Saved Font

Trước/22Sau

Sự Thử Thách Của Tình Yêu

Chương 18 : Sửa Chữa Lỗi Lầm! 

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cũng ngay lúc đó, linh lờ mờ tỉnh dậy, cô khẽ cử động cánh tay nhưng lại cảm thấy rất đau, nhẹ nhàng cô quay qua nhìn xung quanh thì thấy phương đứng cùng 1 cô gái lạ hoắc và cô bé được linh cứu lúc nãy thì đang nằm lên trên tay của cô gái lạ kia. Bất ngờ, cô hỏi:

- cô gái đó sao rồi? phương! Sao cậu lại ở đây?

- Hừ! cô ấy ở đây cản trở việc cô giết em tôi nên cô buồn ak? Giọng ly vang lên khinh khỉnh. Linh mở to mắt ngạc nhiên:

- Cô là...

- Là chị của người mà cô đang định giết đấy? ly nhẹ nhàng thét lên!

- Là sao? Tôi không hiểu? linh tròn mắt ngạc nhiên.

- Hừ! cô thôi ngay cái bộ mặt giả nai đó đi! nhìn thấy ghê quá! Ly hừ giọng

- Cái quái gì đang diễn ra thế này? Có ai làm ơn nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì ko? Linh nhăn mặt.

- Tôi thật sự khâm phục cô đó, nói dối trắng trợn như vậy mà mặt không hề biểu lộ cảm xúc! Ly nhìn linh đầy mỉa mai...

- Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả! linh nói

- Chứ không phải là cô muốn trả thù tôi ak? Hèn hạ vừa thôi chứ? Không đánh được tôi nên đánh em tôi ak? Nhục nhã quá! Ly nói...

- Tôi? Tôi muốn đánh em chị ư? Hình ư có hiểu lầm đang xảy ra thì phải? linh

- Hiểu lầm ư? Tôi còn lạ gì bộ mặt của cô nữa! cô thử hỏi mọi người xung quanh đây có nói là hiểu lầm không? Hay là cố tình... ly quát lên đầy giận dữ

- Tôi...

Chưa để cho linh nói hết câu, ly đã bay đến là tát linh 1 cái vào mặt...

- ngậm miệng mày lại cho tao! Bây giờ tao sẽ giết mày để trả thù cho em tao!!!!!!!! Ly nói và bay vào đánh linh tới tấp, dù không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng linh vẫn cố gắng đánh trả.

Nhưng mọi người thử nghĩ xem: 1 người đai đen karate, sức mạnh thì còn y nguyên không suy suyễn gì hết! còn 1 người cũng có đai đen karate nhưng cả ngày hôm qua chưa ăn gì, lúc nãy còn bị đánh bầm dập nên ai sẽ thắng? đương nhiên người đó là linh chứ ai! Cánh tay của cô thì bị bẻ như muốn gãy ra vậy? sức của cô ngày càng cạn kiệt nên chỉ ít lâu sau khi trận đấu không cân sức này diễn ra, linh đã ngất. trước khi ngất đi, linh nghe loáng thoáng tiếng 1 người vang lên:

- ê! Làm gì vậy?

sau đó cô ngất lịm đi không còn biết gì nữa! hai người con trai vừa mới đi đến thì đến bên đám đông, 1 người vừa nhìn thấy linh thì đã chạy đến bên cô và đẩy ly ra khỏi người cô. Người còn lại thì thấy cô như vậy cũng đau lòng lắm, anh cũng muốn chạy ngay đến bên cô, hỏi xem cô có làm sao không! Nhưng việc đó đã được em của anh làm rồi nên anh chỉ đứng nhìn cô từ xa và thầm đau lòng, bỗng có ai ôm lấy cánh tay nũng nịu:

- anh duy! Sao anh lại ở đây? Thì ra là phương...

- phương ak? Sao em lại ở đây ??? Duy nhìn phương đầy thắc mắc...

- ak! Không có gì quan trọng đâu anh! Phương nũng nịu nói! Mà em đang hỏi anh cơ mà! Sao anh lại ở đây? Phương mở tròn mắt nhìn duy, khẽ chớp chớp vài cái (kinh quá)

- ak! Thấy có đánh nhau thì đi vào xem thôi mà! Mà sao linh lại đánh nhau nhỉ? Còn bị thương bầm dập như thế kia! Duy nói và mắt vẫn cứ dán vào linh, quân thì đang khổ sở lay lay linh dậy và ban tặng cho ly 1 cái nhìn hết sức căm phẫn với ngụ ý: “ cô ấy mà có làm sao thì cô đừng mong sống sót trên đời này”.

- Hừ! anh quan tâm tới nó thế! Chính nó là người tạo nên việc này nên phải chấp nhận thôi! Khuôn mặt phương đanh lại, nhưng nhận thấy là duy đang nhìn cô nên cô trở lại ngay với vẻ mặt thánh thiện...

- Em nói vậy là sao? Duy nói với dấu chấm hỏi to đùng trên đầu!

- Sao trăng gì nữa! cô ta đòi đánh em người ta, bây giờ thì bị người ta đánh lại ấy mà! Phương thản nhiên nói dối

- Đánh người ta! Cô ta là người như thế sao? Duy ngạc nhiên, anh không thể ngờ là người anh yêu lại là người thích tuỳ tiên gây sự thế

- Chứ sao nữa! bị đánh là đúng! Phương nhún vai!.

- Sao em lại nói vậy? không phải em với cô ấy là bạn ak? Duy hỏi

- Bạn ư? Thoáng chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt phương nhưng nó dễ dàng bị cuốn phăng bởi lời nói dối:

- Cô ta xem em là bạn mới lạ đó! Cô ta chỉ xem em như là 1 công cụ để lợi dụng thôi! Phương nói....

- Lợi dụng ??? duy nhắc lại lời của phương mà cảm thấy phân vân vô cùng: cô ấy là con nhà giàu mà, cô ta lợi dụng gì ở phương?

- Lợi dụng ??? duy nhắc lại lời của phương mà cảm thấy phân vân vô cùng: cô ấy là con nhà giàu mà, cô ta lợi dụng gì ở phương?

- Uh! Anh không tin em ak? Đôi mắt phương long lanh nhìn duy như sắp khóc...

- Ak không! Anh không có ý đó! Nhưng anh không thể ngờ là cô ta lại là người như vậy! duy nói

- Em cũng đâu có ngờ đây! Em thực sự thật vọng về cô ta...

Bỗng tiếng, quân vang lên: - anh duy! Anh còn đứng đó làm gì? Mau giúp em đưa linh bệnh viện đi! quân đang bế linh trên tay và chạy lại phía duy, duy cũng định bước lên giúp đỡ nhưng anh nhận được 1 cái kéo áo nhẹ nhàng và cái nhìn thật trìu cảm với thông điệp: “ việc cô ta gây ra thì để cô ta tự chịu! anh không cần phải giúp đỡ!”.

Duy lấy lại phong độ, anh nhìn quân và nói 1 cách khinh khỉnh:

- tại sao anh lại phải giúp cô ta?

- Cái gì? Anh đang lảm nhảm cái gì thế? Quân nhìn duy hết sức ngạc nhiên.

- Anh nói: anh không muốn dính dáng gì đến cô ta nữa!

- IM ĐI! tại sao anh lại là anh của tôi? Tôi căm thù anh! Quân nói trong tức giận và bế linh chạy ra đầu hẻm đón taxi.

Phương đứng đó nhìn duy đầy hạnh phúc, cuối cùng thì anh cũng đã chịu làm theo lời cô, vậy là trong trái tim anh cũng đã có 1 phần hình bòng của cô.

Ly không nói gì cả, cô lẳng lặng bế Vy ra xe và trong lòng đầy thắc mắc rằng những lời phương nói đúng hay sai? Nguyên nhân của mọi chuyện thì phương đã kể hết cho cô nghe rồi, tại sao cô vẫn cứ ngờ ngợ đó không phải là sự thật... ly đưa vy vào phòng, cô khẽ nhẹ nhàng đắp chăn cho vy và đi ra ngoài ngồi thẫn thờ suy nghĩ về tất cả những việc làm của mình vừa qua.

Quân đứng trước cửa phòng bệnh, anh cứ đi đi lại lại chóng hết cả mặt, cuối cùng anh cũng chịu ngồi xuống ghế và ôm đầu suy nghĩ: tại sao anh duy lại trở nên như vậy? lần đầu tiên mình thấy anh ấy như vậy! chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do phương gây ra? Uh! Đâu đầu quá! Mà không bik linh có sao không? ...

Cánh cửa phòng bệnh vừa mở, quân bay ngay ra chỗ bác sĩ:

- bác sĩ, cô ấy có làm sao không?

- Uh! Cánh tay bị trật khớp phải bó bột, hơn nữa trên người cũng có nhiều vết thương nhưng cũng không quan trọng lắm! mà cô ấy làm gì mà bị thương như vậy?

- Ak! Cũng không có gì đâu bác sĩ quân gãi đầu lấp liếm. vậy tôi có thể vào thăm cô ấy được không?

- Được! nhưng anh nên nhẹ nhàng thôi, cô ấy mới ngủ! bác sĩ nói rồi và bỏ đi, quân nhẹ nhàng đi vào phòng và ngồi xuống cạnh linh. Anh khẽ nắm lấy tay cô, áp vào má mình và ngồi ngắm cô ngủ...

ở nhà ly, vy dần mở mắt, cô uể oải ngồi dậy, cánh cửa bật mở, ly bước vào với cốc nước cam trên tay. Vừa thấy vy đã tỉnh, ly đặt cốc nước xuống bàn và bước đến cạnh vy:

- em tỉnh rồi ak? Có thấy đau chỗ nào không? Ly hỏi với vẻ lo lắng.

- em không sao hết! ủa? mà sao em lại ở nhà? Vy ngơ ngác nhìn xung quanh

- uh! Chị đưa em về đây! Thôi, em uống nước cam đi! ly nói và đưa ly nước cho vy, vy chưa uống, cầm ly nước trên tay, vy hỏi:

- chị ly! Cái chị gì đó cứu em có sao không chị? Vy hỏi với vẻ lo lắng

- ak! Phương không sao hết! may là có cô ấy cứu em nếu không thì không biết em sẽ ra sao nữa! ly nói

- ủa! vậy chị ấy tên là phương ak? Lần sau mà gặp em nhất định sẽ cảm ơn chị ấy! vy cười tít mắt

- em nói vậy là sao? Bộ em không biết phương ak? Ly hỏi, đôi mắt mở to ngạc nhiên...

- phương nào ạ? Vy vẫn ngây ngô...

- Hoàng Nguyễn Tố Phương! Người mà em vẫn bảo chị phải tránh xa ra đấy! em thấy chưa? Cuối cùng cũng chính cô ấy đã cứu em! Ly nói.

- Cái gì cơ? Chị đang lảm nhàm cái gì vậy? cô ta mà cứu em ak? Chính cô ta hẹn em đến con hẻm đó và cũng chính cô ta ra lệnh cho bọn đểu cáng kia hại em đó! Chị có biết không? Vy gào lên...

- Cái gì ??? Ly sững sờ! tất cả mọi chuyện đều là phương tạo ra, dù có đánh chết ly cũng không ngờ rằng cô ta lại là con người như vậy! thủ đoạn – không, nham hiểm – cũng không, độc ác – cũng chẳng phải... vậy cô ta là loại người gì ??? Thật sự đây vẫn còn là 1 ẩn số nhưng ly biết chắc 1 điều, cô ta mà muốn thứ gì thì dù giết người cô ta cũng làm! Thật khủng khiếp...

- Bây giờ chị đã thấy được bộ mặt thật của cô ta chưa? Chị còn định tin tưởng cô ta đến bao giờ nữa... vy hét lên...

- Bây giờ chị đã thấy được bộ mặt thật của cô ta chưa? Chị còn định tin tưởng cô ta đến bao giờ nữa... vy hét lên...

- Chị chị xin lỗi! chị không biết! tất cả hức tất cả đều là lỗi của chị. Chị xin lỗi chị đã đẩy em đến nguy hiểm! chị. Chị không xứng làm một người chị! Ly nói và ôm mặt khóc nức nở vy nhẹ nhàng ôm lấy chị của mình và an ủi... - Thôi! Không sao nữa đâu chị ơi! Chị đã biết cô ta là loại người như vậy rồi, chị đừng nên dính líu gì với cô ta nữa... bỗng nhiên, vy đẩy ly ra và hỏi: thế còn người đã cứu em, chị ấy sao rồi.?

- Chị xin lỗi! phương đổ tội cho cô ấy nên chị đã đánh cô ấy... ly nói

- CÁI GÌ ??? Chị đánh cô ấy ???

- Chị xin lỗi! đều tại phương! Cô ta đổ tội cho linh... lúc đó không hiểu sao chị lại nghe lời cô ta như vậy! nhưng em đừng lo, đã có người đưa linh vào bệnh viện rồi! ly nói, nhoẻn miệng cười và lau nước mắt....

- Uh! Vy cười

- Thôi em ngủ đi, chị ra ngoài 1 lát... ly đẩy vy xuống giường và đắp chăn cho cô...

- Chị đi đâu vậy? vy nhìn ly hỏi

- Ak! Chị muốn giứt khoát với phương! Em cứ nghỉ đi, chị đi 1 lát rồi về thôi. Ly nói và định bước ra thì bị vy nắm tay lại

- Chị hãy cẩn thận với cô ta...

- Uh! Chị biết rồi! ly nói và bước ra khỏi phòng, cô lấy điện thoại gọi cho phương:

- Alo! Phương lên tiếng...

- Tôi muốn gặp cô, café Tốc Độ nhé! Ly nói

- Được! phương nói và cúp máy... ly ra ngoài đón taxi...

Vy nằm trong phòng nhưng cứ trằn trọc mãi, tự dưng trong lòng cô cảm thấy lo sợ, cô cảm nhận rằng sẽ có 1 chuyện gì đó rất khủng khiếp chuẩn bị xảy ra... nhưng trấn tĩnh lại và tự cho rằng mình quá lo lắng...

Café Tốc độ, phương đang ngồi ở đó, cô thấy ly đi vào liền vẫy gọi... vừa ngồi xuống, ly đã nói....

- tôi không muốn rề rà! Vào ngay vào việc chính: có phải chính cô đã hại em gái tôi?

- Hừ! nó nói cho cô biết rồi ak? Không sao, biết càng tốt, đỡ phải lo lắng! đúng, chính tôi đã hại nó và đổ tội cho nhỏ linh đó, cô làm gì được tôi? Phương nói nhẹ nhàng....

- Cô...được rồi! cô nghe đây, từ nay tôi sẽ không làm theo bất cứ yêu cầu nào của cô nữa! và tôi sẽ nói cho linh biết tất cả mọi chuyện... ly nghiến răng...

- Cô doạ tôi đấy ak? Phương nhếch mép cười...

- Cô biết rồi đấy! tôi không thích doạ nạt ai cả, tôi chỉ thích chứng minh bằng việc làm đi, tôi nghĩ cô nên sám hối đi là vừa.... ly nói.

- Sám hối ư? Chuyện nực cười! nói cho cô biết không ai có thể phá đám tôi được đâu! Kể cả ông trời... phương nhấn mạnh

- Cô cứ chờ xem! Tạm biệt ly nói và xách giỏ đi thẳng... cô lấy điện thoại ra gọi cho linh.....

Khi đó, linh đã tỉnh rồi và đang một mực đòi ra khỏi bệnh viện, cô cũng giống như hai người chị còn lại của cô, rất ghét bệnh viện....

- tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! bà phải ở lại đây! Quân quát

- không! Linh cũng chẳng vừa...

- ở lại...

- không!!! Tôi mà không phải bó bột thỳ tôi cho ông nằm đây cả tháng luôn! Linh lừ mắt nhìn quân...

a moment of touch you feel

Like a vision of an angel

As our love and desire

disappeared forever

disappeared forever

Always longing to have you near

Feel the power and the passion

Feel me slipping from your hands

Please break my fall

I Fuk u , FUk u Godzzzz.....

( trích satan) Tiếng chuống điện thoại linh vang lên, linh quay qua lấy thì nó đã bị quân giựt mất rồi:

- alo! Quân nói và lè lưỡi trêu linh....

- Xin hỏi đây có phải là SĐT của linh không?

- Phải! cô là ai? Quân hỏi

- Cho tôi gặp linh...

Quân đưa điện thoại cho linh, mặt xị xuống:

- alo!

- Chào cô! Cô còn nhớ tôi chứ?

- Chị là chị của cô bé lúc nãy! Linh nói

- Đúng! Tôi muốn gặp cô, được không?

- Nhưng để làm gì? Linh hỏi

- Tôi muốn giải thích rõ mọi chuyện với cô! Ly nói

- Nhưng chuyện gì mới được?

- Tất cả mọi chuyện: chuyện tôi đánh cô, chuyện có người gọi cho cô nói là quân bị tai nạn và nhất là chuyện của duy và phương! Thế nào? Tôi gặp cô được không?

- Được nhưng khi nào?

- Bây giờ, quán Sweet love! Tôi đợi cô! Ly nói và cúp máy, cô đi đến quán.

Linh cúp máy và hấp tấp chạy khỏi bệnh viện khiến quân đuổi theo muốn đứt cả hơi...

- ya! Bà làm cái trò gì thế hả? sao lại chạy ra khỏi bệnh viện hả ??? quân quát khi bắt được linh

- tôi có hẹn! ông đưa tôi đến Sweet love đi!

- không! Đi vào bệnh viện lại, nhanh lên! Quân quát

- thôi mà quân, ông giúp tôi lần này đi mà!!!!!! Linh kéo áo quân và nhìn với 1 ánh mắt hết sức nai tơ,:monkey26: khiến quân cầm lòng không đặng nên miễn cưỡng gật đầu:

- thôi được! đi thôi! Quân kéo linh lên xe và phóng thẳng

quán Sweet love đã ở trước mặt, chỉ cần băng qua đường là đến được, ly đợi bớt xe và băng qua đường! nhưng khi cô vừa mới đi đến giữa lòng đường thì 1 chiếc xe từ đâu chạy với vận tốc rất nhanh và lao thẳng vào cô khiến cô không thể tránh được và....

RRẦM!!!!!!!

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận