Saved Font

Trước/85Sau

Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 19: Tiếng Đập Cửa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Diêu Hồng cởi quần áo ướt ra ném sang một bên, Liễu thị cầm khăn lau người cho ông, liền nghe ông nói:

"Có người nói, trận mưa lớn này là một lời báo động trước, biểu thị -- "

Nói đến đây, Diêu Hồng dừng một chút, tiếp theo mới nói:

"Đất nước sắp diệt vong, yêu nghiệt lại hiện ra!" Ông lại bồi thêm một câu:

"Nói đây là dấu hiệu đại họa giáng xuống."

Ông vừa dứt lời, tay Liễu thị đang lau lưng cho ông cứng đờ, khăn tay trong tay "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất, thật lâu cũng không nói nên lời.

"Không có khả năng!"

Một lúc lâu sau, Liễu thị cuối cùng tìm lại giọng nói của mình, có chút chán ghét:

"Nào có yêu nghiệt gì, chỉ sợ là có điêu dân yêu ngôn hoặc chúng."

Bà cho tới bây giờ không tin quỷ thần, đối với những lời đồn đãi này đã đạt đến tình trạng không ưa.

Diêu Hồng chỉ nói bà là người đọc sách nên chán ghét chuyện thần quỷ, cũng không liên tưởng thất thố của bà đến nơi khác.

Thế nhưng rất nhanh, Liễu thị dằn xuống phản cảm trong lòng, lập tức nghĩ đến tính nghiêm trọng của chuyện này:

"Lời đồn như vậy, sẽ không có người tin chứ?"

Diêu Hồng nghe lời này, sắc mặt nặng nề:

"Chúng ta có tin hay không không quan trọng ——"

"Ai." Ông thở dài, khom lưng đi nhặt khăn rơi xuống đất, lau lung tung hai cái:

"Phải xem," khi nói chuyện, ông dừng lại, duỗi một ngón tay chỉ lên trên:

“...... Tin hay không mới chắc chắn. "

Thần Khải Đế không để ý tới chính sự, không hỏi dân sinh an nguy, chỉ cầu tu tiên vấn đạo, muốn phá vỡ số tuổi thọ của nhân loại.

Sống chết của dân chúng ở trong mắt Hoàng đế cao cao tại thượng, chỉ như chết mấy con kiến hôi mà thôi, sẽ không chút để ý.

Nhưng lời đồn đãi một khi liên quan đến chính quyền của mình, hoàng đế tuyệt đối không thể chịu đựng được.

"Chỉ sợ từ giờ về sau, sẽ bận rộn!"

Một khi truyền đạt thiên thính, việc này tất yếu phải nghiêm tra.

Thân là Binh Mã Tư Chỉ Huy Sử bắc thành, ngày thường có thủ hạ sai khiến, lại có người hiếu kính, ra ngoài cũng uy phong, nhưng lúc này sẽ không có người cõng nồi, chỉ có cắn răng chịu đựng.

"Chịu đựng đi."

Ông thở dài một tiếng, vội vàng lau người mình hai cái, ném khăn lên bình phong bên cạnh, Liễu thị cuối cùng cũng phục tinh thần lại, vội vàng che đi vẻ lo lắng trong mắt, cầm quần áo sạch khoác lên người trượng phu:

"Gấp cái gì?" Trên mặt bà đã khôi phục trấn định trước kia, "Chỉ cần không chết, cùng lắm thì giáng chức cách chức, chúng ta bán sân nhỏ về Nam Chiêu là được.”

Diêu Hồng rất yêu cái kiểu vĩnh viễn không chịu thua này của bà, giống như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến bà khom lưng cúi đầu.

Nghe lời này của bà, không khỏi bật cười:

"Đều nghe phu nhân!"

Bất quá trong lòng lại hạ quyết tâm, càng phải cẩn thận tỉ mỉ, không nên rơi vào trong những chuyện này, cần phải từ vòng xoáy này toàn thân trở ra, không thể liên lụy đến vợ con.

"Nhưng ta thấy sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy."

Ông mặc quần áo, vứt bỏ vẻ mặt sợ vợ hàng ngày của mình:

"Trận mưa lớn này cuối cùng cũng dừng lại, sau đó lại trấn an, sự tình chung quy sẽ qua đi."

Một khi thiên tai lắng xuống, nhân họa sẽ theo thời gian trôi qua biến mất, những lời đồn đại kia tự nhiên sẽ chậm rãi bình ổn, sẽ không có người lén lút đồn đại nữa.

Trong lòng Diêu Hồng lạc quan suy nghĩ —— hy vọng chuyện lần này chỉ là một chút ngoài ý muốn, có thể nhanh chóng kết thúc.

Trong thời kỳ nhậm chức của mình, tốt nhất là không nên phát sinh bất cứ điều gì khó giải quyết.

Liễu thị khẽ gật đầu.

Hai phu thê vừa từ trong phòng đi ra, liền thấy Diêu Thủ Ninh trông mong nhìn hai người:

"Nói xong rồi?"

"..." Liễu thị không nói gì.

Đề tài bà nói với trượng phu, liên quan đến lời đồn đãi phố phường, đương nhiên là không thể nói cho nữ nhi nghe được.

Diêu Thủ Ninh bản tính tò mò, nếu nghe những lời không đáng tin cậy này, không thiếu được sẽ quấn lấy bà không ngừng hỏi chuyện đồn đãi về yêu quái.

Nữ nhi này nửa tháng trước nghe người kể chuyện trong trà lâu kể chuyện, đã bị 'dọa đến mức' mê man một lần, lại nghe được lời đồn đãi như vậy, chỉ sợ càng khó lường.

Trong lúc đang suy nghĩ, lúc này nghe nàng hỏi, tự nhiên quả quyết phủ nhận:

"Cái gì nói xong rồi? Cha con vào thay quần áo.”

Liễu thị rất nhanh ý thức được lời nói dối của mình tu luyện cũng không tới nơi tới chốn, bởi vì bà từ trong mắt nữ nhi nhìn thấy vẻ không tin, ngay cả trượng phu cũng có chút chột dạ cúi đầu.

"Không nói thì thôi."

Tâm tư Diêu Thủ Ninh không đặt ở trên này, tiếp theo lại đổi đề tài:

"Nương vừa mới nói ngày mai sẽ dẫn con ra ngoài."

Khi nàng nói chuyện thì nhìn Diêu Hồng, ánh mắt sáng lấp lánh, rõ ràng là chờ ông đáp lại.

Lúc trước Diêu Hồng đã đồng ý với hai mẹ con, muốn làm một cái bẫy, bắt Tôn thần y lừa gạt kia vào nha môn.

Nếu là trước đó chưa có nói chuyện với trượng phu, Liễu thị tự nhiên cũng sẽ cùng suy nghĩ với nàng.

Nhưng hiện tại Diêu Hồng phiền toái quấn thân, bà tự nhiên không nỡ để trượng phu phải phiền lòng bởi chuyện như vậy.

Thế nhưng bà vừa mới đồng ý Diêu Thủ Ninh, hiện tại lập tức đổi ý cũng có chút nói không được, bởi vậy hàm hồ nói:

"Mưa vừa mới ngừng, cũng không biết ngày mai là quang cảnh gì, đến ngày mai nói sau cũng được..."

Bà còn chưa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Diêu Thủ Ninh thay đổi.

"Nương không muốn tìm thầy thuốc họ Tôn tính sổ sao?" Nàng giống như phát hiện Liễu thị từ chối, liền thẳng thắn nói ra.

Liễu thị có chút xấu hổ, mượn động tác châm trà để che dấu:

"Cũng không nói không tính sổ, dù sao cũng không nóng vội nhất thời, trốn thoát mùng một, trốn không thoát mười lăm..."

"Ai——" Diêu Thủ Ninh không nói nữa, chỉ thở dài một hơi.

Gương mặt xinh đẹp của nàng hiếm thấy bị phủ một tầng bóng mờ, Diêu Hồng thấy vậy cũng buồn cười:

"Ngày mai đi, ngày mai đi!"

Ông không nỡ để nữ nhi thất vọng, nói xong lời này, chỉ thấy ánh mắt Diêu Thủ Ninh sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhắn kia trong nháy mắt từ u ám chuyển sáng trong:

"Thật sao?"

"Tự nhiên là thật, cha lừa con lúc nào?" Diêu Hồng cười đáp một tiếng.

"Nhưng mà..." Liễu thị nghĩ đến lời Diêu Hồngvừa nói, không khỏi có chút do dự:

"Chàng giải quyết được ư?"

Đừng thấy hôm nay hết mưa rồi, nhưng phiền phức của Diêu Hồng mới chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Kế tiếp thu thập giải quyết tốt hậu quả, sau lưng tra xét người truyền lời đồn, chỉ sợ đủ để ông bận rộn một thời gian.

Bà lộ vẻ lo lắng, Diêu Hồng liền lộ ra vẻ mặt khẳng định với bà: "

"Chuyện thuận tay mà thôi, cũng phí sức làm gì."

Khuôn mặt thô lỗ của ông lộ ra vài phần giảo hoạt không tương xứng với khí chất của ông:

"Gần đây du côn gây chuyện rất lợi hại, đến lúc đó đập chiêu bài của hắn, cũng chỉ có thể trách y thuật của hắn không tinh, hai người ngày mai chỉ cần đi xem kịch hay là được!"

Liễu thị nghe ông có an bài, trong lòng không khỏi yên tâm, gật đầu một cái:

"Vậy ta nghe lời chàng."

Diêu Thủ Ninh nghe cha mẹ nói xong, cũng rất thoải tâm, sớm đã ném mất mát vừa rồi ra sau đầu, chỉ cảm thấy hôm nay mưa vừa dừng lại, chuyện gì cũng đều thuận tâm.

Nàng dù sao tuổi không lớn lắm, vô ưu vô lo, lúc này vui mừng hẳn lên, làm Diêu Hồng gần đây việc vặt quấn thân dường như bị nàng lây nhiễm, dỡ bỏ áp lực toàn thân, tâm tình thoải mái không thôi.

Theo lý mà nói, đêm nay Diêu Thủ Ninh hết phiền não, tâm nguyện muốn xem náo nhiệt đạt thành, vốn nên ngủ ngon vô cùng, nhưng không biết vì sao, nàng lại giống như là nằm mơ.

Thập phần quỷ dị, nàng vô cùng chắc chắc trong mộng Tiểu Liễu thị đã qua đời.

Giống như trong lúc ngủ, Diêu Thủ Ninh hoảng hốt giống như nghe được tiếng gõ cửa.

Nửa đêm canh ba, làm thế nào có thể có người đến?

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phệ Thiên Long Đế