Saved Font

Trước/26Sau

Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 16: Thì Ra Chỉ Là Một Việc Thiện...

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đến phòng nhân sự, đúng là tất cả thủ tục đã được hoàn thành, ngay cả thư tiến cử cũng do chính TGĐ Hoàng tự mình viết, thật là vinh hạnh.

Anh thu dọn đồ dạc xong xuôi, không dám nhìn những ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp thỉnh thoảng hướng đến, vội vàng chạy đi.

Trên đường trở về, Hứa Thư Minh do dự hồi lâu, mới gọi một dãy số mà cậu ghi nhớ trong lòng.

Đã lâu rồi, cũng không biết Chung Văn Thiên có đổi số không.

Anh nghĩ chỉ thử một lần, nếu không gọi được, vậy thì không cần hỏi, lần gặp mặt trước bọn họ chia tay không vui, anh cũng không muốn phải cúi đầu.

Không ngờ thế mà gọi được, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Chung Văn Thiên ở đầu dây bên kia truyền qua loa:

"Ai vậy?"

Đúng rồi, Chung Văn Thiên không biết số điện thoại hiện tại của mình. Hứa Thư Minh nhất thời hơi do dự, chưa gì đã vội vàng hỏi, phải tìm hiểu rõ mọi chuyện trước đã chứ.

"Thư Minh?" Đột nhiên Chung Văn Thiên đoán được.

Hứa Thư Minh giật mình, anh không ngờ, chỉ dựa vào tiếng hít thở, mà Chung Văn Thiên có thể đóan ra được là anh.

Chẳng lẽ bây giờ làm ông chủ, đều phải có kỹ năng đã gặp thì không quên?

Anh nén sự ngạc nhiên của xuống, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh trả lời: "Là tôi, không biết có làm phiền anh không, tôi có một vấn đề muốn xác nhận lại với anh."

Chung Văn Thiên nghe anh nói, nở nụ cười, "Trước tiên cứ chờ chút đã --" giọng nói này có hơi xa, vừa nghe là biết nói với người bên cạnh, sau đó trong loa truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, âm thanh xung quanh yên tĩnh hơn, sau một lát, giọng nói của Chung Văn Thiên mới truyền đến rõ ràng:

"Tôi biết em sẽ gọi đến, lần trước lúc đầu là tôi muốn nói chuyện này. Nhưng mà tính tính em quá xấu, không cho tôi cơ hội nói chuyện. Đương nhiên, tôi cũng có chỗ không phải."

Hứa Thư Minh nghe thấy hắn tỏ thái độ nhượng bộ trước, mặt nóng lên, thì ra là như vậy, chỉ có anh so đo tính toán, anh nhếch miệng, nói: "Anh điều tra tôi, sau đó -- "

"Đúng, nhưng dùng từ điều tra này cũng không êm tai, tôi cho rằng tôi là thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, chỉ là làm việc thiện. Thư Minh, công ty trước đây sẽ làm mai một tài năng của em, vẫn nên đi đến một nơi cao hơn đi."

Thì ra chỉ là một việc thiện... thì ra Chung Văn Thiên nhìn anh như thế này.

Hứa Thư Minh nghe được đáp án này, trong lòng không chỉ không vui, mà còn cảm thấy chán nản hơn.

Anh đã đến mức người khác nhìn thấy mà muốn ra tay trợ giúp, thậm chí còn làm người khác thấy đồng cảm, tình nguyện mà giúp đỡ.

Chung Văn Thiên đang bố thí anh.

Hứa Thư Minh, tự hỏi mình, mày đang làm cái gì? Mày sống thế nào mà bản thân thành ra thế này?

Nhưng dù xuất phát điểm của Chung Văn Thiên là gì, thì trong lúc anh cần giúp đỡ, Chung Văn Thiên là người đầu tiên giúp anh.

Anh phải cảm ơn hắn, anh nắm chặt điện thoại, chân thành nói: "Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh, tôi cũng không biết lấy gì để đền đáp anh."

Chung Văn Thiên nghe xong cười lớn, "Không không không, đừng nói vậy, ơn huệ? Em đừng chọc tôi cười? Thư Minh, đối xử với bản thân tốt một chút, thỉnh thoảng nhận lòng tốt của người khác cũng không có gì đâu, em xem, tôi không thấy em từ chối thì tôi đã vui rồi."

