Saved Font

Trước/85Sau

Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 21: Ngày Lễ Đến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thân thể Diêu Uyển Ninh không khỏe, chuyến đi tìm phiền toái này nàng đương nhiên là không đi, chỉ có hai mẹ con đồng hành với nhau.

Hai người ra khỏi nhà, xe ngựa vòng qua hai con hẻm nhỏ, dần dần đã có nhiều tiếng người hơn.

Sau khi mưa vừa dừng lại, rất nhiều người bán hàng rong bị mắc kẹt trong nhà dần dần đi ra bắt đầu buôn bán.

Mặc dù nói sắc trời còn sớm, nhưng trên đường cũng có không ít người đi đường, rất nhiều cửa hàng đã mở ra, bọn tiểu nhị đang cầm chổi quét sạch vũng nước đọng trên đầu đường, ngược lại vô cùng náo nhiệt.

"Nương ——"

Cách y quán Tôn thần y còn có một đoạn hành trình, Diêu Thủ Ninh quay đầu, nhìn Liễu thị một cái, muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì?"

Tâm tư Liễu thị đặt ở chuyện sắp đập bảng hiệu Tôn thần y, ý chí chiến đấu sục sôi, không chú ý tới tâm tư Diêu Thủ Ninh lúc này biến hóa, nghe nàng gọi mình, không yên lòng nói một câu.

"Nương nói, dì có khỏe không?"

Nàng nói xong lời này, Liễu thị quay đầu nhìn nàng, lúc này mới phát hiện tiểu nữ nhi này hình như có chút không thích hợp.

Trước kia nàng luôn tràn đầy tinh lực, nhưng hôm nay không biết vì sao, hình như có chút phờ phạc, phía dưới mắt hiếm thấy xuất hiện hai bóng xanh nhàn nhạt.

"Có chuyện gì vậy? Con không ngủ ngon sao?”

Liễu thị vừa thấy, không khỏi thân thiết hỏi nàng một tiếng.

Diêu Thủ Ninh do dự một lát, tiếp theo gật đầu, nói:

"Tối qua con gặp ác mộng," nói đến đây, nàng liếc nhìn Liễu thị một cái:

"Mơ thấy dì có chút không ổn."

Nói xong, nàng dựa vào vai Liễu thị, dang tay ôm lấy cánh tay mẫu thân:

"Nương, ngài có muốn tìm người đi Giang Ninh không, hỏi thăm nơi ở của dì?"

Liễu thị lúc đầu thấy sắc mặt nàng không tốt, lại nghe nàng nói gặp ác mộng còn có chút lo lắng, sau đó vừa nghe nàng nói xong lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bà từ trước đến nay không tin thần quỷ, cũng không tin những chuyện cảm ứng biết trước, cho rằng cái gọi là lời tiên đoán, bất quá chỉ là trò lừa bịp gạt người.

Càng đừng nói Diêu Thủ Ninh chỉ là nằm mơ, tự nhiên càng không coi lời nói của nàng là thật.

"Thì ra là gặp ác mộng."

Liễu thị cười sờ sờ hai má nữ nhi, ngữ khí ôn hòa một chút:

"Trách ta." Bà nói:

"Chắc là mấy ngày trước ta nhắc tới chuyện của dì con, làm con nhớ thương chuyện này."

Bà nhắc tới tiểu Liễu thị bệnh tình nguy kịch, muốn đưa một đôi nữ nhi đến Thần Đô.

Diêu Thủ Ninh bởi vì cô đơn, đã sớm muốn có một người bạn chơi cùng, cho nên rất có khả năng ngày có suy nghĩ, đêm nằm mơ.

Tuổi tác của nàng còn nhỏ, còn chưa từng trải qua cuộc sống thân nhân sanh ly tử biệt, ngẫu nhiên mơ một giấc mộng như vậy, khó trách nàng cũng không ngủ ngon, dưới mắt hiện ra bóng xanh.

"Dì con ở Giang Ninh xa xôi, cách xa lắm, hơn nữa không có nơi ở ổn định, cho nên thời gian dài không có hồi âm cũng là chuyện bình thường."

Liễu thị có chút trìu mến ôm tiểu nữ nhi vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi:

"Không có tin tức nói không chừng chính là tin tức tốt."

Bà dừng lại:

"Còn nữa, phong thư kia đã là vào nửa năm trước, lúc dì con viết, chỉ sợ là vào lúc thân thể nhất thời không khỏe, cho nên suy nghĩ quá nhiều, hiện tại nói không chừng thân thể đã sớm tốt rồi, cho nên mới không đưa nhi nữ tới đây.”

Diêu Thủ Ninh rất nghiêm túc bà nói chuyện, một mặt cho rằng Liễu thị nói rất có đạo lý, một mặt lại mơ hồ cảm thấy bà nói không đúng.

"Quay đầu lại ta bảo người mời đại phu bắt mạch con, mở phương thuốc an thần, con nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ quá nhiều chuyện này."

Trong nhà đã có một nữ nhi bị bệnh, Liễu thị cũng không thể để tiểu nữ nhi mặt ủ mày chau.

Nói xong lời này, vốn dĩ là Diêu Thủ Ninh sẽ cự tuyệt, dù sao từ trước đến nay nàng không kiên nhẫn uống những thứ thuốc đắng nghét này.

