Saved Font

Trước/85Sau

Sau Khi Nam Chính Phát Điên

Chương 46: Được Nghe Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
May mà Diêu Thủ Ninh kịp thời cảnh tỉnh, ý thức được lời mình nói không đúng, nuốt hai chữ "Diệu Chân" đã đến bên miệng trở về, đổi thành tiếng thở dốc thật dài:

"A... Hô... A hô..."

Liên tiếp thở hổn hển hai lần, nàng mở to mắt, giả vờ như mới bị Liễu thị đánh thức nên không biết gì, hỏi:

"Nương, người nói cái gì vậy?”

“...... Đứa nhỏ này, sao lại mất hồn mất vía vậy.”

Liễu thị vẻ mặt đau đầu, lại nhớ tới tiểu nữ nhi hôm nay chỉ sợ là bị dọa tới mức không nhẹ, bởi vậy nhịn xuống lời dạy dỗ đến bên miệng, lặp lại lời nói vừa rồi của mình một lần:

"Biểu tỷ Diệu Chân của con, nữ nhi của dì, hôm nay lúc ra cửa, không phải con mới nhắc tới sao?”

"Biểu tỷ.”

Diêu Thủ Ninh lần này không dám khinh thường, ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Tô Diệu thật sự có chút ngượng ngùng cúi đầu, cùng lúc đó, một giọng nói cổ quái mà ban ngày nàng nghe được một lần nữa vang lên trong đầu Diêu Thủ Ninh:

"Sở Thiếu Trung của Hình Ngục ty ghi hận mối thù chịu nhục hôm nay, muốn dụng hình giết Diêu Hồng để hả giận.”

"Lục Chấp sắp phát bệnh.”

Lời này vừa dứt, Diêu Thủ Ninh cắn chặt môi, theo bản năng nhắm chặt hai mắt.

Khác với ban ngày bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khó có thể tìm ra người nói chuyện, lúc này trong phòng đều là người một nhà.

Diêu Hồng cố nén mệt mỏi, cầm một chén trà nóng, không lên tiếng, giống như hoàn toàn không biết trong bóng tối có một giọng nói đang nói đại họa sắp giáng xuống người ông.

Liễu thị nén lệ, nửa kéo nửa ôm bảo Tô Diệu Chân mau đứng dậy.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất lỗ tai đỏ bừng, cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Ngoài ra, trong phòng cũng không có người ngoài, chỉ có một mình nha hoàn Phùng Xuân hầu hạ mẫu thân.

Giọng nói kia nghe không ra nam nữ, phá lệ quỷ dị.

Người chung quanh thần sắc hoặc mỏi mệt, hoặc thương tâm, giống như hoàn toàn không nghe thấy giọng nói cổ quái này.

Diêu Thủ Ninh chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, khiến nàng sinh lòng sợ hãi.

Có lẽ hôm nay ngủ liên tục thấy ác mộng, Diêu Thủ Ninh lại nghe được giọng nói cổ quái này, càng cảm thấy đau đầu.

Diêu Thủ Ninh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, hai tay cong cong hình thành bóng mờ, che đi vẻ mặt trên mặt mình.

Nàng buông tay xuống, nhìn về phía Phùng Xuân.

"Nhị tiểu thư không thoải mái sao?”

Bị nàng nhìn, Phùng Xuân nhanh chóng chú ý tới ánh mắt Diêu Thủ Ninh, không khỏi thân thiết hỏi một tiếng.

Phùng Xuân lai lịch rõ ràng, là năm đó Liễu thị mang về từ Nam Chiêu.

Tính cách nàng ấy ôn nhu, lại rất hiểu lòng người, trên dưới Diêu gia đều rất thích nàng, không giống người nói ra những lời lúc trước.

Huống chi trước đó, Diêu Thủ Ninh cũng chưa bao giờ ở trên người người nhà nghe được âm thanh kỳ quái như vậy.

Vừa mới đến, liền chỉ còn lại một đôi tỷ đệ mà dì uỷ thác đưa tới.

Diêu Thủ Ninh trong lòng sinh nghi, nàng thật sự không muốn hoài nghi biểu tỷ đệ mình chưa từng gặp mặt, nhưng trước mắt bọn họ quả thật có hiềm nghi cực lớn.

Lại nghĩ: Nếu là giọng nói quỷ dị này có thể nói thêm vài câu, để nàng có thể dò ra manh mối thì thật quá tốt rồi.

Ý niệm này vừa nhấc lên, giống như từ trong bóng tối cũng có một cỗ lực lượng cũng đang giúp nàng.

Ngay sau đó, Diêu Thủ Ninh lại nghe được:

"Diêu gia nguy cơ tứ phía, Liễu thị có thể bởi vì tai họa mà sinh hận.”

"Trước xin lỗi Liễu thị, để xoa dịu nỗi oán hận trong lòng bà, khiến bà cảm thấy thương xót.”

Giọng nói kia nói xong lời này, lập tức tiêu tan trong vô hình.

Diêu Thủ Ninh còn đang suy đoán giọng nói này đến tột cùng là từ trên người hai tỷ đệ vọng lại, chợt nghe Tô Diệu Chân mở miệng nói:

"Hôm nay con vào thành, không cẩn thận gây ra một tai họa lớn như vậy.”

