống trơn giăng đầy sương mù.

Làm, làm cái gì?

"Vốn định không nói cho em biết." Trình Hoài ôm chặt người, ghé bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi không thể để em cảm thấy mình không được."

Gương mặt Đàm Trì vừa hạ nhiệt lại nóng lên: "..."

Quả nhiên không thể tùy tiện nói đàn ông không được.

Nhưng đúng là tối qua anh không được thật mà.

"Tối qua chúng ta chưa phát sinh gì cả." Trình Hoài dựa gần có thể phát hiện cơ thể cứng ngắt cùng với tiếng nuốt nước bọt của cậu, khẽ cười: "Cơ mà tối qua em nhiệt tình thật."

Đầu óc Đàm Trì bị câu "Chưa phát sinh gì cả" spam, nhớ tới hồ ngôn loạn ngữ ban nãy muốn chết quách đi cho rồi, vừa muốn bình tĩnh thốt "Em đã làm đến vậy nhưng anh vẫn bình tĩnh, anh thật sự không được" thì nghe thấy giọng nói giàu từ tính của Trình Hoài dán bên tai "Em nhiệt tình thật.", tức khắc hận không thể đào hố chôn sống mình.

Aaaaaa! Đàm Trì rốt cuộc mi đã làm gì!

Không được không được! Bình tĩnh nào! Chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ!

"Em, em ngày nào cũng nhiệt tình!" Đàm Trì nghẹn họng nhả một câu, không dám nhìn Trình Hoài, nhảy xuống giường mặc đồ ngủ chạy ra ngoài.

Thoát khỏi "địa ngục", cậu chạy vào WC vốc nước rửa mặt, chống tay lên bồn, run rẩy nhìn bản thân trong gương thật lâu không thể bình tĩnh.

"Đm, mất mặt quá! Chắc chắn Trình Hoài đã thầm cười haha! Quan trọng là mình còn hẹn phòng tắm play, để mình... chết đi! Đào hố tự chôn!"

Sau một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng nhớ đến nhóc con trong bụng, nghĩ đến tối qua quá trớn, không biết nhóc con có bị ảnh hưởng không, lại sợ đến bệnh viện bị lộ, nghĩ tới nghĩ lui bèn quyết định đến tiệm thuốc mua que thử thai.

Đàm Trì nghĩ vậy, rửa mặt xong mặc quần áo vào, vừa ra ngoài thì bị Ôn Nhược Lan gọi ăn sáng, giương mắt thấy Trình Hoài ung dung ăn bánh mì, cười như không cười nhìn cậu, cậu cố gắng trấn định tâm thần, ho khan nói: "Mẹ, con không ăn, con ra ngoài có chút việc."

Ý cười của Trình Hoài càng sâu hơn.

Đàm Trì sải bước trốn ra ngoài, giơ tay mặt, tự nhắc nhở bản thân: "Nói năng cẩn thận! Hành động cẩn thận!"

Sau khi vào WC công cộng cải trang, cậu lại biến thành ca sĩ rock, chạy đến tiệm thuốc mua que thử thai, lại nhớ đến kỳ phát tình, quyết định mua dự phòng, cậu hỏi nhân viên bán hàng: "Xin hỏi chỗ này có bán thuốc ức chế không?"

"?" Nữ nhân viên là một em gái, ban đầu còn ngẩn ra sau đó không xác định hỏi: "Tiên sinh, thuốc ức chế gì?"

"Là thuốc dùng khi Omega phát tình đó." Đàm Trì cười xán lạn.

Nữ nhân viên phụt một tiếng, nói: "Tiên sinh, không phải ngài nói đến thuốc ức chế của Omega trong giả thiết ABO chứ, tiệm thuốc chính quy của chúng tôi không có bán loại này, hẳn là shop online có mẫu."

"?"Đàm Trì thấy ánh mắt cô bé có hơi quái lạ, lại không biết cụ thể lạ chỗ nào, không hỏi nhiều, chỉ nói: "Được, cảm ơn."

Sao tiệm thuốc chính quy không có?

Không phải thứ này nên thường xuyên dự trữ sao? Sao lại không có, còn phải lên shop online xem...? Cô gái này kỳ quái ghê.

"Xem dáng vẻ này của ngài chắc là đi mua que thử thai cho bạn gái ạ?" Nữ nhân viên dường như hơi nhiệt tình, còn mở miệng hỏi chuyện phiếm.

Đàm Trì ho khan, có chút ngượng ngùng: "Coi như thế đi."

Nữ nhân viên hiểu ra: "Vậy nhất định ngài rất thích bạn gái mình, ngay cả yêu cầu vô lý như vậy cũng đồng ý."

Thích?

Đàm Trì sửng sốt, gãi gãi đầu, thoáng chốc không biết nên nói đúng hay không, ậm ờ nói: "Đúng là anh ấy rất tốt."

Rời khỏi tiệm thuốc, Đàm Trì mím môi, nhìn mặt đất lâm vào suy tư.

Vì sao cậu không thể nói câu "Em thích anh" với Trình Hoài? Không phải từ lần đầu tiên gặp anh, không phải anh không được sao? Bây giờ làm sao vậy? Bỏ qua thời niên thiếu cố chấp, chỉ nói về sau khi mất trí nhớ thôi.

