Saved Font

Trước/125Sau

Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhân viên của đoàn làm phim và khách sạn ra ngoài dọn bãi, nhắc nhở mọi người không được chụp ảnh và quay video, đám người nhanh chóng tản đi rất nhiều. Tề Nhiên đeo kính mát tiến đến gần rồi dừng bước, anh ta cười khẽ, cũng không biết mình chạy tới như vậy để làm gì.

"Được rồi, hay là đi trước thôi." Anh chưa từng báo cho đoàn phim biết sẽ tới tham ban*, xung quanh lại có không ít người qua đường đang vây xem, nếu anh đột ngột xuất hiện vào lúc này sẽ gây ra phiền phức cho đoàn làm phim.

(*) Đến thăm người làm việc hoặc quan sát nội dung công việc

Tiểu Trần nhếch miệng, ngược lại không nói gì.

Trước khi chuẩn bị đi, Tề Nhiên nhìn lướt qua trung tâm phim trường.

Lưu Sở Họa và một nam diễn viên mới đang ngồi ở kia đợi quay phim, thời tiết hiện tại mặc váy ngắn đã thấy hơi lạnh, nửa người trên của cô ngồi nghiêm chỉnh nhưng hai chân lại có chút nghịch ngợm mà rung lên xuống theo nhịp.

Nam diễn viên ngồi ở phía đối diện tươi cười vén tóc mái ngang trán che mắt của cô, ghé vào tai cô không biết nói điều gì, Lưu Sở Họa bị anh ta chọc cười cũng cười đến vô cùng xinh đẹp.

Tề Nhiên chỉ cảm thấy như có thứ gì đó tóm lấy cổ chân mình khiến anh không bước nổi một bước, chỉ muốn đứng đây.

"Anh Tề?" Tiểu Trần bị sự thay đổi thất thường của anh làm cho hơi ngu ngơ.

Có người cầm tới hai ly cà phê nóng hổi làm đạo cụ, sau khi đạo diễn kêu một câu, vẻ mặt của Lưu Sở Họa lập tức trở nên hơi đau khổ.

Dương Hãn Hải có chút tùy ý dựa vào ghế, hơi hất cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng: "Không phải cô đã biết cả rồi à? Còn hẹn tôi ra đây làm gì?"

Cô khẽ buông mắt, cắn răng thật chặt, bàn tay dưới bàn nắm váy thành từng nếp nhăn, "Anh..." Giọng nói của cô vừa nghẹn ngào vừa run rẩy, mím môi khẽ mím lại nhưng vẫn lộ ý cao ngạo.

"Ban đầu khi cô nhận lời đến nhà của tôi là có âm mưu đúng không?"

Hứa Hạo Ngư quay đầu qua, cười khẩy bảo: "Không phải là nghe thấy chính miệng tôi nói thì cô mới cam tâm chứ?"

Hốc mắt của Lưu Sở Họa ửng đỏ, nhưng cô vẫn không chịu thua mà nhìn anh ta, "Trước kia chính miệng anh đã nói với em, em có thể tin tưởng anh, có thể đừng chuyện gì cũng ôm khư khư một mình, có thể dựa dẫm vào anh một chút. Anh đã nói vậy, cho nên... lần này em cũng muốn nghe chính miệng anh nói."

Ánh mắt của anh ta hơi dao động rồi nhanh chóng lạnh lùng trở lại, "Phải, con chó đau khổ giãy giụa trong cống ngầm như tôi, không tìm một đại tiểu thư cao cao tại thượng làm chủ nhân thì làm sao tiếp cận được người tôi muốn chứ. Ban đầu tôi đã biết người gia cảnh giàu có như mấy người, rõ ràng đã có tất cả nhưng luôn nghĩ ông trời đối xử tệ với mình mình rất cô đơn rất lạnh lẽo. Loại người như vậy là dễ tiếp cận nhất, chỉ cần cho bọn họ một chút íu dịu dàng, ít đến mức cả tôi cũng không biết có được tính là lời ngon tiếng ngọt hay không, bọn họ sẽ ngoan ngoãn để mặc cô thao túng..."

“Chát" một tiếng.

Cả người Lưu Sở Họa run rẩy, đôi mắt bị một màn nước bao phủ, "Thì ra người ngu xuẩn là tôi, vẫn luôn là tôi."

"Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây." Ánh mắt của Dương Hãn Hải căn bản không dám nhìn mặt cô, anh ta vội vàng đứng dậy, không chút lưu luyến xoay người bỏ đi.

Lưu Sở Họa đột nhiên bật cười, trong tiếng cười của cô tràn đầy trào phúng, giọt nước mắt trên khóe mi cuối cùng cũng chảy xuống. Giọt nước mắt này tựa như một ngòi nổ, khiến cô không thể nào kìm nén mà đau khổ khóc thành tiếng, tâm trạng hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt rơi xuống từng giọt một, khóc đến mức tê tâm liệt phế, cả người cũng hơi run rẩy.

Rõ ràng cô chưa từng để mất mặt trước mặt người khác, nhưng bây giờ cô lại chẳng để ý đến ánh mắt của người xung quanh chút nào.

"Cắt."

Màn thể hiện của hai người bọn họ đều quá tốt, đạo diễn cảm thấy không cần phải quay lại lần nữa, "Cảnh của Tiểu Hạo hôm nay đã xong, cô xuống dưới nghỉ ngơi đi, tiếp theo quay cảnh của Hãn Hải."

Lưu Sở Họa vẫn liên tục khóc nức nở ở chỗ cũ.

Lạc Ức cầm lấy một cái khăn tay chuẩn bị đưa cho cô, chợt một bóng người màu đen đi lướt qua cô ấy, khăn tay trong tay đã không còn bóng dáng.

"Này..." Cô ấy còn chưa kịp mở miệng thì bả vai đã bị vỗ nhẹ một cái.

"Xuỵt." Tiểu Trần mỉm cười đặt ngón tay lên môi.

Đôi mắt của Lạc Ức hơi trợn, sau đó lập tức hiểu rõ mà nhìn bóng người chạy tới trước mặt Lưu Sở Họa, rồi lại liếc đám người qua đường còn tụm năm tụm ba ở lại cách đó không xa, thấp giọng hỏi: "Anh Tề định công khai à?"

Tiểu Trần nhún vai, "Có lẽ là vậy."

Người của đoàn làm phim cũng đã thấy Tề Nhiên đến nói chuyện từ lâu, lúc đó anh giải thích là trùng hợp ở khách sạn này, nhìn thấy đoàn làm phim đang quay phim nên sẵn tiện tới tham ban.

Thế nhưng bây giờ nhìn ánh mắt bọn họ nhìn Tề Nhiên và Lưu Sở Họa đã biết đại khái chẳng có ai tin lời giải thích đó.

Tề Nhiên đưa khăn tay tới trước mặt cô, khẽ cười nói: "Để ý hình tượng một chút, xấu hổ chết rồi."

Hai mắt Lưu Sở Họa đẫm lệ mờ mịt mà nhìn anh một cái rồi nhận lấy khăn tay, không dừng được tiếp tục nức nở.

"Kết thúc phần diễn rồi đúng không" Anh khe khẽ thở dài, vươn tay sờ tóc cô.

"Ừm." Giọng nói của cô vẫn mang theo nghẹn ngào.

Tề Nhiên nắm chặt tay cô dẫn cô ra ngoài, "Đến phòng anh nghỉ ngơi chút đi, tối nay dẫn em đi ăn một bữa ngon."

Nhân viên đoàn làm phim lập tức trợn mắt há mồm, ngơ ngác đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi.

Người qua đường luôn đứng ở phía xa quan sát có lẽ đã nhận ra anh, thét chói tai rồi bắt đầu chụp ảnh.

Trong đám hỗn loạn Lưu Sở Họa bị Tề Nhiên nắm tay kéo đi, mãi đến khi vào thang máy, xung quanh mới yên tĩnh trở lại.

Cô lau nước mắt trên mặt, cảm xúc vẫn còn đắm chìm trong cảnh phim, trong lúc nhất thời không có hứng nói chuyện.

Sau khi vào phòng, Tề Nhiên đẩy cô vào phòng tắm, "Cô đi rửa mặt trước đi."

Lưu Sở Họa rửa mặt xong thì ngoan ngoãn ngồi xuống giường, tầm mắt rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.

Tề Nhiên không thích thấy vẻ mặt này của cô bèn gây sự vò rối tóc cô, ngồi xuống ngay bên cạnh, "Lúc trước tôi đã phát hiện là cô nhập vai rất nhanh, nhưng không thể xuất vai nhanh như vậy."

"Đúng đó." Cô nở nụ cười yếu ớt, "Không phải ai cũng có thiên phú giống như anh."

"Trong mắt tôi cô rất có thiên phú." Anh mấp máy môi, "Chẳng qua là cách diễn của chúng ta khác nhau mà thôi."

Anh đột nhiên đổi chủ đề, "Diễn viên đối diễn với cô lúc này là người lần trước cô ôm eo, dựa vai đấy hả?"

Cuối cùng Lưu Sở Họa cũng quay đầu nhìn Tề Nhiên, cười đáp, "Đúng vậy."

"Quan hệ của hai người rất tốt sao?"

"Phải đó."

"Trong lúc đóng phim đã quay cảnh hôn chưa?"

"Có." Cô thành thật gật đầu, "Trong phim thần tượng có cảnh hôn là chuyện bình thường mà."

Tề Nhiên nhíu mày, "Có từng ăn cơm riêng với nhau không?"

"Đoàn làm phim có ăn chung một hai lần, ăn riêng thì thật sự không có." Cô cười đến ngày càng xán lạn, "Rốt cuộc anh muốn hỏi gì vậy?"

"Không có gì." Tề Nhiên xoay đầu không nhìn cô, "Cảm thấy hai người bọn cô diễn rất hay, đến lúc chiếu phim nhất định sẽ rất được yêu thích."

"Đây là dục vọng độc chiếm của kim chủ hả?" Lưu Sở Họa bật cười đụng vai anh, "Đó là lý do tại sao anh phải mau đặt quy tắc cho tôi!"

"Sẽ sớm thôi, còn mấy cái cuối cùng cần phải chỉnh sửa." Tề Nhiên nghiêm túc trả lời.

"Anh định đặt thật đó hả?" Lưu Sở Họa ngạc nhiên hỏi.

"Không phải cô là người đề nghị trước ư?" Ánh mắt Tề Nhiên nhìn cô như thể đang nhìn một cô gái cặn bã trở mặt vô tình.

Cô phì cười một tiếng, cảm thấy anh như vậy cực kỳ đáng yêu.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện trời đất trong phòng thì trên mạng đã nổi lên một trận gió tanh mưa máu.

Nguyên nhân là do một người qua đường đang weibo.

"A a a a a a a, quá là ngược cẩu rồi, trong lúc đang vây xem quay 'Cạm bẫy dịu dàng’ Tề Nhiên đột nhiên xuất hiện, đưa khăn tay cho nữ chính vừa quay xong cảnh khóc, còn mạc đầu sát*, sau đó nắm tay dẫn người ta đi, đệch, là bạn gái hả, là bạn gái đúng không! [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]"

(*) chỉ hành động thông qua sờ đầu mà "hạ gục" con gái trong nháy mắt, là một động tác cưng chiều của con trai dành cho con gái, bình thường là động tác an ủi lúc con gái đau lòng, khó chịu, nghĩ ngợi lo lắng, sa sút,... Độ cưng chiều năm sao, là một trong số những động tác làm trái tim vô số thiếu nữ nổ tung.

Trong hình, trên mặt cô gái còn mang theo vệt nước mắt, Tề Nhiên nhẹ xoa đầu cô, sau đó nắm tay cô đi, từ đầu đến cuối vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Người hâm mộ của anh lập tức vỡ tổ.

"Fuck, thật hay giả vậy?"

"Là Lưu Sở Họa mà lần trước anh ấy đã nhiều lần khen ngợi ấy hả!"

"A a a a a, tui không tin tui không tin."

"Đã có dự cảm từ lâu rồi."

"Bộ phim quỷ gì vậy, chưa từng nghe nói đến, chắc đang muốn nhờ Tề Nhiên để lăng xê đây mà."

"Đây là lăng xê, cái này nhất định là đang lăng xê."

"Hu hu hu, Nhiên Vũ couple mà tui yêu nhất cứ vậy đã sụp đổ rồi."

"Ánh mắt của Tề Nhiên bị gì vậy, Lý Kỳ Vũ hơn xa cô gái này mười tám con phố được không?"

Trước/125Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tiên Y Tà Hoàng: Phế Vật Tứ Tiểu Thư