Saved Font

Trước/50Sau

Sau Khi Trượng Phu Mất, Ta Tái Giá Với Lão Đại Phản Diện Sát Vách

Chương 2:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chuyện này khiến nàng cảm thấy bản thân có chút hi vọng sống.

[Các vị cá... Cá huynh, bình tĩnh, bình tĩnh nghe ta nói, ta chưa từng bắt hay giết đồng loại của các ngươi, dù các ngươi có ăn ta thì cũng không thể báo thù cho những đồng bào đã chết của mình được. Hay là thế này, chúng ta làm một giao dịch, các ngươi cắn đứt dây thừng trên người ta, cứu ta một mạng, chờ ta lên rồi nhất định sẽ cho các ngươi ăn, ngày nào cũng sẽ cho các ngươi ăn no.]

[Thật sao? Ngươi không lừa chúng ta chứ?]

[Đừng tin nàng ta, chuyện loài người hiểu nhất chính là nói mấy lời hoa mỹ này, mọi người đừng bị nàng ta lừa. Hơn nữa, dù nàng ta có chưa từng bắt hay giết đồng loại của chúng ta thì chắc chắn cũng từng nếm qua đồng loại của chúng ta rồi, mọi người tuyệt đối đừng để nàng ta lừa.]

[Đúng, không thể tin loài người.]

[Các huynh đệ tỷ muội, đừng nói nhảm với nàng ta nữa, khai tiệc.]

Bầy cá ùa lên.

Mẹ nó, sao bọn cá này còn tinh hơn cả người vậy?

Tia hi vọng cuối cùng trong lòng Tô Cẩn hoàn toàn bị phá tan, nàng không thể kiên trì được nữa, dần dần mất đi ý thức.

"Bùm" một tiếng, hình như có người nhảy vào trong nước.

[Không ổn, có người đến, mau chạy đi.]

Bầy cá tan tác như chim muông.

Trước khi Tô Cẩn hoàn toàn mất hết ý thức, nàng dường như nhìn thấy có bóng ai đó đang bơi về phía mình.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối, Tô Cẩn nằm trong một rừng cây, tay chân vẫn bị trói.

"Khụ khụ khụ..." Nàng nghiêng đầu sang một bên ho khan, nôn hết nước trong bụng ra.

"Ôi, tiện nhân này mạng lớn thật, thế mà còn chưa chết." Trong bóng tối vang lên một giọng nói hèn mọn của nam nhân.

Lúc này Tô Cẩn mới phát hiện có một nam nhân đang đứng trước mặt mình, nam nhân này đang vội vàng cởi dây lưng buộc quần, trong miệng còn lẩm bẩm.

"Không chết càng tốt, tiện nhân, lão tử còn chưa chơi ngươi mà ngươi đã chết thì quá đáng tiếc rồi. Chờ lão tử chơi chán sẽ lại ném ngươi xuống sông, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay, căn bản sẽ không có người phát hiện. Ha ha ha, lão tử thật quá thông minh."

Nam nhân càng cười điên cuồng thì sống lưng Tô Cẩn càng lạnh hơn.

Nam nhân này chính là nam nhân ngoại tình với nguyên chủ, tên là Tô Nhị Cẩu.

Nhưng chân tướng lại không phải như vậy, Tô Nhị Cẩu của Tô gia nổi danh là người lười biếng trong thôn, vì trong nhà nghèo, cộng với danh tiếng không tốt nên hơn ba mươi tuổi cũng không có tức phụ nhi (1).

(1) vợ

Thế là hắn ta đánh chủ ý lên người nguyên chủ.

Ba ngày trước, hắn ta nhân lúc nguyên chủ một mình giặt y phục bên sông đã nổi lên ý xấu với nguyên chủ nhưng lại bị một thôn dân cùng thôn xen vào.

Tô Nhị Cẩu thấy chuyện bại lộ, ác nhân cáo trạng trước, nói xấu nguyên chủ, hắn ta nói vì trượng phu không thể sinh hoạt vợ chồng với nguyên chủ được, nàng không chịu nổi cô đơn nên chủ động câu dẫn hắn ta.

Tô Nhị Cầu còn sử dụng thủ đoạn để người thôn dân kia làm chứng cho hắn ta. Nguyên chủ là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói được.

Rất nhanh việc này đã bị truyền đến tai trượng phu Tô An của nguyên chủ, Tô An cứ như vậy mà bị tức chết.

Mà phụ thân của nguyên chủ, Tô Lương cũng bệnh không dậy nổi.

Chuyện lớn như vậy khiến thôn dân phẫn nộ, trưởng thôn vì sợ người dân phẫn nộ nên nói nguyên chủ dâm ô, không tuân thủ nữ tắc, cuối cùng quyết định nhốt nguyên chủ vào lồng heo dìm sông.

Đáng hận nhất chính là nguyên chủ đã bị nhốt lồng heo dìm sông rồi mà Tô Nhị Cẩu còn không chịu buông tha nàng, vậy mà hắn ta lại vớt nàng từ trong sông lên, còn muốn lăng nhục nàng, đúng là phát rồ rồi!

Nhưng người bị lăng nhục hiện tại không phải nguyên chủ, mà là mình.

Tô Cẩn ý thức được điểm này, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn. Nếu để nam nhân chó chết này làm nhục thì nàng thà để đám cá kia gặm ăn mình còn hơn.

Thấy Tô Nhị Cẩu đã sắp cởi xong quần lao về phía mình, nàng nâng hai chân lên, dùng hết sức đạp vào chỗ yếu của hắn ta.

Vì không còn sức nên một đạp đó cũng không quá mạnh, nhưng ít nhất cũng đủ để khiến đối phương đau đớn.

"A!" Tô Nhị Cẩu hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy chỗ yếu ớt của mình dậm chân.

"Tiện nhân, dám đạp lão tử, nhất định hôm nay lão tử phải cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết, nếu không lão tử không tên là Tô Nhị Cẩu."

Tô Nhị Cẩu vừa dọa vừa nắm lấy hai chân Tô Cẩn rồi đè hai chân nàng xuống đất, tay còn lại xé y phục ẩm ướt trên người nàng.

Sao Tô Cẩn có thể ngoan ngoãn để hắn ta làm bậy được, nàng liều mạng phản kháng, kêu cứu, nhưng cổ họng nàng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh "a a a".

"Kêu đi! Ngươi là người câm, cho dù có gào rách cổ họng cũng không có người đến cứu ngươi đâu, ha ha..."

Tiếng cười của Tô Nhị Cẩu đột nhiên im bặt, thân thể hắn ta ngã xuống thẳng tắp, thiếu chút nữa ngã lên người Tô Cẩn.

Tô Cẩn giật mình, nàng đưa mắt lên nhìn thì thấy trước mắt có một dáng người thẳng tắp, nhìn dáng người, có lẽ đây là một nam nhân.

Ánh trăng xuyên qua lá cây chiếu lên người hắn, nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời có thần của hắn, so với sao trên trời đêm còn sáng hơn.

Trên tay hắn có cầm một gậy gỗ, là hắn đánh Tô Nhị Cẩu ngất xỉu.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận