Saved Font

Trước/232Sau

Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời gian đăng bài: 21:38:03, 2/8/2012

Sau khi ăn xong sushi, chúng tôi đi dạo phố một lúc ở lân cận rồi trở về trường học, trên xe trở về có rất nhiều chỗ trống, bọn Mạn Văn lên xe trước, đã tìm được vị trí ngồi thật tốt, tôi và Yen theo sau, Tiểu Đằng nói: "Hai cậu nhanh lên một chút, đằng sau còn có hai chỗ trống." Tôi ngồi ở vị trí sát cửa sổ, Yen ngồi ở bên cạnh tôi. Lòng bắt đầu khẩn trương, muốn tìm đề tài nói chuyện, nhưng lại không nghĩ ra nói cái gì, cả ngày hôm nay nàng cũng không nói chuyện cùng tôi. Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tay phải chống bệ cửa sổ, ngón tay đặt ở bên môi hơi mím, đầu óc rối bời, tay trái đặt ở trên đùi nắm chặt nắm đấm, rất muốn nắm tay nàng, nhưng lại không dám, trong lòng không ngừng vang lên tính toán nhỏ.

Bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trên mu bàn tay trái, lòng tôi thoáng cái lộp bộp, nhưng không có nghiêng đầu nhìn, tôi biết Yen nắm chặt tay tôi, tôi vui vẻ nhìn ngoài cửa sổ lén cười lên, tôi lật tay lại, chắp tay cùng nàng nắm thật chặt, sau đó quay đầu nhìn nàng cười, nàng xấu hổ thẹn thùng nhìn tôi, tựa đầu vào vai trái của tôi. Dọc đường đi chúng tôi không nói gì, cứ nắm tay như vậy, tôi lẳng lặng hưởng thụ lấy thời khắc ngắn ngủi đó, thật muốn lần này lái xe chậm một chút, haha!

Trở lại ký túc xá, mọi người cùng nhau tắm xong đã rất muộn, từng người ngủ ở trên giường không có nói chuyện, tôi cầm điện thoại di động lên, ngón tay cái không ngừng sờ bàn phím.

"Yen, ngủ ngon!" Cuối cùng vẫn là ấn phím gửi đi. Rất nhanh nghe thấy chuông điện thoại của giường đối diện vang lên.

"Mạt Mạt, ngủ ngon!" Yen rất nhanh đã trả lời tin nhắn.

Thứ hai là một ngày bận rộn nhất, phải lên lớp chuyên ngành cả ngày, bình thường điện thoại của tôi đều chuyển tắt âm, học xong tôi cầm điện thoại lên nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, là Yen gọi tới. Bình thường nàng đều rất ít gọi điện thoại cho mình, hôm nay tìm mình khả năng là có việc gấp? Tôi nghĩ thầm, lập tức gọi lại.

"Yen, tớ vừa mới học xong, mới thấy được cuộc gọi của cậu, cậu ở đâu?" Tôi cười nói.

"...Mạt...Mạt..." Giọng của Yen rất lạ.

"Yen, cậu làm sao vậy?" Tôi bất an hỏi.

"Tớ không thoải mái...cậu...có thể qua lớp học của tớ được không?" Đầu điện thoại bên kia tôi nghe thấy tiếng Yen thở hổn hển khó khăn nói với tôi.

"Cậu đừng di chuyển! Chờ tớ, tớ lập tức tới ngay." Tôi lo lắng nói, sau đó nhanh chân chạy đi.

Rất nhanh liền chạy tới lớp học của Yen, chỉ thấy nàng nằm bò trên bàn, Trương Khải ngồi ở bên cạnh lo lắng nhìn nàng, cậu ta nhìn thấy tôi đến thì lập tức đứng lên, nói: "Hạ Mạt, mau! Đỡ Yen đi phòng y tế, cậu ấy chỉ chờ cậu tới mới chịu đi, tớ khuyên như thế nào cũng vô dụng." Tôi bước nhanh đi tới bên người Yen, cúi người xuống sờ trán nàng, đầu rất nóng, sốt rồi. Nhìn thấy nàng đau khổ nhắm mắt lại, lòng tôi quặn đau.

"Yen, tớ đến rồi, có thể đứng lên không? Tớ dẫn cậu đi xem giáo y." Tôi đau lòng nói. Sáng sớm rời giường nhìn thấy nàng đã cảm thấy sắc mặt có hơi trắng bệch, đều tại tôi bất cẩn, không quan tâm tới nàng nhiều hơn. Yen từ từ nâng người dậy, hơi mỉm cười, suy yếu nói: "Cậu tới rồi! Không sao, tớ vẫn đi được.", tôi lập tức đỡ nàng, hai tay nàng ôm ở hông tôi, đầu tựa ở bụng tôi. Tôi ngồi xổm người xuống, để tay nàng khoác lên bả vai tôi, sau đó đỡ nàng lên, Trương Khải cũng ở một bên hỗ trợ.

Thật vất vả đi tới phòng y tế, giáo y bảo chúng tôi đỡ Yen lên giường nằm, đo nhiệt độ cơ thể cho nàng, sau đó dùng máy dò xét kiểm tra thân thể, kiểm tra xong thì cô nói: "Sốt hơn 38 độ. Kê một ít thuốc hạ sốt và vitamin cho em ấy uống, xem buổi tối có thể hạ sốt hay không." Lúc này bọn Tư Khiết gọi điện thoại tới rủ chúng tôi đi ăn cơm, sau khi tôi nói tình huống, các nàng liền chạy tới, mọi người quan tâm hỏi thăm tình hình của Yen, tôi xoay người nói với Trương Khải: "Hôm nay cảm ơn cậu, cậu đi ăn cơm trước đi." Trương Khải kì quái nhìn tôi, nói: "Chăm sóc Yen thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ." Nói xong thì rời khỏi phòng y tế.

Chúng tôi đỡ Yen đi về ký túc xá, tôi muốn cõng nàng, nàng không cho! Nàng nói đi chậm rãi không thành vấn đề. Trở lại ký túc xá, lập tức để nàng nằm xuống nghỉ ngơi, tôi đi rót nước lấy thuốc cho nàng uống, Tư Khiết nói: "Mạt Mạt, chúng tớ đi căn tin gọi chút cháo về cho Yen, cậu ở đây chăm sóc cậu ấy, cơm chúng tớ xách về giúp cậu." Tôi gật đầu nói được.

Chờ các nàng rời khỏi rồi, tôi cầm ghế ngồi ở bên giường Yen nhìn nàng, nàng nhắm chặt hai mắt, môi đỏ lên, sắc mặt hơi tái xanh, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nàng sinh bệnh khó chịu, trong lòng thật không dễ chịu. Vuốt cái cốc ở trên bàn, nước không nóng nữa, tôi gọi Yen ngồi dậy uống thuốc trước rồi ngủ tiếp, nàng ngoan ngoãn ngồi dậy, tôi cầm lấy gối để nàng dựa vào giường, sau đó lấy thuốc ra đặt ở trên tay đưa cho nàng, nàng nhìn tôi rồi lắc đầu, tôi nghi ngờ hỏi: "Yen, cậu sợ uống thuốc à?" Nàng vẫn lắc đầu, tôi có chút luống cuống nhìn nàng, nàng suy yếu nói: "Tớ không muốn động, cậu cho tớ uống." Haha, hóa ra là như vậy, tôi xấu hổ nở nụ cười, đưa thuốc ở trong tay tới bên miệng nàng, nàng hơi mở miệng, tôi nhẹ tay đưa thuốc vào trong miệng nàng, lấy thêm nước cho nàng uống. Nhìn nàng uống xong, tôi hơi tức giận, nói: "Buổi sáng khó chịu sao không nói với tớ? Nếu tớ biết chắc chắn sẽ không để cho cậu đi học." Nàng nằm xuống, nhìn tôi, nói: "Buổi sáng chỉ là cảm thấy đầu hơi choáng váng, cho rằng không có chuyện gì, nhưng đi học không bao lâu lại cảm thấy càng ngày càng khó chịu." Tôi tự trách nói: "Nhất định là tối qua đi ra ngoài cảm lạnh. Ôi! Đều tại tớ không chăm sóc cậu tốt." Yen vươn tay ra, nắm tay tôi, nói: "Đồ ngốc! Chuyện này không liên quan tới cậu, hàng năm tớ đều phải cảm mạo phát sốt một lần, chỉ có điều lần này sớm hơn chút, haha." Tôi nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, dịu dàng nói: "Ngủ một lát đi, uống thuốc sẽ rất nhanh hạ sốt." Nàng cười gật đầu rồi nhắm mắt ngủ mất.

Khóa tổng hợp buổi chiều, tôi không có tâm trạng nghe giảng, lo lắng Yen chưa hết sốt, Tư Khiết ngồi ở bên cạnh tôi nhìn tôi quay bút chì, duỗi đầu lại đây nhỏ giọng nói: "Ôi! Làm gì đó? Xem ra dường như tâm tình rất nôn nóng?" Tôi lập tức che giấu nói: "Nào có? Chỉ là tiết này lão sư giảng có chút tẻ nhạt, tớ không nghe lọt" Tư Khiết chưa từ bỏ ý định nói: "Mỗi tiết lão sư đều giảng không khác nhau mấy mà." Tôi nhất thời nghẹn lời nhìn nàng, nàng không để ý đến nữa, nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục nghe giảng. Thật vất vả nhịn đến tan học, tôi kéo Tư Khiết bước nhanh đi về ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, tôi liền đi tới bên giường Yen, nàng còn đang ngủ, tôi cúi người sờ trán nàng, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, Tư Khiết theo sau tới đây, hỏi: "Thế nào rồi? Hết sốt chưa?" Tôi nói: "Không còn nóng như trước." Tư Khiết sờ sờ một lúc rồi gật đầu tán thành.

Chúng tôi cho rằng Yen sẽ từ từ hạ sốt, không nghĩ tới lúc hơn tám giờ tối, tôi muốn gọi nàng dậy ăn chút cháo, liền đi đánh thức nàng, ai ngờ gọi nàng đẩy nàng thế nào cũng không trả lời tôi, nét mặt cũng không thay đổi tý nào, trán còn đổ mồ hôi, tôi sờ trán nàng, cực kỳ nóng, lúc đó tồi liền bị dọa khóc rồi. Bọn Tư Khiết nghe thấy tôi khóc thì chạy tới, tôi khóc lóc vội vã nói: "Tớ gọi Yen không phản ứng, hiện giờ biến thành sốt cao, làm sao bây giờ?" Thời khắc quan trọng vẫn là Tư Khiết lâm nguy không loạn, nàng vuốt trán Yen, sau đó bình tĩnh nói: "Nhanh! Cầm điện thoại Yen gọi cho chú dì, gọi họ chạy tới mang Yen đi bệnh viện." Lúc này Thiên Hi hoảng loạn cầm lấy điện thoại di động của Yen tìm kiếm số điện thoại.

Sau khi điện thoại kết nối, chú dì liền chạy xe tới, đi tới ký túc xá đã là chín giờ, chú không nói hai lời ôm lấy Yen liền chạy ra ngoài, dì lo lắng theo sau lưng. Chúng tôi cùng đi tới bên cạnh xe, chú nói: "Cảm ơn bọn nhỏ, các cháu đều đi về nghỉ ngơi đi, điện thoại liên hệ." Nói xong lập tức chạy xe hướng về bệnh viện.

Đột nhiên tôi sợ hãi, tim đập kịch liệt, nước mắt rơi xuống không kiểm soát được, rất sợ nàng có chuyện. Các nàng cũng rất lo lắng, mãi vẫn không ngủ, đang đợi điện thoại. Tôi đứng ngồi không yên đi tới đi lui ở trên ban công, đến lúc gần mười một giờ, ba ba Yen gọi điện thoại tới, chúng tôi xúm lại một chỗ ấn nghe, chú nói: "Cảm ơn các cháu kịp thời gọi điện cho chú, Tiểu Bảo lên cơn sốt 40 độ, tới chậm chút nữa thì có nguy hiểm viêm não, hiện tại bác sĩ tiêm cho thuốc chống viêm rồi, không có gì đáng ngại. Các cháu nghỉ ngơi thật tốt, các cháu vất vả rồi, đợi Tiểu Bảo khỏe rồi thì để nó liên hệ với các cháu." Nghe xong thân thể tôi lập tức thư giãn, thật may! Thật may!

Đêm nay tôi mất ngủ rồi....

Yen ở bệnh viện một đêm sau đó thì về nhà dưỡng bệnh, hôm nay đã là ngày thứ hai, hai ngày qua tôi đều chưa thấy được tin nhắn của nàng, gọi điện cho nàng vẫn là tắt máy. Cả ngày tôi lừ đừ, đi phòng đàn cũng chỉ nhìn phím đàn đờ ra, càng thêm vô tâm luyện giọng, suy nghĩ bây giờ thân thể của nàng ra sao rồi. Không thể ngồi yên một chỗ, liền đi quán cơm mua chút viên thức ăn đến xem đám mèo nhỏ, chúng nó đã rất quen thuộc với tôi, thấy tôi đến thì một đám chạy tới bên cạnh tôi. Tôi ngồi xổm xuống, lấy ra đồ ăn chia cho chúng nó, nhìn chúng nó ăn vô cùng ngon miệng, khóe miệng bất tri bất giác khẽ nhếch lên, bỗng tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, là Yen.

"Mạt Mạt, tớ khỏe lắm rồi, đừng lo lắng cho tớ." Trong tin nhắn Yen nói.

"Tớ rất nhớ cậu." Tôi lập tức trả lời.

"Ừm! Tớ cũng nhớ cậu! Chờ tớ trở lại." Yen nói.

"Ừm! Nghỉ ngơi thật tốt, chờ cậu." Tôi vui vẻ nhấn phím gửi, nhìn đám mèo, nói: "Các em thật là tiểu cứu tinh của chị, ngày mai lại mang nhiều một chút cho các em ăn nha!" Một ngày rầu rĩ không vui giờ khắc này đã biến mất.

Mấy ngày sau đó không có chuyện gì tôi đều ngồi ở phòng đàn, tiếp tục luyện tập rèn luyện bản thân. Buổi tối thứ bảy tôi luyện hát, thời điểm đang tìm được cảm giác, nhận được tin nhắn của Tư Khiết: "Tiểu Mạt Mạt, mau trở lại, dạy cho cậu khóa đào tạo." Nhìn tin nhắn nàng gửi tới tôi liền biết không có chuyện gì tốt, lề rề lề rà đi trở về ký túc xá, nghĩ thầm lúc này các nàng muốn làm gì.

Mới vừa mở ra cửa ký túc xá, tôi đã nhìn thấy các nàng ngậm kẹo que vừa nhìn máy vi tính vừa cười cợt. Đoàn người thấy tôi trở về, hưng phấn vẫy tay gọi tôi mau tới. Tôi đi tới trước máy vi tính, vừa nhìn, mẹ của tôi!!! Tôi bị hình ảnh trước mắt dọa ngốc rồi.... các nàng thế mà lại xem phim người lớn, đầu óc tôi bỗng chốc nở căng, mặt nhanh chóng đỏ lên. Mạn Văn ấn tôi ngồi xuống, nói: "Mạt Mạt, cậu cũng đã thành niên, đêm nay mọi người cùng nhau học khóa người lớn nha!" Tôi lập tức đứng lên, kiếm cớ nói: "Tớ...tớ đi tắm rửa trước, các cậu xem đi." Nói xong, các nàng cười hì hì đè tôi xuống, nhất định muốn tôi xem, Tư Khiết nói: "Đây cũng không có gì, cũng đã chèn ô vuông, vị trí quan trọng sẽ không thể nhìn thấy, haha!" Tôi bất đắc dĩ nhìn các nàng, tôi phục các nàng rồi, các nàng xem như không có chuyện gì xảy ra, còn ăn kẹo que, nhiệt liệt thảo luận vóc người của nhân vật trong phim, tôi nghe thấy tiếng động trong phim cũng không dám xem, bỗng điện thoại di động vang lên, ai vậy? Cậu thật là cứu tinh của tôi mà! Ánh mắt của toàn thể đồng loạt nhìn điện thoại di động của tôi, là Yen. Các nàng cao hứng nói: "Yen khỏi bệnh rồi, quá tốt rồi, nhanh nghe đi!" Tôi chần chờ ấn nút nghe.

"Alo! Yen..." Tôi be bé nói.

"Mạt Mạt, đang làm gì thế?" Giọng của Yen nghe ra rất vui vẻ.

"Ây...cái kia...cái này...đang cùng các cậu ấy xem...phim." Tôi ấp a ấp úng nói, mặt đỏ như muốn đòi mạng.

"Yen, mau mau trở về, chúng tớ chờ cậu trở về xem..." Thiên Hi đưa miệng lớn tiếng nói vào điện thoại của tôi. Cô nãi nãi ơi! Tôi lập tức niêm phong miệng nàng, không cho nàng nói tiếp, tức khắc đứng lên, bước nhanh đi ra ban công.

"Alo! Mạt Mạt." Yen lo lắng gọi tôi.

"A...tớ đây, vừa nãy bọn họ nghịch tới, haha! Thân thể cậu đã khá hơn chút nào chưa?" Tôi ở ban công thở ra một hơi lớn rồi mới trả lời.

"Ừm! Hoàn toàn tốt rồi, tối mai tớ trở lại." Yen vui vẻ nói.

"Quá tốt rồi, tớ đi đón cậu nhé." Tôi hưng phấn nói.

"Ừm! Vậy...các cậu chơi đi, tớ ngủ, ngủ ngon!" Yen nói.

"Ngủ ngon! Yen, ngày mai gặp." Nói xong cúp điện thoại, hô! Nguy hiểm thật~~~ tôi chảy ra một thân mồ hôi rồi...

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận