Saved Font

Trước/232Sau

Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 62:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bình Vương phản loạn nằm trong dự kiến của Ngôn Cảnh Tắc.

Hắn dù sao cũng là hoàng đế, chỉ cần hắn nguyện ý, chung quy có thể biết được rất nhiều tin tức.

Nhưng còn Sở Đình Tu, nhóm võ tướng tuy rằng vui lòng nghe lời y, nhưng nhóm quan văn ở kinh thành kỳ thật đều không thích y.

Bất quá cấm vệ quân thế mà lại bị Bình Vương khống chế, còn theo Bình Vương vọt vào hoàng cung, chuyện này Ngôn Cảnh Tắc đúng là không nghĩ tới.

Tạo phản chính là phải bị chém đầu, tướng sĩ cấm vệ quân dũng khí thật đáng khen.

Âm thanh chiến đấu bên ngoài dần dần bình ổn lại, người Trấn Bắc quân đã nắm giữ toàn bộ cấm vệ quân đó.

Tướng sĩ cấm vệ quân cơ bản là người địa phương ở kinh thành, trong đó còn có không ít con cháu quan gia, bọn họ chưa bao giờ lên chiến trường, tuy trang bị không tồi, nhưng sức chiến đấu không bằng Trấn Bắc quân.

Nếu là Trấn Bắc quân thiếu người, vì tánh mạng bản thân, bọn họ có lẽ sẽ liều chết chiến đấu tìm một con đường sống, nhưng Trấn Bắc quân người nhiều……

Ý thức không thắng được, cấm vệ quân rất nhiều người đều hỏng mất, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, chỉ biết xin tha.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân lại khí phách hăng hái.

Bình Vương phản loạn bị bọn họ bình định, đây là công lao lớn cỡ nào?

Trước đó bọn họ giải quyết thế lực của Thái Hoàng Thái Hậu, liền một đám thăng quan phát tài, hiện giờ tất nhiên cũng sẽ không kém!

Những người này dưới sự dẫn dắt của quân sư Sở Đình Tu, vui rạo rực đi vào trước cửa cung quỳ xuống: “Bệ hạ! Bình Vương đảng đã bị bắt toàn bộ!”

Ngôn Cảnh Tắc cho người đem đại môn đã lấp kín mở ra, mang theo Sở Đình Tu đi ra ngoài.

“Các ngươi làm rất tốt, chờ ngày mai, tất cả đều có thưởng!” Ngôn Cảnh Tắc hứa hẹn.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân càng cao hứng, sôi nổi quỳ xuống đất lĩnh thưởng.

Mà giờ này khắc này, những đại thần trong kinh phần lớn còn ở nhà run bần bật.

Bình Vương thế mà lại đi bức vua thoái vị!

Một buổi tối có động tĩnh lớn như vậy, rất nhiều người đều có được tin tức này, sau đó liền choáng váng.

Bình Vương đảng một bên lo lắng Bình Vương thất bại, tánh mạng mọi người giữ không nổi, một bên lại nhịn không được hưng phấn —— nếu Bình Vương bước lên ngôi vị hoàng đế, bọn họ tất nhiên đều có thể thăng chức rất nhanh!

Người trước kia đã trung tâm với Ngôn Cảnh Tắc, hoặc là mấy ngày nay đầu phục Ngôn Cảnh Tắc, một bên mắng Bình Vương lòng muông dạ thú, một bên lại lo lắng mình bị thanh toán.

Những người hai bên chẳng dựa vào ai, lúc này cũng trắng đêm khó ngủ.

Thời gian một phút một giây qua đi, thời điểm ngày mới tờ mờ sáng, tiếng vó ngựa trên đường phố kinh thành vang lên, còn có người kêu gọi: “Trước buổi trưa, không cho phép ra khỏi cửa!”

Người trong kinh, bất kệ là bá tánh hay là quan viên, dù không nghe được lời này cũng đã không dám ra cửa, chờ khi nghe được lời này, càng quyết định cả ngày hôm nay đều sẽ không ra khỏi cửa.

Một năm trước, trong kinh từng có một ngày như vậy, chính là một ngày kia, mẫu tộc Chu thi của Thái Hoàng Thái Hậu bị một lưới bắt hết…… Cũng không biết lần này, người bị trừ bỏ là ai.

Hừng đông, người Trấn Bắc quân cưỡi ngựa trên phố, vây quanh một vài phủ đệ quan viên của Bình Vương đảng.

Người thắng thế mà là vị bệ hạ kia!

Quan viên trong kinh đều cả kinh, lại không khỏi một lần nữa đánh giá vị bệ hạ kia.

Sau chuyện Bình Vương phản loạn, việc cần xử lý rất nhiều.

Dựa theo lệ thường, người tham dự phản loạn đều giết chết bất luận tội.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải giết hại người vô cớ, những kẻ tướng lãnh cấm vệ quân biết Bình Vương muốn làm cái gì, đi theo Bình Vương tiến cung, tất cả đều bị hắn nhốt vào thiên lao, những binh lính bình thường hắn lại chỉ cho người tập trung trông giữ, cũng không tính toán giết hết tất cả bọn họ.

Những binh lính bình thường trước đó bị mang theo vào cung căn bản không biết bọn họ phải làm gì, tội không đáng chết, đương nhiên là trừng phạt khẳng định phải có.

Còn quan viên thuộc Bình Vương đảng, trước hết bắt lại rồi chậm rãi thẩm vấn.

Từ khi Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng đến nay, đã hơn một tháng, Ngôn Cảnh Tắc xử lý sự vụ trong triều càng thêm thuận buồm xuôi gió, đảo mắt cũng có thể làm được gọn gàng ngăn nắp.

Mà lúc hắn làm hết thảy chuyện này, Sở Đình Tu vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn.

Sở Đình Tu đánh giặc lành nghề, nhưng xử lý chính sự không tốt, lúc này thấy Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng thành thạo, vừa cao hứng, lại vừa chua xót.

“Tướng quân, thuộc hạ không phụ tướng quân gửi gắm.” một vài tướng sĩ Trấn Bắc quân hướng đến Sở Đình Tu bên này, hưng phấn mà nói với y.

“Ừm.” Sở Đình Tu gật đầu: “Các ngươi đã đến nhiều ngày, đã làm gì?” Những người này đến kinh thành như thế nào, y hoàn toàn không biết gì cả, chắc chắn muốn hỏi một chút.

Lý quân sư dẫn đầu nói.

Sau khi hắn nhận được mệnh lệnh của tướng quân liền ra roi thúc ngựa trở về bắc địa, mang theo hai vạn nhân mã vào kinh, lại ấn theo mệnh lệnh tướng quân, dựng trại đóng quân ở một thôn trang ngoài kinh thành.

“Tướng quân, nguyên lai là Bình Vương muốn phản loạn, trách không được ngươi bảo ta điều binh trở về!” Lý quân sư nói, lúc trước việc điều binh tuy là bệ hạ nói với hắn, nhưng hắn đã gặp qua bộ dáng bệ hạ và tướng quân nhà mình quân thần tương đắc, tướng quân lại vẫn luôn bảo hắn trung với thánh thượng, liền không có hoài nghi gì.

“Ngươi làm rất tốt.” Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ nhất định sẽ có phong thưởng!”

Lý quân sư càng cao hứng.

Tâm tình Sở Đình Tu lại có điểm phức tạp.

Bệ hạ có thể nhẹ nhàng điều động binh mã của y, thủ hạ tướng lãnh của y còn mang ơn đội nghĩa với bệ hạ…… Lấy thủ đoạn của bệ hạ, sắp thu nạp Trấn Bắc quân vào tay rồi.

Đến lúc đó y liền trở nên vô dụng.

Hơn nữa…… Tự mình điều động binh mã, kỳ thật là tử tội.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Đình Tu có chút khó chịu, nhưng thật nhanh liền buông ra mặc kệ.

Y cùng bệ hạ dây dưa ở bên nhau, sớm đã thân bất do kỷ, y lại luyến tiếc thương tổn bệ hạ, cũng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, kịp thời hưởng lạc.

Sở Đình Tu không cùng người Trấn Bắc quân nói nhiều, chỉ bảo bọn họ nghe theo lời bệ hạ phân phó.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân không nghi ngờ gì y, sôi nổi đồng ý.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn vội từ nửa đêm đến giữa trưa hôm sau, cuối cùng mới nhàn rỗi, cho Vương Trung chuẩn bị thức ăn, ăn cùng Sở Đình Tu.

Bình Vương bị bắt, Vương Trung rất hưng phấn, hốc mắt đều đỏ, cơm trưa cũng chuẩn bị đến phá lệ phong phú, đồ ăn vừa bưng lên liền ở bên cạnh nhìn bệ hạ nhà mình.

Bệ hạ là ông một tay mang đến lớn, ông chính mắt thấy bệ hạ ăn qua rất nhiều khổ, đều coi bệ hạ như chính con cái mình mà đối đãi. Còn Bình Vương một chút khổ cũg không ăn còn không qua được bệ hạ nhà ông, từ trong nội tâm ông đã không thích rồi.

Hiện tại Bình Vương đổ, ông vui vẻ thật sự.

Ánh mắt Vương Trung nhìn bệ hạ không tự giác mà trở nên mềm mại.

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc khiến ông lui xuống.

Ngôn Cảnh Tắc không thích bị người ta nhìn chằm chằm lúc ăn cái gì —— còn không thể đùa giỡn tướng quân nhà mình!

“Đình Tu, hôm nay ngươi hình như không cao hứng cho lắm?” Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới cảm xúc Sở Đình Tu có hơi hạ xuống, giải thích nói: “Ta đem Trấn Bắc quân gọi tới không phải là cố ý gạt ngươi, vốn là muốn cho ngươi một kinh hỉ…… Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật ngươi.”

Hắn lúc ấy chính yếu là hy vọng bên người Sở Đình Tu có thể có ít binh mã phòng thân, miễn cho bị Bình Vương tính kế, lại cảm thấy bộ dáng Sở Đình Tu đối với mình hoàn toàn không bố trí phòng vệ thật sự đáng yêu, liền tự mình động thủ.

Sau đó, hắn vốn là muốn nói với Sở Đình Tu việc này, kết quả Thái Hoàng Thái Hậu qua đời mấy ngày kia, Sở Đình Tu đặc biệt nhiệt tình, lúc hai người đơn độc ở bên nhau, hắn cũng chưa nghĩ được gì khác.

Chờ Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng…… Sở Đình Tu vì thủ tín với Bình Vương, không chỉ không ở trong cung ngủ lại, còn không lén ở chung với hắn…… Hắn cũng chưa có cơ hội nói.

“Ta không có không cao hứng.” Sở Đình Tu chủ động ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc…… Nếu ngươi nói với ta sớm một chút, chúng ta cũng không cần một tháng không thấy mặt nhau.”

Sở Đình Tu nói xong, còn hôn Ngôn Cảnh Tắc một chút.

Sở Đình Tu thoạt nhìn không sinh khí, nhưng thật ra rất câu nhân.

“Ngươi không cho ta cơ hội nói mà.” Ngôn Cảnh Tắc hôn lại.

Hai người hôn trong chốc lát, Sở Đình Tu hỏi: “Bệ hạ có muốn không?”

Đương nhiên muốn!

Nhưng mà địa điểm này… Ngôn Cảnh Tắc đang chần chừ, liền lại được thân thiết

Kỳ thật ở địa phương như vậy cũng rất tình thú?

Ăn cơm xong, lại hưởng qua hương vị ái nhân, Ngôn Cảnh Tắc thần thanh khí sảng tiếp tục xử lý sự tình, Sở Đình Tu thật ra lại không đi, y cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng y cũng không nghỉ ngơi lâu lắm, thật nhanh y liền ra khỏi cung, về nhà.

Bệ hạ hùng tài đại lược, vì nghiệp lớn ẩn nhẫn nhiều năm, cùng y ở bên nhau, hơn phân nửa đều chỉ là vì có thể thu phục Trấn Bắc quân mà thôi.

