Saved Font

Trước/232Sau

Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 118

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
22:28:26, 3/2/2013

Hôm nay là ngày chia tay với các diễn viên trong đoàn kịch, ở cổng lên máy bay tại sân bay quốc tế Kuala Lumpur, tôi và bọn họ ôm nhau chào từ biệt từng người, luôn không thích cảnh tượng tiễn biệt, sẽ khiến người ta khổ sở thương cảm, mắt ngấn lệ, cố gắng không cho nó chảy xuống. Người ôm cuối cùng là Belle, hôm nay nàng vẫn mỉm cười, tôi nghĩ tối hôm qua tâm sự làm nàng thoải mái phần nào.

Buông ra cái ôm, tôi lấy ra một chiếc hộp tinh mỹ từ trong quần áo đưa tới trước mặt nàng, nàng kinh ngạc nhìn tôi, nét mặt lộ ra vui sướng, mở hộp ra thấy là dây chuyền thạch anh nọ mà nàng thích, kích động tiến lên ôm tôi thật chặt lần nữa.

"Trời ạ! Vậy mà cậu lại mua nó cho tớ, tớ cũng không biết nói cái gì cho phải, cảm ơn cậu Mạt Mạt." Belle kích động nói.

"Ha ha! Thích là tốt rồi, cảm ơn cậu khoảng thời gian này chỉ bảo và cổ vũ, tớ học được rất nhiều thứ. Cảm ơn!" Tôi lại chân thành nói lần nữa.

"Đừng khách khí! Tớ nguyện ý dạy cậu hết những gì tớ học được. Chờ chút, tớ cũng có quà cho cậu." Belle nói rồi lấy ra hai thứ từ trong túi balo của nàng.

"Đĩa CD này là phương pháp và kỹ xảo vận dụng thanh nhạc của tớ mà hôm ấy tớ ở phòng vũ đạo ghi lại cho cậu, hi vọng có ích với cậu, quan trọng nhất là tớ muốn để cậu có thể nhớ kỹ dáng vẻ của tớ." Lúc Belle dí dỏm nháy mắt nói, tôi ngượng ngùng cười, cực kỳ cảm động sự quan tâm của nàng.

"Còn cái này chính cậu tự mở ra xem đi." Tiếp đó Belle cầm lấy một cái hộp nhỏ thon dài đưa cho tôi.

"Đồng hồ đeo tay?" Tôi mở hộp ra, trông thấy một chiếc đồng hồ đeo tay hình chữ nhật rất xinh xắn khéo léo.

"Thích không?" Belle mỉm cười nhìn tôi.

"Rất thích, nhưng mà quà tặng này quá quý trọng, tớ." Mặc dù không có tìm hiểu về đồng hồ, nhưng vừa nhìn tay nghề này liền biết không rẻ.

"Đừng từ chối được không? Đây là món quà tớ chọn lựa rất lâu mới thấy vừa ý nhất và hợp với cậu nhất, xin cậu nhận lấy đi!" Belle đè xuống tay tôi đang cầm đồng hồ, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.

"Cảm ơn cậu Belle." Tôi tiến lên khẽ ôm nàng, cảm thấy mình rất hạnh phúc, cho tới nay đều quen được những người thương yêu tôi, con mắt lại ướt át.

"Được rồi, bọn họ đi vào hết rồi, tớ cũng phải đi rồi, nhớ thường liên hệ." Belle vỗ lưng của tôi, nhẹ giọng nói.

"Ừm! Nhất định, bảo trọng!" Tôi buông ra Belle, mỉm cười nhìn nàng.

"Chính cậu trở về phải chú ý an toàn, bảo trọng! Tạm biệt." Belle đi tới cổng lên máy bay, hai đứa cùng vẫy tay chào từ biệt.

