Saved Font

Trước/135Sau

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 6: Vẫn Là Tôi Đút Cháo Cho Anh Ăn Đi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cố Sanh Sanh nghe đến mê mẩn, tiếp tục hỏi: "Về sau như thế nào?"

Lý tẩu nheo mắt nhìn sắc mặt Cố Sanh Sanh, cẩn thận nói: "Về sau. . . Về sau Đại thiếu gia gặp tai nạn xe cộ. Sau khi bị tai nạn xe cộ tính tình thiếu gia rất xấu, không chịu gặp ai, chuyển từ nhà cũ đến biệt thự này."

Cố Sanh Sanh lại hỏi vài câu, Lý tẩu đến Thẩm gia mới có mấy tháng, biết bát quái đều là từ trong miệng người hầu nghe được, rất nhiều việc không hiểu rõ lắm.

Những người hầu kia là người của nhà cũ Thẩm gia, nói gần nói xa đều là gièm pha Thẩm Vọng, nâng Nhị thiếu gia Thẩm Thiếu Đình lên. Cũng khó trách người hầu bái cao giẫm thấp —— thế nhưng Thẩm Thiếu Đình là nam chính trong sách, ở thế giới này hắn ta là người có vận khí tốt.

Cũng như thế. . . Là vị hôn phu trước kia của nguyên chủ. Bộ dáng Lý tẩu không có lời nào để nói, Cố Sanh Sanh liếm đi khóe môi dính nước quả anh đào: "Tôi đói quá."

Cố Sanh Sanh ăn non nửa mâm anh đào, trái cây chua ngọt càng làm cô muốn ăn. Cô đi vào thế giới này đã một ngày, còn không có hạt cơm nào vào bụng đâu.

Lý tẩu vội nói: "Phu nhân muốn ăn chút gì không, để tôi nấu cho ngài." Cố Sanh Sanh nói: "Tôi muốn đích thân xuống bếp. Lý tẩu, bà dạy tôi sử dụng bếp nấu đi."

Nguyên chủ chưa từng xuống bếp, nên ở thế giới này Cố Sanh Sanh không biết sử dụng bếp nấu và đồ điện. Cũng may Lý tẩu rất có kiên nhẫn, nắm lấy tay Cố Sanh Sanh dạy cô sử dụng các loại bếp nấu với đồ điện.

Cố Sanh Sanh nhớ kỹ từng cái, cộng thêm ký ức của nguyên chủ, rất nhanh liền học xong. Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, cô cân nhắc đến việc Thẩm Vọng đã bị đói bụng lâu ngày, dạ dày rất yếu, Cố Sanh Sanh quyết định làm một nồi cháo rau xanh thanh đạm dễ tiêu hóa.

Cố Sanh Sanh nắm một nắm gạo ngâm ở trong nước. Đầu ngón tay cô sơn móng tay đỏ tươi, ngón tay tinh tế bị nước lạnh ngâm đến đỏ bừng. Khuôn mặt Cố Sanh Sanh ngưng trọng, hơi trừng đôi mắt ngập nước. Nguyên liệu nấu ăn của thế giới này có tạp chất rất nhiều, nước cũng không được sạch sẽ.

Lý tẩu lo lắng nói: "Phu nhân, vẫn là để tôi để nấu đi, đến lúc đó bưng lên cho tiên sinh, chỉ cần nói ngài làm là được. . ."

Cố Sanh Sanh nói: "Tôi tự mình làm. Lý tẩu, bà cứ ra ngoài trước đi." Lý tẩu không yên tâm mà đi ra. Cố Sanh Sanh mở tủ lạnh lấy mấy bình nước khoáng, lại cầm dưa leo với trứng gà cùng một bình sữa bò tươi.

Bình thủy tinh nước khoáng in chữ nước ngoài, có một chút linh khí băng tuyết. Cố Sanh Sanh vặn nắp bình, dùng nước khoáng đắt đỏ vo gạo, xong xuôi liền đổ vào nồi. Cô chỉ cần vặn cái chốt, bếp liền bật ra ngọn lửa xanh, so với phù chú thì đơn giản hơn rất nhiều.

Cố Sanh Sanh đem nồi đặt ở trên bếp lửa, nhỏ hai giọt dầu vừng —— gạo không được ngâm từ sớm, dầu vừng có thể giúp cho cháo nhanh mềm hơn. Một lát sau, nước sôi ùng ục. Cô vặn bếp nhỏ đi, dùng cán thìa gỗ dài nhẹ nhàng quấy nồi cháo, mùi gạo xông vào mũi. Dưa leo xanh biếc cắt tới bỏ đầu và đuôi, con dao chuyển động, mùi thơm thanh mát tỏa ra khắp nơi.

Con dao trong tay Cố Sanh Sanh lấp lóe, chớp mắt một cái dưa leo đều trở thành cái khối nhỏ đều đều rải rác ở trên thớt. Làm xong hai món ăn đi kèm, cháo trong nồi dần dần chuyển trắng, trở nên trắng muốt thơm mịn.

Cố Sanh Sanh cắt nát miếng cải ngọt xanh biếc, bỏ vào trong cháo quấy đều, lại nêm thêm vài hạt muối cùng mấy sợi gừng vàng nhạt. Cháo đã chín, lập tức tắt lửa. Cơ thể Cố Sanh Sanh ẩn ẩn có linh khí bay bổng, thoáng qua một cái liền biến mất ngay.

Cô là trù tu, giống như tu luyện kiếm, khi xuống bếp thì tu vi của cô sẽ tăng cao. Nói đến thì lại thấy xấu hổ, cả nhà Cố Sanh Sanh đều kiếm tu mạnh mẽ, chỉ có cô, trời sinh là một Thủy hệ linh căn yếu đuối, chỉ có thể học trù tu. Đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới là một trù tu, nói ra bị không ít người chê cười.

Hiện tại coi như còn có đất để dụng võ. Cố Sanh Sanh cất giọng: "Lý tẩu, giúp tôi đem cháo bưng lên đi." Lý tẩu vừa vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm, kinh ngạc nói: "Phu nhân, trù nghệ của ngài thật tốt!"

Nguyên chủ Cố Sanh Sanh sau khi gả vào Thẩm gia, một mực oán trời oán đất, rất ít khi ra khỏi cửa phòng, chứ không nói đến xuống phòng bếp. Lúc này trên bếp trên bày một đĩa dưa chuột trộn, một đĩa trứng tráng vàng nhạt, chỉ cần nhìn thôi đã thấy ngon, một nồi cháo rau nóng hổi tỏa ra mùi thơm nức mũi. Cố Sanh Sanh nghi hoặc. Cô đang rất đói, chỉ làm một nồi cháo rau cùng hai món ăn kèm đơn giản mà thôi, vậy mà cũng đáng kinh ngạc?

Lý tẩu hỗ trợ đem cháo rau bưng lên lầu. Cố Sanh Sanh đi ở sau lưng bà ta, thuận miệng hỏi vài chuyện trong phòng bếp. Lý tẩu đối với chuyện của phòng bếp thì hiểu rõ rất nhiều, hỏi gì đáp nấy: "Thịt trong tủ lạnh là cách hai ngày thay đổi một lần. Hoa quả, rau quả là nông trường nhà mình đưa tới, gạo cũng thế."

Cố Sanh Sanh gật gật đầu, thì ra là thế. Cô phát hiện thế giới này linh khí mỏng manh, nguyên liệu nấu ăn bên trong chứa rất nhiều tạp chất, đặc biệt là những loại thịt kia. Mấy loại rau quả đều rất sạch sẽ, còn có một túi gạo, lại có một chút linh khí.

Cố Sanh Sanh nói với Lý tẩu: "Về sau nông trường đưa tới nguyên liệu nấu ăn đều để lại cho tiên sinh dùng. Thay đổi nguyên liệu nấu ăn bà có thể mang đi." Lý tẩu sững sờ, vô cùng vui mừng nói lời cảm ơn với Cố Sanh Sanh.

Thẩm gia hào hoa xa xỉ, chưa từng dùng lại nguyên liệu nấu ăn đã để qua đêm. Lúc trước Trương tẩu là thân thích của bà trông giữ phòng bếp, chắc chắn lấy được không ít chất béo.

Trong nhà Lý tẩu có gánh nặng, lại không có quan hệ, nữ hầu ở Thẩm gia đều xa lánh bà ta. Bởi vậy bà ta ngày hôm nay đánh bạo cược một lần, đúng là đặt cược vào kho báu! Lý tẩu quyết định, nhất định phải đi theo Cố Sanh Sanh!

Cố Sanh Sanh đem biểu cảm Lý tẩu thu hết vào mắt. Hiện giờ dưới tay cô không có người nào có thể dùng được, Lý tẩu tay chân sạch sẽ nhanh nhẹn lại có mắt sắc, cô có thể bồi dưỡng một phen. Phần ngon ngọt đấy để cho Lý tẩu biết rằng cô không bạc đãi người một nhà.

***** Cố Sanh Sanh đẩy cửa phòng ra, âm thanh nhộn nhạo: "Bữa sáng có rồi!" Thẩm Vọng vẫn nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng động cũng chỉ hơi nghiêng đầu, khuôn mặt đạm mạc. Cố Sanh Sanh ngồi vào mép giường: "Tôi nấu cháo, anh có ăn hay không hả? Ăn đi, tôi nấu cháo ăn rất ngon."

Thẩm Vọng một lời chưa nói, đều là Cố Sanh Sanh nói, còn nói phải có thương có lượng. Nhìn cô gái yếu ớt, chăm sóc chồng của mình rất kiên nhẫn. Lý tẩu đang bày thức ăn vểnh tai, nhịn không được vụng trộm nhìn Thẩm Vọng.

Lần đầu tiên bà ta thấy rõ ràng khuôn mặt Thẩm Vọng. Đúng là một người đàn ông đẹp mắt. Tái nhợt anh tuấn, quý khí bức người, nhìn thôi đã biết đây không phải là người bình thường. Đáng tiếc mắt thì mù, chân lại gãy. . .

Không đợi bà ta nhìn kỹ, Thẩm Vọng bỗng nhiên nghiêng đầu. Một loại cảm giác áp bách mãnh liệt ập tới, đầu gối Lý tẩu mềm nhũn, suýt chút nữa đánh rơi bát. Cố Sanh Sanh cũng chú ý tới Thẩm Vọng không chịu phối hợp, nói: "Nơi này đã có tôi, Lý tẩu bà đi ra ngoài trước đi."

Lý tẩu giống như chạy trốn ra ngoài phòng, hơn nửa ngày mới khôi phục bình thường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bọn dì Chu quả nhiên không hề nói sai, tiên sinh quá dọa người, chỉ thấy đáng thương cho phu nhân nũng nịu. Cố Sanh Sanh nói: "Lý tẩu đi rồi, hiện tại anh chịu ăn cơm chưa? Tôi dìu anh đứng lên."

Thẩm Vọng: ". . ."

Cố Sanh Sanh thấy hắn ngầm đồng ý. Cô cúi người xuống, ôm lấy bả vai Thẩm Vọng, cố gắng đem hắn ôm lên. Lồng ngực hai người kề sát, từ phía sau nhìn như là tư thế ôm cổ nhau. toàn thân Thẩm Vọng bất lực, quá nặng. Cố Sanh Sanh thở gấp, hô hấp ấm áp thổi vào bên gáy Thẩm Vọng, mang theo hương trái cây ngọt ngào. Phần da thịt ở gáy Thẩm Vọng run rẩy, trực tiếp nắm lấy phần gáy của Cố Sanh Sanh: "Cô không nhớ sao, tôi bảo cô đừng đụng vào tôi kia mà!"

Cố Sanh Sanh kêu lên một tiếng. Thật ra Thẩm Vọng không có bóp làm cô bị thương, nhưng cô thực ủy khuất: "Anh không ăn cháo, muốn tiêm dinh dưỡng nữa sao?"

Thẩm Vọng tức giận nhíu mày, chỉ coi như không nghe thấy. Cố Sanh Sanh cũng tức giận. Cô cố tình bưng cháo lên trước mặt Thẩm Vọng, thổi nguội một chút liền bắt đầu ăn, còn gắp dưa chuột trộn nhai sột soạt : "Thơm quá nha. Anh thật sự không ăn sao?"

Thẩm Vọng không nói một lời, chính là không đồng ý, chỉ là nếu như bên trong bụng hắn không có vang lên. Cố Sanh Sanh đem bát cháo đặt ở dưới mũi Thẩm Vọng, nhẹ nhàng khuấy đều cháo. Mùi gạo nồng đậm, tại thời tiết lạnh lẽo trong ngày mùa đông ấm áp vây quanh hắn.

Hắn muốn ăn cùng dạ dày kêu lên lộn xộn, khát vọng được đồ ăn an ủi. Thẩm Vọng cắn răng, rốt cuộc nói: ". . . Dìu tôi đứng lên."

Hiện tại, Cố Sanh Sanh có loại cảm giác dỗ mèo hoang nửa ngày, đối phương rốt cuộc cũng chịu để ý đến cô, khiến cô cảm giác được hạnh phúc hèn mọn. Lần này, Thẩm Vọng rất phối hợp ngồi dậy.

Hắn sau khi sốt cao bắp thịt cả người đều đau nhức, phù phiếm bất lực, chỉ cần ngồi dậy hô hấp của hắn liền dồn dập. Cố Sanh Sanh để sau thắt lưng Thẩm Vọng mấy cái gối ôm, để hắn có thể ngồi vững vàng hơn. Hắn lại nói: "Rửa tay."

"Thật đúng là một đại thiếu gia." Cố Sanh Sanh lão khí hoành thu phê bình hắn, hồn nhiên đã quên mình lúc trước ở nhà có bao nhiêu yếu ớt. Một câu này khiến sắc mặt Thẩm Vọng lại lạnh xuống. Lúc Cố Sanh Sanh đem khăn nóng đặt trên tay hắn, bị hắn phất tay ngăn lại. Bàn tay bị đối phương vững vàng cầm. Cố Sanh Sanh lại nói dông dài: "Còn muốn tôi lau cho anh sao? Tốt thôi, anh thật sự rất thích sạch sẽ."

Thẩm Vọng: ". . ."

Thẩm Vọng còn không kịp nổi giận, khăn nóng lại dán lên mặt hắn. Khăn mặt nóng hổi lau mặt hắn, lực tay cô gái nhẹ nhàng, cùng ngoài miệng đang phàn nàn cực kỳ khác biệt. Thẩm Vọng trên người còn chưa phát ra khí lạnh, đều bị cái khăn nóng này làm cho mềm mại.

Cố Sanh Sanh giúp Thẩm Vọng lau sạch sẽ mặt và tay, xem xét tường tận một chút da mặt hắn trắng như ngọc, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác làm mẹ. Cái này có thể so sánh với bé con ma la* thú vị hơn nhiều. "Muốn tôi đút cháo cho anh ăn không?"

(*Ma la: là một con rối ở triều Đại Tống, có thể thay quần áo, tương đương với búp bê ở hiện đại)

"Không cần!" Thẩm Vọng quả quyết bác bỏ. Cố Sanh Sanh có chút thất vọng, đem bát cháo đặt trong tay hắn: "Thổi nguội chút rồi ăn nha." Thẩm Vọng cầm được bát, tay bỗng nhiên run lên. May mắn Cố Sanh Sanh kịp thời đỡ được bát, cháo nóng vẫn đổ ra một chút. Cũng may bát cháo kia múc ra đã lâu, chỉ hơi nóng.

Cố Sanh Sanh bận bịu cầm khăn mặt lau tay Thẩm Vọng sạch sẽ, nói: "Còn tốt là anh không bị sao, vẫn là tôi đút cho anh ăn đi." Thẩm Vọng môi mím chặt.

Cố Sanh Sanh nói liên miên lải nhải, cùng hắn phân tích lợi và hại: "Anh bây giờ suy yếu thành dạng này, đều do anh không ăn cơm. Anh không ăn cơm nào có sức lực bưng bát cơm? Đến đây, tôi đút cho anh ăn."

Cái này là logic gì vậy? Thẩm Vọng muốn nói chuyện, một muỗng cháo nóng liền đút vào trong miệng hắn. Cháo được đưa vào, đầu lưỡi Thẩm Vọng phảng phất có một dây thần kinh bị kích thích. Bị thuốc đắng mài đến vị giác bị trì độn đều tỉnh lại. Mùi thơm hạt gạo toát lên khoang miệng, hắn còn chưa nếm liền nuốt xuống.

Thẩm Vọng cau mày, muốn từ chối lại không phun ra được. Cố Sanh Sanh cũng cau mày. Đây là lần đầu tiên có người đối với đồ ăn cô nấu ra, lại lộ ra biểu tình đau khổ có oán hận lớn. Đây là do nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này không được, hay là vị giác Thẩm Vọng bị mất cân đối?

Muỗng cháo tiếp theo Cố Sanh Sanh ngừng giữa không trung: "Anh không thích ăn cháo, tôi nấu cho anh những cái khác. . ."

"Không cần phiền phức." Thẩm Vọng cắt lời cô. Cố Sanh Sanh sững sờ nhìn hắn, nhìn thấy hắn vừa nhấc cái cằm, lộ ra một chút thần sắc không kiên nhẫn: "Cháo."

"Hả, à nha!" Cố Sanh Sanh cầm thìa đưa đến bên môi hắn, nhìn Thẩm Vọng há miệng ăn xong, vui vẻ ra mặt: "Ăn rất ngon đúng không? Đây chính là tự tay tôi nấu đấy!" Thẩm Vọng lại không để ý tới cô, chỉ là nuốt xuống một ngụm tiếp một ngụm cháo, lông mày dần dần giãn ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão đại : Thật là thơm!

Chú thích: Ma la, là một loại con rối ở Đại Tống, có thể thay quần áo. Tương đương với búp bê hiện đại Barbie. Phi thường cảm tạ đại gia đối với ủng hộ của ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

_Linh: Thẩm Vọng đã nghiện còn ngại

Trước/135Sau

Theo Dõi Bình Luận