Saved Font

Trước/135Sau

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Làm Nũng Với Lão Đại

Chương 8: Hoa Tỷ Muội Mặt Giả

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đôi mắt Cố Sanh Sanh tỏa sáng, bận bịu truy hỏi: "Nhưng mà làm sao?"

Thẩm Vọng nói: "Tôi muốn tắm rửa."

Hắn vì sốt cao lại còn buồn bực mà đổ ra một thân mồ hôi, mặc dù bây giờ là mùa đông, riêng đối với Thẩm Vọng có bệnh thích sạch mà nói thì không cách nào nhẫn nại.

Cố Sanh Sanh "A" một tiếng, giọng điệu khổ sở nói: "Anh chỉ mới vừa hết sốt mà thôi. Tắm rửa sẽ khiến bệnh của anh nặng hơn, ngã bệnh tiếp cũng chỉ có thể tiếp tục uống cháo loãng, ăn cháo lại không có dinh dưỡng thì cơ thể sẽ không tốt lên được, anh chịu khó vậy. . ."

Lại lâm vào vòng tròn logic.

Thẩm Vọng một tiếng đánh gãy lời nói của cô: "Cô muốn ngủ trên sàn nhà?"

". . . Không muốn." Nếu cô có cái đuôi nhỏ thì chắc giờ nó đã rủ xuống.

Khóe môi Thẩm Vọng câu lên một tia ý cười thắng lợi. Lại nghe Cố Sanh Sanh nói tiếp: "Nhưng tôi cũng không muốn để cho anh sinh bệnh."

Thẩm Vọng nghẹn lời. Câu nói này chân thành ngay thẳng, tựa như một con mèo nhỏ ở đệm thịt mềm mại nhất trong lòng hắn cào một cái.

Không đợi Thẩm Vọng tỉnh táo lại, Cố Sanh Sanh liền tự giác từ trong ngực Thẩm Vọng lăn xuống. Cô chậm rãi dời chăn mền ra bên ngoài, một cái tay vẫn lặng lẽ nắm chặt vạt áo Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng lấy lại tinh thần, đem móng vuốt nhỏ đẩy ra: "Lăn xuống đi."

"Tôi không muốn." Người ở dưới mái hiên*, Cố Sanh Sanh rất không có cốt khí mà nói: "Chờ anh hết sốt, tôi sẽ để cho anh tắm rửa. Có được hay không?"

(*Người ở dưới mái hiên: Cả câu đầy đủ là: " Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu"; ý nói khi thời cơ và quyền thế không bằng người khác thì không thể không nhún nhường. "Mái hiên" ở đây nghĩa là phạm vi quyền hạn thế lực của người đó [Ở đây tác giả muốn nói Sanh Sanh đang ở trong phạm vi thuộc quyền hành của Thẩm Vọng nhưng vẫn không nhún nhường mà còn lấn tới] )

Ngữ điệu mềm mại nhu nhược, âm cuối dường như không nghe thấy, không có bất kỳ người đàn ông cự tuyệt được.

Thẩm Vọng nói: "Cô qua đây."

"A?" Cố Sanh Sanh cho là mình thuyết phục hắn, ngạc nhiên tiến tới.

Cô cách chăn mền cúi đầu nhìn Thẩm Vọng, sợi tóc lành lạnh trượt xuống rơi vào gương mặt cùng bên gối Thẩm Vọng, mang theo hương tường vi thanh mát.

Thẩm Vọng đột nhiên nắm lấy cái cằm của cô, hô hấp cực nóng, tiếng nói lương bạc: "Đừng làm nũng đối với tôi. Nếu không. . ."

Giọng điệu Thẩm Vọng mang theo cảnh cáo, ngón cái vô ý thức vuốt ve, xúc cảm cực kì dị dạng.

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên đẩy tay của hắn ra. Giãy ra, tựa như một con con thỏ nhỏ bị giật mình.

Cố Sanh Sanh đỏ mặt tía tai lải nhải: "Anh muốn làm gì?! Sao lại bóp loạn cằm của người khác!"

Sắc mặt Thẩm Vọng cũng khó nhìn. Xúc cảm dị dạng kia rõ ràng là vật được bổ sung thêm, thứ này nhắc nhở hắn, người đàn bà này không chỉ có ác độc ngu xuẩn, lại có một khuôn mặt phẫu thuật thẩm mĩ rẻ tiền.

Cố Sanh Sanh soi gương, xót xa sờ lên cái cằm của mình, nguy hiểm thật, may mà không có bị bóp lệch ra.

Cô thở phào, lại một lần nữa lã chã rơi lệ: Quá xấu, một lần nữa bị chính khuôn mặt xấu xí của chính mình làm cho phát khóc!