Lúc ở bên Trình Hoài, cậu sẽ cực kỳ vui vẻ, cực kỳ ỷ lại, như ác long coi trọng báu vật của mình, thấy người khác tỏ tình sẽ ghen ghét sẽ lo lắng... Mỗi lần ôm nhau đều cảm thấy an toàn hạnh phúc... Còn gì nữa nhỉ? Còn muốn cùng anh làm rất nhiều chuyện vui vẻ...

Cậu lắc lắc đầu, luyện tập: "Em, em thích... Em thích anh... Em...?"

Sao vẫn thấy kỳ kỳ.

Đàm Trì quyết định dời lực chú ý, lấy di động lên Weibo, đang muốn phát Weibo thì lướt thấy mình đang bị treo trên hot search, cùng treo trên hot search còn có một cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc —— Ôn Tiêu.

Tiêu đề hot search là #Mẹ ruột Đàm Trì, Ôn Tiêu bức tử nữ minh tinh#, lượng thảo luận nhanh chóng phá trăm triệu, gần như cả khu bình luận đều mắng cậu và Ôn Tiêu, dẫn tới đề tài Đàm Trì là thiếu gia hào môn đã nguội lại được hâm nóng.

"Góc phổ cập khoa học: Ôn Tiêu, tên thật Ôn Nhược Lan. Năm đó là tiểu thiên hậu giới âm nhạc, từng đoạt giải nhất cuộc thi thanh niên ca hát toàn quốc, có tổng cộng 16 album, là ca sĩ chạm tay có thể bỏng trong nước, từng đáp ứng lời mời ra nước ngoài diễn lưu động, thành tựu không thấp. Đương lúc ở đỉnh cao, có người tiết lộ Ôn Tiêu ăn cắp sáu ca khúc của tiểu thiên hậu Sở Lăng, có tài liệu, có ảnh làm bằng chứng, sau ồn ào huyên náo, Ôn Tiêu và Sở Lăng gặp mặt, sau đó Sở Lăng nhảy lầu tự vẫn (có camera), kế đó Ôn Tiêu phát hành album bị tẩy chay, giải ước công ty rồi mai danh ẩn tích."

"Mẹ bức tử người, không chừng con trai cũng y chang."

"Đã làm ra loại chuyện này mà còn để con trai đến giới giải trí vớt tiền, thật biết lừa gạt!"

"Ghê tởm, mẹ anh ta như vậy có khác gì giết người không? "

"Đàm Trì flop đi! Đừng nhảy nhót nữa!"

"Rồi sao lại thả người như vậy ra nhảy nhót trước mặt chúng tôi? Mau phong sát đi! Điên hết rồi!"

Đầu Đàm Trì ong ong, một bên là thành tựu xuất sắc của Ôn Nhược Lan năm xưa, một bên là tin đồn vớ vẩn chói tai trên mạng, cậu chạy như bay về nhà.

Giới giải trí thật thật giả giả, chuyện năm đó ai có thể nói rõ? Vả lại, cùng Ôn Nhược Lan sinh hoạt nhiều năm, sao cậu có thể tin tin đồn vô căn cứ được.

Không thể để mẹ chịu tổn thương! Không thể để mẹ nhìn thấy!

Lúc tiến vào tiểu khu, cậu bất chợt đụng phải một người, bọc nilon đựng que thử thai rơi xuống đất.

Đối phương ngồi xổm nhặt lên giúp cậu, cậu cầm xong mới nhận ra là người quen.

Tạ Diễm? Sao nam thần ở chỗ này?

Nhưng cậu không có thời gian tán gẫu với nam thần.

Tối qua Tạ Diễm đến đây thăm ba mẹ, từ trên lầu đi xuống đã nhận ra Gamma từ xa, đang suy nghĩ làm sao bắt chuyện, nào ngờ bị cậu đâm sầm một cái.

Đàm Trì cúi người muốn chạy về nhà, lại bị Tạ Diễm kéo lại, tuy lòng nóng như lửa đốt song vẫn tôn trọng nói: "Tạ tiên sinh, hiện giờ tôi hơi gấp."

Tạ Diễm hơi suy nghĩ, lấy một tấm danh thiếp đưa cho cậu, nói: "Có người liên hệ với tôi, muốn lấy bài hát trước kia của cậu làm ca khúc chủ đề, nếu cậu xong việc thì gọi cho tôi."

"Được." Đàm Trì tiếp nhận, không kịp xúc động, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn, tôi sẽ gọi."

Tạ Diễm không ngờ cậu sảng khoái như vậy, lại thấy giọng cậu hơi quen quen.

Nhưng nghĩ mãi không ra.

Đàm Trì cầm danh thiếp hỗn loạn bước vào thang máy về nhà, vừa mở cửa liền thấy Ôn Nhược Lan ngồi ở phòng khách lấy di động ra, vội vàng chạy tới giựt lấy di động, không tự nhiên nói: "Mẹ, chúng ta xem TV đi!"

Ôn Nhược Lan: "?"

Trước/51Sau

Theo Dõi Bình Luận