Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 111:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngôn Cảnh Tắc cũng phát hiện, Giản Vân Tu có hơi tách rời khỏi thời đại.

Tỷ như y không quen dùng smartphone, Weibo gì đó, không ai nhắc nhở căn bản không nghĩ đến mở ra nhìn nhìn luôn.

Chuyện này cũng có quan hệ với việc y trầm mê vào âm nhạc.

Người thường chẳng sợ có chứng sợ xã giao, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng cũng không chậm trễ người đó lên mạng, nhưng Giản Vân Tu thì không giống vậy, y không thích lên mạng, đại đa số thời gian chìm trong âm nhạc, bạn nói chuyện với y về âm nhạc y có thể thao thao bất tuyệt, nhưng khi bạn nói với y về trò chơi mới phát hành gần đây gì đó, y liền mặt đầy mờ mịt.

Lúc lão Thái biết được y không thích ra cửa, hỏi y thích chơi trò chơi gì, y liền nói không có thích, sau lại cẩn thận mà nói: “Tôi có chơi Plants vs Zombies, chơi mà toàn bị zombie ăn luôn, tôi không chơi nữa, nhưng mà tôi có viết một đoạn nhạc khủng bố gặm óc.”

Lão Thái: “……”

Lão Thái đột nhiên nghĩ tới một đề tài khác có thể tám: “Nghe nói cậu cùng Cảnh Tắc là bạn học sơ trung? Tôi cao trung mới biết hắn, cũng không biết trước kia hắn bộ dáng như thế nào.”

“Trước kia a…… Khi đó anh ấy không đẹp như bây giờ, lá gan cũng nhỏ hơn bây giờ.” Giản Vân Tu thích đề tài này, lộ ra thần sắc hoài niệm: “Tôi lúc đó chung quy sợ anh ấy bị người ta bắt nạt, anh ấy đột nhiên đi làm tôi đặc biệt lo lắng, đáng tiếc sau đó vẫn luôn tìm không thấy.”

“Lão Thái, ông ăn xong rồi đúng không? Cần phải đi rồi đó.” Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, xách lên lão Thái đi ra ngoài.

“Ngôn Cảnh Tắc, ông còn là người sao hả? Tôi là bạn ông mà ông nỡ nào đuổi tôi đi!” Lão Thái tức muốn hộc máu, nhưng vẫn bị Ngôn Cảnh Tắc kéo ra ngoài.

“Lão Thái à…… Tôi thật vất vả ôm được mỹ nhân về, ông cũng đừng làm bóng đèn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cửa biệt thự cứ như vậy đóng lại trước mặt lão Thái.

Lão Thái sờ sờ cái mũi, vào xe, lại lấy di động ra gọi điện thoại: “Ê, lão Hình, anh rể ông không phải làm âm nhạc sao? Giúp tôi hỏi thăm một chút Giản Vân Tu đi!”

Người như bọn họ, muốn hỏi thăm người khác rất đơn giản.

Lão Thái chờ không bao lâu, liền từ chỗ anh rể lão Hình biết được một ít chuyện về Giản Vân Tu.

Trước kia anh ra cũng có hỏi thăm qua về Giản Vân Tu, nhưng không tìm lão Hình, đều là thuận miệng hỏi người, lúc ấy lại biết Giản một ít tin tức mặt trái của Giản Vân Tu, hiện tại thì……

Chị cả và anh rể Hình gia trong nhà có tiền có cổ phần, chơi âm nhạc chỉ là yêu thích, ngược lại đối với người khác có đánh giá chính xác: “Giản Vân Tu? Cậu ta không dễ ở chung cho lắm, phỏng chừng sẽ không theo người ta đây. Người ngoài đánh giá cậu ta không tốt lắm vì cậu ấy quá không hợp với bầy đàn, trước đó bọn chị có tụ hội, kêu cậu ấy mà cậu ấy không ra, rất nhiều người trong giới có ý kiến, cảm thấy cậu ấy khinh thường người khác… Chú hỏi ảnh chụp trên mạng gần đây á? Trừ phi Giản Vân Tu bị người khống chế đánh thuốc, bằng không với tính tình cậu ta, chắc chắn không làm loại chuyện này.”

Xong rồi lão Thái còn bảo mấy đứa đàn em của anh ta, nhà lại không nhiều tiền như anh ta, đi hỏi thăm một chút về Đổng Thanh Lâm.

Bạn bè của anh ta và Ngôn Cảnh Tắc bởi vì Đổng Thanh Lâm đối với Ngôn Cảnh Tắc vô cùng để bụng, ấn tượng với Đổng Thanh Lâm đều không tồi, kết quả anh ta vừa hỏi những đàn em đó…

“Hằng ca, Đổng Thanh Lâm sau khi ồn ào với Ngôn thiếu, ở cùng Cao Bác Hào rồi mà!”

“Hắn rất có bản lĩnh, trước kia chưa chia tay Ngôn thiếu đã có một chân với Cao Bác Hào rồi.”

“Gần đây hình như cậu ta muốn vào giới giải trí.”

……

Lão Thái không thích người khác kêu hắn “Thái ca”, cho nên đàn em anh ta đều kêu “Hằng ca”, những người này đối với Đổng Thanh Lâm không có hảo cảm, dựa vào cái gì Đổng Thanh Lâm dễ như trở bàn tay xoay quay bọn Thái Hằng?

Thái Hằng: “……”

Hình như trước đó anh ta hiểu sai tình huống rồi!

Ngôn Cảnh Tắc “đuổi” Thái Hằng đi, liền trở về ăn cơm, chờ ăn cơm xong…… Đương nhiên muốn tắm rửa thay quần áo.

Đừng nói hắn, ngay cả Giản Vân Tu cũng đi tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, trước khi đi tắm, Giản Vân Tu còn nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, anh chờ em một chút, chờ em tắm xong đánh đàn cho anh nghe.”

“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng.

Hắn tắm rửa rất nhanh, sau khi tắm xong, nghĩ nghĩ liền vào phòng Giản Vân Tu.

Kết quả……

Các loại đồ vật trang trí tinh xảo trong phòng Giản Vân Tu thế mà toàn bộ đều bị Giản Vân Tu dời qua thư phòng nhỏ kia.

Những đồ vật sang quý đó rõ ràng không thảo Giản Vân Tu thích, hiện tại phòng ngủ Giản Vân Tu trống rỗng, đồ vật vô cùng thiếu thốn.

Ngôn Cảnh Tắc chờ Giản Vân Tu từ phòng tắm ra tới, liền nói: “Ngày mai anh cho người dọn những đồ em không cần đi nhé?”

Mới vừa tắm xong, mặt Giản Vân Tu đỏ hây hây: “Không cần, anh nói với em để ở đâu là được, em tự mình làm… Em không thích người khác vào phòng em.”

Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Anh thì sao?” Hắn tiến vào phòng Giản Vân Tu đây này.

“Anh không phải người khác.” Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lại đi thơm má trái y, lúc sau đương nhiên còn phải thơm má phải.

Hắn thơm xong rồi, Giản Vân Tu hỏi: “Sao lúc nào anh cũng thơm má trái trước vậy?”

Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là không chú ý điểm này: “Vậy anh đây lần sau thơm má phải trước?”

“Được.” Giản Vân Tu gật gật đầu.

“Vậy bây giờ anh tới hôn một cái.” Ngôn Cảnh Tắc lúc này thơm má phải trước, lại thơm má trái.

Kỳ thật hắn cũng muốn thơm môi Giản Vân Tu một chút, nhưng sợ quá nhanh lại dọa đến Giản Vân Tu. Bọn họ vừa mới gặp lại nhau chỉ mới hai ngày mà thôi.

Các loại nhạc cụ trên lầu ba đã được Giản Vân Tu sửa soạn lại. Nguyên chủ sau khi đem nhạc cụ để đó xong cũng chẳng quan tâm, người quét dọn cũng không di động những nhạc cụ đó, ít nhiều cũng có chút tro bụi, nhưng hiện tại những tro bụi đó đã không còn.

Bất quá thứ Giản Vân Tu thích nhất không thể nghi ngờ vẫn là dương cầm, y thực mau liền ngồi trước dương cầm: “Em viết cho anh một khúc, em đàn cho anh nghe.”

“Ừm.” Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống bên cạnh, cười nhìn Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu nhìn hắn một cái, mặt có hơi đỏ lên, quay đầu lại liền bắt đầu đàn dương cầm.

Thời điểm y đánh đàn vô cùng chuyên chú, tiếng đàn dễ nghe từ ngón tay y trút xuống mà tuôn ra. Những âm thanh đó vui sướng, hoạt bát, lại mang theo ngượng ngùng. Đó là mùa xuân đã đến, cảnh vật sống lại, dòng suối nhỏ theo triền núi nhanh chóng chảy xuôi, cũng là mùa thu đã đến, được mùa, hỉ thước ríu rít mà kêu, càng là thiếu nữ ngẩng đầu, đối diện trao cái nhìn ăn ý với bạn nam yêu thầm trong lớp học…

Ngôn Cảnh Tắc không hiểu âm nhạc, nhưng hắn cảm thấy mình chú tâm mà hạnh phúc dần lên.

Tiếng đàn chậm rãi trở nên thư hoãn, rốt cuộc dừng lại, hắn nhìn Giản Vân Tu đánh đàn, cảm thấy hô hấp của mình đều là ngọt ngào.

“Anh thích bài hát này không?” Giản Vân Tu hỏi.

“Thích.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đây là em mới vừa sáng tác?”

“Đúng vậy.” Giản Vân Tu gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì: “Em muốn đem nó đưa vào album cá nhân diễn tấu sắp tới của em.”

“Em muốn ra album diễn tấu cá nhân?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Giản Vân Tu nói: “Trước đó em ra ‘Ngọn đèn dầu’, muốn ra thêm một album ‘Rã rời’ nữa, đây là hiệp ước đã ký với công ty.”

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc “lộp bộp” một chút.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, chuyện Thiên Thượng Nhân Gian, còn có những hình ảnh bất nhã, tuy làm Giản Vân Tu phải nhận bạo lực internet, luôn bị phóng viên vây truy chặn đường, nhưng cũng không đem lại cho Giản Vân Tu đả kích trí mạng.

Áp suy sụp tinh thần Giản Vân Tu là vũ nhục nguyên chủ đối với y, mà làm Giản Vân Tu bị toàn bộ nghiệp giới bài xích, lại là vì Giản Vân Tu sao chép.

Giản Vân Tu không thuộc giới giải trí, không giống minh tinh lưu lượng toàn dựa fans mà sống, hơn nữa cái loại ảnh bất nhã này lẽ ra là riêng tư cá nhân…… Sau đó những người trên xóa những ảnh chụp đó đi, chậm rãi, việc này liền bình ổn.

Thậm chí một vài người thích nhạc của Giản Vân Tu, cảm thấy Giản Vân Tu cho dù có sở thích đặc thù cũng chẳng quan hệ, bọn họ thích chính là âm nhạc, không phải người này.

Cũng chính là lúc ấy, album diễn tấu thứ hai của Giản Vân Tu ‘Rã Rời’ được bán ra.

Lúc ấy Giản Vân Tu thanh danh không tốt, ‘Rã Rời’ đem bán là điệu thấp điệu thấp và điệu thấp, thậm chí nếu không phải ông chủ công ty kia thật sự quá thích âm nhạc của Giản Vân Tu, album này cũng không nhất định sẽ ra.

Kết quả, trước khi ‘Rã Rời’ bán ra một ngày, trên mạng có người đăng tin nóng, nói bài hát của Giản Vân Tu sao chép của một người nước ngoài.

Mọi người theo người này chỉ điểm, tìm được một tài khoản ở nước ngoài cực kì quạnh quẽ không ai chú ý. Chủ nhân tài khoản này ba tháng trước khi ‘Ngọn Đèn Dầu’ được bán ra, đã đăng mấy khúc đầu dương cầm trong ‘Ngọn Đèn Dầu’ , mấy tháng nay còn lục đục đăng không ít khúc dương cầm, đều vô cùng dễ nghe.

Đáng sợ nhất chính là, có người trong nghề tỏ vẻ, nơi này có mấy ca khúc bảy tám phần giống với album diễn tấu cá nhân ‘Rã Rời’ của Giản Vân Tu sắp bán ra.

Ngày hôm sau, ‘Rã Rời’ được bán ra, cùng một ngày, tài khoản nước ngoài kia lên tiếng, nói Giản Vân Tu sao chép hắn ta.

Chuyện hai năm sau tuy chi tiết mơ hồ, nhưng những thứ có quan hệ với Giản Vân Tu, nguyên chủ vẫn nhớ rõ tương đối rõ ràng.

Album ‘Rã Rời’ của Giản Vân Tu tổng cộng mười bài dương cầm, trong đó có bốn bài cơ bản giống với người nọ, có hai bài tương tự, còn dư lại bốn bài thật ra hoàn toàn bất đồng, nhưng bốn bài kí cũng khác với phong cách nguyên bản của Giản Vân Tu, như là tuyệt vọng gào rống……

Giản Vân Tu bị nghi ngờ có liên quan sao chép, nguyên chủ thật danh ở Weibo khinh bỉ y, mắng y, Giản Vân Tu muốn tìm luật sư thưa kiện còn bị nguyên chủ ngăn cản.

Người nọ ở nước ngoài sau đó không còn tin tức, nhưng công ty phát hành ‘Rã Rời’ yêu cầu Giản Vân Tu bồi thường, những người bởi vì âm nhạc mà đối với Giản Vân Tu còn tính là hữu hảo giờ cũng thất vọng tột đỉnh… Giản Vân Tu chính là khi đó tự sát, may mắn Vu Diệp phát hiện sớm, cứu được y về.

“Album em đã chuẩn bị tốt chọn bài gì rồi sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Có mấy bài đã chuẩn bị tốt rồi, em định trong khoảng thời gian này lại viết mấy bài.” Giản Vân Tu cười nói.

“Có thể đàn cho anh nghe được không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Giản Vân Tu không chút do dự đáp ứng, liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, liền đàn tấu lên.

Tiếng đàn duyên dáng lại lần nữa vang lên, lần này liền không vui sướng như vậy, nhưng vẫn rất dễ nghe, những âm thanh đó mang theo triền miên, giống như thiếu nữ yêu thầm, lại như là người phụ nữ đang tưởng niệm, lại như là cụ bà lớn tuổi cầm thư tình chồng viết cho bà khi còn trẻ, đang hoài niệm, mang theo ngọt ngào và nhàn nhạt ưu thương.

Một khúc kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Thật là dễ nghe, khúc này là có ý nghĩa gì?”

Giản Vân Tu nói: “Nó là em suy nghĩ đến anh đấy!”

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.

Giản Vân Tu nói: “Bài đó là ‘Niệm’, là em nghĩ đến anh… Còn có bài khác nữa, anh muốn nghe không?”

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cái mũi của mình có hơi nghẽn lại, trầm mặc gật gật đầu.

Giản Vân Tu lại đàn lên, đàn xong rồi, liền cười tủm tỉm mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bài này là ‘Tìm kiếm’, trước đó em vẫn luôn không tìm được anh.”

Y là đàn một bài: “Bài này là ‘Cô độc’… Em cảm thấy có thể sửa lại……”

“Bài này là ‘Mộng Tỉnh’…… Nghe tới có chút thương tâm…… em hiện tại thật là vui, nên đàn không tốt.”

……

Ngôn Cảnh Tắc liên tiếp nghe xong bảy tám bài.

Đó là tiếng lòng người yêu thầm.

Thời điểm mở miệng trở lại, giọng Ngôn Cảnh Tắc đều có hơi thay đổi: “Vì sao đều là viết cho anh?”

Giản Vân Tu đương nhiên mà nói: “Lão sư nói, bản nhạc hay phải có tình cảm, em thích anh, vô cùng vô cùng thích, đương nhiên phải viết cho anh. Anh cho em thật nhiều thật nhiều linh cảm, lúc trước em vừa nhìn thấy anh, liền cảm thấy có một bó pháo hoa nổ tung trong lòng em, sau đó em nhớ tới anh, cứ như là nghĩ tới toàn thế giới.”

Lời âu yếm của Giản Vân Tu dễ nghe như vậy, giọng nói lại chân thành tha thiết như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc chớp chớp mắt: “Vì sao không viết thân tình?”

Giản Vân Tu trầm mặc, một lát sau mới nói: “Bọn họ không thích em.”

Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt y: “Thực xin lỗi……”

“Sao anh lại nói xin lỗi?” Giản Vân Tu hỏi, thấy Ngôn Cảnh Tắc không nói lời nào, y đột nhiên ở trên môi Ngôn Cảnh Tắc hôn một cái: “Đừng khó chịu…… Em thơm anh một ngụm, mỗi lần anh hôn em, em liền rất vui vẻ.”

Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được cười rộ lên: “Đúng vậy, em hôn anh một ngụm, anh liền vui vẻ.”

Giản Vân Tu ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc: “Em thích một bài thơ. Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại ở dưới ngọn đèn chập chờn. Ta tìm được người, thật tốt?”

“Đúng vậy, thật tốt quá…… Em nguyện ý lại viết cho anh mấy bài làm người vui vẻ không? Anh nhớ rõ ‘Ngọn đèn dầu’ chính là tìm kiếm, yêu thầm gì đó, ‘Rã Rời’ chúng ta liền để mấy bài đại đoàn viên đi?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị.

Những bản nhạc này của Giản Vân Tu, có khả năng đã bị tiết lộ ra ngoài. .

Hắn không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng nếu có thể, album ‘Rã Rời’ này tốt nhất đổi hết đi.

Trong trí nhớ nguyên chủ không có tên cụ thể của tài khoản đăng bản nhạc của người nước ngoài kia, hắn bây giờ muốn tìm không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển. Đối phương cho Giản Vân Tu một kích trầm trọng, cũng rõ ràng không muốn bị người khác phát hiện.

Nếu như thế, hắn liền dẫn người ra là được.

Hắn sẽ không bỏ qua cho người kia.

Ngôn Cảnh Tắc không hiểu âm nhạc, nói soạn nhạc ra đơn giản như vậy thì thôi, Giản Vân Tu thế mà còn đáp ứng luôn rồi: “Có thể nha! Gần đây em có rất nhiều ý tưởng soạn nhạc, mỗi ngày em đều rất vui vẻ! Em cảm thấy em còn có thể viết được rất nhiều bản… Nhưng mà nếu nói như vậy, album này có phải không nên gọi là ‘Rã Rời’ không, rã rời ý nghĩa không được tốt!”

“Có thể gọi là ‘Tình Yêu’.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hôn má phải Giản Vân Tu một cái, sau đó là má trái, tiếp theo là cái trán, cuối cùng là môi.

Mặt Giản Vân Tu tức khắc đỏ bừng.

Một lát sau, y lại lên tiếng: “Về sau có thể cứ thơm như vậy.”

Trời đã tối, trong phòng đàn lại đèn đuốc sáng trưng, không thấy rã rời.

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Hồn