Thẩm Vọng còn lành lạnh nói: "Người quái dị, tới đây."

Cố Sanh Sanh tức đến giậm chân: "Anh mới xấu! Anh xấu nhất!"

Ngoài cửa sổ đột nhiên đánh một tiếng sấm nổ tung.

Cố Sanh Sanh khẽ run rẩy, oa oa khóc thành tiếng: "Ô ô ô ô anh không xấu, là tôi, tôi xấu quá. . ."

Một tiếng cười nhẹ, như kim thạch trầm trầm, mê hoặc tâm hồn người khác. Cố Sanh Sanh vô ý thức quay đầu, Thẩm Vọng mặt không biểu tình, một tiếng cười kia tựa như ảo giác.

Hắn ra lệnh nói: "Không được khóc, tới đây."

Giọng điệu Thẩm Vọng hững hờ, lộ ra uy áp khiến cho người khác không dám phản kháng.

Cố Sanh Sanh ngừng tiếng khóc, nấc một cái. Cô tiêu cực chống cự nói: "Không muốn, anh nói tôi xấu ô ô ô. . ."

Thẩm Vọng không nhịn được nói: "Cô lại khóc một tiếng, đêm nay cho cô ngủ trên sàn nhà."

"Tôi vốn là ngủ trên sàn nhà ô. . . Ách, anh, anh để cho tôi ngủ trên giường sao?" Cố Sanh Sanh chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, tiếng nói hơi cao.

Thẩm Vọng có chút ảo não, lời nói vừa rồi chưa kịp suy nghĩ liền thốt ra: "Ngậm miệng, cô ngủ trên mặt đất."

"Tôi phải ngủ giường, tôi phải ngủ giường!" Cố Sanh Sanh lộc cộc vọt tới bên giường, vén chăn lên liền chui vào: "Thẩm Vọng anh thật. . ."

"Ngậm miệng. Nói thêm một chữ nữa liền lăn xuống dưới." Thẩm Vọng lạnh như băng nói: "Tắt đèn."

Cố Sanh Sanh kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết tôi không tắt đèn?"

Thẩm Vọng giơ tay lên, Cố Sanh Sanh "Ba" một tiếng tắt đèn, chui vào trong chăn nằm xuống. Lúc này cô nhu thuận giống như chim cút, một tiếng đều không nói.

Tai Thẩm Vọng cuối cùng cũng thanh tịnh lại, yên tĩnh đi ngủ.

Cố Sanh Sanh lại xột xoạt cởi tất ra. Cô đem một đôi bàn chân lành lạnh dán vào trên bàn chân Thẩm Vọng. Cô người yếu sợ lạnh, trên thân Thẩm Vọng lại nóng hổi, Viêm Dương chi khí cuồn cuộn không dứt.

Chân Cố Sanh Sanh để một lát đã ấm lên, thấy Thẩm Vọng không nhúc nhích, lương tâm sinh ra một tia áy náy, cô chọc chọc cánh tay Thẩm Vọng, thân thiện nói: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi có thể nói câu này được không?"

"Không được."

Cố Sanh Sanh nói nhỏ: "Anh cho tôi nói câu này, sáng mai tôi sẽ làm cho anh một bữa thịt."

"Bò bít tết." Thẩm Vọng dừng một lát, bổ sung nói: "Hôm nay cô ăn loại này."

"Oa, lỗ mũi của anh so chó còn thính hơn nhiều!" Cố Sanh Sanh tán dương.

". . . Cô không có cơ hội."

Cố Sanh Sanh đành phải đáp ứng với Thẩm Vọng làm lại một bàn đồ ăn trứng tráng sữa bò mà ngày hôm qua không ăn được, mới có cơ hội để nói chuyện lần thứ hai: "Sáng mai tôi muốn đi ra ngoài một chuyến."

Lời nói vừa dứt, nhiệt độ trong chăn phảng phất trong nháy mắt ngưng kết. Cố Sanh Sanh đợi nửa ngày, hỏi lại: "Có thể chứ? Tôi đã rất lâu không có ra khỏi cửa, muốn đi ra ngoài cùng bạn bè gặp mặt một lần. Mà lại, tôi muốn mua một chút hương liệu phòng bếp."

Trong bóng tối là sự trầm mặc lâu dài.

Thì ra là thế. Mấy ngày nay cô khác thường, thân cận, lấy lòng, đều có đáp án. Buồn cười là hắn lại trong nháy mắt dao động.

Đến lúc Cố Sanh Sanh sắp ngủ mất, tiếng nói lạnh lẽo rốt cục vang lên: "Theo cô."

Cố Sanh Sanh cao hứng nói: "Quá tốt rồi! Vậy tôi cũng có thể cầm lại điện thoại di động của tôi sao?"

Thẩm Vọng không để ý tới cô.

Thẩm Vọng vẫn lãnh đạm như vậy, Cố Sanh Sanh cũng không nghĩ nhiều. Chờ trong chốc lát, cô thấy hắn ngủ thiếp đi, liền lặng lẽ đưa tay ra cầm ngón tay của hắn, muốn thay hắn điều trị thân thể.

Mới đụng phải ngón tay Thẩm Vọng, lại bị hắn bỏ qua.

Cố Sanh Sanh giật nảy mình, lúc này mới lặng yên nhắm mắt lại đi ngủ, cũng không dám lộn xộn nữa.

*****

Vào buổi sáng mùa đông, ánh nắng từ cửa sổ lớn phòng bếp chiếu xéo trên thớt. Đôi tay nhỏ bóp bóp đè ép bột mì tuyết trắng, xoa bột mì đến bóng loáng huyên mềm, lau kỹ bình, cắt miếng, kéo sợi, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, khiến cho cảnh đẹp ý vui.

Mở vung chiếc nồi màu đỏ thẫm ra, mùi canh thơm nồng, đem mì sợi bỏ vào trong nồi canh. Chờ canh trong nổi sôi hai lượt nữa, lại bỏ vào một chút rau cần non cắt nhỏ, mùi hương kia càng thanh mát hơn, trở nên kỳ diệu vô cùng.

Lý tẩu đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình tay nghề của Cố Sanh Sanh, bội phục sát đất: "Phu nhân, chiêu này của ngài so với đầu bếp Thẩm gia cũng không kém! Chỉ là vì cái gì mà mì sợi lại làm ngắn như vậy?"

Cố Sanh Sanh đem mặt bát đậy kín lại để giữ nhiệt, cười nói: "Mắt của Thẩm Vọng không tốt, làm loại mì như này anh ấy ăn thuận tiện hơn."

Lý tẩu bừng tỉnh đại ngộ*, sau đó vành mắt liền lặng lẽ đỏ lên. Nhiều người sẽ thương người lương thiện như phu nhân, chỉ mong cơ thể tiên sinh có thể tốt lên, cũng không uổng công tâm ý này của phu nhân.

(*Bừng tỉnh đại ngộ: đại khái là bừng tỉnh rồi ngộ nhận ra một điều gì đó)

Cố Sanh Sanh không biết nội tâm kịch liệt của Lý tẩu. Cô tự mình bưng bát lên trên lầu, vui mừng hớn hở đi đổi một tờ giấy thông hành.

Một bát mì trứng gà cà chua nóng hổi, thơm nức. Canh là cà chua, nồng đậm, vị chua, đủ để ngay lập tức khiến người bệnh đã lâu trì độn muốn ăn. Một chút rau cần non cắt nhỏ rải bên trên như điểm mắt vẽ rồng, cảm giác tuyệt diệu.

Vào buổi sáng mùa đông, ánh nắng mỏng manh giống như lưu ly, chiếu ở trên mặt hơi lạnh, giòn giòn. Lúc này một bát canh làm nóng mặt, ấm tay, dạ dày đã no đủ, toàn thân trên dưới huyết mạch thông suốt, cực kỳ thoải mái, nhưng mà. . .

Sau khi ăn uống no đủ, tâm tình rất khó không tốt. Mi tâm Thẩm Vọng giãn ra, tựa ở đầu giường nghỉ ngơi, rốt cục hắn cũng ấn chuông.

Bộ đàm bên giường bộ lên, truyền đến tiếng bảo tiêu cung kính chào hỏi.

Thẩm Vọng âm thanh lạnh lùng nói: "Thả phu nhân đi ra ngoài."

Tay áo bị giật giật, tiếng nói mềm mại nhỏ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Điện thoại, điện thoại!"

Dừng một chút, lại thêm một câu: "Đưa điện thoại cho cô ấy."

Cố Sanh Sanh hoan hô nhảy dựng lên, trong phòng ngủ chạy tới chạy lui thay quần áo soi gương, tựa như lần đầu tiên đi ra ngoài, dài dòng mãi không xong.

May mà tâm tình Thẩm Vọng không tệ, chỉ thản nhiên nói: "Lại chạy nưa sẽ đánh gãy chân của cô, không cần ra khỏi cửa."

Tiếng bước chân lộc cộc đột nhiên dừng lại im bặt. Cố Sanh Sanh từ bỏ đổi lại một bộ quần áo dự định: "Tôi đã thu thập xong, tôi muốn đi ra ngoài á!"

Giọng nói của cô vui vẻ như thế, tựa như chim nhỏ muốn chạy trốn ra lồng giam, một đi không trở lại.

Thẩm Vọng nắn vuốt ngón tay, nhớ lại vừa rồi hắn ăn bát mì kia, từng sợi mì được cắt dài ngắn thích hợp, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: "Ừ."

Ngược lại là Cố Sanh Sanh liên tiếp nhắc nhở: "Cơm trưa tôi đã sớm chuẩn bị tốt, buổi trưa anh gọi Lý tẩu mang lên cho anh ăn. Thuốc ở chỗ này, nhất định phải nhớ kỹ đúng hạn uống nha. Anh có muốn mua vật gì hay không, tôi có thể mang về cho anh."

Thẩm Vọng lập tức cảm thấy, cô một đi không trở lại cũng tốt: "Không có, đi đi."

"Anh ngoan ngoãn ở nhà, chờ ban đêm tôi về sẽ làm bò bít tết cho anh!" Cố Sanh Sanh để lại một câu cuối cùng, vui vui vẻ vẻ đi.

Lần này được nhắc nhở trước, của lớn biệt thự mở rộng. Một chiếc Lamborghini sớm ngừng ở ngoài cửa, bảo tiêu đã từng cản nguyên chủ không bỏ trốn cung cung kính kính thay cô mở cửa xe.

Cố Sanh Sanh cao quý lãnh diễm duỗi ra một cái tay: "Điện thoại."

Bảo tiêu hai tay trình lên, biểu cảm mang theo xấu hổ: "Phu nhân, tôi cũng là phụng mệnh làm việc."

Cố Sanh Sanh trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, giống xé da hổ mèo con, ngồi vào trong xe: "Đi hội sở chỉnh hình Minh Châu."

Trong xe mở điều hoà không khí, mùi cam thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi. Cố Sanh Sanh nhấc chân lên, mở điện thoại ra.

Khởi động máy, trong nháy mắt, vô số đầu tin tức tràn vào, điện thoại cô suýt nữa bị sập.

Cố Sanh Sanh nhấn tắt thông, bấm một cú điện thoại.

Điện thoại như là trong nháy mắt liền tiếp luôn, trong điện thoại truyền ra một tiếng rít: "Cố Sanh Sanh cậu cuối cùng cũng tiếp điện thoại! Cậu đi chết ở đâu rồi hả? Tớ còn định đi báo cảnh sát! Cậu có biết hay không, tiểu tiện nhân Cố Vân Yên kia đoạt vai diễn của cậu! Cô ta còn. . . "

Cố Sanh Sanh ngắt lời cô nàng nói: "Nửa giờ sau, ở hội sở Minh Châu gặp mặt. Cậu phụ trách thông báo cho An Hà."

"Tớ dựa vào cậu, hôm nay tâm tình tốt!" Tịch Tuyết Nhi lập tức đã quên đề tài vừa rồi, kích động nói: "Đúng, chúng ta sửa mặt làm cho thật đẹp, còn sợ đấu không lại Cố Vân Yên kia? Nhưng mà cậu không phải vừa làm xong cái mũi sao? Lần này dự định làm chỗ nào? Gần đây lưu hành mũi bướu lạc đà, chúng ta cùng làm một cái?"

Cố Sanh Sanh trực tiếp đánh gãy cô nàng: "Cậu phụ trách thông báo cho An Hà."

Tịch Tuyết Nhi miệng liên tục đáp ứng: "Tốt! Chúng ta là cam chanh hoa tỷ muội, trở nên đẹp một người cũng không thể thiếu!"

Cố Sanh Sanh, Tịch Tuyết Nhi, An Hà, cùng là nghệ sĩ dưới cờ công ty truyền hình điện ảnh Cam Chanh. Ba người tính cách không giống nhau, lại ngoài ý muốn hợp phách, đặc biệt là ở gu thẩm mỹ.

Các cô tự xưng cam chanh hoa tỷ muội, nhưng ở trên Weibo, các cô được gọi là: Hoa tỷ muội mặt giả.

Sau ba mươi phút, hoa tỷ muội mặt giả đoàn tụ với nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu bình luận cùng dịch dinh dưỡng nha!

PS: tác giả không phản đối gì chỉnh dung, người người đều có quyền lợi trở nên đẹp hơn.

Phi thường cảm tạ đại gia ủng hộ đối với tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

_Linh: Đầu tuần nên tặng mn một chương nà, mong mn ủng hộ

Trước/135Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Toàn Vị Diện Đều Quỳ Cầu Vai Ác Nữ Chủ Làm Người