Saved Font

Trước/92Sau

Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 77

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mục Trạm luôn luôn mặt vô biểu tình, dáng vẻ đầy áp bách khiến người sợ hãi. Trước mặt Văn Minh Ngọc, hắn sẽ nhu hoà hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt đột nhiên biến đổi sang đầy nôn nóng, thậm chí là hoảng loạn như bây giờ vẫn vô cùng hiếm thấy.

Trong nháy mắt, lý trí hắn như vỡ vụn, đầu óc không thể tự hỏi. Mục Trạm sửng sốt một chút mới cuống quýt xoay người lệnh cho thái y cùng bà đỡ tới.

Bầu không khí của cả Thái Cực Điện đều vô cùng khẩn trương.

Vì đã gần tới ngày dự sinh của Văn Minh Ngọc nên cả thái y lẫn bà đỡ đều đã chuẩn bị tâm lý, rất nhanh đã chạy tới, nghĩ là chuẩn bị phải đỡ đẻ, nhưng nhìn tình hình mới thấy chỉ có chút máu đen bị dây ra đệm.

Bà đỡ cung kính nói: “Bệ hạ yên tâm, đây chỉ là thấy hồng, là dấu hiệu trước khi lâm bồn chứ chưa đến lúc sinh, phải tầm mười hai canh giờ nữa mới đến.”

Mục Trạm nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi bình tĩnh lại chút. Thực ra trước đó hắn cũng đã đọc sách rồi, coi như cũng đã nắm vững lý thuyết, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy màu đỏ chói mắt trên đệm kia, hắn không thể khống chế được cảm giác luống cuống, đầu óc rỗng tuếch, quên sạch những thứ mình đã đọc.

Giờ Văn Minh Ngọc mới hiểu thì ra mình còn chưa vỡ ối, chỉ là dấu hiệu sắp sinh mà thôi. Cậu với Mục Trạm đều là người mới, thai cũng là thai đầu tiên, hiển nhiên không thể bình tĩnh như bà đỡ đã gặp qua sóng to gió lớn được, vừa rồi quả thực đã tự doạ mình.

Sau khi căng thẳng giờ bình tĩnh lại, cả người Văn Minh Ngọc như nhũn ra, cậu ngồi ngả người trên ghế.

Tuy không phải sinh ngay lập tức nhưng cũng sắp rồi. Thái y cùng bà đỡ đều không rời đi, mà đến thiên điện chờ.

Mục Trạm bước tới giúp Văn Minh Ngọc thay quần áo bị bẩn.

Trước khi bà đỡ ra khỏi cửa điện còn mơ hồ nghe thấy Thánh thượng nói vậy, không khỏi khiếp sợ trừng lớn mắt. Đế Hậu quả thực là phu thê tình thâm, trước đó bà từng nghe nói Thánh thượng tự mình chăm sóc Hoàng hậu đang mang thai, nhưng bà không tin, dù sao xưa nay Đế vương vốn bạc tình, ai mà ngờ đó lại là sự thật.

Văn Minh Ngọc giơ hai tay để Mục Trạm thay quần áo cho mình, sau đó hắn mới bế cậu đặt lên trên giường.

Mục Trạm ngồi xuống mép giường, vẻ mặt căng thẳng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, trông hơi đáng sợ.

Văn Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn rồi duỗi tay khẽ chạm vào tay hắn, không hề nóng, trái lại lạnh lẽo bất thường. Cậu có thể thấy Mục Trạm đang lo lắng căng thẳng vô cùng.

“Sao anh còn hoảng hơn cả em vậy?” Văn Minh Ngọc cong khoé miệng, cố ý trêu chọc hắn.

Lúc có thai, Văn Minh Ngọc lo lắng tới lúc sinh sẽ rất đau, nhưng giờ khi sắp đến lúc sinh, cậu lại bình tĩnh, không sợ hãi như trước nữa.

Hơn nữa Mục Trạm thế này, có lẽ đã sợ hãi lo lắng hết cả phần cậu luôn rồi.

Mục Trạm không nói gì, chỉ gắt gao nhìn cậu, giống như chỉ cần hắn nháy mắt thôi là cậu sẽ biến mất vậy. Hắn cầm tay Văn Minh Ngọc, còn vô thức nắm chặt tay, ngay sau đó nghĩ có thể Văn Minh Ngọc sẽ đau nên lại thả lỏng, nhưng vẫn nắm tay cậu không rời.

“Giờ em còn đau không?”

Văn Minh Ngọc lắc lắc đầu. Thực ra cậu không có cảm giác gì cả, thậm chí còn cảm thấy có khi mình còn có thể ăn thêm chút gì đó hoặc đọc thoại bản cho bình tĩnh lại. Nhưng giờ nói vậy lại có vẻ không đúng thời điểm chăng?

Nhưng thân thể cậu thành thực hơn nhiều, bằng chứng là bụng bỗng nhiên kêu rột rột, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Mục Trạm sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi.

Văn Minh Ngọc khẽ nói: “Vừa rồi em còn chưa ăn xong mà, mới ăn được có nửa bát.”

Những lời này đã xua tan gần hết bất an trong lòng Mục Trạm, hắn không khỏi mỉm cười, ra lệnh cho cung nhân mang chút ngự thiện lên.

Hắn đỡ Văn Minh Ngọc chậm rãi ngồi dậy, cậu định tự mình ăn nhưng Mục Trạm lại không buông tay, dứt khoát phải đút cho cậu. Văn Minh Ngọc đành phải há miệng để bạo quân hầu hạ mình, trong lòng còn không nhịn được khinh bỉ bản thân, này đâu giống mang thai, quả thực cứ như bị liệt vậy.

Ăn xong, Văn Minh Ngọc vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, bảo Mục Trạm cùng mình xem thoại bản, cùng thảo luận cốt truyện, căn bản không còn mấy cảm giác hồi hộp trước khi sinh nữa, bị Văn Minh Ngọc ảnh hưởng, Mục Trạm cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Hai canh giờ sau, Văn Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy bụng dưới thắt lại, sắc mặt cậu thay đổi, suýt nữa ném văng thoại bản trong tay mình. Mục Trạm vô thức nắm tay cậu, muốn gọi người.

Nhưng Văn Minh Ngọc vẫn còn chút lý trí, cậu nói: “Chắc là cơn đau đẻ rồi, có gọi người cũng vô ích.”

Mục Trạm cũng hiểu, nhưng nhìn cậu đau, hắn sốt ruột không chịu nổi. Im lặng một hồi, hắn đặt tay Văn Minh Ngọc lên tay mình rồi nói, “Đau thì em cứ kêu lên, hoặc nhéo anh cũng được, đừng chịu đựng.”

Văn Minh Ngọc buồn cười, làm vậy không phải hai người sẽ đều đau sao?

“Giờ vẫn chịu được, nếu lát nữa đau hơn thì em sẽ nhéo.” Văn Minh Ngọc không khách khí cười cười. Nhưng nói như vậy có thể Mục Trạm sẽ bình tĩnh hơn chút, hắn đã quá căng thẳng rồi.

Những cơn đau bụng càng lúc càng kéo dài hơn, khoảng thời gian giữa các cơn đau cũng càng lúc càng ngắn, cảm giác đau cũng ngày càng dữ dội, thậm chí cậu còn cảm giác được có cái gì đó đang dần trượt xuống dưới.

Ngay khi cậu đang đau đớn thì bà đỡ cũng đã tiến vào, quan sát tình huống xong thì an ủi Văn Minh Ngọc, nói cho cậu biết đây là hiện tượng bình thường, đừng sợ.

Sau khi đau khoảng hai canh giờ thì vỡ ối, bà đỡ cũng vào đỡ đẻ, cung nhân không ngừng bưng nước nóng qua lại, vừa hồi hộp vừa bận rộn nhưng vẫn rất có trật tự.

Khi những cơn đau của Văn Minh Ngọc thường xuyên và khoảng cách càng lúc càng ngắn, bà đỡ không thể không cung kính mời Mục Trạm ra ngoài, dù sao phòng sinh cũng là nơi huyết tinh, không may mắn.

Nhưng Mục Trạm không để ý, hắn chỉ cúi đầu nhìn Văn Minh Ngọc, khẽ hỏi: “Em có muốn anh ra ngoài không?”

Văn Minh Ngọc túm tay hắn nhéo mạnh, có thể nói là dùng hành động này để trả lời, cậu muốn Mục Trạm ở cạnh mình.

Mục Trạm nhàn nhạt liếc nhìn bà đỡ, “Làm tốt phận sự của ngươi, không cần xen vào chuyện người khác.”

Bà đỡ lập tức im miệng, không dám nói gì nữa, dù sao Thánh thượng cũng đã mở miệng, hơn nữa Hoàng hậu còn đang sinh con ngay trên long sàng cũng đủ để thấy địa vị của Hoàng hậu trong lòng Thánh thượng rồi, chuyện này không phải một nhân vật nhỏ như bà có thể xen vào. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt này, bà đỡ cũng rất xúc động, đỡ đẻ nhiều như vậy, đa số nam nhân sẽ chỉ quan tâm xem con mình thế nào, chẳng mấy ai nghĩ cho sản phụ, mà ở hoàng gia thì lại càng hiếm thấy.

May mắn thay, quá trình sinh nở rất thuận lợi, nửa canh giờ sau khi vỡ ối, bà đỡ đã ôm một đứa bé, đầy mặt tươi cười thưa: “Chúc mừng Bệ hạ, là một tiểu Hoàng tử.”

Nhưng vẻ mặt Mục Trạm không hề thả lỏng hay vui vẻ, hắn chỉ ra lệnh cho bà đỡ, “Tiếp tục.”

Bà đỡ sửng sốt, suýt nữa không hiểu hắn có ý gì, thế nhưng khi cúi đầu lại phát hiện quả thực còn một đứa bé nữa chưa ra tới, bà vội vàng giao tiểu Hoàng tử cho cung nữ bên cạnh rồi tiếp tục đỡ đẻ.

Tuy nhìn tình huống của Hoàng hậu, bà đã đoán không chỉ có một hoàng tự, nhưng vì sao Thánh thượng lại biết chắc như vậy, chẳng lẽ còn có kinh nghiệm hơn cả bà.

Bà đỡ cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tập trung làm chính sự, sau đó thuận lợi đỡ được một tiểu Công chúa. Nhưng có vẻ Thánh thượng cảm thấy vẫn chưa phải thời điểm kết thúc, khi bà lần thứ hai nói chúc mừng thì lại tiếp tục bị chặn họng.

“Bệ hạ, đã…..thuận lợi kết thúc rồi.”

“Không còn đứa bé nào nữa? Chỉ có hai?”

Bà đỡ bối rối, long phượng thai không phải là tốt nhất rồi sao, Thánh thượng còn muốn mấy đứa vậy? Càng nhiều sẽ càng nguy hiểm đó, sinh hai đứa nhỏ mà có thể thuận lợi thế đã là rất hiếm có rồi. Đừng nên tham lam quá, có gì để lần sau lại sinh tiếp chứ!

Bà đỡ cũng không biết chuyện Mục Trạm nghĩ thỏ có khả năng sinh nhiều nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý Văn Minh Ngọc sẽ sinh khoảng tám đứa nhóc. Giờ chỉ có hai nhóc, quả thực hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn.

Sau khi nhận được đáp án, Mục Trạm không hỏi lại nữa, chỉ ra lệnh cho bà đỡ và thái y sắp xếp kế hoạch ở cữ, nhất định phải dưỡng tốt lại sức khỏe cho Văn Minh Ngọc.

Bận rộn mấy canh giờ, giờ đã nửa đêm rồi.

Mục Trạm nhìn gương mặt tái nhợt của Văn Minh Ngọc, mồ hôi trên mặt và sau gáy khiến mái tóc dính bết lại, hắn rất đau lòng, thậm chí cực kỳ hối hận khi đó đã không làm biện pháp tránh thai, sinh con đúng là đi dạo một vòng quỷ môn quan, câu nói này quả không sai.

Khi Mục Trạm đang đau lòng Văn Minh Ngọc thì Văn Minh Ngọc cũng đang nhìn hắn. Thực ra Mục Trạm cũng chẳng khá hơn cậu bao nhiêu, sắc mặt hắn kém kinh người, trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt đỏ đậm, cứ như người vừa sinh con không phải cậu, mà là Mục Trạm.

Văn Minh Ngọc khẽ cong môi: “Em không sao nữa rồi.”

Dường như Mục Trạm không tin, hắn vẫn đang chìm trong sợ hãi như cũ, từng chậu máu loãng được mang ra, sắc mặt Văn Minh Ngọc trắng bệch như thể bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi hắn khiến tim hắn như ngừng đập.

Văn Minh Ngọc hơi bất đắc dĩ, cậu thực sự không nói dối, sinh xong, cả người cậu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trừ bụng còn hơi đau ra thì dường như chẳng sao nữa rồi, nếu không phải giờ thân thể không còn chút sức lực nào thì cậu thậm chí còn muốn xuống giường đi hai vòng cho Mục Trạm xem.

Mục Trạm đang nửa quỳ bên mép giường, bỗng nhiên lại nằm xuống bên cạnh cậu.

Văn Minh Ngọc vội nói: “Người em toàn là mồ hôi.”

Tuy đệm giường đã được thay mới hết rồi nhưng giờ cậu còn chưa thể tắm gội, trên người toàn mồ hôi dính dính, vừa bẩn vừa thối.

Nhưng Mục Trạm vẫn kiên trì nằm xuống, vốn còn định ôm lấy Văn Minh Ngọc rồi lại sợ sẽ làm cậu đau nên rụt tay về.

Văn Minh Ngọc thấy vậy lại kéo tay hắn lại nhẹ nhàng đặt lên eo mình, cậu cười cười rồi nói: “Như vậy cũng được mà, em không đau.”

Mãi tới lúc này, khóe môi Mục Trạm mới nhếch lên thành một nụ cười cực nhạt, rất nhanh lại biến mất. Hắn cẩn thận lại gần, nhè nhẹ cọ cằm lên mặt cậu, giống như một chú chó lớn không có cảm giác an toàn đang dán sát vào chủ nhân.

Văn Minh Ngọc cũng ôm cánh tay hắn rồi phóng thích tin tức tố, để hương trái cây ngọt ngào cùng hương rượu mạnh quấn quýt bên nhau.

Cứ như vậy, hai người mới an tâm, sau đó lại vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lúc chuẩn bị ngủ, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Văn Minh Ngọc, hình như…..cậu quên nhìn con mình rồi?

Vừa nghĩ tới đó, Văn Minh Ngọc đã tỉnh lại, thân thể còn vô thức giật giật.

“Em sao vậy?”

“Em còn chưa nhìn con.”

Mục Trạm và Văn Minh Ngọc gần như đồng thời cất giọng. Bây giờ Mục Trạm mới bừng tỉnh, hắn nhớ ra mình vừa có hai đứa con. Đang định đứng dậy gọi người bế hai đứa nhỏ vào thì giọng bà đỡ vang lên cách bình phong, nói phải cho hai đứa nhỏ bú lần đầu.

Mục Trạm cho người vào.

Bà đỡ và cung nữ đang cẩn thận bế tiểu Hoàng tử và tiểu Công chúa đã được rửa sạch sẽ, còn bọc trong tã lót.

Họ bước đến gần, bà đỡ dạy Văn Minh Ngọc cách cho con bú, còn nói lần đầu cho bú rất quan trọng, tốt nhất là phải trong vòng nửa canh giờ. Thấy tình hình đã ổn, bà đỡ mới dám cáo lui rời khỏi, để Đế Hậu lần đầu tiên ở cạnh con mình.

Văn Minh Ngọc cho bọn nhỏ bú xong liền vội vàng đóng vạt áo lại, vành tai đỏ bừng. Tuy không đau lắm nhưng cậu rất xấu hổ và hồi hộp, sợ mình làm chưa đúng.

Cảm giác ấy thực kỳ diệu, dường như đã có một mối liên hệ nào đó giữa cậu và những đứa bé non nớt này, nhìn chúng cố gắng uống sữa, không hiểu sao trong lòng cậu lại rất cảm động.

Trước/92Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Nguyên Võ Đế