Saved Font

Trước/447Sau

Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 211: Lãng Gia Tài Hoa Thuyết Phục Quốc Quân! Đại Ngốc Đến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cái tên thái giám nhỏ tức khắc kinh hãi.

Thế nào lại là đánh giết ta vậy?

Rõ ràng là Thẩm Lãng làm xằng làm bậy.

Hắn ngay tại trước mặt vương cung tùy ý làm bậy, lại còn vờ vịt khi bị quất roi..., hơn nữa còn động thủ xúc phạm công chúa điện hạ.

Bệ hạ thích ta nhất.

Bởi vì ta biết trồng hoa lan, tổng cộng có ba chậu hoa lan quý nhất, lão già Lê Chuẩn kia đã chăm chết một chậu, ta lại nuôi sống hai chậu, cho nên quốc quân mới cất nhắc ta tới thư phong phòng hầu hạ.

Ta rõ ràng là thái giám rất được sủng ái, làm sao lại giết chết ngay bây giờ?

Nhưng bốn tên võ sĩ đã tiến lên, kéo gã ra ngoài.

Tiểu thái giám cất cao giọng:

- Bệ hạ, bệ hạ, rõ ràng phạm sai lầm chính là Thẩm Lãng, hắn mới vừa rồi còn sờ ngực công chúa Ninh Diễm!

Nghe những lời này, tóc Thẩm Lãng gần như dựng thẳng lên.

Mẹ kiếp, cái thứ đê tiện nhà ngươi trước khi chết còn muốn cắn ta một cái.

Quốc quân ánh mắt như điện, hướng hai tay Thẩm Lãng trông lại một cái.

Lúc này Thẩm Lãng cảm giác được tay của mình dường như sắp bị chặt xuống.

- Bệ hạ, nô tài có công chăm sóc hoa lan của bệ hạ, tại sao giết nô tài? Dựa vào cái gì giết nô tài kia chứ? - Thái giám nhỏ nhoi thét to.

Quốc quân tức khắc nhướng mày.

Lê Chuẩn tiến lên, móc ra một đồ vật tống vào mồm cái tên hoạn quan nhỏ nhoi này.

Tức khắc, tất cả tiếng thét chói tai đều bị ngăn chặn.

Kéo lê ra ngoài sân, thái giám già Lê Chuẩn nói:

- Nhóc con, ngươi mới vừa đến bệ hạ thư phòng hầu hạ không lâu sau, liền dám ra bên ngoài trộm mấy thứ, hoàn toàn là tự tìm đường chết, phạt trượng ba mươi, trượng cuối cùng đánh chết

- Dạ!

Bốn gã võ sĩ đáp lời.

Tiếp đó trực tiếp lột xuống quần của tên hoạn quan nhỏ nhoi kia.

Gậy gỗ thô to, đập xuống liên tục.

- ...

Cái tên thái giám nhỏ đang bị đè dưới đất phát sinh một tiếng hét thảm thiết từ cổ họng.

Đây cũng không phải là đau nhức kịch liệt.

Đây là sự hủy diệt gây nên sợ hãi.

Chỉ một trượng tiếp nữa, liền trực tiếp đánh gãy nát xương đùi.

- Bốp, bốp, bốp, bốp...

Kế tiếp, hai tên võ sĩ thay phiên dùng gậy gỗ đập xuống.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua, liền hướng ánh mắt sang chỗ khác.

Quá tàn nhẫn.

Đây căn bản cũng không phải là cphạt trượng gì, mà là giết người tàn nhẫn nhất.

Gậy đầu tiên làm gãy xương đùi xong xuôi, kế tiếp nện ở trên bắp chân, trên đầu gối, trên đùi, trên mông.

Mỗi một trượng, đều đánh xương cốt nát bấy.

Tầm hai mươi chín trượng sau đó.

Tên hoạn quan nhỏ nhoi này toàn bộ nửa người dưới, trực tiếp bị đập dẹp dính trên mặt đất.

Lúc này nổi thống khổ của gã đã hoàn toàn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Nhưng hết lần này tới lần khác còn sống, hơn nữa còn tỉnh táo mới chết.

Lúc này gã cũng chỉ muốn lập tức chết đi, tuyệt đối chẳng muốn sống nữa.

Một trượng cuối cùng.

- Bốp!

Trực tiếp nện ở sau gáy.

Trong nháy mắt mất mạng!

...

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến chọn thái giám điều kiện rất đơn giản.

Trung thành, thông minh.

Muốn thời thời khắc khắc đồng lòng với ông ta.

Biết nói cái gì được, cái gì không thể nói. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Tên hoạn quan nhỏ nhoi này quả thật có bản lĩnh, những chậu lan quý hiếm kia người khác đều chăm không được, duy chỉ có gã có thể trồng tốt.

Cho nên lúc này mới trở nên nổi bật, tới thư phòng quốc quân hầu hạ, ở điện Nhân Từ coi như là một thủ lĩnh nho nhỏ.

Hắn doạ dẫm quan viên vàng bạc, quốc quân chỉ làm như không nhìn thấy, mở một con mắt nhắm một con mắt.

Hắn trộm mấy thứ trong cung ra bên ngoài bán, đây đã là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

Hết lần này tới lần khác tên tiểu súc sinh này còn là truyền tin tức cho Thái tử.

Mà nay ngày, tên tiểu súc sinh này hoàn toàn không biết tâm ý quốc quân, vẫn cứ gây xích mích ly gián muốn giết chết Thẩm Lãng như vậy.

Ngươi lẽ nào không có nhìn ra Thẩm Lãng đối phó gia tộc họ Tô, quốc quân rõ ràng vui mừng hay sao?

Thậm chí Thẩm Lãng dùng âm mưu đốt cháy Thánh miếu, người được lợi lớn nhất cũng là quốc quân à?

Nước Nam Ẩu đang đại chiến bừng bừng khí thế, đại quân tộc Sa Man liên tục không ngừng bổ sung vào chiến cuộc.

Khương quốc mượn cơ hội doạ dẫm Việt quốc chiếm lấy con số khổng lồ tiền tài vật tư, quốc quân dây dưa không muốn cho, nhưng ngươi nếu thật sự một chút cũng không cho, vua Khương sẽ tức giận, muốn mượn cơ hội sinh loạn.

Mà sứ đoàn người nước Khương đốt cháy Thánh miếu, vừa lúc để quốc quân có lý do không cho số tiền này.

Hầu tước Tô Nan, đây là nhà của ngươi xông họa, vua Khương đe doạ cũng do ngươi đến chịu trách nhiệm đi đi, gia tộc họ Tô các ngươi thay quả nhân ra số tiền này tài đi.

Còn Thánh miếu, đốt thì đốt đi.

Đốt là Khổng Khâu (*), còn với Ninh Nguyên Hiến ta đây có chuyện gì nào? Huống chi có phải là tổ tiên của ta đâu nào.

(*) Khổng Phu Tử hoặc Khổng Tử là danh hiệu tôn kính của hậu thế cho Khổng Khâu hay Khổng Khưu

Nơi này là kinh đô, đốt cháy Thánh miếu thế này là chuyện rất lớn, Thẩm Lãng dựa vào cái gì dám làm?

Còn không phải là bởi vì phù hợp lợi ích quốc quân hay sao.

Chỉ bất quá hắn cả gan làm loạn, không có được quốc quân đồng ý, liền kéo ông ta vào chung một chiến tuyến, liên thủ cắt thịt lấy máu họ Tô.

Bằng không lúc quất roi Thẩm Lãng từ đâu tới nhuyễn giáp hộ thân hả?

Hết lần này tới lần khác tên hoạn quan nhỏ nhoi này nhìn không thấu, nhiều lần gây xích mích cùng quốc quân đối nghịch.

Cho nên, chỉ có thể bị chết thảm như vậy.

Chỉ bất quá cái câu nói của gã trước khi chết ngược lại cho Thẩm Lãng lọt hố một cái.

Thẩm Lãng?

Ngươi thật to gan, đàn ông có vợ, cũng dám khinh bạc con gái của ta?

Quốc quân đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Thẩm Lãng nắm.

Lãng gia tóc gáy dựng lên, hắn rõ ràng cảm thấy một chút nguy hiểm.

Ninh Diễm nói:

- Phụ vương, Thẩm Lãng không có sờ con, hắn chẳng qua là vỗ vào ngực của con đó.

Thẩm Lãng không nói gì, ngươi nhanh chóng im đi, đừng giải thích bừa bãi nữa.

Tiếp tục, công chúa Ninh Diễm giống như nhớ tới chuyện gì, nàng nói:

- Đúng rồi phụ vương, tối hôm qua Thẩm Lãng chữa hết bệnh cho con, con đồng ý báo đáp hắn, hắn nói muốn muốn làm quan, thất phẩm bát phẩm không có vấn đề. Thế nhưng phải có quyền lực, cũng không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, cũng không cần mỗi ngày đi nha môn làm việc, tóm lại ngay cả có quyền lực không nghĩa vụ.

Thẩm Lãng trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Đ* chết ngươi, cái đồ ngu ngực to không não này, không biết nói chuyện thì không nên nói lung tung.

Đồng đội như cọp cái, dùng thì quả nhiên tốt thật.

Nhưng có chút thời điểm, khi dùng sẽ dẫn đến bị hố hàng.

Quốc quân đối với đứa con gái ngu xuẩn mình sinh ra như thế cũng vô cùng bất đắc dĩ, ông phất tay nói:

- Con đi ra ngoài đi, đi ra ngoài đi!

- Dạ! - Ninh Diễm đáp:

- Thẩm Lãng, nếu như có chuyện gì ngươi đang ở bên trong kêu một tiếng, ta lập tức liền vọt vào. Ngươi yên tâm ở trong kinh đô, sẽ không có chuyện ta không làm được.

Ngươi mau đi ra ngoài đi, Mông To, ta đều sắp bị ngươi hố chết rồi đó.

...

Thẩm Lãng đang muốn mở miệng nhận sai.

- Đừng mở miệng, đừng giải thích... - Quốc quân nói:

- Còn làm nữa, tay ngươi cũng đừng hòng.

- Vâng. - Thẩm Lãng đáp.

Quốc quân nói:

- Thẩm Lãng, ngươi là một người thông minh, kẻ tinh trí, không dễ dàng!

Thẩm Lãng hận không thể đem đầu cúi đến đũng quần đi.

Lời này đặc biệt uy hiếp nghiêm trọng.

Lúc quốc quân mắng chửi người khác không đáng sợ.

Thậm chí ông ta luôn miệng nói lẽ nào ta giết không được ngươi sao? Cũng không cần sợ hãi.

Thế nhưng lúc ông ta bình tĩnh nói chuyện, ngươi sẽ phải sợ.

Ý kiến lời này chính là, Thẩm Lãng à, kẻ tinh trí như ngươi vậy, ta cũng khá yêu quý, thế nhưng ngươi không nên quá siêng tìm đường chết.

Vậy đại khái chính là Tào Tháo cảm giác nhìn Dương Tu.

Yêu kỳ tài, thế nhưng không thích tính cách bên ngoài.

Vài lần nhẫn nại, Tào Tháo vẫn là giết Dương Tu.

Đương nhiên, Thẩm Lãng so với Dương Tu thông minh hơn nhiều lắm, hắn sẽ không đi chân chính đi khiêu khích ranh giới cuối cùng của quốc quân.

Hơn nữa thời thời khắc khắc hướng quốc quân tỏ ý, ta có tác dụng lớn.

Còn Thẩm Lãng đi thả dê công chúa Ninh Diễm.

Ở cái nhìn của quốc quần, Ninh Diễm cuối cùng hai mươi bốn tuổi, hơn nữa đã người đã có chồng, hơn nữa còn tự phong quả phụ, danh tiếng đã sớm hủy hết cả.

Vò đã mẻ không sợ rơi đi.

Mặc dù ông biết, bản thân công chúa Ninh Diễm là vô cùng thuần khiết.

Thế nhưng thuần khiết ngu xuẩn... Không đề cập tới cũng được.

Đương nhiên nếu Thẩm Lãng dám thật sự ngủ với Ninh Diễm, vậy quốc quân tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.

Đến lúc đó liền chớ có trách dao nhỏ của ta quá sắc bén.

...

Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng quốc quân đối mặt không nói gì.

Quốc quân tức khắc nghĩ tới Tô Nan, người này quỳ được càng đẹp mắt, hoàn toàn không có xương như thể hận không thể thời thời khắc khắc đều quỳ rạp trên mặt đất liếm đế giày của ông ta.

Nhưng cái con cáo già này cùng Ninh Nguyên Hiến đánh cờ lần này đến lần khác.

Hơn nữa nhiều lần, còn đều im hơi lặng tiếng chiếm tiện nghi.

Cái ngai vàng này ngồi không tốt.

Thái tử cùng Ninh Kỳ đều khẩn cấp muốn thượng vị, bọn họ có thể khống chế những thứ thần tử cáo già này à?

Nếu như những triều thần này đều thành thật như Kim Trác thì thật sự tốt rồi.

Mà cái tên Thẩm Lãng trước mắt này, điệu bộ khỏi bàn lanh lợi đến cỡ nào, khiêm tốn ra làm sao.

Nhưng... Lại là một con cáo nhỏ.

Rất gian xảo.

- Ngươi biết trên triều đình xảy ra chuyện gì à? - Quốc quân mang theo giọng điệu khảo sát.

Ông ta xem như là lần đầu tiên có hứng thú với tài năng củaThẩm Lãng.

- Thái tử cùng Tam vương tử, đều nguyện ý vì bệ hạ làm con dao nhỏ, tố cáo Hầu tước Tô Nan. - Thẩm Lãng nói.

- Ừ. - Quốc quân trong lòng có chút thất vọng.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng Hầu tước Tô Nan cáo già, nhất định sẽ đứng ra đầu tiên, dùng chiến thuật lấy lui làm tiến đến mức tận cùng, chủ động nhận toàn bộ tội danh, sai lầm thuộc về ông ta cũng nhận, sai lầm không thuộc về ông ta cũng nhận cả luôn, hơn nữa còn sẽ xin hài cốt, chủ động từ quan.

Mắt của quốc quân hơi sáng lớn, tiếp đó ngồi xuống.

Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Tô Nan người này nhìn như mềm mại không xương, với quốc quân không hề có cốt khí, kì thực dứt khoát quyết đoán, ông ta chủ động đưa ra giết chết đốt cháy Thánh miếu mười mấy sứ đoàn Khương quốc. Không chỉ có như thế, ông ta thực hiện lời hứa ý gánh chịu trách nhiệm, tiêu trừ phẫn nộ vua Khương. Họ Tô sẵn lòng trả một cái giá thật là lớn trấn an Khương quốc, khiến cho vua Khương không làm loạn, không cướp bóc, không đi chiến trường nước Nam Ẩu quấy rối.

Trong lòng quốc quân đã vô cùng ngạc nhiên.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng ông ta ra một cái điều kiện, để thảo dân đi sứ Khương quốc, muốn mượn tay vua Khương giết thảo dân!

Quốc quân tiếp tục uống trà giải khuây, mắt lim dim, che giấu ánh mắt ngỡ ngàng của chính mình.

Tài hoa của người này, quả nhiên để cho người ta khiếp sợ.

Toàn bộ triều hội, hắn không có liếc mắt nhìn, cũng không có nghe một câu nói.

Thế nhưng lại sai lầm không chút nào, hoàn toàn như tận mắt chứng kiến.

Đây không phải là suy đoán, mà là phân tích.

Lợi hại thật!

Quốc quân nói:

- Hầu tước Tô Nan đưa điều kiện ra, ngươi sẵn lòng đi không?

Thẩm Lãng nói:

- Học trò sẵn lòng đi sứ Khương quốc!

Quốc quân thậm chí cảm thấy, Thẩm Lãng giống như luôn luôn đang đợi một câu nói này.

Thậm chí lúc chưa có đốt cháy Thánh miếu, cũng đã vạch kế hoạch đến bước này, cũng đã nghĩ đến kết quả này.

Quốc quân nói:

- Vậy mười mấy sứ thần Khương quốc đốt cháy Thánh miếu, toàn bộ muốn xử phạt theo pháp luật mức cao nhất, chém đầu răn chúng, cho người trong thiên hạ một cái công đạo. Mà nếu ngươi đi sứ Khương quốc, là phải mang theo mười mấy cái đầu này đi đấy.

Thẩm Lãng đáp:

- Thần biết.

Ngươi không biết xấu hổ gì thế, lại tự xưng vi thần?

Ngươi đây là hướng quả nhân muốn chức quan.

Cũng không thể chỉ lấy một tấm thân không có công danh gì đi sứ Khương quốc nhất định phải có chức vụ.

Quốc quân nói:

- Không chỉ có như thế, còn phải cho vua Khương viết thư thỉnh tội, còn phải cho hắn ta ở ngay trong Khương quốc xây dựng Thánh miếu.

Hả?

Còn có điều này?

Vậy thì thật là khó như lên trời!

Người Khương quốc tín ngưỡng thiên thần, trong cả nước chỉ có Thần miếu Tuyết Sơn, không tha cho bất kỳ chùa miếu nào khác.

Sở dĩ là Thần miếu Tuyết Sơn, bởi vì ở trên đỉnh núi cao nhất, khoảng cách gần với thiên thần.

Ngươi muốn để vua Khương ở trong Khương quốc xây Thánh miếu?

Khó như lên trời!

Thẩm Lãng suy nghĩ một lúc lâu gật đầu đáp:

- Được!

Quốc quân vô cùng kinh ngạc.

Chuyện này... Ngươi cũng đồng ý sao?

Rõ ràng là chuyện không có khả năng hoàn thành.

Bất luận kẻ nào mang theo mười mấy cái đầu người nước Khương đi sứ sang bên đó cũng chỉ có một kết quả, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mà Thẩm Lãng đi.

Cũng chỉ sẽ chết thảm hại hơn nữa, tuyệt đối lột da rút gân, bị nấu thịt ăn rõ ràng.

Bởi vì ai cũng biết, vua Khương cùng gia tộc họ Tô quan hệ mật thiết thế nào.

Nhưng mà, hắn vẫn đáp ứng.

Quốc quân nói:

- Thẩm Lãng, quốc sự không phải trò đùa.

Thẩm Lãng nói:

- Thần vô cùng chăm chú, nguyện lập quân lệnh trạng.

Lập cái gì quân lệnh trạng?

Nếu như ngươi không thành công, ở trong nước Khươngđã bị bằm thây vạn đoạn, còn chưa tới phiên Ninh Nguyên Hiến ta đây giết ngươi.

Quốc quân nói:

- Nói cho quả nhân, vì sao ngươi khẩn cấp đi sứ Khương quốc như thế?

Thẩm Lãng nói:

- Vì giết chết họ Tô!

Lại tới câu này.

Muốn giết chết họ Tô, Khương quốc là tuyệt đối không thể tránh khỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Cộng thêm chạy qua chạy lại, trong một tháng, thần là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng những có thể dẹp loạn thịnh nộ vua Khương, khiến cho ông ta không vượt biên tác loạn, để vua Khương viết xuống thư nhận tội, hơn nữa ở Khương quốc xây dựng Thánh miếu!

Quốc quân càng thêm không thể tin, đây hoàn toàn khó như lên trời.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng thần có một yêu cầu nho nhỏ.

Quốc quân nói:

- Sắc phong nhạc phụ ngươi là Huyền Vũ Hầu, không phải Nộ Triều Hầu, danh chính ngôn thuận sắc phong thành Nộ Triều cho gia tộc họ Kim các ngươi đúng không?

Thẩm Lãng vội vàng nói:

- Thánh minh chẳng ai bằng bệ hạ!

Quốc quân nói:

- Ngươi quả thực muốn đi sao?

Đây là cửu tử nhất sinh.

Thẩm Lãng nói:

- Là bệ hạ, là Việt quốc, thần nguyện tan nát, đến chết mới thôi.

Cái rắm! Quỷ mới tin nổi nhà ngươi.

Đừng nói cửu tử nhất sinh, chính là tam tử thất sinh, Thẩm Lãng cũng không muốn đi mạo hiểm.

Chuyện này cũng không phải sống chết tồn vong.

Không có an toàn tuyệt đối, không có chắc chắn tuyệt đối, Thẩm Lãng căn bản cũng sẽ không đi.

Quốc quân nhắm mắt lại.

Thẩm Lãng nói:

- Thần sẽ viết thơ cho nhạc phụ đại nhân, là thần chủ động yêu cầu đi sứ Khương quốc, bệ hạ không có bất kỳ thúc ép nào cả. Dù cho thần chết ở Khương quốc, gia tộc họ Kim cũng chỉ sẽ thù hận họ Tô, tuyệt đối không...

Lời kế tiếp không thể nói.

Lời kiểu như ghi hận quốc quân, ngươi có thể nói ra tới sao?

Không thể!

Quốc quân thản nhiên nói:

- Thẩm Lãng, chuyện này ngươi nếu thật có thể đại công cáo thành! Chuyện tình sắc phong Huyền Vũ Hầu không cần phải nói, sau khi trở về ta cũng chắc chắn trọng dụng ngươi!

Ta hứa!

Vậy chờ ta trở lại muốn quan thời điểm, ngươi nhưng nghìn vạn lần phải nhớ kỹ hôm nay hứa hẹn hả?

Thẩm Lãng với chức vị không có bất kỳ hứng thú gì.

Mục tiêu duy nhất của hắn lúc này chính là, giết chết họ Tô toàn tộc.

Cho nên, đến lúc đó hắn liền cần một chức quan.

Quốc quân gật đầu, phất tay một cái nói:

- Ngươi đi đi!

Thẩm Lãng khom mình hành lễ rời đi.

Vốn nên là quỳ xuống, hắn ngay cả chuyện nàyđều mượn cơ hội tiết kiệm.

Quốc quân cũng chỉ làm như không phát hiện.

Lúc này, bước đầu tiên diệt gia tộc họ Tô đã chính thức hoàn thành!

Bước thứ hai, lập tức mở ra!

Bước thứ ba cũng phải bắt đầu vạch kế hoạch.

Tô Nan người này, hết sức lợi hại.

Vài lần cùng quốc quân đánh cờ, đều chiếm thượng phong.

Ở mặt âm mưu, độc ác, tỉ mỉ, diễn xuất, ông ta so với Trương Xung còn lợi hại hơn.

Lúc quyết đấu chính diện, người này có thể nói là không hề có kẽ hở.

Thế nhưng có một chuyện ông ta không bằng Trương Xung, đó là nhìn xa trông rộng!

Trương Xung một lòng chỉ vì lý tưởng chính trị của mình, chẳng tham lam ích kỷ, cho nên quan điểm có thể thấy cực xa.

Mà Hầu tước Tô Nan tham quyền ích kỷ, cho nên chiến lược kém xa Trương Xung.

Đây không phải là trí tuệ thông minh quyết định, mà là tính cách con người quyết định.

Sau khi đi ra cửa, Thẩm Lãng trở về la liếm:

- Bệ hạ, có thể xin ngài một việc hay không?

Quốc quân nói:

- Thả ra Kim Mộc Thông có đúng không? Đã phái người đi.

Thẩm Lãng nói:

- Dù không đúng tiêu chuẩn nhưng xin ngài có thể giao cho thần được không? Tốt nhất cho thần một ý chỉ?

Quốc quân nói:

- Chuyện mất mặt như vậy, còn muốn để ta hạ chỉ sao? Lê Chuẩn, ngươi cùng Thẩm Lãng đi một chuyến.

...

- Lê công công chờ một chút, ta về nhà rửa mặt chải đầu một cái, cuối cùng toàn thân này lộn xộn cả rồi.

Bên ngoài cổng nhà, Thẩm Lãng cười nói.

Lê Chuẩn ngồi ở bên trong cỗ kiệu, cười tủm tỉm nói:

- Không sao, chúng ta ở trong kiệu chờ ngươi.

Thẩm Lãng về đến nhà!

Băng lẳng lơ còn chưa có đi ngủ, vẫn ở trên ghế trong phòng khách, đầu gục xuống.

May là than không khói đốt ấm trong phòng khách, hơn nữa nha đầu kia trên người cũng khoác một tầng chăn lông ngỗng, bằng không sẽ tê cóng.

Thẩm Lãng có chút yêu thương.

Cái này cũng đã gần đến trưa rồi, tiểu nha đầu này quả thực là từ đêm qua nhịn đến bây giờ.

Thẩm Lãng đang muốn ôm nàng đi về phòng ngủ.

Kết quả nha đầu kia vừa nghe đến tiếng bước chân Thẩm Lãng, chợt giật mình tỉnh giấc.

- Cô gia, ngài đã về rồi!

Tiếp đó, vui mừng phấn khởi tiến lên đón.

Lúc này, Thẩm Lãng trong lòng mềm nhũn.

Hắn bỗng nhiên có chút hiểu rõ tâm tình nha đầu này.

Đối với người khác mà nói, còn có gia tộc, còn có sự nghiệp.

Mà đối với tiểu Băng mà nói, Thẩm Lãng lúc này có thể chính là toàn bộ của nàng, dù cho nàng chỉ là một thị thiếp.

Tất cả những suy nghĩ của nàng có thể chính là được Thẩm Lãng nuông chiều, tiếp đó sinh hạ mấy đứa bé, hạnh phúc vui vẻ vượt qua cả đời này.

- Làm sao còn chưa đi ngủ, ngươi còn mang thai mà? Không thể thức đêm. - Thẩm Lãng nói.

Tiểu Băng nói:

- Hôm qua người ta đang muốn hầu hạ ngài, nửa đường xảy ra chuyện ngài liền đi, nô nô vẫn chờ ngài trở về, để ngài nhìn một chút bản lĩnh của nô nô đó, cô gia chúng ta vào phòng đi, nô nô hầu hạ ngài, sẽ cho ngài tận mắt chứng kiến bản lãnh của nô nô!

Thẩm Lãng kinh ngạc sững sờ!

Tiếp tục, tiểu Băng hăng hái bừng bừng đi rửa ráy, đánh răng, uống Mân Côi Hoa Lộ (sương hoa hồng) để cho miệng thật thơm tho.

Tiếp đó, càng thêm hăng hái bừng bừng lôi kéo Thẩm Lãng vào phòng.

Thẩm Lãng không nói gì.

Ông trời của ta!

Thế giới này thật không có lấy sai biệt hiệu.

Băng nhi ngươi cũng quá chuyên nghiệp, ngươi đây là làm một hàng yêu một hàng.

Nha đầu, cô gia tin tưởng ngươi thân mang tuyệt kỹ.

Thế nhưng ngày hôm nay thực sự không được.

Hôm qua cô gia ở bên ngoài cùng với người khác đấu một đêm, đã tâm lực tiều tụy, thật không có tinh lực.

Cho nên ngày hôm nay coi như xong đi, then chốt cô gia còn có việc đó? Còn muốn đi huyện nha Vạn Niên đón tên mập về nhà, thuận tiện hại người thì sao?

Mười năm phút đồng hồ ta mà!

Thẩm Lãng kêu lên.

Băng nhi, ngươi rõ ràng thiên phú dị bẩm.

Bằng không làm lại.

Để cho cái ông Lê Chuẩn già nua bị thiến kia chờ thêm lát nữa.

Nhóc mập, đừng vội, tỷ phu đây sẽ đến cứu đệ.

...

Bên trong nhà tù huyện nha Vạn Niên!

Vương Khải Khoa đặc biệt tức giận!

Gã phẩm cấp quá thấp, còn chưa có tư cách vào triều, thế nhưng chuyện đã xảy ra gã đã sớm biết, hơn nữa cũng lên một phần tấu chương.

Trời đánh người nước Khương, ngươi sớm không đốt Thánh miếu, chậm không ít Thánh miếu.

Hết lần này tới lần khác vào lúc này đốt?

Vậy án tử của Kim Mộc Thông bên này phải làm sao hả?

Nhưng mà rất nhanh gã liền được chỉ thị.

Mau chóng định tội cho Kim Mộc Thông.

Chuyện Thánh miếu bị đốt, tối đa cũng xôn xao mười ngày.

Thế nhân cũng là dễ quên, chuyện lớn hơn nữa vượt qua mười ngày đã không tầm thường.

Mười ngày sau, việc Thánh miếu bị đốt sẽ nguội đi.

Liền thổi bùng lên câu chuyện Kim Mộc Thông cường bạo gái nhà lành.

Cho đến lúc này, tất cả mọi người tiếp tục tố cáo gia tộc họ Kim, văn võ bá quan tiếp tục bao vây tấn công Bá tước Huyền Vũ.

Cái gì?

Ngươi nói đủ loại quan lại cùng Kim Trác không thù không oán, tại sao muốn bao vây tấn công gã?

Ta van ngươi, ông ta sắp phong hầu.

Thấy người khác phong hầu, ngươi chẳng lẽ không ghen ghét à?

Toàn bộ Việt quốc bao nhiêu Hầu tước hả?

Hai thôi!

Kim Trác nhà ngươi có tài đức gì có thể trở thành người thứ ba?

Sự việc hại người không lợi mình có đôi khi cũng đặc biệt muốn làm cho to.

Thấy người khác không may, trong lòng ta liền thư thản.

Sau khi được mệnh lệnh mới, huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa hân hoan.

Tiếp đó, nhanh đi thẩm vấn Kim Mộc Thông.

Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất hoàn thành thiết án.

Thẩm Lãng đêm qua đổi trắng thay đen, chiếm cứ chủ động.

Vậy nghĩ biện pháp để Kim Mộc Thông nhận tội, ký tên đồng ý.

Khi tất yếu có thể tra tấn!

Đương nhiên, không thể lưu lại bất luận cái hình phạt vết thương gì, nhưng lại rất đau khổ.

Loại hình phạt này có rất nhiều.

Cam đoan để cho ngươi đau đớn được hoài nghi nhân sinh, ý chí người thường căn bản không cách nào chống đỡ được.

Thế nhưng, lại có sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.

Nhưng mà huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa cũng thoáng có chút bất an.

Đây dù sao cũng là thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ, thực sự phải tra tấn à?

Lẽ nào đấu tranh đã tăng lên đến nước này à?

Dĩ nhiên!

Hôm nay Thẩm Lãng rõ ràng gài bẫy gia tộc họ Tô, vô căn cứ chế tạo một nguy cơ khổng lồ cho họ Tô.

Họ Tô đương nhiên muốn trả thù.

Thẩm Lãng quá gian xảo, vậy trả thù ở trên người Kim Mộc Thông.

Kim Mộc Thông múp míp ngu xuẩn, vừa nhìn liền không có bản lãnh gì, lực ý chí chắc chắn không mạnh, chỉ cần thoáng tra tấn một chút thôi, gã liền không chịu nổi, sẽ nhận tội.

Vào buổi trưa.

Vương Khải Khoa nhớ lại mùi vị của vợ Dư Phóng Chu, không khỏi tâm tình ngứa ngáy.

Thế là, lại một lần nữa thử tài nấu nướng của ả.

Quả thực được mùi vị.

Tầm sáu phút sau.

Vương Khải Khoa đại nhân cảm giác được mình cũng muốn co quắp.

Đây là lần đầu tiên trả bài.

Trần thị mở đôi mắt xinh đẹp như tơ nói:

- Trời ạ? Đại nhân thật lợi hại, người ta thực sự muốn chết rồi vậy.

Tiếp tục, Trần thị nói:

- Đại nhân, ngài lúc nào thả nô nô về nhà hả? Còn có Kim Mộc Thông lúc nào xử vậy!

Ả đương nhiên không biết kinh đô cục diện xảy ra kịch biến.

Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa hỏi:

- Trần nương tử, ngươi và Kim Mộc Thông từng có tiếp xúc, ngươi cảm thấy cái cực hình gì có thể làm cho hắn mở miệng nhận tội, nhưng là vừa không để lại bất kỳ vết thương nào?

Trần thị trợn tròn mắt, hưng phấn nói:

- Bây giờ đã đầu xuân, trong ruộng có đỉa, đi bắt một chén đĩa sang đây, đút mấy trăm con đỉa vào Kim Mộc Thông trong miệng, một khi đã vào bụng hắn rồi, không tin hắn không nhận tội cung.

Huyện lệnh Vạn Niên run lên, con ả này lại ác độc như vậy?

- Đây là sẽ chết người.

Trần thị nói:

- Sẽ không, khi Kim Mộc Thông đau muốn chết, vội vàng cho hắn uống nước muối, là có thể để làm hòa tan toàn bộ đỉa. Loại khốc hình này tàn nhẫn nhất, cái tên phế vật Kim Mộc Thông này nhất định sẽ cung khai. Nô nô từ trong sách xem ra, nhất định dùng được!

Huyện lệnh Vạn Niên Vương Khải Khoa nói:

- Được, cứ làm như vậy!

Nhưng mà vào lúc này, tâm phúc ở phía ngoài nói:

- Vương đại nhân không xong, Thẩm Lãng mang theo võ sĩ xung phong ào ạt vào huyện nha, muốn cướp đi Kim Mộc Thông.

...

Bên ngoài kinh đô!

Một người đàn ông đô con cao hơn hai mét, cõng một cây côn sắt nặng nề, đứng ở bên ngoài cổng Huyền Vũ.

Đại Ngốc đến!

Đây... Đây là kinh đô?

Nhà của Nhị Ngốc ở chỗ nào?

Lúc này, một bóng dáng diễm tuyệt nhân gian cưỡi tuấn mã vọt ra.

Đám người xung quanh không khỏi đều nhượng bộ.

Chỉ có Đại Ngốc vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Công chúa cọp cái Ninh Diễm gặp việc này, cũng không giảm lại tốc độ ngựa, phi thẳng đến Đại Ngốc xung phong đụng tới.

- Tên ngốc to con, chó ngoan đừng có sủa, ngươi cút ngay cho ta, bằng không tông chết ngươi!

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, cuối cùng ở mười một giờ lúc trước hoàn thành! Ta tiếp tục thức đêm viết chương ba, vẫn sẽ rất chậm, mọi người sáng sớm ngày mai lại nhìn. Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, ta xin mọi người đó!

Trước/447Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