Nhạc kịch để tôi kết duyên cùng Belle, không bởi vì lần này ly biệt mà mọi người từ đây không còn liên hệ, trái lại bây giờ chúng tôi trở thành bạn rất thân, mỗi lần nàng tới Trung Quốc đều sẽ tìm tôi, tôi giới thiệu nàng cho Yen biết, các nàng trò chuyện rất hợp nhau, khi chúng tôi đi tới đất nước của nàng cũng sẽ tìm nàng. Hiện tại nàng đã là diễn viên ca kịch rất nổi tiếng, rất tự hào vì nàng, nhưng nàng vẫn độc thân, đã từng hỏi nàng có phải là chỉ thích con gái, nàng vẫn luôn không xác định, chỉ nói một câu: "Tình yêu không phân biệt giới tính, tớ chỉ muốn tìm người có thể rung động tâm hồn tớ.", sở dĩ ở trong truyện tỉ mỉ viết về nàng như vậy, là bởi vì mỗi một giai đoạn trong cuộc đời tôi đều có thể gặp được một người bạn rất thân và quý nhân, cũng là chuyện đã xảy ra và tiếp diễn trong cuộc sống, vì thế tôi muốn ghi lại nó.

Tiễn bọn họ, tôi đẩy xe đẩy, đi tới cổng lên máy bay tôi phải đi, sắp sửa bay về tổ quốc, nỗi buồn ban nãy được xóa bớt, nghĩ rằng qua mấy tiếng là có thể gặp Yen, tâm trạng âm u chuyển nắng.

Jason mua vé máy bay buổi trưa cho tôi, lần đầu tiên trong đời tự mình đi máy bay, đôi chút luống cuống tay chân, lúc trước kéo theo chiếc valy lớn của Mạn Văn qua đây, hiện giờ lại thêm một cái túi hành lý, bên trong đều đựng quà tặng mua cho Yen và hội chị em, sau khi gửi vận chuyển hành lý xong, thở phào một hơi, ung dung đeo túi xách đi lên máy bay. Ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho Yen, nói khi nào tôi đến, nàng bảo tôi ở sân bay chờ nàng, tôi nghe xong rất vui vẻ, biết nàng nhất định sẽ đi đón tôi.

Lên máy bay, đeo vào bịt mắt liền bắt đầu ngủ, khoảng thời gian này thật sự là quá mệt mỏi, thân thể và tâm lý đều trong trạng thái căng thẳng, ngày thường ngủ đều thích nằm mơ, nhưng lần này lại không có, ngủ thẳng một giấc gặp phải dòng khí mạnh xóc nảy mới bị đánh thức. Vén lên bịt mắt, tim đập thật nhanh, sợ nhất là xuất hiện tình huống như thế, cho nên rất không thích đi máy bay, khiến người ta không có cảm giác an toàn. Trong đầu sẽ nghĩ linh tinh nếu như cứ thế rơi xuống, không gặp được người yêu sẽ chết không nhắm mắt! Ha ha, nhưng đây đều là tự dọa mình mà thôi, một lát sau máy bay ổn định lại, khi nữ tiếp viên hàng không ở trong đài phát thanh nói còn mười phút đến sân bay quốc tế XX, lòng tôi thả lỏng, kéo lên cửa sổ, dần dần có thể nhìn thấy ngôi nhà chi chít, miệng cong lên, đột nhiên cảm thấy thành thị này rất rất thân thiết, bởi vì nơi này là nơi nàng sống.

Máy bay đến sân bay đúng giờ, tôi vội vã đi ra chỗ ngồi, muốn mau mau có thể nhìn thấy nàng, không biết nàng có đang chờ tôi hay không, lòng càng vội càng cảm thấy chậm, phải đợi hành khách đằng trước đi rồi mới có thể đi tiếp. Sau khi đi xuống thì vội vàng đi lấy hành lý, nhưng lúc đi đến băng tải, hành lý của chúng tôi còn chưa tới, chỉ đành kiên trì chờ. Lúc hiển thị tới lượt hành lý của chúng tôi, tôi vui chết mất, bởi vì vừa ra thì đã nhìn thấy hành lý của tôi, dùng sức lấy xuống đặt vào trên xe đẩy, bước nhanh đi tới cửa ra hành khách.

Giờ phút này tim đập thình thịch, trong đầu nghĩ về tình cảnh khi gặp nàng sẽ là như thế nào, có thể rất ngượng ngùng không dám ôm một cái hay không, hay là chỉ sờ đầu một cái, nghĩ đi nghĩ lại rồi cười ngốc.

Vẫn mỉm cười đi đến cửa ra, nhìn đám người xung quanh, tại sao không thấy nàng? Lại rướn cổ lên, đẩy xe đến một nơi khác nhìn quanh, vẫn không nhìn thấy bóng người của nàng, lòng bỗng mất mát, lẽ nào nàng nhớ lầm thời gian? Mở túi ra, lấy ra điện thoại di động...

"Hạ Mạt!" Nghe thấy từ xa xa một giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa đang gọi tôi, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, trông thấy Yen chạy nhanh tới phía tôi, thoáng cái vọt vào trong lòng tôi.

"Ha ha! Tớ đang muốn gọi điện thoại cho cậu đó, tưởng là cậu nhớ lầm thời gian." Bây giờ tôi cao hứng cực kỳ, ôm nàng thật chặt, nghe trên người nàng mùi thơm cơ thể, mùi hương lâu rồi không gặp.

"Xin lỗi! Xin lỗi! Trên đường... kẹt xe... làm tớ gấp muốn chết." Yen thở hồng hộc nói.

"Đứa ngốc! Nói xin lỗi gì chứ? Tớ sẽ đợi cậu, dù cho đợi bao lâu chăng nữa." Tôi vẫn ôm nàng thật chặt, không nỡ lòng buông ra.

"Để tớ nhìn cậu một chút được không?" Yen bị tôi ôm không thể động đậy, nàng dịu dàng vuốt sau gáy của tôi, nói.

"Ha ha!" Tôi vui vẻ buông nàng ra, hai tay đặt trên hai bắp tay của nàng, đứng thẳng để nàng xem.

"Gầy!" Nàng đau lòng xoa mặt tôi.

"Không sợ, bây giờ trở về bên cậu, tớ chẳng mấy chốc sẽ tăng cân." Tôi tinh nghịch nói.

"Rất nhớ cậu! Nhớ sắp điên mất rồi, không có cậu ở bên cạnh thật là khổ sở." Yen trừng trừng tôi, còn nói ngọt ngào tới vậy, mặt tôi đỏ bừng, cảm thấy người xung quanh đều đang nhìn hai đứa.

"Tớ cũng vậy, sao cậu lớn lên xinh vậy chứ? Khiến người ta rất muốn hôn cậu một cái." Tôi thẹn thùng nói.

"Ha ha! Đáng ghét! Miệng thật dẻo, chúng mình đi về thôi, mọi người vẫn chờ chúng mình đấy." Yen xấu hổ tiến lên đẩy xe giúp tôi, tôi ôm eo của nàng cùng đi sóng vai.

Một đoạn lối ra ngắn ngủi chúng tôi vừa đi vừa mải nhìn nhau, vẻ mặt nàng cắn môi mỉm cười nhìn tôi thật có thể điện giật chết người, chợt cảm thấy xung quanh đông người như vậy thật đáng ghét!

Bỏ hành lý vào hòm xe buýt rồi lên xe, chúng tôi hiểu ngầm chọn ngồi ở hàng cuối cùng, khoảng thời gian này không nhiều người ngồi, đến lúc xe chạy, hai đứa mặc kệ mọi thứ xung quanh, nóng bỏng hôn môi, nụ hôn lâu dài triền miên, ai cũng không nỡ buông ra, dòng điện chạm vào cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, tớ muốn nói mùi vị thơm ngọt nhất trần đời là môi cậu sao?

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bưu Hãn Nông Nữ Có Không Gian