Saved Font

Trước/262Sau

Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 126: Lựa Chọn Vận Mệnh! Gặp Mặt Mang Tính Lịch Sử!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Lúc đầu Vân Trung Hạc nghĩ là sẽ thấy ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc.

Nhưng hoàn toàn không có.

Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu nói: "Ta biết, hôm trước Sở Chiêu Nhiên và Lãnh Bích sắp bị Đạm Đài Vũ Trụ giết chết, đi ra một đám người áo đen cứu giúp, hẳn là cao thủ Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài à?"

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, mục đích đám cao thủ này là nếu chúng ta chiến bại, cứu toàn bộ chúng ta ra ngoài, mang về cảnh nội Đại Doanh đế quốc. Mà vì che giấu tai mắt người, tránh mang đến phiền toái cho ngươi, người cầm đầu đã sử dụng kiếm pháp Bạch Vân thành."

Tiếp theo, Vân Trung Hạc nói: "Mặt trăng, ngươi biết ta là người Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài từ khi nào?"

Tỉnh Trung Nguyệt suy nghĩ kỹ một hồi, nói: "Cũng không biết là từ lúc nào, đây là một quá trình phi thường mơ hồ. Nhưng lần trước ngươi phảng phất muốn ngả bài với ta, kết quả lại không ngả bài, lúc đó mặc dù ngươi không mở miệng, nhưng kỳ thật cái gì đều đã nói rồi, không phải sao?"

Ngược lại là như vậy.

Lần trước Vân Trung Hạc bị nói xấu thành lão Thiên, nội ứng Nam Chu đế quốc, Đạm Đài Diệt Minh hưng binh 100.000 quân tiến đánh Liệt Phong thành. Bản dịch tại Bạch ngọcc sách.

Lúc đó Vân Trung Hạc đã muốn ngả bài, để Tỉnh Trung Nguyệt quy thuận Đại Doanh đế quốc.

Nhưng do dự thật lâu, Vân Trung Hạc vẫn không nói ra, bởi vì hắn cảm thấy một khi nói ra, hắn và Tỉnh Trung Nguyệt sẽ nhất phách lưỡng tán.

Cho nên, hắn quyết định đồng sinh cộng tử với Tỉnh Trung Nguyệt, cùng đối mặt Đạm Đài Diệt Minh công kích lần này.

"Phu quân, nếu như lần trước ngươi ngả bài, để cho ta quy thuận Đại Doanh đế quốc, vậy ta sẽ đánh ngất xỉu ngươi, ném ngươi về Đại Doanh đế quốc. Sau đó vợ chồng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Nhưng lần trước ngươi không mở miệng, mà là lựa chọn đồng sinh cộng tử với ta."

Vân Trung Hạc không mở miệng, nghe Tỉnh Trung Nguyệt nói.

Tỉnh Trung Nguyệt nói tiếp: "Phát hiện lăng mộ Nộ Đế, mà nó ngay dưới Liệt Phong thành chúng ta. Cho nên chúng ta mới có thể trong nháy mắt lừa giết đại quân Đạm Đài Diệt Minh, điều này hoàn toàn ngẫu nhiên ngoài ý muốn. Khi ngươi quyết định không dựa vào lực lượng Đại Doanh đế quốc cùng ta đồng sinh cộng tử, nhưng thật ra là ôm tâm tất bại, hoặc là đào vong cùng ta, hoặc là chết cùng ta, đúng không?"

Vân Trung Hạc gật đầu.

Không chỉ như vậy, lúc ấy hắn không mở miệng, theo một ý nghĩa nào đó là phản bội Đại Doanh đế quốc, đã vi phạm gia pháp Hắc Long Đài, đã trực tiếp kháng mệnh, thậm chí dùng lửa đốt lợi ích chiến lược Đại Doanh đế quốc.

Mà một khi Liệt Phong thành chiến bại, bị Đạm Đài Diệt Minh chiếm lĩnh, dù hắn và Tỉnh Trung Nguyệt chạy ra ngoài, vậy đối với Đại Doanh đế quốc cũng không còn giá trị gì nữa, thật chỉ có thể cùng Tỉnh Trung Nguyệt đi làm mã phỉ.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ngươi mặc dù là mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, nhưng thời khắc mấu chốt, vẫn lựa chọn ta, mà không phải đế quốc của ngươi. Điều này khiến ta phi thường cảm động, thậm chí luân hãm. Điều này khiến ta nhớ lại, thời điểm cầu hôn ta. Ta nói ngươi nếu như đáp ứng ta đặt ta trên tất cả quan hệ, quan trọng hơn bất luận kẻ nào, ta sẽ gả cho ngươi, kết quả ngươi đã làm được."

"Cho nên?" Vân Trung Hạc nói.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cho đến bây giờ, trong suy nghĩ ngươi, người người trọng yếu nhất vẫn là người thê tử này, mà không phải đế quốc của ngươi đúng không?"

"Đúng." Vân Trung Hạc nói.

Tỉnh Trung Nguyệt gật đầu nói: "Tốt, ta đáp ứng ngươi, Liệt Phong thành quy thuận Đại Doanh đế quốc! Ngày mai, ta sẽ theo ngươi đi gặp Đại Doanh đế quốc Tứ hoàng tử."

Nhất thời, Vân Trung Hạc không khỏi cảm thấy từng đợt hoa mắt.

Rốt cuộc hoàn thành!

Nhiệm vụ này rốt cuộc hoàn thành!

Ròng rã thời gian một năm, nhiệm vụ nội ứng của hắn kết thúc.

"Ấy, không đúng!" Vân Trung Hạc nói: "Vừa rồi ngươi nói, buổi tối hôm nay là một lần cuối cùng chúng ta thân mật, có ý tứ gì? Nghe có vẻ lạ?"

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ta... Ta mang thai, nữ nhân nhà chúng ta sinh con rất khó khăn, cho nên phải dưỡng thai. Trước khi sinh nở, ta tuyệt đối không được thân mật với ngươi, vạn nhất có gì đánh mất, chúng ta sẽ hối hận cả đời."

Vân Trung Hạc kinh hỉ vô cùng nhìn dưới bụng Tỉnh Trung Nguyệt, bất quá lúc này không nhìn ra cái gì.

Ngay sau đó, Vân Trung Hạc cả kinh nói: "Ngươi đã mang thai, vậy mà còn cưỡi chiến mã, truy sát Ninh Vô Kỵ mấy chục dặm?"

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Lúc ấy ta còn không biết? Là hôm qua nôn mửa, kết quả để cho người bắt mạch, mới phát hiện mang thai."

Vân Trung Hạc tranh thủ thời gian bắt mạch cho nàng.

Trung y bắt mạch phải chăng mang thai, độ chính xác kỳ thật còn chưa cao, chuẩn xác nhất vẫn là thử máu.

Nhưng có một chỉ tiêu mang tính then chốt nhất, nguyệt sự không tới.

"Đúng rồi mặt trăng, vậy tại sao ngươi lại mặc váy tuyết trắng?" Vân Trung Hạc hỏi.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Văn Đạo Phu dù sao cũng là lão sư của ta, giết người, lại mặc váy trắng, xem như để tang."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy tại sao nến đỏ, hoa hồng, lụa tơ hồng, bố trí gian phòng này như động phòng vậy?"

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Lần trước gả cho ngươi, ta còn chưa triệt để yêu ngươi. Mà lần này là toàn tâm toàn ý yêu ngươi, cho nên đền bù cho ngươi đó."

Vân Trung Hạc im lặng, mạch não này của ngươi, sẽ dọa người ta chết khiếp biết không?

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Tốt, đã không còn sớm, nghỉ ngơi đi! Nhớ kỹ, buổi tối hôm nay là lần thân mật cuối cùng, mà phải ôn nhu nha."

Vân Trung Hạc im lặng nói: "Câu nói này, ngươi hãy tự nói với chính mình đi."

...

Lại một lần nữa nhìn thấy Phong Hành Diệt đại nhân tới.

Gã nhìn về phía Vân Trung Hạc, ánh mắt không phải là tràn ngập tán thưởng, hoàn toàn là kinh diễm, không thể tin.

Trong nháy mắt lừa giết tám vạn quân Đạm Đài Diệt Minh, mặc dù gã không tận mắt nhìn thấy, nhưng sau đó gã đi xem siêu cấp hố to kia.

Thật bị chấn động đến rùng mình.

Vốn cho rằng trận chiến này tất thua không thể nghi ngờ, vốn cho rằng kế hoạch nội ứng lần này triệt để thất bại, Liệt Phong thành sẽ rơi vào tay tên gian tặc Đạm Đài Diệt Minh.

Nếu vậy, Đại Doanh đế quốc lâm vào bị động toàn diện. Phong Hành Diệt gã, còn có Hứa lão đại nhân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Thậm chí khôi thủ Hắc Long Đài, cũng sẽ bị liên luỵ.

Trên một đường này, tất cả mọi người, toàn bộ xong đời.

Nhưng không nghĩ tới trận chiến này vậy mà thắng.

Kể từ đó không chỉ riêng một Liệt Phong thành, mà cả bàn cờ đều được cứu sống.

"Ta đã nói với Tỉnh Trung Nguyệt, mời nàng quy thuận Đại Doanh đế quốc." Vân Trung Hạc nói: "Nàng đã đáp ứng, tất cả điều kiện ta cũng chưa kịp nói."

Vân Trung Hạc xác thực chưa nói ra điều kiện gì cả, tỉ như phong hầu, tỉ như cho Tỉnh Trung Nguyệt 30.000 đại quân, tỉ như để nàng trở thành nữ tướng đế quốc, chỉ huy binh mã, nam chinh bắc chiến.

Nhất là lần này khai chiến với Nam Chu đế quốc, sẽ cho Tỉnh Trung Nguyệt một sân khấu cự đại, mặc cho nàng thi triển tài hoa trên chiến trường, trở thành một nữ soái vô địch,

tương lai phong công tước đều có khả năng.

Đến lúc đó, Tỉnh Trung Nguyệt khả năng sẽ trở thành nữ công tước đầu tiên của Đại Doanh đế quốc.

Dù đáp án này đã đoán trước, nhưng Phong Hành Diệt vẫn cao hứng lệ nóng doanh tròng.

Một ngày này rốt cuộc đã đến!

Rốt cuộc đã đến!

Cuối cùng thành công!

Vì một ngày này, Phong Hành Diệt gã bỏ ra bao nhiêu ngày đêm.

Chết bao nhiêu người?

Đã từng vì Yến Biên Tiên phản bội, khiến cho tất cả nội ứng Hắc Long Đài tại Vô Chủ chi địa bị nhổ tận gốc, tất cả bố cục đều bị phá hủy.

Điều này bức bách Phong Hành Diệt được ăn cả ngã về không, ký thác tất cả hi vọng lên người Vân Trung Hạc. Không nghĩ tới vậy mà hắn thật thành công, vẻn vẹn thời gian một năm đã thành công.

Điều này hoàn toàn là thắng lợi to lớn, cả bàn cờ đều sống.

Vân Trung Hạc nói: "Ta và Tỉnh Trung Nguyệt, hôm nay có thể đi bái kiến Tứ hoàng tử điện hạ."

Phong Hành Diệt kinh ngạc nói: "Nàng nói muốn tự thân đi Chinh Nam đại đô đốc phủ bái kiến điện hạ.

"Đúng vậy." Vân Trung Hạc nói.

"Ha ha ha..." Phong Hành Diệt nói: "Các ngươi đều là hài tử bốc đồng, nửa điểm đều không để ý an nguy của mình. Bình thường chư hầu dù quy thuận, cũng sẽ điều động mấy đợt sứ giả tiến hành đàm phán, yêu cầu các loại điều kiện, đàm phán tới lui vài chục lần, sau đó chọn lựa một người trung gian tiến hành gặp mặt, ký kết khế ước. Mà ngươi hôm qua vừa thuyết phục nàng, hôm nay nàng đã muốn theo ngươi đi quân doanh Đại Doanh đế quốc bái kiến Tứ điện hạ. Tùy hứng như thế thật sự là hiếm thấy, ha ha ha!"

Vân Trung Hạc nói: "Vậy không tốt sao?"

Phong Hành Diệt cười nói: "Tốt, cực kì tốt. Bất quá Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân thẳng thắn ngây thơ, chúng ta không thể mạn đãi nàng như thế. Ngươi có thể cùng nàng tùy ý, bởi vì các ngươi là vợ chồng, chúng ta thì không được, chúng ta phải chuẩn bị đại lễ nghi tiếp đãi nàng, muốn lấy quốc sĩ đối đãi!"

Tiếp theo, Phong Hành Diệt đại nhân nói: "Ta lập tức trở về đế quốc, báo tin tức tốt này cho Tứ điện hạ, sau đó chuẩn bị lễ tiết, nghênh đón Tỉnh Hầu."

Vân Trung Hạc nói: "Nhất định phải nhanh, nhất định phải nhanh! Thời gian như lửa, ta hoài nghi quân đội Nam Chu đế quốc bên kia đã bắt đầu động, một ngày cũng không thể trì hoãn!"

Nói xong, Phong Hành Diệt lại đóng vai thành Dạ Hương Lang muốn rời khỏi, cũng chính là chuyển phân đi.

Vân Trung Hạc nói: "Đại nhân, ngài không cần lại đóng vai Dạ Hương Lang nữa?"

Phong Hành Diệt nói: "Đương nhiên phải đóng, dù là đến một khắc cuối cùng, cũng phải chú ý chi tiết."

Sau đó, gã áp tải một xe bồn cầu rời đi.

Gã vẫn như cũ bí mật nhất trở về Đại Doanh đế quốc Chinh Nam đại đô đốc phủ, báo tin tức vô cùng tốt này cho Tứ hoàng tử Doanh Khư.

...

Sau đó mấy ngày, Vân Trung Hạc nóng nảy chờ đợi, chờ đợi Đại Doanh đế quốc bên kia liên hệ.

Thời gian chính là sinh mệnh, tranh thủ thời gian đàm phán, đàm phán hoàn tất, đại quân tranh thủ thời gian vào Liệt Phong thành.

Nguyên bản dựa theo phản ứng bình thường, tiếp theo chính là nhiều nhà chư hầu phản phệ Đạm Đài gia tộc.

Đạm Đài Diệt Minh thua trận chiến này, mà lại gần như toàn quân bị diệt, danh vọng rơi thẳng từ trên trời xuống Địa Ngục.

Chư hầu phái ra liên quân vốn là muốn phát tài, kết quả toàn bộ chết sạch, lúc này khẳng định sẽ bỏ đá xuống giếng, hung ác giẫm đạp Đạm Đài Diệt Minh.

Kết quả không thấy! Điều này đã chứng minh cái gì?

Đã chứng minh Đạm Đài Diệt Minh tranh thủ thời gian quý giá này, cứu vãn Đạm Đài gia tộc.

Lão đã làm gì? Rất đơn giản, triệt để đầu phục Nam Chu đế quốc, sau đó cáo mượn oai hùm.

Cho nên đông đảo chư hầu Vô Chủ chi địa mới không phản phệ Đạm Đài gia tộc.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ Vô Chủ chi địa ngược lại lộ ra phi thường yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh không bình thường.

Lúc này Vân Trung Hạc chỉ có thể cầu nguyện, chủ soái Nam Chu đế quốc không quá lợi hại, không nên quá quả quyết.

Tin tức xấu kia, không nên truyền đến.

"Chủ quân, Vân đại nhân, thám tử nhận được tin tức, có cỗ lớn quân đội thừa dịp bóng đêm tiến lên phía bắc." Lãnh Bích nhanh chóng đến báo.

Móa! Tin tức xấu này, nói đến là đến à.

Nhanh như vậy?

Vân Trung Hạc nói: "Từ chỗ nào lên phía bắc?"

"Nam Chu đế quốc!" Lãnh Bích nói.

Loại quân đội di động quy mô lớn này, trừ phi triệt để chia thành tốp nhỏ, nếu không rất khó che giấu, cho dù là ban đêm hành quân, cũng sẽ bị nhìn thấy.

Quân đội quá dễ bị để ý, bởi vì sẽ có áo giáp, có binh khí, làm thế nào cũng không che giấu được.

"Bao nhiêu quân?" Vân Trung Hạc hỏi.

"Không biết." Lãnh Bích nói: "Hẳn là rất nhiều, thám tử báo là trùng trùng điệp điệp, không nhìn thấy điểm cuối."

Không nhìn thấy điểm cuối?

Mấy vạn? Mười mấy vạn?

Vân Trung Hạc nhanh chóng đi tới trước đại địa đồ.

Nam Chu đế quốc lên phía bắc, không hề nghi ngờ là nhận lấy lời mời của Đạm Đài Diệt Minh.

Như vậy mục tiêu chi quân đội này ở đâu?

Chiếm lĩnh Đạm Đài gia tộc? Chiếm lĩnh pháo đài chư hầu khác của Vô Chủ chi địa?

Không!

Điều này không có chút ý nghĩa nào.

Trận khuynh quốc chi chiến này, tuyệt đối không phải trò chơi chiếm diện tích.

Cạnh cạnh góc góc pháo đài chư hầu, chiếm lĩnh nhiều cũng không hề có tác dụng.

Toàn bộ Vô Chủ chi địa, chỉ có hai chiến lược yếu địa.

Một là Đạm Đài thành, hai là Liệt Phong thành. Về phần Đại Tây thành mặc dù danh xưng là trung tâm thành thị Vô Chủ chi địa, nhưng hoàn toàn không hiểm để thủ, một chút giá trị chiến lược cũng không có.

Đạm Đài thành tại Vô Chủ chi địa phía nam, cũng là trong sơn cốc to lớn.

Đại quân chỉ cần ngăn ở Đạm Đài thành, muốn xuôi nam tiến công Nam Chu đế quốc sẽ không thể nào.

Ngươi đương nhiên có thể bỏ qua cho Đạm Đài thành tiến công Nam Chu đế quốc, nhưng như thế thì, quân coi Đạm Đài thành có thể tùy thời tới đâm sau lưng ngươi, cùng quân đội Nam Chu đế quốc tiền hậu giáp kích.

Cho nên muốn tiến đánh Nam Chu đế quốc, trước phải đoạt Đạm Đài thành.

Mà Liệt Phong thành trên ý nghĩa chiến lược, lại càng thêm trọng yếu.

Đầu tiên, muốn đoạt Vô Chủ chi địa, nhất định phải đoạt Liệt Phong thành. Bởi vì nó kẹt trong sơn cốc, trấn giữ toàn bộ thông đạo nam bắc Vô Chủ chi địa. Mà nó lại ở vào dải đất trung tâm Vô Chủ chi địa, chỉ cần chiếm lĩnh Liệt Phong thành làm cứ điểm, có thể xuất kích bốn phía, công chiếm toàn bộ Vô Chủ chi địa.

Mà Nam Chu đế quốc nếu như muốn tiến công Đại Doanh đế quốc, trước phải cầm được Liệt Phong thành, nếu không cũng sẽ lọt vào bị đâm sau lưng.

Như vậy lần này Nam Chu đế quốc bí mật lên phía bắc, tiến vào Vô Chủ chi địa, khẳng định không phải là vì chiếm lĩnh Đạm Đài thành, bởi vì trình độ nào đó, Đạm Đài thành đã rơi vào trong tay bọn họ.

Mục tiêu đại quân Nam Chu chỉ có một, đó chính là Liệt Phong thành!

Đổi thành người bình thường, vừa mới trải qua thiên băng địa liệt, mười vạn đại quân bị diệt, khẳng định không còn dám đến đánh Liệt Phong thành nữa, đã sớm dọa đến nghe tiếng tán mật.

Nhưng trên thực tế, lúc này chính là lúc Liệt Phong thành cực kỳ yếu ớt.

Một chiêu thiên băng địa liệt đã dùng qua. Trên chiến trường vùng đất kia đã sụp đổ, không có khả năng lại sụp đổ lần thứ hai.

Mà mấy vạn cân thuốc nổ Liệt Phong thành, toàn bộ sử dụng hết, nhà xí cũng phá xong, tìm không thấy tiêu.

Nếu như lần này, quân đội Nam Chu đế quốc lấy danh nghĩa Đạm Đài gia tộc tiến đánh Liệt Phong thành, thật hoàn toàn không thể ngăn cản.

Dựa vào mấy ngàn quân Tỉnh thị, muốn đánh thắng mười mấy vạn đại quân, hoàn toàn là không thể nào, tất thua không thể nghi ngờ.

"Chuyện xảy ra khi nào?" Vân Trung Hạc hỏi.

"Tăng thêm thời gian thám tử ở trên đường, hẳn là ba ngày trước." Lãnh Bích nói.

Vân Trung Hạc hít sâu một hơi.

Đại Doanh đế quốc gặp một siêu cấp đối thủ khó dây dưa.

Bởi vì đối phương phản ứng quá nhanh đi.

Cơ hồ Đạm Đài Diệt Minh vừa mới đạt được tin tức chiến bại không lâu, lập tức đầu hàng quy thuận Nam Chu đế quốc.

Mà Nam Chu đế quốc cũng cơ hồ không chút do dự, lập tức đưa quân lên phía bắc.

Từ đầu tới đuôi, không lãng phí một chút xíu thời gian, hoàn toàn giải thích ý nghĩa quân tình như lửa.

Như vậy, nhiều nhất mười ngày tới, mười mấy vạn đại quân Nam Chu đế quốc sẽ lại một lần nữa binh lâm thành hạ.

Bởi vì chi quân đội này sẽ gần như điên cuồng hành quân.

Bởi vì Nam Chu đế quốc biết, lúc này thời gian chính là thắng lợi, chính là hết thảy.

Bọn họ phải tranh thủ Đại Doanh đế quốc không kịp phản ứng, lập tức cướp đoạt Liệt Phong thành.

Mười ngày, nhiều nhất chỉ có mười ngày.

Thậm chí kỵ binh tiên phong Nam Chu đế quốc, không cần mười ngày là có thể vọt tới Liệt Phong thành.

Khách quan thì, Đại Doanh đế quốc phản ứng không phải quá chậm?

Tuyệt đối quá chậm.

Nhìn Nam Chu đế quốc bên kia, phản ứng tựa như tia chớp.

Tứ hoàng tử Doanh Khư, ngươi chẳng lẽ không biết quân tình như lửa sao?

Trước đó nói mang theo Tỉnh Trung Nguyệt đi cảnh nội Đại Doanh đế quốc gặp mặt ngươi, đàm luận chuyện quy thuận, sau đó dẫn đại quân vào Liệt Phong thành.

Kết quả các ngươi nói muốn chuẩn bị lễ nghi, lãng phí một cách vô ích mấy ngày thời gian.

Vài ngày thời gian, các ngươi phản ứng cũng không có.

Hiện tại muốn tới đã không kịp.

Chờ đàm luận quy thuận xong, sau đó lại tập kết quân đội, sau đó quân đội Đại Doanh xuôi nam tiến vào Liệt Phong thành?

Cái này cần bao nhiêu thời gian? Hai mươi ngày, một tháng?

Hiện tại ngay cả đàm luận còn chưa bắt đầu?

Mà quân đội Nam Chu đế quốc đã ở trên đường, mỗi một khắc chuông đều đang áp sát Liệt Phong thành, có lẽ mười ngày sau đã bình hạ Liệt Phong thành.

Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi!

Đại Doanh đế quốc, Tứ hoàng tử, ngươi quá làm cho người ta thất vọng đi.

Vân Trung Hạc lo lắng như lửa.

Dù hiện tại bắt đầu đàm phán cũng không kịp.

Làm thế nào cũng không kịp, trận chiến này sẽ thua!

Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, móa!

Tứ hoàng tử ngươi không đáng tin cậy không sao, Đại Doanh đế quốc ngươi thua trận chiến này cũng xứng đáng, nhưng ngươi để cho ta làm Tỉnh Trung Nguyệt hố à, ngươi để cho ta làm Liệt Phong thành hố đó.

Nàng là thê tử của ta, hơn nữa còn mang thai con của ta.

Vân Trung Hạc lập tức như là kiến bò trên chảo nóng.

"Không kịp, không còn kịp rồi, làm sao cũng không kịp..."

"Thuốc nổ sử dụng hết, trong tay chúng ta chỉ còn lại mấy ngàn quân."

"Quân đội Nam Chu đế quốc chiến đấu siêu cường, không phải liên quân chư hầu có thể so sánh, lúc này tuyệt đối là mười mấy vạn quân."

"Liệt Phong thành giữ không được, giữ không được."

"Đại Doanh đế quốc phản ứng quá chậm, quá chậm..."

Vân Trung Hạc nói một mình, đi tới đi lui.

Tỉnh Trung Nguyệt cầm tay của hắn, ôn nhu nói: "Đừng như vậy."

Vân Trung Hạc nói: "Ta có lỗi với mặt trăng, khả năng làm ngươi hố rồi, khả năng hại Tỉnh thị gia tộc rồi."

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Không sao, cùng lắm thì chúng ta bỏ thành, cùng lắm thì ta mang các ngươi đi làm mã phỉ."

Kỳ thật, bởi vì tin tức Liệt Phong thành đại hoạch toàn thắng truyền đi, con dân Liệt Phong cốc liên tục không ngừng về thành, bọn họ còn không biết đại sự sẽ biến.

Trước đó lúc liên quân chư hầu quét ngang Liệt Phong cốc, đốt giết cướp đoạt, việc ác bất tận, cho nên những con dân này không có cơm ăn. Trong Liệt Phong thành lại chồng chất lương thực như núi, cho nên những người này nhao nhao tràn vào.

Mắt thấy đây là cục diện tốt đẹp, trong nháy mắt liền muốn sụp đổ.

Đại Doanh đế quốc để Tứ hoàng tử làm chủ soái chinh nam, tiền đồ đáng lo à.

Không nên như vậy, Đại Doanh đế quốc lên cao, tình thế rõ ràng tốt hơn so với Nam Chu đế quốc.

Nhưng hiện tại xem ra, vị Doanh Khư hoàng tử này, không bằng vị Đại hoàng tử Chu Ly Nam Chu đế quốc bên kia.

Vân Trung Hạc không hiểu rõ vị Tứ hoàng tử này, nhưng hắn tin tưởng ánh mắt hoàng đế bệ hạ, nếu như không xuất sắc, sẽ không trở thành chủ soái đại quân Chinh Nam.

Tỉnh Trung Nguyệt trước đó luôn miệng đồng quy vu tận, bây giờ vậy mà nói bỏ thành đi làm mã phỉ, nàng cũng không nói chiến đấu đến cùng, tan xương nát thịt, bởi vì trong bụng của nàng có hài tử.

Bỏ thành? Đây chính là trăm năm cơ nghiệp Tỉnh thị gia tộc nàng.

Không đánh mà chạy, hoàn toàn vi phạm với kiêu ngạo của nàng.

Bây giờ lại buộc nàng nói ra hai chữ bỏ thành, cái này hoàn toàn là bởi vì Vân Trung Hạc.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Phu quân, ngươi xác định trận chiến này không thể đánh sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Phải xác định, đại quân Nam Chu đế quốc có phải tiến vào Vô Chủ chi địa hay không, đã đến chỗ nào."

Sau đó!

Tin tức mật thám truyền đến, có Cẩm Y ti, cũng có Hắc Huyết đường, thậm chí còn có mật sứ gia tộc khác lặng lẽ đến báo.

Xác định một tin tức.

Đại quân Nam Chu đế quốc tiến nhập vào Vô Chủ chi địa, ròng rã mười mấy vạn.

Chi quân đội này đi qua Đạm Đài thành, không dừng lại, chỉ là đơn giản đổi một chút cờ xí, đổi thành cờ xí Đạm Đài gia tộc, sau đó tiếp tục lên phía bắc.

Toàn bộ chư hầu Vô Chủ chi địa đều bị dọa cho sợ.

Nguyên bản sau khi Đạm Đài Diệt Minh chiến bại, mười mấy nhà chư hầu mưu đồ bí mật, dự định phản phệ Đạm Đài gia tộc. Lại bắt đầu liên kết, định tìm Ninh thị gia tộc cầm đầu, phản công Đạm Đài Diệt Minh, cũng không phải muốn diệt lão, mà là muốn lão bồi thường tổn thất cho mọi người.

Nhưng không nghĩ tới, Đạm Đài Diệt Minh quả quyết như vậy, lập tức đầu hàng Nam Chu đế quốc, lại trực tiếp dẫn đại quân Nam Chu đế quốc nhập cảnh.

Mà Nam Chu đế quốc phản ứng nhanh chóng như vậy, cơ hồ nửa ngày cũng không trì hoãn, lập tức đại quân lên phía bắc.

Lần này, tất cả chư hầu Vô Chủ chi địa hận không thể quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích.

Trước đó có người dẫn đầu, mọi người cộng lại có hai ba mươi vạn đại quân, còn có lực lượng đối kháng hai đại đế quốc.

Hiện tại, lão đại Đạm Đài Diệt Minh trực tiếp đầu hàng, Vô Chủ chi địa như năm bè bảy mảng.

Đạm Đài thành là thành lớn phương nam Vô Chủ chi địa, cũng là cửa ải chiến lược. Nếu như Đạm Đài thành không mở ra, đại quân Nam Chu đế quốc sẽ vào không được.

Hiện tại, dễ như trở bàn tay tiến vào, chư hầu nào dám lên tiếng nửa câu?

Toàn bộ trốn trong nhà run lẩy bẩy, e sợ quân Nam Chu đế quốc đánh tới cửa.

Bất quá bọn hắn đa tâm, đại quân Nam Chu đế quốc không có hứng thú với bọn họ, mục tiêu của bọn chúng là Liệt Phong thành.

...

Tin tức càng ngày càng rõ ràng!

550 dặm.

Mười mấy vạn đại quân Nam Chu đế quốc, cách Liệt Phong thành vẻn vẹn chỉ hơn năm trăm dặm.

Nhiều nhất mười ngày, bọn họ sẽ binh lâm thành hạ.

Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi, Đạm Đài Diệt Minh phản ứng quá nhanh, Nam Chu đế quốc phản ứng quá nhanh.

Tỉnh Trung Nguyệt lại một lần nữa hỏi: "Phu quân, trận chiến này thật không thể đánh sao?"

Vân Trung Hạc nói: "Làm sao cũng không kịp, Đại Doanh đế quốc phản ứng quá chậm, dù bọn hắn hiện tại bắt đầu tập kết quân đội, cũng đã không còn kịp rồi. Nhưng mà bọn hắn chẳng những không tập kết quân đội, thậm chí còn không đàm phán quy thuận với chúng ta. Phản ứng như vậy, để cho người ta thất vọng, làm sao có thể đủ so sánh cùng Nam Chu đế quốc?"

Tiếp theo Vân Trung Hạc hỏi: "Lãnh Bích, phía bắc chúng ta có dị động gì không? Quân đội Đại Doanh đế quốc có xuôi nam?"

Lãnh Bích nói: "Chúng ta phái mấy trăm mật thám, tập trung vào hướng Đại Doanh đế quốc, quân đội của bọn hắn hoàn toàn không có động tĩnh, không có một chi đại quân xuôi nam tiến vào Vô Chủ chi địa, khắp nơi chỉ có bách tính chạy nạn."

Mười mấy vạn đại quân Nam Chu đế quốc không ngừng tiến lên phía bắc. Quân đội Đại Doanh đế quốc lại không có bất luận động đậy gì, cái này... Hoàn toàn không nên à.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vậy được, vậy liền bỏ thành đi."

Gương mặt Vân Trung Hạc co quắp một trận, trong lòng tràn đầy vô hạn áy náy, đối với Đại Doanh đế quốc càng thêm tức giận, nhưng lại cảm thấy phi thường kỳ quái quỷ dị.

Vân Trung Hạc nói: "Nếu như muốn bỏ thành, hiện tại nên chuẩn bị. Tập kết tất cả quân đội, tất cả người nhà, muốn dẫn đi thứ gì, muốn đi đâu."

Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Vô Chủ chi địa không thể ngây người, hoặc là đi hướng tây. Đại Doanh đế quốc để cho ngươi thất vọng, chúng ta sẽ không đi Đại Doanh đế quốc, chúng ta đi hướng tây làm mã phỉ, nơi đó gần Đại Lương vương quốc, mặc dù hoang vu vắng vẻ, nhưng hai đại đế quốc cũng không thể chú ý đến bên kia. Chúng ta mang theo mấy ngàn quân đội hẳn là có thể đánh xuống một mảnh địa bàn nơi đó."

Khu vực này, được xưng là Tam Giác Vàng ở thế giới này, ở vào biên giới ba đại đế quốc, chân chính hoang vu đất cằn sỏi đá, khắp nơi đều là mã phỉ, dựa vào cướp bóc thương đội mà sống.

Nơi đó trồng trọt không được lương thực, thậm chí ngay cả cây cũng không có mấy trái, nhưng có rất nhiều thương đội đi qua.

Cho nên ở nơi đó chỉ có một con đường, làm mã phỉ cướp bóc mà sống.

Đương nhiên cũng có thể chăn thả, nhưng hoàn cảnh chăn thả cũng phi thường ác liệt.

Trở thành mã phỉ cố nhiên là lý tưởng Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng nếu như nói như vậy, vận mệnh cũng quá đáng buồn.

Đến bỏ thành mà chạy, để Tỉnh Trung Nguyệt trở thành mã phỉ, nàng đang mang thai, chẳng lẽ còn để nàng đi ăn bão cát? Đi bôn ba cướp bóc? Vận mệnh của nàng không nên như vậy, vậy cũng không khỏi quá đáng buồn. Nếu quả thật phát triển đến một bước này, Vân Trung Hạc thật sẽ không tha thứ cho mình.

Như vậy suất quân lên phía bắc đi Đại Doanh đế quốc?

Hiện tại Tỉnh Trung Nguyệt đã phi thường thất vọng với Đại Doanh đế quốc.

Mấy ngày qua, các ngươi đang làm gì? Thời gian trân quý cỡ nào, các ngươi tùy ý để hắn công không trôi qua?

Tỉnh Trung Nguyệt ta đi gặp Tứ hoàng tử Doanh Khư, các ngươi nói không cho, phải để ý lễ nghi.

Kết quả mấy ngày qua, các ngươi ở xa ngút ngàn dặm bặt vô âm tín.

Mà đại quân Nam Chu đế quốc đã lên phía bắc, không cần mười ngày sẽ binh lâm thành hạ.

Đại Doanh đế quốc ngươi dù hiện tại bắt đầu tập kết quân đội, cũng đã không còn kịp rồi, một bước cờ mấu chốt này, đã thua.

Thật chẳng lẽ muốn bỏ thành mà chạy? Đến hoang mạc phía tây làm mã phỉ?

Tỉnh Trung Nguyệt nàng không nên như vậy. Nàng đang mang thai.

"Làm mã phỉ thì làm mã phỉ, ta thích làm mã phỉ." Tỉnh Trung Nguyệt nắm chặt tay Vân Trung Hạc nói: "Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ, đều khoái hoạt, không phải sao? Bỏ thành chính là bỏ thành đi, con của chúng ta sinh ra, chính là mã phỉ tiểu đương gia, cũng rất tốt."

"Phu quân, Vân Trung Hạc, nếu như muốn bỏ thành, phải lập tức chuẩn bị." Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Cho nên ngươi nói cho ta quyết định sau cùng, muốn bỏ thành trốn đi không?"

Bỏ thành?

Hai chữ này nặng đến ngàn cân, Vân Trung Hạc thật nói không nên lời.

Nhưng không bỏ thành? Mười mấy vạn đại quân Nam Chu đế quốc mấy ngày sau sẽ tới, cùng tới còn có quân đội Đạm Đài Diệt Minh.

Bọn chúng sẽ bỏ qua Tỉnh Trung Nguyệt sao? Sẽ bỏ qua Vân Trung Hạc sao?

Đại Doanh đế quốc phản ứng quá chậm, Tứ hoàng tử Doanh Khư quá làm cho người ta thất vọng!

"Phu quân, ta chờ đợi quyết định cuối cùng của ngươi." Tỉnh Trung Nguyệt ôn nhu nói.

Vân Trung Hạc thở dài một hơi.

Bỏ thành mà đi?

Hắn thật nói không nên lời mấy chữ này, hắn cảm thấy Đại Doanh đế quốc hoặc là sẽ để cho hắn thất vọng cực độ, hoặc là sẽ cho người kinh hỉ không gì sánh được.

Mà ngay lúc này!

"Vân đại nhân, có một người gọi là Phong đại nhân cầu kiến." Bên ngoài vang lên thanh âm Lãnh Bích.

"Không gặp." Tỉnh Trung Nguyệt phẫn hận nói.

Mấy ngày qua, các ngươi làm gì? Mấy ngày quý giá như vậy, các ngươi cứ như vậy không công lãng phí hết rồi?

Đưa Liệt Phong thành, đưa Tỉnh Trung Nguyệt ta vào tuyệt lộ, các ngươi biết không?

Rõ ràng phải tranh thủ từng giây, các ngươi lại lười biếng như vậy.

"Chờ một chút, để hắn vào!" Vân Trung Hạc nói.

Một lát sau, Phong Hành Diệt đại nhân đến.

Phía sau gã, còn đi theo một tên nam tử, mặc đấu bồng màu đen.

Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, sau đó tim đập loạn.

Nam tử này bỗng nhiên xốc lên áo choàng, lộ ra khuôn mặt dãi dầu sương gió, phong trần mệt mỏi.

"Vân Trung Hạc, Tỉnh Trung Nguyệt, ta là Doanh Khư."

Doanh Khư? Lại là Tứ hoàng tử Doanh Khư Đại Doanh đế quốc, chủ soái mấy chục vạn đại quân Chinh Nam? Y đích thân đến, như thế không sợ chết sao?

Cái này rất có thành ý, nhưng cũng không kịp à.

Mười mấy vạn đại quân Nam Chu đế quốc đã ở trên đường, Đại Doanh đế quốc dù hiện tại tập kết đại quân cũng không kịp.

Tứ hoàng tử Doanh Khư nói ". Ta mang theo mười vạn đại quân đến, ngay trên đường, cách Liệt Phong thành còn có hơn một trăm dặm."

...

Trước/262Sau

Theo Dõi Bình Luận