Thủ hạ củ y là tướng sĩ Trấn Bắc quân, liền cứ như vậy chậm rãi đầu nhập bệ hạ kỳ thật cũng khá tốt, y không cần lo lắng cho an nguy bọn họ nữa, hiện giờ cũng chỉ còn muội muội y……

Chuyện Sở Đình Lan và Bình Vương, một tháng này, Sở Đình Tu đã điều tra rõ ràng.

Muội muội y vào ba năm trước đây nhận thức Bình Vương, lúc ấy nàng bất quá chỉ mười ba tuổi, ngây thơ mờ mịt dễ dụ nhất, Bình Vương thiết kế cục diện anh hùng cứu mỹ nhân một phen, khiến cho nàng khăng khăng một mực.

Sau đó mẹ kế kia của y qua đời, muội muội chịu đả kích, Bình Vương lại nhân cơ hội tặng cho nàng mấy nha hoàn, ngày ngày ở bên tai nàng nhắc mãi, tâm tư nàng càng hoàn toàn đặt trên người Bình Vương.

Sở Đình Tu có điểm buồn bực, nhưng muội muội tuổi còn nhỏ, y cũng không đến mức quá mức sinh khí.

Lần này y cùng bệ hạ thương lượng, khiến cho Bình Vương sớm ngày động thủ, cũng là miễn cho muội muội lâm vào quá sâu.

Sở Đình Tu vừa về đến nhà, liền thấy được Sở Đình Lan.

Sở gia có thân binh y lưu lại, đêm qua, những thân binh đó đem Sở gia bảo hộ đến kín không kẽ hở, Sở gia từ trên xuống dưới một chút chuyện cũng không có, nhưng động tĩnh bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.

Sở Đình Lan lo lắng hãi hùng cả đêm, vừa thấy Sở Đình Tu liền hỏi: “Đại ca, có chuyện gì?”

“Bình Vương phản loạn, đã bị nhốt vào thiên lao.” Sở Đình Tu nói.

“Vậy ngươi sao lại không có việc gì?” Sở Đình Lan hỏi, khoảng thời gian này, huynh trưởng nàng và Bình Vương đi lại rất thân, nguyện ý trợ giúp Bình Vương, nàng cũng có cơ hội làm Bình Vương phi…… Nàng đang cao hứng, cả đêm qua đi, sao Bình Vương lại bị bỏ tù?!

“Ta là người của bệ hạ.” Sở Đình Tu nói.

“Ngươi gạt chúng ta!” Sở Đình Lan lập tức nổi giận.

“Đình Lan, ngươi truyền không ít tin tức cho Bình Vương, là ta ở trước mặt bệ hạ bảo hộ ngươi, ngươi nên thanh tỉnh đi.” Sở Đình Tu dứt lời, lại để thân binh đem người của Bình Vương bên cạnh Sở Đình Lan bắt lại, đưa vào ngục giam.

“Đại ca, ngươi quá tuyệt tình! Ngươi thế mà phản bội Bình Vương.” Sở Đình Lan không muốn nha hoàn mình bị mang đi, vừa khóc vừa nháo.

“Ta với Bình Vương cũng không có quan hệ gì.”

“Bình Vương có chỗ nào không bằng bệ hạ? Bệ hạ có thể làm hoàng đế, bất quá là bởi vì hắn yếu đuối vô năng!” Sở Đình Lan khóc không thành tiếng: “Vì sao ngươi không giúp Bình Vương?”

Sở Đình Tu nhíu mày nhìn muội muội: “Bệ hạ nếu thật sự yếu đuối vô năng, sao có thể dễ dàng thu thập Bình Vương như vậy? Đem tiểu thư nhốt lại, để Lý quân sư tới nói chuyện với tiểu thư.”

Hiện tại y có hơi mệt, không muốn ồn ào với muội muội.

Xử lý tốt muội muội, Sở Đình Tu nghĩ nghĩ, lại vào cung.

Thái Hoàng Thái Hậu không còn, Bình Vương cũng không còn, nếu không có gì ngoài ý muốn, người tiếp theo sẽ là y.

Trước khi chết, không bằng hưởng thụ cho thỏa.

Trước/232Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cổ Tiên Y