Nào ngờ nàng suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái:

"Quả thật nên uống chút thuốc, có thể là con nghĩ nhiều rồi."

Nói đến mức này, cho dù đó là việc tiểu Liễu thị không thể sống sót qua đông chí, hay là giấc mơ quái dị tối hôm qua biểu tỷ tự xưng họ Hồ đẩy cửa mà đến, dưới tình huống Liễu thị đã rõ ràng không tin thì tuyệt đối không thể nói ra.

Cũng may thời gian đến ngày đông chí cũng không còn bao lâu, chờ một chút là được.

Hai mẹ con đang nói chuyện, sau đó liền nghe thấy 'Keng -- '

Một tiếng chuông dài, hùng hậu truyền đến từ xa, nhanh chóng khuếch tán đến mỗi một ngóc ngách của Thần Đô thành.

'Keng -- '

'Keng -- '

Âm thanh kia liên tiếp vang lên ba tiếng, trùng điệp chồng lên nhau, đinh tai nhức óc.

Cùng lúc đó, tiếng chuông nội thành vừa vang lên, ngoài thành cũng giống như đánh trống truyền hoa, cũng có tiếng chuông vang lên, truyền đến càng xa hơn.

Dưới tiếng động thật lớn này, con ngựa bị giật mình, bắt đầu bất an mà giẫm mạnh xuống đất.

Bất cứ nơi nào âm thanh truyền đi, những người buôn bán trên đường phố không thể không dừng lại động tác trong tay.

Diêu Thủ Ninh cũng bị tiếng chuông bất thình lình này làm cho hoảng sợ, còn chưa phản ứng lại, Liễu thị đã nhanh chóng che lỗ tai nàng lại.

Tào ma ma trên xe vội vàng đưa tay che lỗ tai cho Liễu thị, sau sáu âm thanh, tiếng chuông ngừng lại.

Chỉ là dư âm kia lượn lờ, Liễu thị thấy không còn tiếng động, chậm rãi buông tay ra.

Nhưng tiếng vọng kia không dứt, giống như lỗ tai còn có cảm giác chấn động, tựa như có một con sâu đảo quanh trong ống tai, vừa ngứa vừa đau đầu.

"Nương, sao lại đột nhiên có tiếng chuông vang lên?"

Diêu Thủ Ninh lắc lắc đầu, nghiêng đầu móc lỗ tai, đầu ngón tay như măng non vừa mới thò vào, đã bị Liễu thị bắt lấy:

"Đừng làm bị thương."

Bà vươn tay xoa lỗ tai cho nữ nhi, mượn chuyện này xoa dịu sự khó chịu của Diêu Thủ Ninh, vừa nhăn mày:

"Vang lên sáu tiếng, năm trước gõ chuông sáu tiếng, là thời điểm đông chí."

Lúc Liễu thị nói chuyện cũng cảm thấy không thoải mái lắm, Tào ma ma biết tâm ý của bà, thay bà xoa xoa tai.

Đại Khánh coi trọng ngày đông chí, triều đình mới định quốc, Khâm Thiên Giám liền thiết lập quan tinh đài (đài xem sao) trong nội thành Thần Đô. Trên đài xây dựng khuê biểu (đồng hồ để đo lường), dùng để tính toán lưu chuyển bốn mùa.

Đến thời điểm đông chí, trong cung sẽ vang lên sáu tiếng chuông, để nhắc nhở dân chúng Đại Khánh, đã đến giờ.

Thời gian ban đầu, triều đình định ra quy tắc ngày lễ này, khuyến khích dân chúng mua pháo nến chuẩn bị, một khi tiếng chuông dừng lại, cả thành sẽ đốt pháo.

Tiếng pháo phóng lên trời, khói mù tràn ngập, không khí ngày lễ lập tức tràn về.

Đại Khánh xây dựng triều đại sáu bảy trăm năm, tập tục này vẫn được giữ lại cho đến ngày nay, nói với dân chúng triều Đại Khánh, đông chí cùng lễ mừng năm mới cũng không khác nhau lắm, đều trải qua vô cùng long trọng.

Thời gian ngày lễ này dựa trên khuê biểu làm chuẩn, khoảng chừng vào ngày 20 tháng 11 hàng năm.

Đến đầu tháng 11, nhà nào cũng chuẩn bị pháo nến thơm, đợi đến khi tiếng chuông trong triều vang lên, cả thành đồng loạt bắn pháo.

Đến lúc đó khói thuốc súng tràn ngập, có nghĩa là dân chúng nghênh đón tân xuân.

Năm nay bởi vì mưa to nửa tháng, Liễu thị đóng cửa không ra, trong nhà căn bản vẫn chưa chưa kịp chuẩn bị hàng hóa cho lễ hội.

Vốn khó lắm mới sau cơn mưa trời lại sáng, đông chí năm nay, nói không chừng bởi vì trận mưa này mà bị đẩy về sau mấy ngày.

Nào biết mưa chạng vạng hôm qua mới ngừng, hôm nay chuông vang lên, làm Liễu thị có chút trở tay không kịp.

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Giám Bảo Thần Nhãn