Saved Font

Trước/24Sau

Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện

Chương 19

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Các nữ sinh trong lớp nghe thế, lập tức trợn mắt nhìn sang, thầm nói tên ngu ngốc nào vậy! Ôn Minh Dịch đến trường học được mấy tiết hả! Cậu ấy ngay cả chúng ta học đến chỗ nào có khi cũng không biết, làm sao có thể lên bảng kiểm tra?! Kiểm tra cái quái gì chứ?!

Tống Vân hơi kinh ngạc nhìn về phía Tôn Húc, chỉ cảm thấy gã nói vậy vào lúc này có chút kỳ quái. Tất cả mọi người trong trường đều biết, Ôn Minh Dịch vừa tham gia một show sống còn, mặc dù thời điểm khai giảng cậu cũng đi học như bao người khác, thế nhưng hiện tại dù sao cũng là người đã bước một chân vào giới giải trí, không mấy khi đi học, hơn nữa bởi vì sau đó bị tổ sản xuất của show sống còn sắp xếp một ít lịch trình hoạt động, phải tạm nghỉ trên trường, hôm nay mới trở về trường đi học.

Nói những lời như vậy vào lúc này, quả thực chính là cố ý gây sự.

“Bạn học Ôn Minh Dịch đương nhiên không có đặc quyền gì hết, chỉ là tiết trước em ấy không đi học, cho nên không nắm được trọng điểm kiến thức cũng như yêu cầu bài tập của tiết trước, đương nhiên không cần lên bảng nghe viết chính tả. Nếu bạn học Tôn Húc tích cực như thế, xem ra là rất muốn được lên bảng kiểm tra, vậy thì em lên đây thay cho bạn học Ôn Minh Dịch đi.”

Đám sinh viên trong lớp nghe vậy, không khỏi trộm cười, các nữ sinh thầm mắng đáng đời, lại nhịn không được lén lút nhìn Tống Vân, trong lòng suy đoán Tống Vân chẳng lẽ cũng giống bọn họ, đều là fan của Ôn Minh Dịch? Cô ơi, trao đổi ám hiệu, ‘Thái dương trên trời, ánh trăng nhân gian’ (*), hai câu tiếp theo là gì?

(*) câu khẩu hiệu của fandom của Ôn Minh Dịch.

Tôn Húc đột nhiên bị Tống Vân gọi lên bảng kiểm tra, không hề hoảng sợ, trái lại còn đứng lên khiêu khích liếc Ôn Minh Dịch một cái, “Nếu cô Tống đã gọi em lên bảng kiểm tra, vậy thì em liền dám lên, không giống người nào đó, ngay cả cử động cũng không dám. Cũng phải thôi, em đến trường là vì học tập, không giống người nào đó, chỉ để khoe khoang bản thân.”

“Tôn Húc, cậu nói cái gì thế hả!”

“Cậu đủ chưa hả!”

“Cậu đừng gây sự nữa đi!”

Các nữ sinh trong lớp nhịn không được lên tiếng, Tống Vân nhìn gã, khẽ cau mày.

Cô đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy một thanh âm trong trẻo từ cuối lớp truyền tới, “Thôi được rồi, không cần bạn học Tôn Húc lên thay em đâu, em sợ thành tích kiểm tra của cậu ta quá kém, sẽ làm nhục danh tiếng của em.”

Mọi người kinh ngạc quay đầu, liền thấy Ôn Minh Dịch lần nữa đứng lên, ngay sau đó sải bước đi về phía bục giảng. Tất cả kinh ngạc đến ngây người, Tống Vân cũng khuyên cậu, “Ôn Minh Dịch, em…”

“Không sao.” Ôn Minh Dịch đánh gãy lời của cô, “Cô cứ kiểm tra bình thường đi ạ.”

Tống Vân nghe cậu nói vậy, chỉ đành đem lời còn lại nuốt vào trong bụng, những người khác cũng lần lượt đi lên bục giảng. Tôn Húc thấy thế, cũng đi lên, đứng ở vị trí ngoài cùng bên phải.

Tống Vân có lòng muốn ‘thiên vị’ Ôn Minh Dịch, thế nhưng các danh từ riêng học ở tiết trước đều tương đối khó nhằn, bởi vậy cô chỉ có thể tận lực chọn vài từ đơn giản một chút, tính toán thăm dò kiến thức của cậu.

Gần như ngay khi Ôn Minh Dịch dừng bước, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên ngón tay của cậu. Đợi đến khi Tống Vân đưa ra từ kiểm tra, mọi người quả thực không có tâm tư nào để làm bài, chuyên tâm nhìn theo ngón tay đang không ngừng viết từng chữ từng chữ gọn gàng ngay ngắn ở trên mặt bảng của Ôn Minh Dịch.

Chữ viết của cậu rất đẹp, bởi vì cậu từ nhỏ đã cùng Tư Quân Đạc luyện viết. Hồi cậu còn nhỏ luôn luôn thích bắt chước và học theo Tư Quân Đạc, Tư Quân Đạc học ở trường nào, cậu cũng muốn học ở trường đó; Tư Quân Đạc thích cái gì, cậu cũng thích cái đó. Ôn Vi cười trêu cậu là “Cái đuôi nhỏ”, Ôn Minh Dịch cau mũi, phản bác: “Cô giáo bảo, cái này gọi là noi gương.”

Ôn Vi cùng Kỷ Tư Dao đều bật cười, Tư Quân Đạc cũng cười, kiên nhẫn nắm tay dạy cậu viết chữ. Trong tất cả các chữ, chữ mà Ôn Minh Dịch viết đẹp nhất không gì khác, chính là tên của cậu và Tư Quân Đạc, đó là sáu chữ mà cậu luyện viết sớm nhất, từng nét từng nét bút, ngay ngắn mà lại phóng khoáng phiêu dật (*), tựa như tính cách của Tư Quân Đạc.

(*) phóng khoáng phiêu dật: không bị gò bó, trói buộc bởi những điều vụn vặt; nhẹ nhàng, nhàn hạ, thoát ra khỏi sự ràng buộc của cuộc đời.

Tống Vân kinh ngạc phát hiện, giải thích danh từ của cậu hoàn toàn chính xác, không chỉ chính xác, còn giống y đúc giải thích trong sách, thậm chí không hề phạm phải những lỗi thường bị mắc. Tống Vân thử thăm dò tăng thêm độ khó, chỉ thấy Ôn Minh Dịch vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục viết, kiểu chữ ngay ngắn dễ nhìn, giải thích chính xác.

Cô lúc này mới nhớ ra, Ôn Minh Dịch là Trạng nguyên khoa học xã hội năm nay, thân là Trạng nguyên, đương nhiên phải có chút bản lĩnh, nếu không sao có thể từ trong các học sinh của nhiều tỉnh thành như vậy bộc lộ tài năng. Tống Vân liền yên tâm thoải mái đưa ra danh từ cuối cùng, cái danh từ này tương đối khó, vài bạn học trên bục giảng rõ ràng chưa học thuộc hết, viết một nửa liền bị kẹt.

Có người vụng trộm nhìn bạn học đứng bên cạnh, Tống Vân ho một tiếng, người kia lập tức quay đầu, lộ ra biểu tình em không có nhìn lén, không phải em.

Tống Vân báo hết giờ, mọi người bỏ bút dạ xuống, trở về chỗ ngồi của mình.

Thời điểm Ôn Minh Dịch viết xong nét bút cuối cùng, mặt tỉnh bơ liếc mắt về phía bài làm nằm ở phía ngoài cùng bên phải một cái, sau đó, cậu nở một nụ cười, bỏ xuống bút dạ màu đen trong tay. Ngay tại thời điểm mọi người tưởng rằng cậu sẽ đi xuống bục giảng, lại thấy cậu thuận tay cầm lên chiếc bút dạ màu đỏ, đi tới vị trí ngoài cùng bên phải.

Ôn Minh Dịch ở trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, bình tĩnh giơ tay lên, khoanh một vòng tròn đỏ tươi trên nửa câu sau trong phần giải thích danh từ của Tôn Húc, sau đó tiếp tục ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi từ tốn gạch chéo, lại ở trên vòng tròn kia viết một chữ ‘sai’.

Cậu viết xong, xoay người nhìn Tôn Húc sắc mặt đã xanh mét, khẽ cười, mở miệng giễu cợt, “Biết thế nào gọi là khoe khoang chưa? Đây mới gọi là khoe khoang. Như cậu thấy đấy, tôi là một người rất thích khoe khoang.”

Tống Vân hoàn toàn không ngờ tới sự tình sẽ phát triển theo hướng này, các nữ sinh thiếu chút nữa thì hét lên, liều mạng ở trong lòng gào thét quá mức đẹp trai! Siêu đẹp trai!

Ôn Minh Dịch bỏ xuống bút dạ màu đỏ, đi xuống bục giảng, trở về chỗ ngồi của mình.

Tống Vân nhìn các nữ sinh ngồi bên dưới bục giảng lộ ra ánh mắt si mê, vội vàng ho một tiếng, vỗ vỗ bảng, đem lực chú ý của mọi người kéo trở lại. Cô nhìn thoáng qua chỗ mà Ôn Minh Dịch gạch chéo của Tôn Húc, đường gạch chéo màu đỏ tươi bắt mắt, Tống Vân lại vô thức ho thêm một tiếng, “Chỗ khoanh tròn này, bạn học Ôn Minh Dịch hoàn toàn đúng, danh từ cuối cùng có chút khó giải thích, chủ yếu là khó ở nửa câu sau. Bạn học Tôn Húc thực ra đã làm gần đúng, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn biểu đạt được ra. Đây là danh từ mà mọi người dễ bị sai nhất, có thể thấy những bạn khác cũng bị vấp ở chỗ này. Cái danh từ này, mọi người có thể nhớ như vậy…”

Tống Vân tiếp tục nói, thế nhưng Tôn Húc đã không thể nghe lọt, gã không thể tin được nhìn bài viết của mình và Ôn Minh Dịch, không thể tin được bản thân viết sai, mà Ôn Minh Dịch lại hoàn toàn đúng! Sao lại như thế, cậu ta căn bản không đến trường đi học, sao biết được những danh từ riêng này! Thế nhưng ở dưới sự giám sát của giáo viên cùng tất cả các bạn trong lớp, cho dù cậu ta muốn gian lận cũng không có cách nào để gian lận, vậy tại sao cậu ta lại có thể làm đúng hết không sai dù chỉ một từ! Tôn Húc không hiểu, gã nhìn đường gạch chéo chướng mắt trên bảng kia, chỉ cảm thấy hành động cuối cùng của Ôn Minh Dịch quả thực là đang ở trước mặt cả lớp vả mặt mình.

Thật sự mất hết thể diện! Ôn Minh Dịch cũng quá biết cách làm nhục người khác! Gã không nhịn được xiết chặt nắm tay, ánh mắt từ từ trở nên hung ác.

Trương Hằng nhìn bạn ngồi cùng bạn của mình, kinh ngạc nói, “Cậu vậy mà biết hết các danh từ riêng kia!”

“Tớ học bù.” Ôn Minh Dịch bình tĩnh đáp, “Mấy ngày vừa rồi ở nhà không có việc gì để làm, cho nên liền mở sách ra học, vốn các cậu cũng chưa học bao nhiêu, tớ mỗi ngày học một ít liền có thể đuổi kịp tiến độ của các cậu.”

Trương Hằng gật đầu, “Cũng đúng.”

Làm bạn cùng lớp từ cấp ba lên đến đại học, người khác không biết năng lực học tập của Ôn Minh Dịch, thế nhưng Trương Hằng lại hiểu rõ. Lúc học lớp 10, khoa học xã hội lẫn khoa học tự nhiên của cậu đều không tệ, khi ấy cậu cùng Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh quan hệ rất tốt, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận là cậu sẽ cùng hai người kia chọn học lớp khoa học tự nhiên, thế nhưng Ôn Minh Dịch lại đi ngược lại với dự kiến của mọi người, lựa chọn học khoa học xã hội.

Bắt đầu từ lúc đó, cậu vẫn luôn ngồi vững trong top 3 của lớp. Mãi đến trước kỳ thi đại học, có một lần giáo viên tới tìm cậu để nói chuyện riêng, nội dung cuộc nói chuyện không ai biết, chẳng qua sau lần nói chuyện đó, Ôn Minh Dịch không có lần nào rớt xuống hạng hai, đồng thời số điểm chênh lệch với bạn học đạt hạng hai trong lớp càng lúc càng lớn. Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra cái tên này từ trước đến nay đều là tùy tiện ứng phó, chưa từng phát huy hết thực lực!

Tiếp sau đó, chính là sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Ôn Minh Dịch trở thành Trạng nguyên khoa học xã hội năm nay. Nhất Trung thành lập lâu như vậy, lần đầu tiên xảy ra kỳ tích Trạng nguyên khoa học xã hội lẫn Trạng nguyên khoa học tự nhiên đều là của Nhất Trung, từ hiệu trưởng đến giáo viên của Nhất Trung đều cười tới không ngậm được miệng, ngày đó trở lại trường còn đặc biệt để hai vị Trạng nguyên chụp ảnh chung với nhau.

Chỉ là sau khi chụp ảnh chung không bao lâu, hiệu trưởng và giáo viên trong trường liền nghe nói Trạng nguyên khoa học xã hội của bọn họ từ chối Thanh Hoa – Bắc Đại, chọn X đại, đêm hôm đó, hiệu trưởng và giáo viên của Nhất Trung buồn bực tới mức cơm cũng nuốt không trôi, có thể nói là thập phần khổ sở.

Cho nên, Trương Hằng từ lúc thấy cậu đứng lên đã biết cậu hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là gã không nghĩ tới Ôn Minh Dịch sẽ làm đến mức độ này. Chẳng qua ngẫm lại thấy cũng đúng, từ lúc học cấp ba, đã có không ít người ngứa mắt Ôn Minh Dịch, thế nhưng không biết vì sao đánh thì không đánh thắng được cậu, thi cũng không thi được bằng cậu, cuối cùng đều chung số phận bị cậu vả mặt.

Trương Hằng nhịn không được ở trong group [Liên minh Nhất Trung ở X đại] gửi tin nhắn: [Nhân vật phong vân (*) quả nhiên đi chỗ nào cũng vẫn là nhân vật phong vân, bạn học Ôn Minh Dịch của chúng ta hôm nay lại gây náo động lớn! Xem ra các bạn nữ trong lớp bọn tớ sẽ càng thêm yêu thích cậu ấy!]

(*) nhân vật phong vân: nhân vật quan trọng hay người làm mưa làm gió, dùng để chỉ những người sôi nổi hoặc có ảnh hưởng lớn trong một tập thể hoặc trong xã hội.

Ôn Minh Dịch: [Tớ đọc được đấy [mỉm cười].]

Trương Hằng tay run một cái, thiếu chút nữa ném điện thoại, yên lặng ngẩng đầu, liền thấy Ôn Minh Dịch đang cười nhìn mình.

Trương Hằng: … Sao mình lại quên mất, Ôn Minh Dịch cũng ở trong group này chứ!

“Tớ đang khen cậu mà.” Trương Hằng chân thành nói.

Ôn Minh Dịch gật đầu, cậu hất cằm về phía điện thoại trong tay gã, nói khẽ: “Khen tiếp đi.”

Trương Hằng xắn tay áo chuẩn bị đối với cậu thổi rắm cầu vồng (*), kết quả lại nghe được Tống Vân nói, “Các bạn học có đuôi số 0 và 4 lên bảng kiểm tra.”

(*) thối rắm cầu vồng: chỉ những lời khen ngợi tâng bốc lên tận trời xanh, khen ngợi một cách bất chấp.

Trương Hằng số thứ tự 24 ngây người, cứng ngắc người đứng dậy, đi lên ‘đoạn đầu đài’ (*) cách đó không xa.

(*) đoạn đầu đài: chỗ đất cao dùng để chém đầu kẻ có tội.

Kiểm tra hết nửa tiết học, Tống Vân rốt cuộc kết thúc việc kiểm tra bài, bắt đầu bài học mới. Những bạn học không bị kiểm tra nhẹ nhàng thở phào, những bạn học bị kiểm tra thì cảm thán bản thân quá xui xẻo. Chờ mãi mới hết giờ, Ôn Minh Dịch thu dọn xong sách vở đang chuẩn bị đi vệ sinh, lại nghe thấy Tống Vân gọi cậu một tiếng.

Cậu quay đầu nhờ Trương Hằng để ý cặp sách hộ mình, sau đó đi về phía bục giảng. Tống Vân đã thu dọn xong đồ đạc, ngẩng đầu nhìn cậu nói, “Tiết trước em không đi học, lát nữa cô sẽ bảo ủy viên học tập gửi cho em một bản Power Point (21), nếu có gì không hiểu, em có thể gọi điện thoại hỏi cô.”

Ôn Minh Dịch gật đầu, “Cảm ơn cô ạ.”

“Không cần cảm ơn, về sau tiếp tục cố gắng nỗ lực nha ~”

“Dạ.”

Tống Vân nói xong liền ôm cặp sách rời đi.

Ôn Minh Dịch cũng xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.

Chờ tới khi rửa tay xong, Ôn Minh Dịch đi ra ngoài nhà vệ sinh, lại thấy nhóm người Tôn Húc chặn ở cửa. Tôn Húc một vai đeo cặp sách, lạnh lùng nói, “Mày ban nãy ở trên lớp là có ý gì? Muốn làm nhục tao đúng không?!”

Ôn Minh Dịch nhìn gã, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Tôi quen cậu à?”

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Minh Minh: Cút.

(21) Power Point: là một phần mềm trình chiếu do hãng Microsoft phát triển. PowerPoint là một phần của gói ứng dụng văn phòng Microsoft Office, nó có thể cài đặt và sử dụng được trên cả máy tính dùng hệ điều hành Windows lẫn Mac OS X. Bản dùng cho hệ điều hành Windows còn có thể dùng cho cả các máy tính với hệ điều hành Linux nhờ lớp tương thích Wine.

Trước/24Sau

Theo Dõi Bình Luận