Tô Diệu Chân và Liễu thị nắm tay nhau, có chút lo sợ bất an, giống như là đứa nhỏ phạm sai lầm:

"Liên lụy di mẫu, Thủ Ninh muội muội kinh hãi không nói, còn dẫn đến một hồi kiện tụng.”

Nàng ta hai mắt đẫm lệ dịu dàng, ngẩng đầu lên có chút cẩn thận nhìn mọi người trong phòng một cái, nước mắt lưng tròng:

"Đều là lỗi của hai tỷ đệ con, kính xin dì quở trách, cũng làm cho trong lòng tỷ đệ con dễ chịu hơn một chút.”

Tô Diệu Chân vừa mới nói xong, lập tức tra ra manh mối, hết thảy đều đã rõ ràng.

Đồng tử Diêu Thủ Ninh lập tức co rụt lại, theo bản năng cắn môi mình, nhịn xuống tiếng kinh hô đã đến bên miệng.

Tô Diệu Chân! Tô Diệu Chân! Vậy mà lại là Tô Diệu Chân!

Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, vừa mới gặp mặt, người bình luận chê bai nàng thậm tệ lại là vị biểu tỷ mình chờ đợi hồi lâu, chưa từng gặp mặt này.

Lại liên tưởng đến cơn ác mộng hôm qua, khiến nàng sinh lòng kháng cự Tô Diệu Chân, hôm nay lại suy nghĩ kỹ, giống như đã sớm có cảnh báo.

Nội tâm Diêu Thủ Ninh một lời khó nói hết, rất nhiều nghi vấn sinh ra trong lòng nàng, nhưng nàng lại chỉ có thể cố nén.

Liễu thị cũng không chú ý tới giờ khắc này thần sắc nữ nhi khác thường, toàn bộ tâm thần của bà đều đặt ở trên người Tô Diệu Chân.

Nghe nàng ta nói những lời này, không khỏi đau lòng thương xót, an ủi nàng ta nói:

"Con ngựa kia phát điên, cũng không phải do con người tạo ra, chỉ hận người đánh xe bỏ chạy, lại có liên quan gì đến con đâu chứ?”

Bà nhớ tới muội muội gả cho người không tốt, mấy năm nay theo Tô Văn Phòng chạy ngược chạy xuôi, chịu không ít khổ sở, cho nên dưỡng thành tính cách cẩn thận như con gái của muội ấy.

Nếu mà so sánh với hai nữ nhi của mình, Diêu Uyển Ninh bệnh nặng không đề cập tới, Diêu Thủ Ninh nhỏ hơn Tô Diệu Chân không tới ba tuổi, nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều, nuôi dạy hoạt bát đáng yêu, không hề biết sợ hãi là gì, liền càng làm cho bà cảm thấy đau lòng cho thiếu nữ hiểu chuyện rưng rưng xin lỗi trước mắt này.

"Nương con bất hạnh qua đời, lâm chung phó thác con cho ta, ta cùng dượng con làm sao nỡ trách mắng con chứ?”

Bà nói xong, lại vỗ vỗ lên mu bàn tay Tô Diệu Chân, trấn an nàng ta nói:

"Hài tử ngoan, đừng để trong lòng.”

Vừa dứt lời, bà liếc mắt nhìn Diêu Hồng một cái, Diêu Hồng cầm chén trà, thần sắc nghiêm túc gật gật đầu, nói một tiếng:

"Dì con nói đúng.”

Ông có diện mạo thô lỗ hung ác, lúc không cười thoạt nhìn đặc biệt dọa người, lời này nửa điểm thuyết phục cũng không có, đầu gật một cái, ngược lại làm cho Tô Khánh Xuân quỳ trên mặt đất càng có chút sợ hãi.

Tô Diệu Chân nhìn thấy, cắn cắn môi.

Mấy người nói lời này, Liễu thị vội vàng bảo Tô Khánh Xuân đứng dậy, Phùng Xuân nhanh nhẹn đưa ghế lên, để cho tỷ đệ hai người ngồi xuống.

Diêu Thủ Ninh tâm thần không yên, lúc này lại nhìn Tô Diệu Chân, vừa là tò mò, lại xen lẫn sự sợ hãi cùng bài xích, luôn cảm thấy biểu tỷ này cả người đều là mê hoặc.

Liễu thị từng nghe trong thư muội muội nhắc tới một đôi nữ nhi, nhưng đời này chưa từng thấy qua, không khỏi cố nén mệt mỏi, tỉ mỉ hỏi tình huống của tiểu Liễu thị mấy năm gần đây.

Tô Khánh Xuân nói không nhiều, có chút ngại ngùng.

Dáng người hắn gầy yếu, bộ dạng cũng không phải rất cao, so sánh với Tô Diệu Chân, thì trông có vẻ quá bình thường.

Lúc ngồi trên ghế, hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, giống như mới đến nơi xa lạ, bộ dáng co quắp bất an.

Rõ ràng là hai tỷ đệ, nhưng tỷ tỷ hình như mang bí mật, hắn chính là một người bình thường.

Diêu Thủ Ninh nhìn hắn chằm chằm, trong lòng suy nghĩ, thoáng cái xuất thần.

Nhưng không lưu ý tới, Tô Khánh Xuân bị nàng nhìn hai gò má phiếm hồng, có chút không biết làm sao cúi đầu.

Liễu thị lại vừa nói chuyện với Tô Diệu Chân, vừa phân tâm nhìn chằm chằm nữ nhi bên này, vừa thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày, thần sắc có chút nghiêm khắc.

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận