Saved Font

Trước/129Sau

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit + beta: Iris

Từ Kiêu đang lướt Weibo thì chuông cửa lại vang lên.

Anh nhíu mày, đứng dậy đi ra mở cửa, vừa thấy người đến thì Từ Kiêu thả lỏng, kinh ngạc "hửm?" một tiếng.

Từ Kiêu mở cửa ra, "Sao cậu lại đến đây?"

Trang Dục khoanh tay trước ngực, nhẹ giọng nhìn anh, "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao?"

Trang Dục mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình, quần đen cũng rộng không kém, tóc được buộc một cách tùy tiện.

Trông đáng yêu đấy chứ, Từ Kiêu ngắm thêm tí nữa.

Từ Kiêu mỉm cười, "Cậu có nói hôm nay đến hả?"

"Đây là niềm vui bất ngờ cho tôi sao?" Từ Kiêu thân thiết đặt tay lên vai Trang Dục, cười hì hì.

Mặt Từ Kiêu đột nhiên phóng đại trước mắt y, Trang Dục nhìn đuôi mắt đang cong lên của anh, không biết vì sao tim nhảy loạn cả lên, vô thức lui ra sau một bước, "Anh có thể đàng hoàng hơn chút được không!"

Từ Kiêu vô tội chớp chớp mắt, anh không đàng hoàng chỗ nào vậy?

Bỏ đi, ông chủ nói là chỉ có đúng.

Từ Kiêu giơ hai tay lên đầu hàng, "Tôi sai rồi, tôi sai rồi."

Từ Kiêu vuốt mặt một cái, vẻ mặt cợt nhả lập tức biến mất.

Từ Kiêu mở banh cửa ra, trầm ổn nói: "Trang tiên sinh, mời đi theo tôi."

Trang Dục: "..."

Từ Kiêu: "..."

Sở dĩ Từ Kiêu cạn lời là vì, lúc mở toanh cửa ra anh mới thấy đằng sau Trang Dục có người.

Mẹ ơi, xấu hổ quá.

Từ Kiêu ho khan một tiếng, tiếp đón hai người vào nhà, "Hai người vào đi."

Người đứng sau Trang Dục hơi gật đầu, đi vào.

Từ Kiêu gãi gãi đầu, anh không quen người này, tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng nếu người này đi theo Trang Dục thì anh vẫn lịch sự bắt tay một cái.

Người đi theo sau Trang Dục rất anh tuấn, dáng cao dong dỏng, đeo gọng kính vàng, tóc được buộc gọn sau đầu, cả người cũng cao ngạo, chẳng qua khác với Trang Dục, sự kiêu ngạo của hắn toát ra khí chất lãnh đạm.

Người đàn ông hơi nhướng mày, hắn nhìn ánh mắt sắc bén tò mò của Từ Kiêu thì trầm mặc một lát, mới vươn tay ra bắt tay Từ Kiêu.

"Ngụy Cảnh Thăng, hân hạnh."

Ngụy Cảnh Thăng?

Nghe quen quen, Từ Kiêu càng nghĩ càng thấy quen, nhưng nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra được là nhân vật nào ở trong sách, cuối cùng chỉ hơi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, "Xin chào."

Từ Kiêu rót hai ly nước cho Trang Dục và Ngụy Cảnh Thăng, "Sao tới đột ngột vậy?"

"Tôi đã nói rồi mà," Trang Dục lại khôi phục trạng thái nam thần cao lãnh, lãnh đạm liếc anh, "Tại anh nghe không rõ thôi."

"Anh xem Weibo chưa?"

"Mới xem xong." Từ Kiêu sờ đầu, "Chẳng lẽ tôi phải rời 《Let's go!》 vì chuyện này?"

"Anh nghĩ đi đâu vậy," Trang Dục liếc anh một cái, ngạc nhiên nói, "Không đâu."

"Chỉ cần làm công tác quan hệ công chúng thôi." Trang Dục hơi dừng lại, nói, "Cảnh Thăng là người đại diện chuyên nghiệp, hắn có kinh nghiệm kế hoạch quan hệ công chúng, chuyện trên Weibo, anh không cần phải lo."

"Vậy à, vậy tôi không cần lo nữa." Nếu anh có rời khỏi tạp kỹ thì cũng chẳng sao, Từ Kiêu mỉm cười nói, "Mấy ngày nữa sẽ phát sóng tập đầu tiên."

Anh chàng này, không phải đang cố tỏ ra mạnh mẽ đấy chứ.

Trang Dục lén liếc nhìn Từ Kiêu một cái, hơi dừng lại, rồi mở miệng nói, "Nếu tôi đã quyết định ký hợp đồng với anh, chỉ cần anh không làm mấy chuyện bậy bạ thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Trang Dục nói xong, Ngụy Cảnh Thăng không nhịn được liếc y một cái.

Trong suy nghĩ của hắn, Trang Dục không thể nào có thái độ này với Từ Kiêu được, hoặc là nói, hai người không thể nào quen biết nhau như thế.

Trang Dục coi trọng Lâm Ý, đối xử với Lâm Ý cũng rất khác với những người khác, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Còn Từ Kiêu thì luôn đối chọi với Lâm Ý, Ngụy Cảnh Thăng cứ tưởng Trang Dục ký hợp đồng với Từ Kiêu là vì muốn tuyết tàng* anh, không ngờ hai người trông rất thân thiết, đã vậy hắn còn nghe Trang Dục nói "chịu trách nhiệm với anh"?

Trước giờ hắn rất chướng mắt Lâm Ý, thế nên mặc kệ Từ Kiêu có mưu đồ gì, chỉ cần anh kéo Trang Dục tách khỏi Lâm Ý thì đây là chuyện tốt.

Ngụy Cảnh Thăng đẩy gọng kính, quan sát kỹ Từ Kiêu lần nữa, không cần biết Từ Kiêu sử dụng thủ đoạn gì, tóm lại, lần này Trang Dục vì anh mà nguyện ý cách xa Lâm Ý một chút — — Từ Kiêu cũng có chút bản lĩnh.

Ngụy Cảnh Thăng đẩy gọng kính, lấy một xấp văn kiện trong bao công văn ra, "Trang Dục không có công khai ký hợp đồng với cậu, hiện đang thảo luận kế hoạch công khai."

Ngữ điệu của hắn vẫn đúng chuẩn xử lý công việc, "Tôi biết hình ảnh hiện giờ của cậu có chút bất lợi, chỉ là cậu và Lâm Ý dù sao cũng đều là nghệ sĩ chung công ty, chúng ta sẽ bàn bạc với bọn họ, tất nhiên, nếu cậu có ý kiến gì thì cũng có thể nói ra."

Từ Kiêu lật xem văn kiên, hầu hết các yêu cầu đều ổn, không cần phải sửa.

Từ Kiêu nói: "Tôi không sao, nhưng tôi muốn hỏi một chút, video này có phải là công ty cũ của tôi thả ra không?"

"Bây giờ chỉ mới qua một ngày nên vẫn chưa biết được," Ngụy Cảnh Thăng nói, "Có lẽ là có người nặc danh tổ tiết mục cung cấp thông tin ra ngoài, bên chúng tôi vẫn còn đang điều tra."

"Nửa giờ trước, trợ lý cũ của tôi có tới, nhưng thái độ chẳng ra làm sao." Từ Kiêu chớp chớp mắt, "Bọn họ nói, bây giờ tôi chỉ có một con đường, chính là gia hạn hợp đồng với bọn họ."

"Tôi cảm thấy có thể là bọn họ thả."

Trang Dục cau mày, nhìn thoáng qua Ngụy Cảnh Thăng.

Ngụy Cảnh Thăng đẩy gọng kính, "Được rồi, tôi sẽ kêu người đi tra."

Ngụy Cảnh Thăng sửa sang lại công văn trên bàn, rời đi trước.

Từ Kiêu nhìn thoáng qua Trang Dục, thấy y hình như chưa định rời đi.

Từ Kiêu: "Ông chủ ơi, không phải cậu đi cùng hắn sao?"

Trang Dục nói: "Lát nữa Chu Văn sẽ đến đón tôi, tôi không đi cùng đường với hắn."

Từ Kiêu "ồ" một tiếng, hai người ngồi sát nhau trên sô pha.

Từ Kiêu: "Cái kia..."

"Anh..." Không ngờ anh và Trang Dục lại mở miệng cùng lúc.

"Tôi đã bảo chúng ta tâm linh tương thông mà." Từ Kiêu cười to: "Cậu nói trước đi."

Trang Dục ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Vết thương trên tay anh là do công ty cũ làm sao?"

Từ Kiêu sửng sốt, anh không nghĩ tới Trang Dục lại hỏi câu này, anh cười rồi đáp, "Hình như không phải."

"Anh là người bị thương đó, có thì nói có, không thì nói không." Trang Dục cau mày, "Sao lại hình như không phải."

"Ò, vậy là không phải." Từ Kiêu cười cười.

Trang Dục liếc anh một cái rồi lập tức dời mắt đi, giọng điệu nhàn nhạt: "Anh không muốn nói thì thôi, tôi không định ép anh nói."

Từ Kiêu biết Trang Dục đang quan tâm mình, nhưng anh thật sự không biết vết thương này từ đâu mà có.

"Vết thương này có trong lúc tôi đang mơ mơ màng màng," Từ Kiêu đổi sang một cách nói mơ hồ, "Tôi muốn quên nó đi."

Trang Dục nghe xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi: "Tôi có thể nhìn một lần không?"

Giọng điệu Trang Dục đột nhiên tốt như vậy, làm Từ Kiêu có chút không quen, anh sờ sờ đầu, "Muốn xem thì tôi cho cậu xem."

Từ Kiêu tháo đồng hồ xuống.

Một vết sẹo gớm ghiếc xuất hiện trên cổ tay tái nhợt, Trang Dục vừa nhìn liền biết đây là muốn giết người.

Từ Kiêu cười ha ha, thu tay lại, "Có chút đáng sợ, thôi đừng nhìn nữa."

Trang Dục bất ngờ nắm lấy cổ tay Từ Kiêu.

Trang Dục sửng sốt như thể không ngờ mình lại có hành động như vậy, y buông tay ra như bị bỏng.

Từ Kiêu chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu gì cả, lại duỗi tay ra, "Sao vậy, cậu muốn xem nữa hả?"

"Không xem." Trang Dục như mèo bị dẫm đuôi, đứng phắt dậy, đi ra cửa, đi được một nửa thì quay đầu lại.

"... Chuyện trên Weibo, anh không cần phải lo lắng." Trang Dục nhìn có hơi mất tự nhiên, "Anh đã ký hợp đồng với tôi, sẽ không có ai động được vào anh đâu."

Từ Kiêu nghe được thì cười tươi rói, "Tất nhiên rồi, cậu lợi hại như vậy mà."

Biết là Từ Kiêu đang nịnh mình, Trang Dục khịt mũi.

Tuy nhiên, sau khi được Từ Kiêu vuốt lông khen ngợi, y vẫn có chút hài lòng.

Mà lúc này, Từ Kiêu sực nhớ ra mình vẫn còn chưa trợ công cho Trang Dục xong đâu.

Từ Kiêu vội gọi Trang Dục lại: "Trang Dục!"

Trang Dục gần như quay lại ngay tắp lự: "Sao vậy?"

Từ Kiêu: "Cái kia... Không phải Lâm Ý đang nằm viện sao, cậu đi thăm đi."

Trang Dục khựng lại, không biết vì sao cảm thấy hơi thất vọng.

"Tôi tất nhiên sẽ đi thăm hắn." Trang Dục hừ lạnh, đút tay vào túi, xoay người, "Không cần anh nói."

*

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tiếng mắng chửi trên Weibo càng ngày càng nghiêm trọng, một mình Từ Kiêu chiếm tận mấy cái hot search, đặc biệt là top 3 hot search chói mắt luôn treo trên đầu #Từ Kiêu cút khỏi 《Let's go!》#, với #Từ Kiêu hại Lâm Ý bệnh nặng#.

Trong văn phòng tổ tiết mục, đều là các nhân viên chủ chốt trong 《Let's go!》, bọn họ đi theo đạo diễn Lưu làm một số tiết mục.

Trợ lý đạo diễn Lục Kỳ, có quen biết với đạo diễn Lưu, phục trách quay Từ Kiêu, cũng có mặt trong văn phòng này.

Lúc này cô đang chống tay xuống bàn, mắt hạnh trợn tròn hỏi: "Đạo diễn Lưu, vì sao không cho tôi nói!"

"Là người bên Lâm Ý xin video thì thế nào," đạo diễn Lưu ngắt lời cô, giọng cũng không còn sang sảng nữa, hiển nhiên mấy ngày nay cũng bị đống hot search làm cho mệt tim, hắn bực bội rít điếu thuốc, "Bên quan hệ công chúng của Từ Kiêu vẫn chưa có phản ứng gì, cô có lo lắng cũng không làm được gì."

Lục Kỳ cắn môi dưới, tất nhiên là cô sốt ruột rồi, sao cô không sốt ruột cho được chứ.

Đoạn video kia là do cô nên mới bị truyền ra.

Vốn dĩ đoạn video đó sẽ được phát dần dần trong hậu trường, lúc trợ lý Lâm Ý tìm cô xin video, cô cũng không nghĩ nhiều nên mới cho.

Cô không ngờ bên Lâm Ý sẽ thả video ra ngoài, bất ngờ hơn nữa là lại biến thành tình trạng này.

Ai có thể tưởng tượng được chuyện sẽ ồn ào như hiện tại, hơn nữa Lục Kỳ còn nghe nói, hợp đồng giữa Từ Kiêu và công ty Toàn Ngu* sắp hết hạn... Nếu cứ tiếp tục như vậy, vậy...

* Công ty Toàn Ngu (全娱公司), Toàn là tất cả, toàn bộ, Ngu là vui vẻ, giải trí, đó là theo tiếng bông thôi, chứ theo tiếng việt và tiếng của mình là "toàn những người ngu" ◉‿◉

Lục Kỳ mím môi, không cam lòng nói: "Hiện tại ồn ào đến vậy, nếu tổ tiết mục còn không đăng video hậu trường thì Từ Kiêu sẽ thật sự xuống xe."

"Cô có nói với tôi cũng vô ích thôi, người ra quyết định chính là bên đầu tư ấy." Đạo diễn Lưu phẫy phẫy tay, kêu Lục Kỳ đừng nói nữa. Sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói, "Đừng nói là đăng video hậu trường, tôi cắt toàn bộ cảnh của cậu ta trong tập một đăng lên luôn cũng được."

"Vấn đề là tôi không tự quyết định được, nếu được thì đã giải quyết nhanh gọn lẹ rồi, sao phải đợi tới tình trạng này?" Đạo diễn Lưu than thở.

Những người khác trong tổ tiết mục cũng khuyên Lục Kỳ, "Kỳ Kỳ, thôi bỏ đi, đừng tìm thêm chuyện nữa, việc này không phải cô sai, vừa nhìn đã biết Từ Kiêu đắc tội người khác, cho dù không có video của cô thì cũng sẽ có chuyện khác để phốt à, đừng nghĩ nhiều để rước thêm bực bội nữa."

Lục Kỳ mím môi, ánh mắt u ám, không nói nữa.

Bàn tay đang chống xuống bàn dần siết chặt lại, không biết vì sao đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên gặp Từ Kiêu, anh khẽ cúi người, mỉm cười nhìn cô.

Lục Kỳ cắn chặt môi dưới, cô không cam lòng... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Từ Kiêu thật sự phải rời khỏi tổ tiết mục của bọn họ sao?

Cô có nên... về nhà nói với người nhà một tiếng hay không?

Ngay sau đó, một nhân viên công tác bất ngờ thốt lên: "Ấy! Mọi người mau xem, có người đăng Weibo giúp Từ Kiêu nè!"

Trần Ngũ đăng status.

@Trần Ngũ: Chúng tôi chỉ đang chơi đùa vui vẻ thôi, mọi người đều rất vui mà, đừng mắng thầy Từ nữa.

Đề tài vốn dĩ đang cực hot, giờ thêm Weibo này, làm đề tài lại sôi trào lần nữa.

@Dưa bở là dưa bệnh: Fans Lâm Ý đừng có sồn sồn lên được không, tôi là người qua đường mà cũng không nhìn nổi, dính có tí nước mà cũng bệnh? Bộ bình thường không đi tắm à?

@Cú mèo họ Từ: Lâm Ý làm việc chuyên nghiệp ghê ta ơi, sau này quay mấy cảnh xuống nước khỏi quay luôn đi ha, mắc công sợ đông sợ tây này nọ.

Tuy rằng vẫn còn bình luận bênh Từ Kiêu, nhưng mấy bình luận này chỉ như đá rớt xuống hồ, trước mặt đám nương tử Ý Trung thì chỉ gợn được chút xíu sóng liền mất tiêu.

Mà trong mắt người Ý Trung, Weibo này của Trần Ngũ thật buồn cười, cơ hồ trong vài phút ngắn ngủi đã bị oanh tạc.

Lục Kỳ mở Weibo, reset giao diện Weibo của Trần Ngũ hai lần.

Cô càng lướt thì sắc mặt càng khó coi.

Đám fans của Lâm Ý nhanh chóng bay vào Weibo, up ảnh Từ Kiêu và Lâm Ý sát nhau, ảnh bên trái là hình Lâm Ý đầu tóc chèm nhẹp, vẻ mặt rất đáng thương, ảnh bên phải là Từ Kiêu ngoác miệng ra cười.

Bọn họ còn gõ thêm phông chữ to đùng lên tấm ảnh, đại loại là "Mọi người đều rất vui vẻ?" "Mắt mù hết rồi" "Có ngải tư mã"* linh tinh.

*Có ngải tư mã (有艾斯马): ngải (艾) có hai nghĩa hai cách đọc, cách đọc thứ nhất là /ài/ nghĩa là cây ngải, họ Ngải, đẹp, tuấn tú; cách đọc thứ hai là /yì/ nghĩa là trừng trị, cai trị; tư là này, đây, vì thế; mã là ngựa. Không hiểu câu này luôn nên ghi giải nghĩa từng từ cho mn xem:v

@Làm như tôi có ý đó vậy: Muốn cọ nhiệt là dùng não tí đi, đây rõ ràng là cố ý đả thương người khác mà, mắt mù nên không nhìn ra hả?

@Mày là đồ sao chổi: Tôi ói vô mặt mấy người [nôn]

Lục Kỳ không diễn tả được cảm giác của mình lúc này là gì, môi cô cũng sắp bị cô cắn rách luôn rồi, "... Bọn họ thật quá đáng, rõ ràng Trần Ngũ không phải là người như vậy..."

Người bên cạnh vỗ vai cô, "Đường quan tâm nữa, loại chuyện như này có rất nhiều, phải học cách quen dần thôi."

Lục Kỳ đỏ mắt lắc đầu.

Nếu không phải việc này là do cô mà ra, nếu không phải cô biết rõ ngọn nguồn chuyện này, nếu không phải cô hiểu rõ Trần Ngũ là chàng trai hay ngại ngùng, có lẽ cô cũng sẽ đăng nhập acc phụ rồi đi bình luận dưới Weibo của Trần Ngũ, điều này thật sự khiến cô rất khó chịu.

Đều là do cô sai... Nếu cô chịu suy nghĩ về hậu quả của chuyện này, nếu cô không thả lỏng cảnh giác, nếu cô không coi nó là điều hiển nhiên, thì tổ tiết mục của các cô đã không để lại ấn tượng xấu với người qua đường, Từ Kiêu cũng sẽ không bị phỉ nhổ như vậy, ngay cả Trần Ngũ tốt bụng giải thích giùm anh cũng sẽ không bị đối xử như vậy...

Lục Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, vành mắt cô đỏ hoe, lòng nặng trĩu.

Lúc cô rời nhà, chí khí ngút trời, nói là chắc chắn không cần dựa vào người nhà vẫn sẽ có được thành tựu tốt, bây giờ thì hay rồi, thành tựu chưa có mà đã khiến người vô tội gặp họa.

Khác với Lục Kỳ sắc mặt khó coi và nội tâm bị dày vò, đạo diễn Lưu mặt mày tươi tắn liến thoắng.

"Được rồi, đừng u sầu nữa," đạo diễn Lưu chậc chậc hai tiếng, mỉm cười, "Trần Ngũ đã giúp hắn nói chuyện rồi thì việc này không còn gì đáng lo đâu."

Lục Kỳ đang buồn rầu không phản ứng kịp, cô sững sờ một chút rồi mới hoàn hồn hỏi: "Thật không?!"

Biên kịch Trịnh cười, đỡ kính mắt, "Thật."

Biên kịch Trịnh khác hoàn toàn với đạo diễn Lưu, cô đã nói không sao thì chính là không sao.

Những người khác cũng mồm năm miệng mười, vẻ mặt tò mò hỏi, "Vì sao á? Trần Ngũ cũng mới ra mắt không bao lâu mà... Có tác dụng sao?"

(Ờm, khúc này nhảy sang cảnh khác ấy, không phải bị thiếu đâu)

Triệu Chí Toàn đột nhiên đập bàn, cả giận nói: "Con còn mặt mũi hỏi chú Trần Ngũ ra mặt thì có ích lợi gì?"

Đường Bình thấy Triệu Chí Toàn nổi bão thì sợ tới mức run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn không phục, "Trần Ngũ kia chỉ là tiểu minh tinh thôi mà, đăng một cái Weibo để cọ nhiệt thôi, chú Triệu đâu cần phải tức đến vậy!"

Đường Bình mở bình luận trên Weibo của Trần Ngũ ra, muốn đưa cho Triệu Chí Toàn xem, "Chú nhìn đi, hắn chỉ là người mới vào giới thôi, không phải lưu lượng* hồng gì, đăng cái này thì có lợi ích gì đâu? Còn không phải muốn cọ nhiệt sao?"

*Lưu lượng: những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý.

Hắn trào phúng, "Bây giờ không chỉ có Từ Kiêu bị mắng, mà chính hắn cũng rước một đống nước bẩn vào thân."

Triệu Chí Toàn bị hắn chọc tức đến cười, "Hắn là tiểu minh tinh? Sao con không nghĩ đến một sinh viên như hắn thì đào đâu ra tài nguyên tham gia một tạp kỹ truyền hình lớn như thế này? Mẹ nó không biết động não suy nghĩ hả, trong tình huống này, nếu hắn thật sự muốn cọ nhiệt thì sao không đứng về phe Lâm Ý mà lại theo phe Từ Kiêu?"

Lúc này Đường Bình mới do dự lấp lửng, "Cái này..."

Triệu Chí Toàn hít sâu, "Chú nói cho con biết, trong 《Let's go!》 có hai người không thể đắc tội, thứ nhất là Trang Dục, thứ hai, con tự suy nghĩ đi, so sánh một cái là biết."

Triệu Chí Toàn nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, hắn châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cười lạnh, "Trần Ngũ cũng dây vào chuyện này, chuyện Từ Kiêu không chắc chắn lắm, con cứ chờ xem đi."

Đường Bình ngoài miệng thì vâng vâng dạ dạ, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên tia khinh thường.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Tò mò thân thế của chị gái Lục Kỳ và bé trai Trần Ngũ

Trước/129Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch