Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 231: Pn1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời điểm cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu, Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cũng thấy được bọn họ.

Cha Ngôn mẹ Ngôn đều đã hơn 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, nhưng hai người đều còn đang làm việc, hôm nay cũng là vì bọn họ về nên mới sớm về nhà.

“Ba, mẹ, bọn con về rồi.” Ngôn Cảnh Tắc vừa thấy bọn họ đã cười rộ lên: “Ba, khí sắc ba thật tốt! Mẹ, mấy tháng không gặp, mẹ thoạt nhìn còn trẻ hơn!”

Ngôn Cảnh Tắc nói ngọt thật sự, nhưng mà cha Ngôn mẹ Ngôn đều mặc kệ hắn, thật ra lại cùng nhau nhìn về phía Cố Minh Tu.

Cha Ngôn nói: “Minh Tu, ở viện nghiên cứu có mệt không con?”

Mẹ Ngôn nói: “Minh Tu, mau vào ngồi đi, nghỉ ngơi một chút.”

Bọn họ mặt đầy từ ái mà nhìn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu cũng cười nói: “Ba, mẹ.”

Cố Minh Tu mấy năm nay trôi qua đặc biệt hạnh phúc —— cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc thật sự vô cùng vô cùng tốt.

Y và Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau nhưng bọn họ một câu cũng không mắng y, còn thực quan tâm y.

Sau khi đại học khai giảng, bọn họ thậm chí chuyên môn tìm người làm mấy bàn rượu, nhận y làm con nuôi, để y gọi bọn họ là ba mẹ.

Bọn họ đối với y còn muốn tốt hơn với Ngôn Cảnh Tắc!

Trước đây y không có ba mẹ, nhưng bây giờ lại có.

Cố Minh Tu đặc biệt thích cha Ngôn mẹ Ngôn, chung quy nhớ thương bọn họ, mỗi lần về nhà đều sẽ chuẩn bị lễ vật cho cha Ngôn mẹ Ngôn, y và Ngôn Cảnh Tắc ở viện nghiên cứu nghiên cứu ra thứ gì, được đến khen thưởng cũng đều sẽ dọn về nhà cha Ngôn mẹ Ngôn.

Như vậy ngươi tới ta đi mười năm qua, cảm tình hai bên tất nhiên càng ngày càng tốt.

Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu một năm đại đa số thời gian đều ở viện nghiên cứu, số lần về nhà không nhiều lắm, ngẫu nhiên về nhà, cha Ngôn mẹ Ngôn đều sẽ làm một bàn lớn đồ ăn tới chiêu đãi bọn họ, hôm nay cũng giống thế.

Lúc ăn cơm, cha Ngôn mẹ Ngôn còn luôn khuyên Cố Minh Tu ăn nhiều một chút, các loại đồ ăn ngon đều gắp vào chém cho Cố Minh Tu, còn Ngôn Cảnh Tắc lại bị bọn họ làm lơ — thằng con bọn họ còn phải dựa vào Cố Minh Tu mang theo sống qua ngày kia kìa, nhất định phải đối xử với Cố Minh Tu tốt một chút!

Chờ Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu ăn cơm xong, lại cùng nhau vào phòng Ngôn Cảnh Tắc.

Vào phòng, hai người liền dán sát vào nhau, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Minh Tu, hôm nay ba mẹ làm tất cả đều là món em thích, anh ghen tị quá đi… Có phải em nên bồi thường anh một chút không?”

Cố Minh Tu bất đắc dĩ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Này không phải do anh cố ý sao?”

Ngay từ đầu, Cố Minh Tu còn tưởng rằng cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc đối xử với y tốt như vậy là bởi vì bọn họ tư tưởng cởi mở lại thích y, nhưng ở chung lâu rồi, y đã ý thức được cũng không phải như thế.

Là Ngôn Cảnh Tắc làm cha Ngôn mẹ Ngôn hiểu lầm một chút chuyện, cha Ngôn mẹ Ngôn mới có thể đối với y tốt như vậy.

Y may mắn dữ dội mới gặp Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Xác thật là anh cố ý, ai bảo anh yêu em nhất.”

“Em cũng yêu anh nhất.” Cố Minh Tu nghiêm túc nói.

Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy người, lại hôn vài cái, lúc này mới cùng Cố Minh Tu nói chuyện về thôn Thượng Mộc.

Bọn họ ở viện nghiên cứu có ký túc xá, quang minh chính đại ở cùng nhau, thế giới hai người vô cùng tốt đẹp, lượng công việc lại xác thật rất lớn, cho nên trước đây cũng không nghỉ phép, nhưng lần này bọn họ xin nghỉ hai tháng, tính toán nghỉ ngơi một phen.

Bọn họ trước tiên sẽ ở Ngôn gia ở vài ngày, sau đó sẽ về thôn Thượng Mộc —— Cố Ngọc Bảo muốn kết hôn, Cố Minh Tu làm ca ca, phải đi về nhìn xem.

Em trai em gái Cố Minh Tu, người đầu tiên kết hôn chính là Cố Ngọc Lan.

Cố Ngọc Lan tốt nghiệp trung chuyên vào bệnh viện làm, không bao lâu đã tìm được cho mình đối tượng, ba năm trước đây vừa đến tuổi kết hôn liền kết hôn, lúc ấy hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu tương đối bận, có hạng mục đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt nhất, cũng chỉ vội vàng đi trở về một chuyến, tham gia hôn lễ rồi lại suốt đêm rời đi, cũng chưa nói chuyện tử tế với đám em Cố Minh Tu.

Nhưng lần này thì khác.

Gần đây bọn họ đã hoàn thành một đại hạng mục, hơn nữa liên tiếp bận rộn năm sáu năm, muốn nghỉ ngơi một chút nên xin nghỉ dài hạn, dự định ở thôn Thượng Mộc một tháng.

“Cũng không biết đối tượng của Ngọc Bảo thế nào nữa.” Cố Minh Tu có chút tò mò với vợ em trai mình.

“Chúng ta bây giờ nó như thế nào cũng không rõ ràng lắm, càng đừng nói đối tượng của nó.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Ba năm trước, sau khi tham gia hôn lễ của Cố Ngọc Lan, bọn họ vẫn chưa gặp lại những đứa em của Cố Minh Tu, cũng không hay liên hệ, cũng không biết tình hình cụ thể bây giờ của bọn chúng — chỗ viện nghiên cứu của bọn họ cấp bậc bảo mật rất cao, bọn họ liên lạc với người bên ngoài không tiện.

“Cũng phải…… Không biết nó xuống biển có kiếm được tiền không nữa.” Cố Minh Tu thở dài.

Y không quá lý giải vì sao Cố Ngọc Bảo muốn xuống biển, làm lão sư không phải khá tốt sao? Kỳ thật nếu không phải vì Ngôn Cảnh Tắc…… y cảm thấy y hẳn là sẽ ở lại làm lão sư.

Nhưng thằng em này của y ý tưởng nhiều, bảo nó đi làm lão sư xác thật không thích hợp.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Cố Minh Tu nhớ thương Cố Ngọc Bảo, Cố Ngọc Bảo cũng nhớ thương người ca ca là Cố Minh Tu.

Sau khi Cố Ngọc Bảo xuống biển là kiếm lời, còn kiếm lời rất nhiều.

Cũng đúng là vì như vậy, nên cậu bây giờ cuối cùng cũng có tự tin —— cậu có thể để đại ca sống ngày lành rồi!

Mấy năm nay, Cố Ngọc Bảo nỗ lực học hành, nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền làm buôn bán, có quan hệ rất lớn với Cố Minh Tu.

Ngôn Cảnh Tắc chính là một con cáo già, đáng giận thật sự, trong nhà còn có quyền thế, cậu đặc biệt sợ ngày nào đó đại ca bị vứt bỏ.

Kỳ thật cậu cũng đã nhìn ra, Ngôn Cảnh Tắc đối với đại ca là có vài phần thiệt tình, nhưng thiệt tình của đàn ông có thể duy trì bao lâu?

Hiện giờ đại ca đều ba mươi mấy tuổi, chắc chắn so ra kém tiểu tử trẻ tuổi, Ngôn Cảnh Tắc có thể vứt bỏ đại ca không? Có khả năng sẽ…… kết hôn sinh con không?

Đến lúc đó đại ca sẽ đáng thương lắm!

Cũng may cậu có tiền! Ngôn Cảnh Tắc nếu là dám đối xử không tốt với anh cậu, cậu sẽ bảo anh cậu đạp Ngôn Cảnh Tắc!

Ngôn Cảnh Tắc ở viện nghiên cứu làm việc có thể kiếm mấy đồng tiền? Cậu thì không giống vậy, hiện giờ của cải cậu mấy chục vạn, hơn xa Ngôn Cảnh Tắc.

Nghĩ đến mình vượt qua Ngôn Cảnh Tắc, tâm tình Cố Ngọc Bảo đã đặc biệt tốt, trên mặt treo đầy tươi cười.

Vợ Cố Ngọc Bảo là Tôn Tĩnh Nam vào phòng, đã thấy Cố Ngọc Bảo đang cười hề hề, nụ cười kia có hơi cay mắt.

Tôn Tĩnh Nam lớn lên rất tiểu xảo, là kiểu phụ nữ Giang Nam ôn nhu, lúc này ôn nhu hỏi: “Anh cười gì vậy?”

Cố Ngọc Bảo nói: “Đại ca anh sắp về, anh vui vẻ!”

Tôn Tĩnh Nam thường xuyên nghe Cố Ngọc Bảo nói về đại ca, lúc này liền nói: “Em còn chưa gặp qua đại ca, không biết đại ca là bộ dáng gì.”

“Đại ca anh đặc biệt đẹp trai!” Cố Ngọc Bảo mặt đầy kiêu ngạo: “Anh ấy còn đặc biệt thông minh, không đọc nhiều sách lắm mà có thể thi đậu đại học tốt nhất cả nước.”

Cố Minh Tu đối với Cố Ngọc Bảo mà nói là ca ca, lại cũng giống như phụ thân, cậu lấy Cố Minh Tu làm kiêu ngạo.

Lúc này nói đến Cố Minh Tu, cậu liền thao thao bất tuyệt lên, lại nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn nhỏ —— ở bên ngoài không ai nhường, cậu càng ngày càng rõ ràng mà ý thức được, Cố Minh Tu đối với cậu tốt biết bao nhiêu.

May mắn, cậu tuy rằng hỗn trướng mấy năm, nhưng hiện tại sớm đã sửa đổi, cũng có tiền đồ.

Tôn Tĩnh Nam mặt đầy ôn nhu, an an tĩnh tĩnh mà nghe.

Cố Ngọc Bảo thích kể về đại ca, nàng cũng hay hỏi thêm, như vậy Cố Ngọc Bảo càng cao hứng.

Hôn lễ của Tôn Tĩnh Nam và Cố Ngọc Bảo lại qua mấy ngày sẽ phải tổ chức, bọn họ sớm mấy ngày cũng đã về tới thôn Thượng Mộc.

Tuy Cố Ngọc Bảo đã mua nhà ở thành phố lớn, nhưng cậu muốn kết hôn vẫn trở về thôn Thượng Mộc.

Nơi này là nhà cậu.

Nhà cũ của bọn họ đã sớm không chịu được, không thể ở, vậy nên một năm trước Cố Ngọc Bảo đã nhờ người hủy đi nhà vốn có, xây ngôi nhà nhỏ hai tầng, mà mỗi người trong nhà đều để lại phòng.

Cậu còn mang về tivi linh tinh mấy thứ hiếm lạ, mấy ngày nay, người trong thôn cơ hồ mỗi ngày đều tới nhà cậu xem tivi.

Cố Ngọc Bảo đang cùng vị hôn thê nói chuyện ca ca sự mình, bên ngoài đột nhiên có người kêu lên: “Cố Ngọc Bảo, anh mày về rồi kìa!”

Cố Ngọc Bảo nghe được lời này, đột nhiên đứng dậy, nghĩ nghĩ lại nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, thay bằng một bộ quần áo sang quý.

Cậu nhất định phải so qua Ngôn Cảnh Tắc!

Chuyện này sắp thành chấp niệm của cậu rồi!

Cố Ngọc Bảo vội vàng xuống lầu, đã nghe được người nọ kêu cậu hưng phấn nói: “Cố Ngọc Bảo, mày mau đi coi, ô tô! Có ô tô! Anh mày là ngồi ô tô về đó!”

“Gì?” Cố Ngọc Bảo ngốc ra.

Cậu ở bên ngoài làm buôn bán, gặp qua rất nhiều ông chủ lớn ngồi ô tô, nhưng Cố Ngọc Bảo nhớ thương phải tích cóp chút tiền cho ca ca mình, nên cậu vẫn không mua xe, kết quả… Anh cậu ngồi xe về nhà?

Ô tô đắt lắm a! Anh cậu một nghiên cứu viên mua nổi sao? Không đúng, dù anh cậu mua nổi, xe cũng không nên ở chỗ này a! Anh cậu không phải đi phi cơ về sao.

Cố Ngọc Bảo đi theo người tới cửa thôn, sau khi nhìn thấy tình huống nơi đó thì ngốc ra.

Anh cậu xác thật là ngồi ô tô trở về, còn không chỉ một chiếc, mà là hai chiếc!

Này còn chưa tính, bên người anh cậu và Ngôn Cảnh Tắc mỗi người còn đi theo bốn người mặc quân trang.

Tám quân nhân kia cậu nhìn có vẻ như là theo bảo vệ?

Trong lúc nhất thời, Cố Ngọc Bảo có hơi không dám nhận ca ca mình.

“Ngọc Bảo.” Cố Minh Tu nhìn thấy Cố Ngọc Bảo, cười chào hỏi.

“Ca…… Những người này, xe này……” Cố Ngọc Bảo ngơ ngác.

“Do phía trên an bài.” Cố Minh Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất lợi hại, không chỉ nghiên cứu ra máy tính dẫn đầu thế giới, còn làm ra một ít vũ khí viễn siêu các quốc gia khác*, thế nên quốc gia coi hắn là bảo bối, y cũng đi theo dính ánh sáng.

(*một vài vũ khí hơn các quốc gia khác thì hợp lý, vì trên thế giới có rất nhiều nước khác nhau, Trung Quốc lại là nước mạnh, cách nói này mang tính tương đối thôi; Còn vụ máy tính dẫn đầu thế giới thì có vẻ hơi nổ :)) nhưng đây là truyện giải trí nên mọi người đừng đặt nặng chính trị vào nhé)

Bọn họ lần này ra tới, một đường hành trình đều bị an bài tốt, mỗi người còn có bốn cảnh vệ, bảo đảm bọn họ an toàn.

Cố Ngọc Bảo nhìn thấy đại ca và Ngôn Cảnh Tắc phô trương, nhìn nhìn lại quần áo của mình, nhất thời không nói gì.

Cậu còn định dựa vào ăn mặc khoe khoang trước mặt Ngôn Cảnh Tắc một phen, kết quả…… Ngôn Cảnh Tắc bộ tịch còn lớn hơn cậu!

Cậu căn bản so ra kém Ngôn Cảnh Tắc!

Cố Ngọc Bảo đang buồn bực, đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn sang đây, cười tủm tỉm.

Đối diện ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc như vậy, Cố Ngọc Bảo đột nhiên cảm thấy đùi mình có hơi đau —— Ngôn Cảnh Tắc luôn thích quất vào đùi cậu, nghe nói là đánh chỗ khác sợ đánh hỏng cậu…

Cố Ngọc Bảo run run một cái, cường chống đứng thẳng thân thể, mang theo Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu trở về nhà.

Cùng lúc đó, người trong thôn bọn họ cũng chen chúc lên như tổ ong —— bọn họ cho rằng Cố Ngọc Bảo đã đủ phong cảnh, nhưng cẩn thận nhìn xem…… Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu có phải làm quan lớn không?

Cố gia lập tức trở nên thật náo nhiệt, những cảnh vệ đó lại như hình với bóng, cho nên Cố Ngọc Bảo mãi đến buổi tối mới tìm được cơ hội nói chuyện với đại ca mình: “Ca, mấy năm nay anh sống tốt không?”

“Anh sống rất khá.” Cố Minh Tu nói, nói một ít những gì mình trải qua.

Cố Minh Tu bảo dưỡng tốt, nhìn còn trẻ hơn Cố Ngọc Bảo, Cố Ngọc Bảo mấy năm này tiếp xúc người nhiều, còn có thể nhìn ra đại ca mình vẫn đơn thuần trước sau như một.

Đại ca xem ra thật sự sống đến khá tốt.

Cố Ngọc Bảo nghe được rất vui vẻ, nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Ca, anh sống tốt là được…… Anh phải cẩn thận một chút Ngôn Cảnh Tắc, anh ta chính là một kẻ hai mặt…… Lúc trước em thật sự không viết mấy câu phản động, là anh ta viết đó!”

“Anh biết rồi.” Cố Minh Tu ngượng ngùng mà nhìn về phía em trai mình: “Khi đó hiểu lầm em, thực xin lỗi.”

Cố Ngọc Bảo ngơ ngác mà nhìn ca ca.

Cố Minh Tu lại nói: “Sau khi Cảnh Tắc tới kinh thành đã thẳng thắn với anh…… Anh lúc trước không tin tưởng em, là anh không đúng.”

“Ca, anh ta thật sự quá đáng giận, anh ta vẫn luôn khi dễ em! Anh ta còn uy hiếp anh! Ca……” đôi mắt Cố Ngọc Bảo đau xót, suýt chút nữa thì rơi lệ.

Cậu cho rằng cậu phải bị oan uổng cả đời, không nghĩ tới đột nhiên đã được trả lại trong sạch.

Chỉ là không còn kịp rồi…… Ngôn Cảnh Tắc đã dựa vào chuyện này uy hiếp anh cậu, làm anh cậu thích đàn ông.

Cố Ngọc Bảo càng nghĩ càng khó chịu, Cố Minh Tu lại ngốc ra: “Uy hiếp anh?” Ngôn Cảnh Tắc uy hiếp y bao giờ?

Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc vào được, hắn vừa tiến đến liền chụp bả vai Cố Ngọc Bảo một chút: “Tiểu Bảo a…… Anh không có uy hiếp đại ca chú à.”

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vô Thượng Thần Đế