Saved Font

Trước/220Sau

Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 49: Hình Phạt Chảo Dầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Giữa bầu không khí im ắng này, Đoạn Lệ đột nhiên mở miệng hỏi: “Không ngủ được à?”

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt: “Sao anh biết? Vừa rồi tôi đâu có trở người đâu?”

Đoạn Lệ nói: “Nghe tiếng hít thở thì biết, lúc cậu ngủ tần suất hô hấp không như vậy.”

Kỳ Vô Quá cảm thấy lời này nghe hơi lạ, nhưng lại không thể nói được sai chỗ nào, vì thế quyết định đổi đề tài.

“Tôi đang nghĩ về Giang Truyện Trí, rõ ràng đến cả quỷ ảnh cũng thấy, chứng tỏ cách của tôi là đúng, vì sao ông ta vẫn chưa chịu ra?”

Đoạn Lệ nói: “Lệ quỷ không lý trí như cậu tưởng đâu, lúc bọn họ hiện thân đều sẽ vì chấp niệm, hoặc là để giết người.”

“Chấp niệm ư?” Kỳ Vô Quá trở người, xoay mặt về phía Đoạn Lệ.

Tuy rằng trong phòng rất tối, cậu không thấy được biểu tình của đối phương, nhưng như vậy càng có cảm giác giao lưu.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Những chướng ngại trên đường đó chắc chắn là tác phẩm của Giang Truyện Trí, tôi đã bắt chước Đặng Á Hoa đâm chúng lăn lóc, vậy mà vẫn chưa làm ông ta tức tới hiện thân, đúng là phi logic.”

Đoạn Lệ nói: “Chuyện trước đây Đặng Á Hoa làm không chỉ có đâm trúng chướng ngại vật, mà còn sửa lại toàn bộ khu quy hoạch mới.”

Kỳ Vô Quá thở dài: “Thế thì điều kiện hà khắc quá, bây giờ tôi cũng không thể đi thi môn quy hoạch lấy bằng rồi sửa bản đồ được, thời gian không cho phép.”

Đoạn Lệ mở miệng nói: “Cũng không phải không có cách gặp Giang Truyện Trí.”

Kỳ Vô Quá hỏi: “Cách gì? Nói tôi nghe thử xem.”

Âm thanh của Đoạn Lệ trầm xuống: “Để chết thêm vài người nữa, chờ Giang Truyện Trí tiến vào hình thức giết chóc khác biệt, cậu hẳn sẽ được gặp ông ta.”

Khẩu khí lạnh như băng của Đoạn Lệ trong bóng đêm dường như khiến người ta cảm thấy rợn người, tựa hồ hắn không đặt nặng mạng người vào trong lòng.

Kỳ Vô Quá cũng không nghĩ nhiều, dù sao phong cách của Đoạn Lệ vẫn luôn lạnh lùng bất cần như vậy, nếu ngày nào đó hắn biến thành loại nhiệt tình cứu người, hẳn lúc đó cậu sẽ nghĩ chắc hắn uống lộn thuốc rồi.

Kỳ Vô Quá vẫn còn nghi ngờ những chuyện khác, cậu hỏi: “Anh có vẻ không phản cảm khi thấy lệ quỷ giết người nhỉ.”

Đoạn Lệ nói: “Sống chết có số, một khi đã tiến vào trò chơi này tức là sẽ có người chết.”

Kỳ Vô Quá hỏi: “Vậy vì sao anh lại làm thiên sư?”

Bầu không khí lại trầm xuống, Kỳ Vô Quá nghĩ có lẽ Đoạn Lệ sẽ không trả lời mình vấn đề này nên cũng định không hỏi tiếp nữa. Cậu đang tính nói xin lỗi rồi ngủ thì nghe Đoạn Lệ lên tiếng.

“Một là do truyền thừa, hai là do tróc quỷ rất thú vị.”

“Có phải cái chết của Giang Truyện Trí không đơn giản vậy không?”

Tiếng cười của Đoạn Lệ rất nhẹ, nói: “Cậu thông minh lắm.”

“Tôi chỉ không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp vậy thôi, Giang Truyện Trí ở trong hầm, những thanh niên trong thôn trộm khế đất chạy vào hầm, người già cũng đúng lúc chạy vào đó.”

“Đường hầm cứ vậy mà sập xuống, chôn vùi tất cả những người quan trọng biết trấn áp âm huyệt.”

Đoạn Lệ nói: “Lệ quỷ hại người, ban đầu chỉ có thể gây ảnh hưởng tới ngũ quan mà thôi.”

“Ừm, điều này tôi biết, nhưng chẳng phải âm huyệt đã bị chặn rồi ư?”

“Chỉ cần là trận pháp thì đều có sơ hở, huống hồ mấy trăm năm đã qua, thanh niên ở thôn Giang Biên càng lúc càng ít, dương khí yếu đi, tất nhiên sẽ không trấn nổi nữa.”

Âm thanh của Đoạn Lệ trong đêm tối rất dễ nghe, phảng phất như một điệu đàn Cello(1) duyên dáng.

Khiến Kỳ Vô Quá sắp rơi vào giấc ngủ.

“Dương khí không đủ, lệ quỷ sẽ đi quấy phá, chúng phóng đại dục vọng trong lòng con người lên, khiến những thanh niên kia không cưỡng lại được mà trộm khế đất chạy mất.”

“Sau đó thì đường hầm sập xuống, sập xuống… vì sao nhỉ?”

Suy nghĩ của Kỳ Vô Quá bị cơn buồn ngủ cắt ngang, đầu óc cũng tạm thời ngừng hoạt động.

“Vùng đất âm huyệt vốn đã có địa thế bất ổn, hàng ngàn vạn lệ quỷ cùng nhau phát lực, âm dương xung đột khiến đường hầm sập xuống.”

Tiếng của Đoạn Lệ đột nhiên dừng lại, vì hắn nghe được tiếng hít thở của người bên cạnh đã trở nên đều hơn.

Hắn liền trở mình, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, Đoạn Lệ đột nhiên mở mắt, hắn duỗi tay sờ vào bên cạnh, quả nhiên trong tay truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, người nằm với hắn không biết đã đi đâu.

Ngũ quan của Đoạn Lệ rất nhạy bén, cho nên hắn chưa bao giờ dùng chung một phòng với người khác, vì như thế sẽ khiến hắn mất ngủ.

Kỳ Vô Quá là ngoại lệ, cậu là người duy nhất xâm nhập vào cuộc sống của hắn mà không làm hắn bài xích.

Lần đầu tiên Đoạn Lệ gặp mặt Kỳ Vô Quá đã thấy như vậy, hắn không biết vì sao mà mình lại sinh ra hứng thú vô hạn với cậu.

Loại cảm giác bất đồng này khiến hắn muốn tìm hiểu tới tận cùng. Hắn cảm thấy Kỳ Vô Quá là một bí ẩn rất thú vị.

Đoạn Lệ là người theo phái hành động, vì vậy lập tức nghĩ mọi cách tiếp cận Kỳ Vô Quá.

Từ ngày đầu tiên vào ở đã chạy qua chào hỏi, sau đó mỗi ngày đều ăn chung, trong khoảng thời gian này, Đoạn Lệ xem Kỳ Vô Quá không khác gì người bình thường, vả lại càng lúc càng nhàm chán.

Về sau hắn đột nhiên tiến vào trò chơi này, hơn nữa còn gặp được Kỳ Vô Quá, mọi chuyện lại lần nữa thú vị hẳn lên.

Ở lần chơi trước, biểu hiện của Kỳ Vô Quá khiến Đoạn Lệ cảm thấy hứng thú dạt dào. Hắn cảm thấy cậu như cái động kho báu, càng đào xuống càng thu hoạch được nhiều.

Đoạn Lệ phát hiện cảm giác đầu tiên của mình quả là đúng, nếu ở cùng người tên Kỳ Vô Quá này, vĩnh viễn sẽ không cảm thấy vô vị.

Trò chơi trước khi làm bạn cùng phòng với Kỳ Vô Quá, hắn đã cho rằng mình không thể có được một giấc ngủ ngon.

Thế nhưng ngoài dự đoán chính là, chất lượng giấc ngủ mỗi đêm đều rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả khi hắn ở một mình.

Cũng giống trong trò chơi này, dù hai người có ngủ trên cùng một cái giường, thì giấc ngủ mỗi tối của Đoạn Lệ vẫn rất ngon.

Tỷ như hôm nay, khi Kỳ Vô Quá tỉnh dậy rời đi, hắn lại không phát hiện.

Đoạn Lệ ngồi trên giường, nhíu nhíu lông mày rồi rời giường xuống tầng.

Đèn phòng khách sáng lên, rốt cuộc Đoạn Lệ cũng tìm thấy người đang ngồi trên sofa.

Phòng khách tầng một có cửa sổ xây sát đất, mặt quay về phía vườn hoa, nếu thị lực tốt còn có thể nhìn thấy mặt sông phía dưới.

Kỳ Vô Quá ngồi xếp bằng trên sofa, tay cầm quyển ký họa chăm chú, không biết đang vẽ gì trên đó.

Đoạn Lệ cũng không tận lực đi nhẹ bước chân, khi hắn tới sau lưng Kỳ Vô Quá, đối phương vẫn không phát hiện ra, hết sức chăm chú đắm chìm vào tranh vẽ.

Đoạn Lệ không lên tiếng, chỉ ngồi xuống sofa.

Kỳ Vô Quá cảm giác được động tĩnh bên người, lúc này mới như tỉnh mộng mà nhìn sang: “Sao anh cũng thức thế?”

Đoạn Lệ không trả lời, mà là hỏi: “Cậu thì sao? Sao lại thức?”

Kỳ Vô Quá xoay bút một chút, nói: “Mơ một giấc, linh cảm tới.”

“Chuyện vẽ tranh này, nếu linh cảm tới mà không xả ra sẽ cảm thấy bất an.” Cậu tạm ngừng một chút, cười cười: “Để tôi vẽ xong rồi nói tiếp.”

Phòng khách lần thứ hai yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở và tiếng ngòi bút di chuyển trên mặt giấy.

Đoạn Lệ nhìn thoáng qua sườn mặt Kỳ Vô Quá, đột nhiên cảm thấy chỉ ngồi ngắm cậu vẽ tranh thôi cũng rất thú vị rồi.

Ít nhất là hơn…

Thú vị hơn cái gì? Đoạn Lệ đột nhiên có chút mơ hồ.

“Xong rồi.”

Âm thanh của Kỳ Vô Quá khiến Đoạn Lệ hồi hồn lại.

Đoạn Lệ lựa chọn tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cậu mơ thấy gì?”

Kỳ Vô Quá nói: “Giang Truyện Trí.”

“…”

Trong khoảnh khắc, Đoạn Lệ đã không biết nên đón lời như thế nào mới phải.

Kỳ Vô Quá cũng không cảm thấy sai chỗ nào, thảy quyển ký họa sang cho hắn.

“Tôi rất ấn tượng với chứng cưỡng ép của Giang Truyện Trí, kết quả vừa rồi tôi mơ thấy thứ này, lúc tỉnh lại còn thấy rất chân thật, cứ như mình đã từng chính mắt nhìn thấy vậy.”

Đoạn Lệ nghe vậy liền đón lấy quyền sổ, cúi đầu nhìn xuống. Hắn phát hiện bức vẽ trên sổ rất kỳ quái, cũng rất thần bí.

“Đây là?”

Kỳ Vô Quá trả lời: “Là một loại vẽ vi mô, thú vị chứ?”

Các hoa văn vẽ ra rất nhỏ, được ghép lại trên tờ giấy A4 to lớn, tạo thành khí cụ cổ quái.

Những khí cụ cổ quái đó thoạt trông như chiếc chảo lớn, dưới chảo là củi lửa đang cháy hừng hực.

Bên cạnh mỗi chiếc chảo đều có các sinh vật quái dị, đầu lớn đến mức vô lý, cơ thể gầy còm còn bụng lại to lên.

Đoạn Lệ là thiên sư, tất nhiên hắn biết chúng là gì, nói: “Đây là ngạ quỷ à?”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Đúng vậy, tôi nằm mơ thấy đấy, chắc là hình phạt chảo dầu của địa phủ.”

“Ngạ quỷ làm người hành hình, những kẻ bị dìm trong chảo dầu sẽ bị róc gia lột xương, đến lúc không còn gì sẽ tái sinh, sau đó lại bị bỏ vào đó, lặp đi lặp lại, cho tới khi thời gian thi hành án kết thúc.”

Thanh âm của Kỳ Vô Quá có chút mơ hồ, miêu tả lại rất kỹ càng, như thể cậu đã tận mắt thấy cảnh này vậy.

Hình phạt nghe thì tàn nhẫn, nhưng Đoạn Lệ không thấy có chút dao động nào, hình phạt của âm phủ từ trước tới nay đều công bằng, chỉ có kẻ đại gian đại ác mới bị phán đày vào chảo dầu, rất là công bằng.

Đoạn Lệ rũ mắt xuống, ngắm nghía bức họa tinh xảo nọ, càng ngắm càng thấy bức vẽ này có một loại mỹ cảm kỳ lạ.

Kiểu dáng của mỗi chiếc chảo dầu đều giống nhau như đúc, ngạ quỷ đứng bên cạnh cũng lớn nhỏ như nhau, động tác cũng tương tự, chỉ có biểu cảm trên mặt là khác nhau.

Mấu chốt là các chảo dầu đều được xếp rất thẳng hàng, dù sao cũng nằm trên cùng một sợi dây.

Bút pháp rất tinh xảo, sạch sẽ lưu loát lại chỉnh tề, khiến người xem chỉ cần đưa mắt một cái là cảm thấy thoải mái ngay.

Thế nhưng khi tầm mắt của Đoạn Lệ chuyển về góc trên bên phải, chân mày hắn lập tức nhíu chặt.

Nguyên nhân là vì ở đó có một chiếc chảo bị lệch, nhưng độ lệch không lớn lắm, chỉ có một chút bé xíu xiu.

Nếu là người cẩu thả sẽ không phát hiện được điểm này, còn Đoạn Lệ liếc một cái là thấy ngay.

Trong một quy luật vô cùng trật tự mà có một cái chảo dầu bị lệch, phàm là người nhìn thấy đều sẽ có cảm xúc muốn lật luôn cái chảo dầu kia.

Nhưng Đoạn Lệ không cảm thấy đây là sai lầm của Kỳ Vô Quá, trước đó có nhiều chảo dầu chỉnh tề như vậy, chỉ với một chiếc bị lệch thì không thể đánh giá hết được.

Hắn im lặng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Sao cái chảo này lại bị lệch?”

*******

Chú thích:

(1) Đàn Cello: Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Trong khi violin là đàn kéo ngang, kích cỡ nhỏ, thường đặt trên vai để kéo thì đàn cello là loại đàn cỡ to, đặt dọc xuống đất để kéo.

Lảm nhảm: Tui khi làm bộ này: Đoạn Lệ: “Chàng trai này thật thú dị, ẻm là của tôi.” =))))

Trước/220Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thiên Long Đế