"Đúng rồi, những lời nói hôm trước của tôi thật bất lịch sự, tôi xin lỗi anh —— "

"Được rồi, tôi không trách em, tôi cũng đã nói, tôi cũng sai. Em nói đúng, tôi không có quyền chỉ trỏ với em, là tôi không phải. Nhưng em cũng nổi giận với tôi, tôi chưa từng bị ai nói vậy, thật mới mẻ, sau khi trở về cũng suy nghĩ lại lời nói của mình, chúng ta hòa nhau."

Hứa Thư Minh nhẹ nhàng thở ra, cũng càng cảm thấy áy náy, "Cho dù nói thế nào, tôi cũng thật sự cảm ơn anh, biết anh bận rộn, nên tôi không quấy rầy anh nữa."

"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi biết em là người thích suy nghĩ nhiều. Hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt rồi suy nghĩ kĩ về chuyện công việc, gặp lại sau."

Hứa Thư Minh để điện thoại xuống, ngồi tại chỗ, cầm điện thoại hồi lâu không nói gì.

Lúc về nhà, anh vừa dọn xong đồ đạc, cô Chung đã gọi tới.

Hứa Thư Minh nghĩ đến Chung Văn Thiên, trong lòng đã có quyết định, nhận điện thoại nói: "Cô Chung, tìm tôi có chuyện gì không?"

"Thư Minh, hôm nay có rảnh không, tôi muốn tìm cậu tâm sự một chút."

Hứa Thư Minh ngồi trên sa lon, nói khẽ: "Thật xin lỗi, có lẽ sau này tôi sẽ không rảnh nữa."

"Sao? Đã có chuyện gì? Xin cậuu nói rõ cho tôi biết."

"Đúng là có một chút việc, tôi cần phải nói cho cô. —— Cô Chung, chiều hôm qua cô không gặp anh Chung à? Hay là anh ấy từ chối đi sân golf chơi với cô?"

"... Thư Minh, cậu —— "

"Cô Chung, không cần phải làm ra vẻ yếu đuối nữa, cũng không cần diễn trước mặt tôi nữa, tôi biết cô tìm tôi để làm gì, nhưng cô Chung, trên đời này không chỉ có mình cô là thông minh, những người khác là kẻ ngu. Tôi đã nghĩ kĩ, tôi không muốn vướng vào trò chơi tranh đấu của mấy người, tôi chỉ muốn sống cuộc sống của mình, xin lỗi, sau này đừng tìm tôi nữa, tôi cũng không nhận điện thoại cảu cô nữa đâu."

"Hứa Thư Minh, cậu phải nghĩ kĩ, cậu cho rằng bây giờ còn có ai để cậu vào mắt, sẵn lòng lôi kéo cậu!" Thái Thiến Nghiên tức giận nói.

Hứa Thư Minh dùng tay chống cằm, anh cụp mắt nhìn hoa văn trên khăn trải bàn mới đổi, một lát sau mới bình tĩnh trả lời:

"Chuyện này không cần cô nhọc lòng, cứ như vậy đi, chúc cô may mắn, cô Chung."

Nói xong, Hứa Thư Minh cúp điện thoại, nghĩ nghĩ vẫn nên bỏ số điện thoại này danh sách đen.

Ai nói không có ai?

Chung Văn Thiên chẳng lẽ không phải?

Hứa Thư Minh cho dù không phải quân tử quang minh lỗi lạc, nhưng cũng biết bốn chứ có ơn tất báo viết như thế nào.

Dù Chung Văn Thiên chỉ xem là một cái nhấc tay, không cần báo đáp.

Nhưng cũng phải trả.

Cũng phải tỏ chút lòng thành.

Dù sao anh cũng chỉ làm được như thế.

Anh tự biết thân biết phận.

Hứa Thư Minh nhìn dãy số không tên ở cuộc trò chuyện gần nhất trong điện thoại cuối cùng đổi thành "Chung từ thiện", cũng không tính là việc thiện, người giàu có làm việc tốt, thật không khỏi khiến người ta phẫn nộ.

Cuối cùng cũng là người ở hai tầng lớp.

Anh nghĩ, anh vẫn nên sống ở thế giới của mình cho thật tốt đó mới là an toàn nhất.

Không cần chịu phận bất hạnh, thì càng phải biết đủ.

Biết đủ là hạnh phúc, câu châm ngôn này, bây giờ anh biết cũng chưa muộn.

Trước/26Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Đạo Long Hoàng